Hoàng Hậu Chỉ Giỏi Làm Nũng
Rõ ràng chàng đã xuống nước cho nàng đến thành Đông chơi rồi, nhưng nàng cũng chỉ nói một câu “dạ” rồi lại im lặng.
Ngay cả bây giờ, khi bọn họ đứng sát vào nhau vì hội chợ quá đông đúc, nàng cũng chẳng thèm ngó chàng lấy một cái.
Khương Uyển Ngưng không hề để tâm tới vẻ mặt xám xịt của Triệu Hoằng, chỉ lo dán mắt vào từng hàng quán mà bản thân đi qua, lưu ý xem món nào đang được ưa chuộng, món nào thì không, hàng nào bán giá cao hay giá thấp…
Từ sau chuyện chuẩn bị quân lương, trong tay nàng chỉ còn ba cửa hàng ở khu này.
Hôm nay Khương Uyển Ngưng không chỉ là đi chơi đơn giản mà là còn là thăm thú tìm hiểu thị trường để kinh doanh cho tốt, chuẩn bị làm một bà chủ giỏi giang giàu có đây –
Một ông bác mặt tròn, cười lên như ông thần tài, thấy nàng đi qua thì nhiệt tình như lửa mời chào.
“Tiểu cô nương xinh đẹp có muốn ăn hồ lô không? Ôi cha hàng của bá là ngon nhất khu này đó.
” Vừa nói thì ông bác vừa gỡ hai, ba cây hồ lô ngào đường xuống, “Đây nhé, tiểu cô nương nhìn xem, mỗi cây một vị, có phải rất bắt mắt không?”
Kiểu chào hàng này không mới lạ với Khương Uyển Ngưng.
Nàng đã định phất tay rời đi rồi nhưng bị mấy cây kẹo hồ lô rực rỡ sáng bóng kia kéo lại.
Ông bác cười hì hì giới thiệu.
“Loại này là sơn tra, cái này là quýt, còn đây là táo đỏ.
Sao, cô nương muốn lấy cái nào?”
Khương Uyển Ngưng chưa từng ăn kẹo làm từ quýt và táo đỏ, nàng nhất thời bị cái mới lạ này thu hút.
“Quýt và táo đỏ đi, bá làm vị này lạ quá.
”
Ông bác vừa gói lại bằng giấy dầu vừa đắc ý khoe.
“Bá làm nghề này chục năm rồi, năm nào cũng nghĩ ra mấy loại mới để bán như này đấy.
”
Gói xong, ông bác mặt thần tài mới phát hiện bóng dáng to lớn oai vệ ở phía sau Khương Uyển Ngưng đang nhìn mình chằm chằm.
Nhìn y phục người này thì thân phận hẳn không phú thì quý, ông bác nhanh trí đá quả cầu sang chàng ta.
“Vị công tử này chắc là phu quân của cô nương nhỉ, của hai người 10 văn tiền nhé.
”
Ông bác không hề biết mình đã tình cờ cứu Triệu Hoằng một bàn thua trông thấy.
Quả nhiên Khương Uyển Ngưng cũng bị hiệu ứng đám đông kéo theo, quay sang nhìn chàng.
Triệu Hoằng đột nhiên cảm thấy thật ra đi hội chợ như này cũng khá được.
Mặt chàng không còn lạnh te như hồi nãy nữa, khi trả tiền còn kèm thêm một câu rất ra dáng đại gia.
“Không cần thối tiền.
”
Lão bá phấn khởi cảm ơn rối rít.
“Ôi cha phu thê hai người thật là tốt bụng quá, tiền thừa nhiều như này không trả lại ta xấu hổ lắm…”
Triệu Hoằng vốn ghét nghe ai dài dòng nhiều lời, chàng kéo tay Khương Uyển Ngưng đi luôn, bỏ lại ông bác vẫn đang đam mê nịnh hót kia.
Khương Uyển Ngưng bất chợt bị kéo đi thì giật bắn mình, song nhìn một tay phải vẫn đang gian nan ôm lấy hai thanh hồ lô, nàng đành bỏ qua ý định vùng vẫy thoát ra.
Nhỡ không may Triệu Hoằng nắm chặt quá không giãy ra được lại làm rơi mất hai cây kẹo thì nàng lỗ to mất.
Khương Uyển Ngưng chuyển sang thương lượng.
“Vương gia buông ra trước đi.
”
Triệu Hoằng dừng lại, giọng nói trầm thấp lạnh buốt vang lên.
“Nàng gọi ta là gì?”
Khương Uyển Ngưng bất đắc dĩ đổi lời.
“Phu quân, chàng trước hết buông thiếp ra đã.
”
Triệu Hoằng mím môi mỏng, chàng lạnh lùng lên tiếng kháng nghị.
“Phu thê nhà người ta đều nắm tay như vậy.
”
Khương Uyển Ngưng cạn lời vì thói so kè của tên đàn ông nhà mình.
Nhưng thiếp đang giận dỗi chàng, là kiểu dỗi không muốn nhìn mặt nhau ấy hiểu không? Chàng có thấy ai trong ngoài bất nhất một bên nói tức giận một bên cho nắm tay nắm chân chưa hả?
Tất nhiên là Triệu Hoằng chưa thấy, vì trước khi thú thê chàng đã quen cô nương nào đâu mà biết được phụ nữ có thể không chọc cũng giận, nắng mưa thất thường như Khương Uyển Ngưng chứ.
Mà chàng càng không thần thông quảng đại đến độ đoán được thê tử tự nổi giận vì chuyện từ tận… kiếp trước để biết đường mà dỗ dành.
Tên thẳng nam ngốc nghếch Triệu Hoằng chỉ có thể dùng ưu thế trời ban là sức mạnh không ai địch nổi cùng danh phận chính thất phu quân để nắm tay thê tử mình, nghĩ thôi cũng thấy đáng thương.
Khương Uyển Ngưng tất nhiên biết rõ Triệu Hoằng thật ra không sai ở đâu cả, vốn chuyện chiến tranh Tây Lương cũng đã qua, bọn họ hẳn sẽ không như kiếp trước – đến chết không gặp lại.
Nhưng tấm lòng phụ nữ quả thật như mò kim đáy bể, một góc bé tí nào đó trong đầu nàng cứ thỉnh thoảng lại nhắc nhở rằng “nhỡ đâu” kết cục của bọn họ sẽ tái diễn thì sao, vân vân mây mây các kiểu tình huống ngang trái khiến Khương Uyển Ngưng không kiềm chế được cảm xúc mà lại khó ở với chàng một phen.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...