Lời của tác giả:
Chương này chị xin tặng riêng cho các em, cảm ơn các em đã ủng hộ kênh YouTube của chị.
❤️ Love you ❤️
@Ngockhanh56
@Truongan520
@Lphmnhi
@BJYXSZD_XZ
@ShikunoHanabi
—————————————————
Chiêu Dương liếc nhìn Lạc Niệm, trong ánh mắt lộ rõ tia tức giận.
Lạc Niệm với cặp mắt lưng tròng,
cúi đầu nhận tội.
- Quý Phi xin tha tội, nô tỳ không thể đứng nhìn người chịu khổ.
Lạc Niệm vừa nói nước mắt vừa rơi xuống gương mặt xinh đẹp.
Nhìn thấy Lạc Niệm vì nàng mà lo lắng, Chiêu Dương không nở trách tội.
Nàng nghĩ với tài năng của Mạc Thành, chắc có thể giúp được nàng.
Chiêu Dương nhìn Mạc Thành.
- Xin mời Mạc Thái y.
Chiêu Dương vừa nói vừa đặt bàn tay trắng như tuyết lên bàn, cho Mạc Thành bắt mạch.
Mạc Thành bước đến bên cạnh, hắn nhìn kỷ sắc mặt của Chiêu Dương.
Không cần nói hắn cũng biết Chiêu Dương đã trúng độc, nhưng trúng độc gì thì hắn phải bắt mạch trước mới biết.
Mạc Thành ngồi xuống ghế bên cạnh Chiêu Dương, hắn đưa hai ngón tay lên chuẩn bị đặt lên cổ tay của Chiêu Dương.
Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, một bàn tay cường tráng từ đâu xuất hiện ngăn hành động của Mạc Thành.
Mạc Thành tức giận xoay lại quát hắn.
- Ngươi thật to gan!
Lời vừa thốt ra Mạc Thành liền hối hận, khi hắn nhìn thấy gương mặt tối đen như mực, ánh mắt phát ra tia lửa của Hoàng thượng.
Mạc Thành vội vàng rút tay về, hắn đứng bật dậy cùng với Trương Vệ, Lạc Niệm và Xuân Thu cúi đầu hành lễ.
- Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.
Nhậm Thái Tuấn không quan tâm đến họ, hắn bước tới ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Chiêu Dương.
Hắn vươn bàn tay to lớn của mình ra, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của nàng, cất giọng lo lắng.
- Nàng cảm thấy như thế nào?
Hỏi cho có, chứ hôm nay hắn đã quyết định phải tìm ra sự thật, nhìn thấy Mạc Thành hắn đã đoán được phần nào chuyện gì đang xảy ra.
Lời nói của lão bà kỳ lạ kia tại Đa Tình cốc, cứ hiện lên trong đầu hắn.
- Hoa Bồ Công Anh chỉ có một, ngươi định dùng nó để giải độc trên người hay để giải độc cho mẫu thân của hắn.
Chiêu Dương tức giận liếc nhìn bốn người đang đứng cung kính trước mặt.
Nếu không phải Lạc Niệm tự quyết định tìm đến Mạc Thành, thì Hoàng thượng sẽ không biết về chuyện nàng bị trúng độc.
Thế nhưng khi thấy sắc mặt tái mét của Lạc Niệm và Xuân Thu, nàng không nở trách họ.
Ánh mắt phẫn nộ của Chiêu Dương trở nên dịu dàng hẳn, khi nàng nhìn vào gương mặt uy nghiêm của Nhậm Thái Tuấn.
Nàng cố nặng ra một nụ cười dịu dàng.
- Thiếp không sao chỉ hơi khó chịu trong người, Hoàng thượng đừng quá lo lắng.
Chiêu Dương nói xong, ánh mắt cầu xin nhìn Mạc Thành.
Mạc Thành liền hiểu ý, Quý Phi là đang kêu hắn nói dối với Hoàng thượng.
Chẳng lẽ Chiêu Quý Phi không biết đó là tội chết.
Kỳ thật mặc dù Mạc Thành không muốn, thế nhưng khi nhìn vào ánh mắt của Chiêu Dương, dường như trong đó tàn ẩn ma lực khiến hắn không thể cưỡng lại.
Hắn biết nếu Hoàng thượng nổi trận lôi đình, Hoàng thượng có thể ra lệnh tru di tam tộc hắn.
Nhưng...... nhưng ánh mắt của Chiêu Dương...
Hắn không nhẫn tâm nói ra sự thật, vì hắn biết mọi chuyện Chiêu Quý Phi làm là vì suy nghĩ cho Hoàng thượng.
Nhậm Thái Tuấn không để lời nói của Chiêu Dương vào tai, hắn vươn bàn tay ấm áp sờ vào gương mặt tái xanh của nàng.
- Chiêu Dương, nàng còn muốn giấu trẫm đến bao giờ?
Khi nói ra lời này trong ánh mắt của Nhậm Thái Tuấn không còn tia dịu dàng lo lắng của vừa rồi, thay vào đó là một ngọn lửa giận.
Chiêu Dương biết nếu nàng không nói ra sự thật, thì ngọn lửa đó càng lúc sẽ càng cháy mạnh hơn.
Đến lúc đó không chỉ nàng bị Nhậm Thái Tuấn trách tội, mà ngay cả Lạc Niệm, Xuân Thu, Trương Vệ và Mạc Thành cũng sẽ bị luyên lụy.
Ai đã từng quen biết Nhậm Thái Tuấn, thì sẽ biết hắn là một người ghét nhất người khác nói dối với mình.
Mạc Thành thần sắc thận trọng, trong lòng suy nghĩ một kế lưỡng toàn.
Vừa có thể giúp Chiêu Quý Phi vừa có thể xoa dịu nỗi lo lắng trong lòng của Hoàng thượng.
Nhậm Thái Tuấn ngồi yên đó, ánh mắt càng lúc càng rực lửa nhìn thẳng vào mặt của Chiêu Dương chờ nàng nói ra sự thật.
Chẳng lẽ mở lòng với hắn lại khó đến như vậy sao?
Hắn là một người cao cao tại thượng, trong tay nắm giữ cả thiên hạ, vậy mà hắn không thể khiến nữ nhân mà hắn yêu thương nhất tin tưởng hắn.
Cảm giác này khiến một người kiêu ngạo như hắn, không dễ chịu chút nào.
Nhìn thấy sắc mặt càng lúc càng đỏ của Nhậm Thái Tuấn, Chiêu Dương biết hắn đang kiềm chế cơn thịnh nộ trong lòng.
Trương Vệ theo bên cạnh Nhậm Thái Tuấn nhiều năm, trong lòng thầm cầu nguyện Chiêu Quý Phi hãy mau nói ra sự thật, bằng không người chịu tội nhất định sẽ là bốn người bọn họ.
Mạc Thành nhìn thấy tình hình không ổn, hắn đành bịa ra một căn bệnh cho Chiêu Dương.
- Bẫm Hoàng thượng, Chiêu Quý Phi.......
Mạc Thành còn chưa nói xong đã bị lời nói của Chiêu Dương ngăn lại.
- Hoàng thượng.......
Thiếp.....thiếp nghĩ mình đã có thai.
Ánh mắt thâm thuý của Nhậm Thái Tuấn chợt hiện lên tia sáng, hắn vui mừng nắm chặt tay nàng.
- Thật sao?
Chiêu Dương nhìn hắn mỉm cười ngọt ngào, nàng biết hắn đang trong mong một thái tử để nối ngôi.
Mạc Thành và Trương Vệ kinh ngạc khi nghe Chiêu Dương nói vậy, trong lòng hai người hoài nghi không biết lời nói của Chiêu Quý Phi là sự thật hay chỉ là kế hoãn bình.
Nổi lo âu trong lòng Mạc Thành không vì lời nói của Chiêu Quý Phi mà vơi đi, hắn còn đang suy nghĩ làm sao giấu được việc Chiêu Quý Phi nói dối.
Chín tháng sau hắn lấy đâu ra thái tử cho Hoàng thượng.
Bàn tay mềm mại của Chiêu Dương nắm lấy tay Nhậm Thái Tuấn, nàng siết chặt tay hắn như muốn nói với hắn rằng hắn sắp được làm phụ hoàng.
Nhìn thấy vẻ mặt hạnh phúc của nàng, Nhậm Thái Tuấn thật vui.
Hắn cười tươi.
- Ha...ha...ha....
Mạc Thành khanh màu đến xem mạch cho Quý Phi.
Nhậm Thái Tuấn nói xong, hắn lấy ra một chiếc khăn lụa trong thắt lưng phủ lên cổ tay đang đặt trên bàn của Chiêu Dương.
Mạc Thành gật đầu nhận lệnh, Mạc Thành ngồi xuống bên cạnh Chiêu Dương, hắn nhìn nàng như muốn hỏi nàng.
Những gì nàng vừa nói là sự thật hay sao?
Nhìn thấy sắc mặt bình tĩnh của Chiêu Quý Phi, hắn đành đến đâu thì hay đến đó.
Mạc Thành đặt tay mình lên cổ tay của Chiêu Dương.
Hắn kinh ngạc ngước mắt lên nhìn nàng, quả thật có hai nhịp tim đập.
Lúc này Chiêu Dương không nhìn hắn, ánh mắt thâm tình của nàng chỉ để ý đến một nam nhân.
Nam nhân duy nhất trong lòng nàng, Nhậm Thái Tuấn thần sắc sung sướng, hào hoang tỏa sáng, ánh mắt như cười như không càng tôn lên vẻ tà mị.
- Mạc Thành, sức khỏe của Quý Phi ra sao?
Nghe được giọng nói của Hoàng thượng, Mạc Thành mới chợt bình tĩnh lại.
Mạc Thành đứng lên lui một bước về phía sau, chấp hai tay trước mặt cung kính nói.
- Bẫm Hoàng thượng, Quý Phi đã có thai được hai tháng.
Mạc Thành vừa nói xong, Trương Vệ, Lạc Niệm và Xuân Thu đồng thanh lên tiếng.
- Chúc mừng Hoàng thượng, chúc mừng Chiêu Quý Phi.
Sắc mặt của Nhậm Thái Tuấn lộ rõ tia vui mừng, hắn không quan tâm đến sự hiện diện của mọi người, vươn tay bế Chiêu Dương lên đặt nàng ngồi trên đùi của hắn.
Nhìn thấy Hoàng thượng và Chiêu Quý Phi âu yếm, bốn người lặng lẽ lui ra ngoài.
Nhậm Thái Tuấn ôm chặt Chiêu Dương vào lòng, gương mặt anh tuấn đặt sát vào mặt nàng, hắn nhắm mắt lại hưởng thụ mùi hoa Oải Hương tỏa ra từ trên người nàng.
Giọng nói trầm trầm của hắn vang lên bên tai nàng.
- Cuối cùng ông trời cũng nghe được lời thỉnh cầu của trẫm.
Trẫm đã lập lên một lời thề, ngoài Chiêu Dương nàng ra trẫm sẽ không có con với ai khác.
Chiêu Dương kinh ngạc, nàng đẩy Nhậm Thái Tuấn ra ánh mắt yêu thương nhìn thẳng vào mặt hắn.
Hắn vì nàng mà hy sinh nhiều như vậy sao?
Nếu lỡ nàng không thể mang long duệ, vậy thì ngai vàng này và cả Tống Quốc hắn sẽ truyền lại cho ai?
Chiêu Dương biết Nhậm Thái Tuấn rất yêu nàng, nên mới có thể lập nên lời tề tàn khóc đến như vậy.
Chiêu Dương khom tới đặt lên môi Nhậm Thái Tuấn một nụ hôn.
Đôi môi mềm mại của nàng chạm vào môi hắn, khiến dục vọng trong lòng hắn trỗi dậy.
Đầu lưỡi nóng bổng của hắn tiếng sâu vào trong khoang miệng của nàng, mút lấy mật ngọt thuộc về riêng nàng.
Nụ hôn nồng cháy của hắn khiến Chiêu Dương quên đi cơn đau do chất độc Đa Tình phộc phát.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...