Khương Uyển Ngưng chẳng thèm nhìn xem chàng đi đâu, hoàn toàn coi Triệu Hoằng là không khí, nàng điểm nhiên dẫn Châu thị vào bên trong tiếp tục chuyện trò, tránh phải đón nhận ánh mắt ấm ức oan trái của ai đó.
Mẹ nào mà chẳng hiểu con, Châu thị tinh ý phát giác ra hình như Tĩnh vương và nữ nhi có xích mích, vừa khuất mắt chàng bà liền gõ gõ lên trán Khương Uyển Ngưng: "A Ngưng, con tức giận Tĩnh vương chuyện gì vậy?"
Khương Uyển Ngưng trước vẻ mặt hiểu rõ tất cả của bà thì ngại ngùng, chẳng lẽ diễn xuất của nàng kém đến thế:
"Nương nhận ra sao?"
Châu thị lắc đầu rồi cười cười, vậy mà còn có ý giấu bà, bà điểm mũi Khương Uyển Ngưng yêu chiều.
"Nữ tế đi ba bước thì nhìn về con một lần, con lại chẳng nhìn nó lần nào, nương đã biết là có chuyện rồi.
" "
Thì ra ánh mắt nóng rực của Triệu Hoằng lại rõ ràng vậy à, ngay cả Châu thị cũng biết, không biết đám hạ nhân bên dưới có nhận ra gì không nữa.
Khương Uyển Ngưng cảm thấy mình rõ ràng không sai, nhưng không hiểu sao lại lúng túng như thể bị bắt lỗi.
"Là tại chàng ấy! Từ giờ con! Con không thích chàng ấy nữa.
" Phải, chính là như vậy!
Châu thị không dễ bị đánh lừa chút nào: "Nương hỏi con tại sao chứ có hỏi con giải quyết thế nào đầu?"
Mà không cần hỏi bà cũng đoán được, nữ nhi bị dưỡng thành đứa ngốc nhà mình chẳng biết xử sự chút nào, chắc chắn lại đường quang không đi, lao đầu vào bụi rậm cho mà xem.
Khương Uyển Ngưng nắm nắm vạt áo, có chút không dám nhìn thẳng Châu thị, lí nhí nói: "Chàng ấy giữ tranh của nữ nhân khác! Bị nữ nhi phát hiện, nên con đã! "
Châu thị bình tình tiếp lời: "Đánh nó?"
Khương Uyển Ngưng hốt hoảng lắc đầu: "Nữ nhi không dám, con chỉ! chỉ giận chàng ấy thôi.
"
Châu thị nhìn dáng vẻ ủ dột của nữ nhi, không đành lòng mà thở dài: "Con có biết đó là nữ nhân nào không?"
Khương Uyển Ngưng giật mình ngẩng đầu, lẽ nào nương định đi dằn mặt người đó dùm nàng?
Không thể được! Làm vậy không chỉ vạch áo cho người xem lưng, mà có khi còn làm lộ ra một chuyện tình bí mật long trời lở đất của hoàng thất thì sao? Đến lúc đó thì cả một chút hư tình giả ý ngoài mặt cũng sẽ không giữ được, nàng sợ nhất là chuyện đó xảy ra --
"Nương, nương đừng manh động làm hại người ta đó.
"
Châu thị không biết cái đầu nhỏ của Khương Uyển Ngưng đã tự bồ não cái gì nữa.
"Con ngốc à, nương chỉ muốn tìm hiểu xem người đó là ai, cùng với hiền tế có quan hệ gì.
"
Khương Uyển Ngưng bĩu môi, nhỏ giọng phản bác: "Còn có thể là loại quan hệ gì nữa ạ, giữ tranh trong phòng thì ngày nhớ đêm mong, rõ ràng là có tình ý.
"
Hầu phu nhân cũng đến nhức đầu, nữ nhi bà vừa mới lớn đã gả cho người ta, đã thế học hành không chuyên cần, chỉ có ham vui ham chơi là giỏi, thành ra suy nghĩ cũng hạn hẹp như này đây.
"A Ngưng, giữ tranh không nhất thiết phải là tình nhân, có thể đó là sư tôn của hắn hay gì đó thì sao?"
Nhớ lại nữ nhân trong tranh kia, Khương Uyển Ngưng buồn rầu nói: "Nữ tử trong tranh chắc cùng tầm tuổi của
Triệu Hoằng, mười chín, hai mươi gì đó.
Nữ nhi vừa thấy đã đoán đó hẳn là thanh mai trúc mã cùng lớn lên với chàng, hoặc! " Không hiểu sao đôi mắt phượng cuốn hút kia lại hiện lên, cùng với mắt của Triệu Hoằng có phần tương tự, Khương Uyển Ngưng lại có một suy đoán, "Hoặc là biểu muội xa gần gì đó.
"
Châu thị nghe nữ nhi miêu tả một hồi cũng không hiểu rõ, nữ tử tầm tuổi Tĩnh vương thì không thiếu, nhưng bà chưa từng nghe nói Tĩnh vương có liên đới với biểu muội hay thanh mai nào thân thiết cả nên không thể đoán ra, rốt cuộc bà hỏi thẳng: "Con có cách nào lấy được bức tranh không, ta muốn nhìn trực tiếp.
"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...