Hoàng Hậu Biết Đọc Tâm

Đến lúc trời tờ mờ sáng, tiếng ồn bên ngoài cũng kết thúc.

Tạ Huyên rời giường, mặc quân áo, thống lĩnh của Cấm quân đã chờ bên ngoài điện từ lâu.

"Bệ hạ, Thái hậu và phe của Tống Thái sư đã cấu kết với ngoại tặc để mưu phản, tất cả đã bị bắt lại."

[Trẫm biết rồi! Tất cả đều nằm trong lòng bàn tay trẫm!]

Tạ Huyên khẽ vuốt cằm, "Người đang ở đâu?"

"Tất cả đều đang ở bên ngoài."

Tạ Huyên nhìn về phía ta, "Hoàng hậu, nàng đi cùng trẫm để xem những kẻ thật sự cấu kết với địch phản quốc đi."

[Thừa tướng sắp được giải oan rồi! Trẫm xúc động quá!]

[Hoàng hậu sắp được đoàn tụ với gia đình rồi!]

Thật ra ta cảm thấy người nhà mình đang có một cuộc sống rất tốt trong ngục, rất rất rất tốt là đằng khác.

20.

Thái hậu và Tống thái sư bị trói ở bên ngoài điện.

Mặt mày xám xịt, đầu tóc bù xù.

Những bộ trang phục cao quý cũng bị lấm lem bùn đất.

Thấy ta và Tạ Huyên đi ra, Thái hậu kinh ngạc mở to mắt ra nhìn, "Huyên Nhi, sao ngươi chưa chớt?"

[Sao trẫm có thể chớt khi người vẫn sống sờ sờ đây chứ?]

"Nếu không phải trẫm diễn cảnh bị á/m sát, bị trọng thương thì làm sao có thể vạch trần bộ mặt lòng lang dạ thú của Thái hậu được chứ?"


[Bị gài rồi! Ha ha ha ha!]

[Đầu óc như này mà còn dám đấu với trẫm?]

[Là do các ngươi điêng hay do trẫm điêng rồi?]

Thái hậu đánh giá một lượt từ trên xuống dưới người Tạ Huyên, rồi im lặng.

Tống thái sư vẫn chưa từ bỏ ý định, "Sao ngươi lại biết chuyện này?"

Tạ Huyên dùng nửa con mắt nhìn Tống thái sư, "Khi Thái sư trình mật tín mà Thừa tướng gửi để thông đồng với địch thì trẫm đã hoài nghi rồi, mật tín này trừ Thừa tướng ra thì chỉ có còn lại người tiếp xúc với địch quốc."

[Trẫm đã đợi lâu như vậy rồi, chỉ đợi tới ngày đám ngoo xuẩn các ngươi tự chui đầu vào rọ]

Trên mặt Tống thái sư đột nhiên lộ ra vẻ bừng tỉnh.

Nhưng đã quá muộn rồi.

"Người đâu, đưa Thái hậu và Thái sư vào đại lao, chờ ngày xử trả/m."

[À đúng rồi còn Tống Ngọc Kiều nữa!]

[Cũng trả/m luôn đi! Trả/m hết!]

[Trẫm muốn ché/m nàng ta từ lâu rồi!]

"Bệ hạ." Ta tới gần Tạ Huyên, nhẹ giọng nói, "Tống Quý phi và những người còn lại của Tống gia, đẩy hết xuống làm nô lệ đi."

So với Thái hậu và Tống Thái sư thì nàng ta chưa từng làm chuyện gì tội ác tày trời cả.

Tạ Huyên nắm lấy tay ta, "Được, Hoàng hậu nói sao thì làm vậy đi."


Ngày hôm sau, ta gặp lại cha mẹ ca tẩu từ Đại Lý tự đi ra.

Vì mọi người đều tăng quá nhiều cân cho nên không thể mặc nổi quần áo cũ nữa.

Lại phải tốn thêm tiền để may quần áo mới.

Cha và nương ôm chầm lấy ta, ca ca và tẩu tử thì mỗi người kéo một bên cánh tay ta.

"Vân Thanh, chúng ta rất nhớ con/muội!"

"Có phải là con không hề nhớ tới chúng ta không? Sao dáng người của con không gầy đi mà trông cũng chẳng tiều tụy gì thế?"

Có lẽ là vì con không có móng giò để ăn đấy.

Kết.

Một năm sau.

Ta sinh ra một tiểu Hoàng tử.

Vào ngày mà tiểu Hoàng tử chào đời, bỗng nhiên ta không còn nghe thấy tiếng lòng của Tạ Huyên nữa.

Bời vì giờ đây hắn không thèm giả vờ nữa rồi.

Khi ta đang sinh con thì hắn đang gào thét ở ngoài điện:

"Sao sinh con lại khổ vậy chứ!"

"Trẫm sinh thay cho Hoàng hậu có được không!"

"Tên nhóc kia, tốt nhất con nên biết đường mà chui ra nhanh lên!"

"Nếu không trẫm tru di cửu tộc của con đấy!"

Lý công công đứng bên cạnh nhắc nhở hắn: "Bệ hạ, đó là Hoàng tử của ngài, tru di cửu tộc thì có hơi sai sai...."

Cả cái cung điện này không thể hiểu nổi.

Tại sao một Hoàng đế anh minh thần võ lại có thể thay đổi tính cách sau một đêm như vậy.

Chỉ có mình ta biết, hắn ấy à.

Xưa nay vốn đã vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận