Triệu Hoằng cởi áo ngoài, một thân chỉ vận mỗi trung y trắng, trèo lên nắm bên cạnh nàng, chàng thủ thỉ gọi.
"A Ngưng.
"
Khương Uyển Ngưng làm như không biết, mặc kệ chàng muốn làm mưa làm gió gì cũng được.
Triệu Hoằng bắt đầu rối loạn hoang mang, chàng đặt tay lên trên eo nàng, tìm chút cảm giác an ủi.
"A Ngưng đã ngủ rồi sao?"
Câu hỏi vô nghĩa nhất thể giới.
"A Ngưng dậy đi, phu quân về rồi.
"
".
.
"
Khương Uyển Ngưng mặt mày vô cảm, nàng đã phải nằm im bất động giả bộ ngủ để trốn tránh rồi, Triệu Hoằng còn muốn gì nữa đây.
Triệu Hoằng nghe thấy hơi thở nàng dồn dập hơn, giống như đã bị lung lay, chàng thở phào, nhích đến trước, muốn hôn lên tóc nàng như thường lệ.
"A Ngưng thật là --"
Khương Uyển Ngưng tránh ra, chàng đã hôn trượt.
Triệu Hoằng đứng hình.
Nàng chậm rãi mở mắt, giống như vừa tỉnh ngủ lại, xoay sang nhìn Triệu Hoằng.
"Chàng về lúc nào vậy?"
Triệu Hoằng ánh mắt tối tăm, mím môi không muốn trả lời.
Khương Uyển Ngưng biết chàng thỉnh thoảng cũng sẽ lộ ra chút tâm tình của mình, sẽ vì không được quan tâm mà ngây thơ giận dỗi như vậy, nhưng giờ này khắc này nàng lại chẳng muốn bận tậm đến nữa.
Khương Uyển Ngưng chỉ bình thản nói.
"Thiếp mệt rồi, phu quân đi ngủ đi.
"
Triệu Hoằng vừa lo sợ vừa tủi thân, muốn tiến vào chăn của nàng, chàng muốn ôm nàng để ổn định lại thì bị
Khương Uyển Ngưng giãy ra.
"Chăn này nhỏ lắm, chàng đắp cái của chàng đi.
"
Phu thê dù ngủ chung giường nhưng hạ nhân vẫn theo thói quen sắp xếp hai chiếc chăn kèm theo.
Thật ra hiếm có phu thê nhà nào thật sự tình cảm đến nỗi đêm đắp chung một chăn, hầu như bọn họ ngay từ đầu chẳng quen biết gì nhau, tránh cho đôi bên ngại ngùng thì mỗi người đắp một cái sẽ tốt hơn.
Thể nhưng sau kì tân hôn ngọt ngào như mật kia, Khương Uyển Ngưng đêm nào cũng quen thói lần giường sang bên Triệu Hoằng, cuối cùng thì hoàn toàn vùi mình vào chăn của chàng luôn.
Những đêm xa nhà, nằm trên chiến trường Tây Lương chỉ có gió và cát bụi kia, thứ Triệu Hoằng nhớ nhất cũng chính là cảm giác được ôm nàng trong lòng, cúi đầu xuống là thấy được thê tử đang say ngủ, cùng nhau an yên trải qua từng đêm tối như này!.
Chàng lặng nhìn Khương Uyển Ngưng một hồi lâu, cuối cùng mới nhắm mắt lại được.
Sáng hôm sau Triệu Hoằng không lên triều.
Hiếm có khi Khương Uyển Ngưng không lười biếng nằm dài trên giường, nàng vừa nhúc nhích mình đã làm Triệu Hoằng thức giấc theo, chàng học theo bộ dạng của nàng tối qua, nằm im nhắm mắt, giống như vẫn đang ngủ say, thẩm nghe ngóng động tĩnh của nàng.
Khương Uyển Ngưng cho gọi Lăng Chi vào, hai chủ tớ trao đổi rất nhỏ, nhưng thính lực của người học võ tốt hơn người thường, chàng vẫn nghe thấy rõ mồn một.
"Vấn tóc đơn giản cho ta, hôm nay nương ta đến thăm.
"
Hầu phu nhân đến thăm? Tại sao không ai nói cho chàng biết?
Lăng Chi không hẹn mà cùng có chung suy nghĩ với Triệu Hoằng.
"Chủ tử đã nói với Vương gia chưa ạ?"
Khương Uyển Ngưng không chút để ý trả lời.
"Không cần làm phiền Vương gia, nương của ta thì ta có thể hầu hạ được.
"
Triệu Hoằng bất giác nhíu mày, nhưng đồng thời chàng cũng không khỏi hồi tưởng tới lần trò chuyện cuối cùng cùng nhạc mẫu của mình.
Đó là vào trước đêm bọn họ thành hôn, Vĩnh An Hầu phu nhân hạ mình đến gặp nữ tế Tĩnh vương.
Triệu Hoằng có thân phận Vương gia, tuy nhiên đối với người sắp trở thành nhạc mẫu của mình, chàng không hề câu nệ mà còn mời bà ngồi xuống.
Hầu phu nhân từ chối, bà nói: "Qua đêm nay thì chỉ sợ lòng Vương gia sẽ có vướng bận, nếu không có thì lúc đó bà lão ta mới dám thất nghi trước mặt ngài.
"
Triệu Hoằng biết là chuyện hệ trọng, vẻ mặt chàng kiên nghị, bình tĩnh hỏi: "Dám hỏi phu nhân, chuyện người muốn nói là?"
Vĩnh An Hầu phu nhân bấy giờ mới chậm rãi kể cho chàng một câu chuyện xưa.
Năm đó, Châu thị là đích tiểu thư của phủ Quận chúa cao quý, trước giờ không để ai vào mắt, thế nhưng lại bà lại đồng ý gả thấp, lấy trưởng tử của Vĩnh An Hầu phủ sắp suy tàn, cũng chính là cha của Khương Uyển Ngưng -
Khương Chính bây giờ.
Thời gian đầu phu thê hòa thuận, nhà cửa ấm êm, Châu thị đã vô cùng vui sướng mà nghĩ, may mà năm đó bà đã nghe theo tiếng gọi của trái tim, không quản lời cha mẹ ngăn cản mà gả cho người bà yêu thật lòng.
Thế nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang, Châu thị vào phủ đã lâu mà mãi không sinh được con cho Khương Chính, mẹ chồng liền bắt bà nạp thiếp để khai chi tán diệp cho phu quân, Khương Chính lúc ấy không đồng ý với mẹ mình, thậm chí vì muốn dỗ dành bà mà đuổi hết thị nữ hầu hạ bên mình đi.
Qua hai năm, lúc này bà cũng thật sự nóng lòng, người bên ngoài cũng bắt đầu nói ra nói vào, ngay thời điểm này thì Khương Chính dẫn một nữ tử về, nói muốn nạp làm thông phòng, bà nghĩ có khi thân thể mình hỏng thật rồi, mới cắn răng đồng ý, nhưng trong lòng với phu quân cũng đã có xa cách.
Lại thêm ba tháng, thông phòng đó báo có thai, nữ y lén nói với bà là cái thai vậy mà đã hơn năm tháng!
Châu thị biết phu quân đã gian dối bên ngoài từ trước, lòng như đã chết, có ý muốn hoa ly, đúng lúc này bà đã phát hiện bản thân đang hoài thai Khương Uyển Ngưng.
Vì muốn cho con một mái nhà ấm êm, bà mới phải chịu đựng người chồng đã cạn tình cạn nghĩa kia đến ngày hôm nay.
Tình yêu nam nữ sầu đậm bà đã từng trải qua, mới biết cái gì là hoa trong gương, trăng đáy nước, kết cục chỉ là si tầm vọng tưởng vô cùng.
Hầu phu nhân cũng không hề giấu giếm mà nói thẳng: "Vì vậy ta đã dạy nó, phu thê nếu yêu thương nhau thì tốt, còn nếu không thể, thì chính bản thân tốt là được.
"
"A Ngưng tâm tính ngay thẳng, từ nhỏ đã được ta chiều chuộng như trân bảo, nếu ngày sau phu quân nó có cùng nó ân đoạn nghĩa tuyệt, ta không ngại đưa nó về lại bên mình.
"
"Chẳng qua", Hầu phu nhân cười nhạt, "Nó lại phải gả vào nhà để vương, cho dù có muốn hòa ly, cũng không hoà ly được.
"
Triệu Hoằng hiểu rõ những điều bà nói, không phản bác mà chỉ hỏi.
"Phu nhân muốn dặn dò bồn vương điều gì?"
Hầu phu nhân quay lưng, ánh mắt nhìn về xa xa như muốn thấy muôn dặm trường san mà mình dùng cả đời để đánh đổi, bà lấy thân phận của một nhạc mẫu mà nói với Triệu Hoằng.
"Nếu không thể mãi mãi một lòng, vậy mong Vương gia hãy mãi mãi trân trọng con bé.
"
"Cả phủ Vĩnh An Hầu và phủ Tuế Hòà Quận chúa xin hết lòng phò tá Vương gia.
"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...