Hoàng Hậu Chỉ Muốn Sống Sót


Thác Bạt Ngạn có chút bực bội.
Hôm nay hắn mất nửa này qua lại với đám quan văn Đại Tề.

Nếu không phải nghĩ cần dùng đến đối phương thì đã sớm cầm đao trực tiếp chặt đầu rồi.
Vì đại quân Bắc Nhung Quốc chưa đến, không thể đánh rắn động cỏ nên bọn hắn chỉ có thể phong toả tin tức hoàng thành trước tiên.

Đối với bên ngoài chỉ nói có thích khách chạy ra ngoài, Thẩm Kính Hằng thụ thương nằm trên giường.

Cho nên tạm thời đều giam tất cả chúng đại thần lại.
Có thể nói, chuyện này được giải quyết thuận lợi như vậy là nhờ có Trương Nhượng ra mặt giao lưu với bên ngoài.
Người bên ngoài thành trông thấy phó tổng quản bên cạnh Hoàng đế vẫn đứng đấy nguyên vẹn nên cũng yên tâm hơn.
Thác Bạt Ngạn vốn lên kế hoạch để đám quan văn làm giả thánh chỉ nói Hoàng đế đã chết.

Sau đó tìm một con rối từ nhánh bên của hoàng thất, đỡ đối phương thượng vị.

Đến khi đại quân Bắc Nhung Quốc đánh vào trong kinh thành, Đại Tề sẽ hoàn toàn đổi chủ.
Nhưng ai biết đám quan văn kia sống chết không chịu khiến Thác Bạt Ngạn tức giận đến lao lực.
Hắn đột nhiên lại hơi nhớ Tiểu Kiều Nhi, vậy nên nhấc chân đi đến Trường Hy Cung.
Có lẽ do lời nói ban sáng cuối cùng cũng có tác dụng.

Thác Bạt Ngạn trông thấy Tiểu Kiều Nhi của hắn không trợn mắt nhìn mình nữa mà chỉ lẳng lặng trong phòng, dịu dàng nhìn hắn...
Thác Bạt Ngạn cười.
Hắn đã sớm biết.
Tiểu Kiểu Nhi cũng yêu hắn.
23.
Vì đêm ân ái đó mà những hạn chế của Thác Bạt Ngạn với hành động của Lệ Phi cũng nới lỏng hơn rất nhiều.
Thôi Thanh Nghi không dám mang một khuôn mặt quá mức rõ ràng để ra vào Trường Hy cung.

Vì vậy, mỗi ngày đều để Bạch Quả dịch dung cho nàng, mượn danh nghĩa đưa cơm ra vào cung của Lệ Phi.
Cứ như vậy qua ba ngày, chớp mắt đã đến ngày mười bảy tháng tám.
Thời điểm ở một mình, Thôi Thanh Nghi sẽ an tĩnh ngồi trên bậc thang trong cung.
Nàng nhớ lại lời nói trước đó của hoà thượng trong chùa Đại Từ Bi.

Mười lăm tháng tám là hạn chót, có phải ngụ ý rằng nàng không thể trở về được nữa hay không?

Có lẽ do vấn đề tâm lý, Thôi Thanh Nghi gần đây nhận thấy cơ thể mình bắt đầu dễ bị mỏi mệt.
"Nương nương."
Là tiếng Bạch Quả gọi nàng.
Thôi Thanh Nghi vội vàng xốc lại tinh thần, phủi bụi đất trên y phục: "Sao vậy."
"Lệ Phi Nương nương truyền tin đến, nói vật đã về tay!"
"Tốt, ta sẽ đi."
Thôi Thanh Nghi giữa trưa đi đến Trường Hy Cung, rõ ràng trông thấy sắc mặt Lệ Phi có chút tiều tuỵ.

Nàng thực sự muốn hỏi đối phương rốt cuộc đã làm thế nào để vào ngự thư phòng lấy Hổ Phù.

Nhưng nhìn thần sắc đối phương lại vô thức cảm thấy, câu trả lời ấy có lẽ là thứ mà cả hai người đều không muốn nghe.
Nàng ôm Hổ Phù trong lòng, khoé mắt không hiểu sao cay như muốn khóc.
Trong phòng không có người ngoài.

Thôi Thanh Nghi bỗng nhiên đứng dậy ôm Lệ Phi.
Ánh mắt rời rạc của Lệ Phi cuối cùng cũng chớp, nàng muốn khóc nhưng lại không thể khóc.
"Hôm qua ta..."
"Không muốn nói thì đừng nói." Thôi Thanh Nghi rầu rĩ.
Trong căn phòng yên tĩnh, hai cô gái lặng lẽ ôm nhau, tiếp thêm sức mạnh cho đối phương.
Cũng không biết đã qua bao lâu, ngoài cửa dường như có tiếng bước chân.

Lệ Phi lúc này mới vội vã lấy lại tinh thần, đẩy nàng ra: "Cô mau đi đi!"
Thôi Thanh Nghi cũng biết không thể nán lại lâu.

Nàng cầm khay nguỵ trang trên bàn cúi đầu định đi.

Nhưng khi người đi tới cửa lại trùng hợp đụng vào Thác Bạt Ngạn vừa từ ngoài tiến vào.

Người kia trông thấy tiểu cung nữ cúi đầu đi ra ngoài, đột nhiên mở miệng gọi lại: "Khoan đã."
Chẳng lẽ bị phát hiện?
Lòng bàn tay Thôi Thanh Nghi đổ mồ hôi: "Bái kiến Tam hoàng tử."
"Khoan cái gì mà khoan.

Sao thế, mới vài ngày đã để ý tới tiểu cung nữ khác rồi à?"
Lệ Phi khoan thai đi ra, hất cằm nhìn hắn.

Thác Bạt Ngạn cực kỳ yêu thích dáng vẻ này của nàng nên không truy cứu chuyện Thôi Thanh Nghi nữa.

Hắn tiến lên vài bước ôm đối phương, vùi đầu vào cần cổ nàng khẽ ngửi.
Đây là lần đầu tiên Thôi Thanh Nghi trông thấy Lệ Phi ở cùng Thác Bạt Ngạn.
Nàng thẫn thờ nhìn cái miệng độc đoán của Lệ Phi từ xa.
Ở nơi Thác Bạt Ngạn không nhìn thấy, Lệ Phi dùng khẩu hình với Thôi Thanh Nghi.
- - Đi.
..........
Thôi Thanh Nghi không biết vì sao bản thân có thể mang được Hổ Phù ra ngoài.
Trước khi nàng đi, trong đầu chỉ là ánh mắt cuối cùng của Lệ Phi.
Đó là ánh mắt như nào chứ?
Rõ ràng khoé mắt đều mang theo ý cười, nhưng sâu trong đáy mắt lại tràn đầy bi thương.
Thôi Thanh Nghi bỗng cảm thấy thật có lỗi.
Nhưng nàng cũng không biết rốt cuộc bản thân có lỗi vì điều gì.
Khoảnh khắc bước ra khỏi đường hầm, thân thể Thôi Thanh Nghi mềm nhũn ngã trong ngực Thẩm Kính Hằng.
Trước khi bóng tối trùm lấy.
Nàng gắt gao nắm vạt áo đối phương, nhìn vào mắt Thẩm Kính Hằng.
"Ngài sẽ thắng, phải không."
"Sẽ thắng." Thẩm Kính Hằng cầm tay nàng.

"Đợi trẫm thắng xong sẽ dẫn nàng đến chùa Đại Từ Bi."
"Nàng không phải nói muốn trở về, trở về để ăn hải gì đó sao?"
Là Haidilao, đồ ngốc.
Có điều như vậy là tốt rồi.
Thôi Thanh Nghi mệt quá.

Từ khi qua ngày mười lăm tháng tám, nàng đã cảm thấy cơ thể ngày càng mỏi mệt.

Bây giờ cuối cùng cũng có thể an tâm ngủ.
..........
Ngày mười tám tháng tám.
Trong hoàng thành đột nhiên bùng lên một trận hoả hoạn, ánh lửa đỏ rực chiếu lên chân trời.


Nghe nói là một phi tử điên điên khùng khùng trong đó phóng hoả.
..........
Ngày mười chín tháng tám.
Đại quân Vân Châu đột ngột xông vào thượng kinh, tiến đến thẳng hoàng thành.
Về sau trong cung truyền lời ra, phản tặc thích khách chạy trốn trước đó đã cúi đầu nhận tội, xin chư vị yên tâm.
Dân chúng lúc này mới yên tâm hơn, tiếp tục trải qua cuộc sống vui vẻ của mình.
Cùng ngày.
Quân Vân Châu đã ngăn chặn được một đội quân Bắc Nhung Quốc đang cố tiến vào kinh thành bằng đường vòng.
..........
Ngày hai mươi tháng tám.
Có một cuộc cải tổ lớn trong hoàng thành vì chuyện thích khách.
Có quan viên được thăng chức, cũng có người sau khi xuất cung liền mất chức.
Thái y viện bận rộn bất thường, nói là Hoàng hậu vì sợ hãi mà ngã bệnh, ngủ đã lâu không tỉnh mà hô hấp ngày càng suy yếu.
..........
Ngày hai mươi mốt tháng tám.
Hoàng đế ôm Hoàng hậu đến chùa Đại Từ Bi xin trụ trì giúp đỡ.
Không rõ đối thoại ra sao, quần chúng chỉ biết là.
Kể từ ngày đó, sau khi hồi cung Hoàng đế ngày càng làm việc chăm chỉ, không chỉ giảm thuế mà còn bắt đầu cải cách khuyến khích mậu dịch, đồng thời từng bước thực hiện các chính sách như: thúc đẩy nữ tử vào triều, nữ tử nhập học...
..........
Ba năm sau.
Thẩm Kính Hằng yên lặng ngồi bên giường nhìn người đang ngủ.
Hắn cúi đầu, đặt trán mình lên trán đối phương: "Hoàng thúc nói chỉ có làm việc thiện, một lần nữa hội tụ long khí vào thân mới có thể khiến nàng dần dần tỉnh lại.

Thế nhưng đã ba năm rồi, sao nàng vẫn chưa nỡ mở mắt vậy?"
"Hoàng thúc để ta tiến vào giấc mộng của nàng.

Ta cuối cùng cũng trông thấy những toà nhà cao tầng, những chiếc xe bọc thép mà nàng nói với ta.

Còn có cả cái tên là gì nhỉ, điện thoại đúng không?"
"Những gì nàng nói với ta, ta đều trông thấy.

Mặc dù để Đại Tề đạt đến trạng thái như vậy còn cần phải cố trăm ngàn vạn năm.

Nhưng ta cũng đã và đang cố gắng thực hiện.

Nàng nói nữ tử bên ấy đều có thể đi học, hiện giờ Đại Tề cũng đã có nữ tử đi học và nữ tử làm quan."
"Nữ tử tên Tô Linh ấy hiện giờ chính là một vị quan trong triều đình."
"Đến khi tỉnh lại, nàng nhất định sẽ ngây ngốc."
"Nhưng sao nàng vẫn chưa tỉnh lại..."

Nếu Thôi Thanh Nghi có thể nghe thấy Thẩm Kính Hằng, nàng nhất định sẽ khiếp sợ mà phát hiện.
Kịch bản thế giới này đã hoàn toàn khác với kịch bản trong sách mà nàng được xem.

Sớm định ra nữ chính Tô Linh không vào cung làm phi, mà thành nữ quan.

Mà kịch bản gốc "Hoàng đế bá đạo yêu tôi" đã hoàn toàn được Thẩm Kính Hằng thay đổi thành "Lịch sử cải cách của Hoàng đế Đại Tề."
..........
Thôi Thanh Nghi sau khi hôn mê, thần thức liền rơi vào trong một mảnh hỗn độn.
Nàng giống như đi trong một mê cung hắc ám rất lớn, bất kể chạy ngược chạy xuôi đều không thể tìm được lối ra.
Có khi nàng cảm thấy dường như bản thân trông thấy Thẩm Kính Hằng khi còn bé, trông thấy Hoàng đế mặc chiếc hoàng bào nhỏ chậm rãi bước trong thành cung rộng lớn.

Hắn lúc trước cũng rất hoạt bát, ngay cả đi đường cũng phải nhảy nhót.

Nhưng chẳng biết vì sao bước chân ngày càng chậm, cuối cùng thậm chí chỉ đành co rúm lại trốn trong góc.
Thôi Thanh Nghi muốn gọi hắn, kéo hắn.
Nhưng tay mỗi lần chạm vào cơ thể đối phương đều sẽ xuyên qua.
Cuối cùng nàng chỉ có thể ngồi cạnh, yên lặng ở bên hắn.
Nhìn tiểu hoàng đế dần dần lớn lên.
Không biết như này qua bao lâu, Thôi Thanh Nghi cuối cùng cũng tìm được một ánh sáng nơi cuối đường.

Vậy là nàng liều mạng chạy về phía trước, hoà thân thể mình vào luồng sáng.
Mang theo sự ấm áp.
Lúc nàng mở mắt phát hiện bản thân bị người khác ôm.
Trên thân không có chút sức lực, Thôi Thanh Nghi tỉnh táo ngẩng đầu nhìn Thẩm Kính Hằng.
"Bệ hạ, sao ngài lại khóc?"
Thẩm Kính Hằng cũng không ngờ nàng đột nhiên tỉnh, động tác khẽ dừng.
Hắn có chút xấu hổ quay đầu đi, không muốn để đối phương trông thấy dáng vẻ của mình.

Nhưng khoé môi lại không nhịn được mà bật cười.

Vậy là đành phải nhìn về phía Thôi Thanh Nghi, giọng nói mang vẻ oán trách: "Không phải nói sau khi kết thúc mọi chuyện sẽ ăn Haidilao sao? Sao nàng lại ngủ lâu như vậy."
"Ta ngủ rất lâu rồi sao? Không đúng, sao ngài lại biết Haidilao?"
Thẩm Kính Hằng sẽ không nói cho nàng biết hắn xem được ở trong mộng đâu.
Sau khi trở về còn đặc biệt mở nhà hàng giống vậy ở trong thành.

Hắn nghĩ nếu sau này Thôi Thanh Nghi thật sự không thể trở về, hắn sẽ mang từng thứ một đến Đại Tề.
Thẩm Kính Hằng nín cười: "Bỏ đi, tha thứ cho nàng vậy."
Dù sao trong tương lai, họ vẫn còn một chặng đường rất dài để từ từ đi cùng nhau.
- Hoàn -.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận