Nhưng cả nhà nàng ta đều là dân thường, lấy gì mà đấu với viên ngoại giàu sang, quyền thế như thổ địa?
Khổ hơn nữa là, triều Đại Hạ ba năm một lần tuyển tú, hàng năm nội giám từ khắp nơi sẽ tuyển thiếu nữ từ mười lăm đến mười tám tuổi vào cung cho hoàng đế chọn phi.
Chẳng may Hà Chu Chu lại lọt vào mắt của nội giám, đến sáng, xe ngựa sẽ đưa tú nữ vào kinh.
Chuyện là như vậy.
Còn A Chúc thì sao?
Nàng nghe Hà Chu Chu kể chuyện cũng không hiểu nhiều lắm, nhưng hai chữ “tuyển tú” và “hậu cung” lại lọt vào tai nàng, sự chú ý liền dồn cả vào đó.
A Chúc đột nhiên ghé sát mặt Hà Chu Chu, gần như mắt đối mắt, mũi đối mũi, rồi hỏi: “Ngươi xem! ta có đẹp không?”
Hà Chu Chu ngơ ngác nhưng vẫn gật đầu: “Đẹp.
”
Từ nhỏ nàng ta đã được khen đẹp như hoa như ngọc, nhưng nữ nhân trước mắt còn đẹp hơn nàng ta bội phần.
A Chúc cười tươi, để lộ hàm răng trắng đều: “Vậy ngươi xem, ta đẹp hơn ngươi, ta đi thay ngươi tham gia tuyển tú được không? Dù sao ngươi cũng không muốn đi, mà ta lại muốn đi.
”
Hà Chu Chu ngỡ ngàng:???
Hình như cũng không phải không được?
Vẻ mặt đòi sống đòi chết của Hà Chu Chu lập tức sáng lên, nàng ta lau nước mắt xác nhận lại lần nữa: “Ngươi thật sự muốn vào cung tuyển tú sao? Không lừa ta chứ?”
A Chúc tự tin chống nạnh: “Đương nhiên rồi, ta đẹp thế này cơ mà! Đệ nhất mỹ nhân hậu cung và toàn triều, không là ta thì là ai?”
Thế là hai người giao kèo xong!
A Chúc cứ như vậy trở thành tú nữ chờ nhập cung!
Trời quang mây tạnh, nắng vàng rực rỡ, bánh xe lăn trên đường cuốn lên một trận bụi mù.
A Chúc viện cớ thân thể không khỏe dùng khăn voan mỏng che mặt, ngồi lên xe ngựa tiến về kinh thành.
Hà lão gia và gia đình sau khi tiễn A Chúc đi cũng vội vàng thu dọn hành lý, lấy cớ đi nương nhờ họ hàng để rời khỏi thôn Mai Hoa.
Mỗi người một ngả, ai cũng có toan tính riêng.
Đây là lần đầu A Chúc ngồi xe ngựa, nàng vô cùng tò mò, đôi mắt hạnh linh động đảo quanh, ngắm nhìn cấu trúc bên trong xe cùng những hoa văn chạm trổ tinh xảo.
Lúc đầu, nàng còn có thể nhịn chỉ nhìn, nhưng không lâu sau, bàn tay trắng nõn như ngó sen liền đưa ra sờ mó khắp nơi.
Đang mải mê thì nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, A Chúc lập tức vén rèm xe lên, thò đầu ra xem.
Oa!
Ngồi trên xe ngựa lướt nhanh ngắm cảnh, lại nhìn dòng người qua lại thật khiến người ta phấn khích, cảm giác mới lạ chưa từng có, so với cuộc sống cương thi trước kia hoàn toàn khác biệt!
Dù sao thì ngoài lần xuống núi bốn năm trước, cả đời A Chúc đều ẩn mình trong núi Thanh Thành, ngày ngủ trong quan tài, đêm tắm ánh trăng, ngày này qua ngày khác không hề thay đổi.
Nay cánh cửa thế giới mới mở ra, A Chúc hân hoan vô cùng!
Nhưng đang lúc nàng thò đầu ngắm nhìn khắp nơi, chẳng ngờ chiếc khăn voan trắng che mặt bị gió cuốn bay mất!
A Chúc:!!!
Nàng hốt hoảng quay lại, vội vã đưa tay bắt lấy nhưng đã quá muộn, khăn voan đã bay xa, A Chúc chỉ có thể xấu hổ lè lưỡi, dáng vẻ tinh nghịch đáng yêu.
Nhìn theo chiếc khăn voan, nàng thấy nó rơi trúng vào gáy của một tiểu đạo sĩ.
Ồ, thật khéo.
Tiểu đạo sĩ đó không ai khác chính là Huyền Trừng đang lần theo dấu vết cương thi, trên đường đi bỗng thấy có vật gì nhẹ nhàng đập vào gáy.
Hắn đưa tay lên sờ, là một chiếc khăn voan trắng thoang thoảng mùi hương thơm ngát, nhàn nhạt mà cuốn hút.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...