Hoàng Hậu Cương Thi Một Thai Hai Bảo Ai Nói Hoàng Thượng Tuyệt Tự
Chuyện hút máu phải làm một cách kín đáo!
A Chúc nhẹ nhàng như tia chớp bay qua, không để lại chút dấu vết, ám vệ xung quanh không ai hay biết.
Chỉ có Dạ Thanh có võ công cao nhất là cảm thấy chút bất an, hắn ngước nhìn bầu trời đêm đen kịt, trong lòng hơi rùng mình.
Nhưng rồi lại thấy vài con muỗi bị kết giới nghiền nát không còn tro bụi, hắn liền an tâm.
---
Dưới hàn đàm lạnh buốt.
Hách Liên Trạm ngâm mình trong làn nước băng giá, mái tóc dài thả lơ lửng trên mặt nước trắng ngà, nước lạnh buốt từng tấc da thịt như mũi kim nhọn đâm sâu vào xương tủy.
Nếu là người thường thì đã sớm mất mạng vì lạnh.
Nhưng với Hách Liên Trạm đang chịu độc cổ hành hạ, lửa nóng lan khắp thân thể, dòng nước lạnh lại như thuốc giải độc làm dịu cơn nóng thiêu đốt.
Đôi mắt đỏ rực của hắn dần bình tĩnh trở lại, lý trí cũng phục hồi.
Hắn chuẩn bị chữa thương.
Nhưng ngay lúc này, bản năng của kẻ võ công cao cường giúp hắn nhận ra điều khác lạ, có thứ gì đó từ trên cao nhẹ nhàng đáp xuống...
Dù động tác rất khẽ nhưng hắn vẫn cảm nhận được!
Hách Liên Trạm theo bản năng ngước đầu lên.
Và hắn thấy… một khuôn mặt xấu xí, ghê rợn không thể tả.
Một cương thi với khuôn mặt đầy vết sẹo không thể nhận ra dung mạo ban đầu, chỉ có kiểu tóc cho thấy đây là nữ cương thi, miệng nàng đang chảy nước dãi.
Phải, nàng chảy nước dãi!
Hàm răng dài và dòng nước dãi đó như thể nàng đã gặp được mỹ vị nhân gian, ánh mắt tham lam không chút che giấu!
Cương thi A Chúc lao thẳng đến cổ hắn.
Không ổn! Sao lại có cương thi ở đây?!
Bọn ám vệ của Dạ Thanh đang làm gì vậy?!
Hách Liên Trạm trong lòng chấn động, gương mặt tuấn tú thoáng biến sắc, hắn vội vận khinh công muốn tránh đi…
Bởi vì là vị hoàng đế vừa đăng cơ, hắn không muốn chết dưới nanh vuốt của cương thi.
Chết như vậy thật thảm hại, thật oan uổng! Huống chi thù chưa trả, triều đình còn loạn, dù trúng cổ độc nguy hiểm đến tính mạng nhưng hắn cũng không hề có ý định buông xuôi.
Hắn muốn sống để tự tay báo mối huyết cừu!
Nhưng hiện thực tàn khốc, Hách Liên Trạm chưa kịp tránh đi thì nữ cương thi kia đã lao vào hàn đàm sâu thẳm.
Thình thịch một tiếng.
Nước bắn tung tóe.
Trong thoáng chốc, dòng nước lạnh tràn vào tai và miệng Hách Liên Trạm, nhưng nhờ hàn khí buốt giá, cương thi A Chúc không tìm được vị trí cổ của hắn, ngược lại theo bản năng tìm kiếm mùi máu, sau đó vô tình cắn vào đôi môi nhuốm máu của Hách Liên Trạm…
Ngay sau đó, cảnh tượng kỳ lạ hiện ra.
Chỉ thấy dưới đáy hàn đàm lạnh buốt, cương thi A Chúc trong khoảnh khắc hôn lên môi hắn, từ đôi môi trở đi, từng chút một biến thành con người.
Từ miệng đến đầu, rồi thân mình, cuối cùng là tứ chi…
Từ đầu đến chân đều trở thành người sống!
Có máu có thịt!
Tuy vậy, A Chúc vẫn không hay biết rằng mình đã hóa thành nhân loại, càng chẳng biết đôi răng nanh sắc nhọn và móng tay sắc như dao của cương thi mà nàng từng tự hào đã biến mất không dấu vết!
Nàng chỉ cảm thấy bực bội vì đã cắn nhầm vị trí hút máu!
Chút máu ấy làm sao đủ thỏa mãn!
Nhưng máu của con người này quả thật thơm đến mức khiến thần hồn nàng điên đảo.
A Chúc nhanh chóng xác định lại vị trí nơi cổ… Sau đó cúi đầu, cắn mạnh một cái!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...