Hách Liên Trạm cũng luyến tiếc: “Có thể thì có thể, nhưng trong cung rất nguy hiểm, trẫm sợ không bảo hộ được các ngươi.”
Đặc biệt là Chúc Đại Bảo hiện đã đắc tội với lão yêu hậu, với sự độc ác của lão yêu hậu, hẳn không dễ dàng buông tha nó!
Chúc Đại Bảo vỗ vỗ bộ ngực nhỏ, kiêu ngạo khoe bộ răng cửa: “Ta rất lợi hại, ta không cần thần tiên thúc thúc bảo hộ, ta còn có thể làm thần hộ mệnh cho thúc thúc!”
Chúc Tiểu Bảo học theo, nhưng lại vỗ sai chỗ, đập trúng bụng nhỏ tròn trịa của mình: “Ta cũng lợi hại đó ~ lợi hại đó ~”
Nhìn hai nhóc con với dáng vẻ nghiêm túc, lời lẽ chắc nịch, Hách Liên Trạm nhịn không được bật cười, đành phụ họa: “Được, được, các ngươi rất lợi hại!”
Sau đó suy nghĩ một chút rồi nói: “Thế này đi, nếu các ngươi sau này muốn gặp trẫm, hãy cầm ngọc bội này đến phủ công chúa tìm trẫm.”
Hách Liên Trạm tiện tay tháo xuống ngọc bội vẫn mang theo bên người trao cho bọn trẻ.
“Được ạ ~”
“Thần tiên thúc thúc ngươi mau khỏi bệnh nhé, chúng ta sẽ lại tìm ngươi chơi ~”
Được hứa hẹn và nhận ngọc bội, Chúc Đại Bảo cùng Chúc Tiểu Bảo mới vui vẻ ôm lấy Thiên Sơn Tuyết Liên tuyệt thế trân bảo cùng Chiêu Bình công chúa và mọi người rời khỏi cung.
Đương nhiên tiểu quận chúa Lục Y Y vẫn chưa tỉnh, ngủ rất say.
Trước khi chúng rời hoàng cung, Hách Liên Trạm đã ra lệnh cho Dạ Thanh phái vài tên ám vệ âm thầm bảo vệ hai hài tử đáng yêu như ngọc, đề phòng lão yêu hậu độc thủ.
——
Từ Ninh Cung.
Kim bích huy hoàng, trong điện lượn lờ hơi mỏng sương khói, không khí tràn ngập hương thơm nhè nhẹ của đàn hương, khiến người ta cảm thấy thoải mái và dễ chịu vô cùng.
Dưới ánh mặt trời.
Phía sau tấm bình phong bằng tơ tằm mỏng thấu, bóng dáng hai người in lên rõ ràng.
Một người tựa nghiêng trên trường kỷ, thần sắc thư thái mà lại mãn ý, không ai khác chính là Thái Hậu nương nương quyền thế nhất triều Đại Hạ, độc chưởng triều chính, nắm toàn bộ quyền lực trong tay.
Người còn lại là Cao công công vừa trở về bẩm báo: “Nương nương, bọn họ đã ra khỏi cung.”
"Ừm."
Sau bình phong truyền ra một tiếng đáp lại rất nhẹ nhàng, rồi im lặng không nói thêm lời nào.
Thật lâu sau, một giọng nói mới lại từ từ vang lên: “Lúc trước là ai gia đã nhìn nhầm, chọn sai người, ngàn lần tuyển chọn lại quyết định nâng đỡ Hách Liên Trạm lên ngôi.
Quả nhiên chó biết cắn người thì không sủa, còn chó hay sủa thì không cắn.”
“Cũng được, ai gia chơi cùng hắn một chút cũng không sao.”
“Phải rồi, Cao công công, ngươi nói xem hai đứa nhỏ thông minh lanh lợi, nhanh mồm dẻo miệng như vậy, nếu làm thành Nhân Trệ (*) không biết sẽ đẹp đẽ đáng yêu đến mức nào? Ai gia thích nhất những đứa trẻ xinh đẹp, da thịt mịn màng, đào mắt, cắt lưỡi, băm bàn tay, nhất định là thú vị lắm đây.” Giọng nói nhẹ nhàng như mây gió, nhưng lời thốt ra lại hiểm độc vô cùng.
“Nô tài tuân mệnh.”
Cao công công cúi đầu lui ra, nụ cười trên môi thật dữ tợn.
(*) Nhân Trệ (人彘) là hình phạt tàn bạo dành cho con người, bao gồm các bước:
Chặt bỏ lòng bàn tay và bàn chân.
Móc mắt ra.
Dùng đồng đổ vào tai để làm điếc (gọi là "xông điếc").
Dùng thuốc câm đổ vào họng, cắt lưỡi, phá hủy dây thanh quản, khiến nạn nhân không thể nói.
Sau đó, ném người vào nhà vệ sinh.
Một số trường hợp còn bị cắt mũi, cạo sạch tóc và lông mày, thậm chí lông mi cũng không ngoại lệ.
Tiếp đó, bôi một loại thuốc để phá hủy các nang lông, làm chúng rụng đi và không bao giờ mọc lại.
Có trường hợp từng sợi lông bị nhổ sạch, hoặc nếu muốn nhanh chóng thì nhổ tất cả cùng một lúc.
Nếu da thịt rơi rụng, hoặc nạn nhân chết trong quá trình hành hình, đao phủ sẽ bị người đời chê cười, thậm chí mất đi kế sinh nhai.
Nếu nạn nhân không chết trong quá trình này, họ sẽ bị ném vào nhà vệ sinh và biến thành Nhân Trệ.
Nhân Trệ nổi tiếng nhất là trường hợp Lã Thái hậu của nhà Hán đã áp dụng với Thích phu nhân.
Bà còn cắt tai và rạch mặt Thích phu nhân, sau đó ném vào nhà xí để chết dần trong đau đớn.
Đây là một hình phạt tàn nhẫn do Lã hậu phát minh ra để trừng phạt Thích phu nhân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...