Minh Hoàn lui về phía sau mấy bước.
Tận mắt nhìn thấy Lưu Đàn giết người khiến nàng có chút kinh hãi.
Nàng vịn vào một gốc cây.
Đầu công chúa Xứng Tâm rơi xuống, máu nhuộm đầy đất nhưng trên người Lưu Đàn thì lại vẫn sạch sẽ y nguyên.
Lưu Đàn giết công chúa Xứng Tâm cũng không phải bởi vì Minh Hoàn.
Hắn vẫn luôn biết rằng Minh Hoàn không thích giết người.
Dù cho nàng hận một người nào đó thấu xương thì nàng cũng sẽ không có ý nghĩ muốn giết người đó.
Giống như một con thỏ dù ghét một con thỏ khác, cũng sẽ không muốn ăn thịt con thỏ kia.
Bản tính của nàng vốn dịu dàng nhưng Lưu Đàn lại là động vật ăn thịt khát máu.
Hắn sinh ra thì đã đứng ở trên đỉnh rồi.
Lưu Đàn rút ra một cái khăn tay, mặc dù lưỡi đao vẫn sắc bén như cũ dưới ánh trăng, không hề dính máu.
Hắn nhẹ nhàng lau lưỡi đao rồi cho đao vào vỏ.
Lúc này Minh Hoàn đã không nhúc nhích được nữa.
Mặt nàng tái mét, nàng nhỏ giọng gọi: “Điện hạ…”
Lưu Đàn sững sờ, sau đó hắn chậm rãi quay đầu lại.
Hắn đâu ngờ Minh Hoàn vậy mà cũng có mặt ở nơi này.
Lưu Đàn đi tới, nhẹ nhàng nắm lấy tay Minh Hoàn: “Bị dọa sợ rồi hả?”
Minh Hoàn lắc đầu, nàng không biết phải nói thế nào.
Lưu Đàn ôm lấy Minh Hoàn.
Đến tận bây giờ, Lưu Đàn mới chân chính ý thức được, chỉ có Minh Hoàn mới là người hắn muốn thật sự.
Hắn chỉ thích Minh Hoàn, chỉ muốn một mình nàng thôi.
Không có nàng thì không được, bất kỳ ai cũng không thay thế được nàng.
Ôm lấy nàng, lòng Lưu Đàn mới thấy thoải mái.
Minh Hoàn ngửi được mùi rượu trên người Lưu Đàn vô cùng rõ ràng.
Tối nay, hẳn là hắn đã uống rất nhiều rượu.
Ngoại trừ mùi rượu, trên người hắn còn trộn lẫn mùi máu tanh cùng hương bạch đàn nhàn nhạt.
Lưu Đàn hôn lên trán Minh Hoàn.
Hắn không biết nên nói gì.
Ngẫm nghĩ một lát, hắn mới nói: “Ta hoàn toàn không có chuyện gì với ả ta.
Hoàn Hoàn à, tối nay ta chỉ vô tình chạm mặt ả thôi, cũng không có làm cái gì với ả hết.”
Minh Hoàn: “…”
Thực ra thì Minh Hoàn đã biết.
Nếu có cái gì thật thì Lưu Đàn sẽ không giết chết công chúa Xứng Tâm.
Lưu Đàn thấy Minh Hoàn không nói lời nào, hắn hơi quýnh lên: “Là thật đó.
Vừa nãy ả cởi áo, ta căn bản còn không thèm nhìn nữa cơ.
Ả xấu như thế, ta mới không muốn nhìn đâu.
Mặc dù ta có chạm vào ả, nhưng lát nữa về ta nhất định sẽ rửa tay thật sạch.”
Minh Hoàn xoa mặt Lưu Đàn: “Ta biết.”
Lưu Đàn dán tay lên tay Minh Hoàn, không để cho nàng dời tay đi.
Minh Hoàn ngẫm nghĩ rồi nói: “Lần sau chàng đừng giết người tùy tiện như này nữa.
Chàng không thích nàng ta thì đánh ngất nàng ta là được rồi.”
Nàng không dám nhìn về phía công chúa Xứng Tâm.
Cảnh tượng quả thật quá mức đẫm máu.
Lưu Đàn thật sự là người có lòng dạ sắt đá, giết người không thèm chớp mắt.
Minh Hoàn lớn lên trong một gia đình bình thường, tâm tư cũng sạch sẽ.
Người khác đắc tội nàng thì nàng cũng chỉ nghĩ không qua lại với kẻ đó nữa, hoặc là dùng chút thủ đoạn nhỏ làm cho kẻ đó chịu chút đau khổ xem như trừng phạt mà thôi.
Nhưng Lưu Đàn lại không như vậy.
Người đắc tội Lưu Đàn thì kết cục đều sẽ rất thê thảm.
Minh Hoàn thực sự rất sợ Lưu Đàn, thế nhưng, Lưu Đàn cũng tốt với nàng thật.
Minh Hoàn không thể vừa hưởng thụ được Lưu Đàn đối xử tốt, lại vừa xa cách, trách cứ hắn, nói hắn máu lạnh vô tình, nói hắn quá tàn khốc, giết người không ghê tay.
Nàng khác Lưu Đàn.
Cũng như nàng không hiểu được sự tàn nhẫn của Lưu Đàn, Lưu Đàn cũng sẽ không hiểu được sự nhát gan sợ hãi của nàng.
Minh Hoàn nhón chân lên, vùi đầu vào bả vai Lưu Đàn: “Điện hạ, chàng thực sự hù dọa ta rồi đó.
Ta sợ.”
Lưu Đàn cứng đờ người.
Trên người Minh Hoàn có mùi thơm rất dễ ngửi.
Hương thơm chỉ thuộc về một mình nàng, chỉ có Minh Hoàn mới có hương thơm này, người khác không bắt chước được.
Vành tai Lưu Đàn hơi đỏ lên: “Hoàn Hoàn à, nàng ôm chặt quá.”
Nàng thật chủ động quá.
Lưu Đàn vốn cho rằng, hắn sẽ phải tốn tâm tư giải thích với Minh Hoàn, phải dỗ dành nàng một phen cơ.
Minh Hoàn ngước mắt lên nhìn hắn: “Lần sau không được giết người tùy tiện nữa, được không?”
Mắt nàng trong veo, tựa như chứa một đầm nước lấp lánh.
Lúc Minh Hoàn nhìn hắn một cách vừa đáng thương vừa đáng yêu thế này thì Lưu Đàn hoàn toàn mềm lòng.
Hắn “Ừ” một tiếng: “Được, đều nghe theo nàng hết.”
Minh Hoàn lo lắng: “Vậy, chàng giết công chúa Xứng Tâm rồi bệ hạ muốn giết chàng thì làm sao đây?”
Lưu Đàn không nhịn được cười: “Hoàng đế muốn giết ta.
Giờ ta chính là tội thần, sẽ liên lụy tới nàng rồi nàng cũng sẽ bị giết.
Hoàn Hoàn có muốn thừa dịp hoàng đế chưa biết mà mau trốn đi không?”
Minh Hoàn: “…”
Minh Hoàn trừng hắn: “Điện hạ đừng có nói đùa nữa.
Đây không phải là chuyện vặt đâu.”
Mặc kệ xảy ra chuyện gì, nàng cũng phải đứng bên Lưu Đàn.
Nàng đã gả cho Lưu Đàn thì mặc kệ Lưu Đàn làm cái gì, nàng là vợ Lưu Đàn, được Lưu Đàn đối xử tốt, nàng sẽ gánh vác một nửa tội lỗi của hắn.
Lưu Đàn không thèm để bụng.
Giết thì đã giết rồi.
Hắn đã dám giết thì dĩ nhiên là có khả năng giải quyết chuyện này.
Sắc trời thực sự đã quá muộn, nếu là lúc bình thường thì chắc chắn Minh Hoàn đã sớm đi ngủ rồi.
Lưu Đàn không nỡ để Minh Hoàn thức tiếp nữa.
Hắn vuốt tóc nàng: “Chúng ta về đi.”
Sau khi trở về Minh Hoàn lập tức thay quần áo lên giường nghỉ ngơi.
Lưu Đàn thì đi tắm gội thay đồ.
Lúc tắm, Lưu Đàn đột nhiên nhớ tới cảm giác khi chạm vào công chúa Xứng Tâm.
Tay sờ vào một mảng trơn nhẵn hệt như chạm vào một mảng mỡ heo vậy.
Dù đã qua rồi nhưng giờ nhớ lại, Lưu Đàn vẫn có chút buồn nôn, trên người cũng sắp bị ghê tởm tới mức nổi da gà.
Hắn không thích chạm vào phụ nữ cho lắm, luôn cảm thấy sờ rất bẩn.
Hắn chỉ thích Minh Hoàn thôi.
Thật giống như đã có phượng hoàng thì nhìn chim trĩ gì cũng luôn cảm thấy gai mắt.
Đã uống quen quỳnh tương ngọc lộ, đột nhiên rót cho hắn một ngụm nước bẩn, hắn chắc chắn sẽ buồn nôn.
Tuy rằng cũng có những kẻ ngớ ngẩn cảm thấy hoa nhà không thơm bằng hoa dại, cứt chó bên ngoài chưa từng ăn cũng cảm thấy ăn ngon.
Thế nhưng, Lưu Đàn hiển nhiên là một người thông minh, hắn không muốn làm một kẻ ngớ ngẩn.
Lưu Đàn rửa tay thêm mấy lần nữa.
Hắn có cảm giác trên tay bị dính dầu mỡ, còn cố ý rất lập dị mà dùng đậu tắm chà xát thêm hai lượt nữa.
Chờ sau khi hắn lên giường thì Minh Hoàn đã nằm nghiêng mà ngủ rồi.
Lưu Đàn xoay người nàng lại, để cho nàng quay mặt về phía mình.
Minh Hoàn rất buồn ngủ, nàng cũng không mở mắt ra chỉ lầm bầm một tiếng “Điện hạ” rồi chui vào trong lòng Lưu Đàn.
Lưu Đàn cúi đầu ngửi tóc nàng.
Thơm quá.
Tóc Minh Hoàn rất mềm, rất mượt, Lưu Đàn thích vô cùng.
Minh Hoàn ôm chặt lấy vai hắn, nói mơ hồ không rõ: “Buồn ngủ quá.
Điện hạ đừng nhúc nhích.”
Lưu Đàn “Ừ” một tiếng.
Hắn cởi tuột áo Minh Hoàn xuống.
Khi ngủ nàng sẽ mặc áo lót màu trắng như tuyết, chất vải rất mềm lại mỏng manh, Lưu Đàn chỉ xé nhẹ một cái là rách.
Nhưng Lưu Đàn cũng không có xé thô lỗ như vậy.
Lưu Đàn là một người rất dịu dàng săn sóc, làm việc cũng tương đối có văn hóa.
Hắn kéo xuống từng chút một.
Minh Hoàn vẫn chưa biết gì.
Nàng vẫn ngủ say như cũ.
Đèn đã được dập tắt, trong màn chỉ có hai viên dạ minh châu phát ra ánh sáng yếu ớt.
Da dẻ trên vai Minh Hoàn giống hệt như băng tuyết, dưới ánh sáng mờ ảo mà vẫn trắng đến lóa mắt.
Mái tóc dài của nàng đen như mực, xõa ra trên đầu vai.
Hai màu đen trắng tôn nhau lên, màu sắc tương phản cực kỳ rõ nét.
Mắt Lưu Đàn càng thêm sâu thẳm.
Minh Hoàn vẫn chưa nhận ra được nguy hiểm.
Nàng ngủ vô cùng say sưa, hô hấp đều đặn.
Lúc này thực sự cũng đã khuya rồi.
Nàng đang ở trong nhà mình, ngủ bên cạnh phu quân của mình, nên đương nhiên là ngủ rất yên tâm, rất sâu.
Nàng tinh xảo, yếu ớt lại xinh đẹp.
Lưu Đàn nắm chặt bả vai nàng.
Chỉ cần khẽ dùng sức là hắn có thể dễ dàng bóp nát bả vai nàng.
Nhưng Lưu Đàn cũng sẽ không nỡ làm vậy.
Hắn yêu thương Minh Hoàn đến thế.
Da thịt Minh Hoàn mềm mại, mang tới cảm xúc như sờ vào tơ lụa, thậm chí còn dễ chịu hơn là sờ vào tơ lụa nữa.
Lưu Đàn không cách nào hình dung được cảm giác đó, hắn chỉ biết rằng, cho dù là khẽ chạm vào nàng, chỉ cần đặt tay lên bả vai nàng là hắn đã hưng phấn không thôi.
Trong lòng Lưu Đàn, Minh Hoàn không giống bất kỳ người nào khác.
Nàng sẽ không làm cho Lưu Đàn cảm thấy chán ghét, sẽ không khiến hắn cảm thấy bẩn thỉu hay ghê tởm.
Lưu Đàn chỉ sợ bản thân không đủ sạch sẽ, không xứng chạm vào nàng.
Ở trong tim hắn, Minh Hoàn thuần khiết không gì sánh được.
Thuần khiết như nhành hoa lê vậy.
Lưu Đàn không kiềm chế được, khẽ cắn Minh Hoàn một cái.
Hắn cắn nàng rất nhẹ, thế nhưng ——
Minh Hoàn tỉnh lại.
Minh Hoàn nhìn bả vai mình, một dấu răng rất rõ ràng, còn có giọt máu đã rỉ ra.
Lưu Đàn: “…”
Minh Hoàn ném gối của hắn xuống đất: “Điện hạ xuống đất ngủ đi.”
Lưu Đàn: “…”
Lưu Đàn nói: “Hoàn Hoàn ơi, ta không cố ý đâu.”
Minh Hoàn đá hắn một cái: “Nhanh đi.”
Lưu Đàn: “…”
Lưu Đàn nói: “Cơ thể ta yếu lắm, trời lạnh mà ngủ trên đất rất dễ sinh bệnh.”
“Điện hạ đã yếu người, vậy thì sau này không cần sinh hoạt vợ chồng nữa.” Minh Hoàn nói, “Người yếu thì phải chịu khó uống thuốc bồi dưỡng.”
Lưu Đàn lại nói: “Ta đã giết người, Hoàn Hoàn lại bắt ta ngủ dưới đất.
Một mình ta sẽ rất cô quạnh, ta sợ.”
“Trước đây lúc điện hạ hành quân đánh giặc, giết người xong, buổi tối còn muốn nhét một tướng lĩnh lên giường ngủ cùng chàng hả?”
Lưu Đàn nói tiếp: “Vừa nãy ta thấy có một con muỗi bay qua, trên vai Hoàn Hoàn là do muỗi cắn đó.”
Minh Hoàn lấy chân đạp hắn một cái nữa: “Là do chó cắn.”
Lưu Đàn túm được chân nàng, nhẹ nhàng vân vê hai cái, rồi lại gãi gãi lòng bàn chân nàng.
Minh Hoàn nhịn không được bật cười, cuối cùng Lưu Đàn ôm nàng vào trong lòng: “Cho ta hôn một cái, hôn một cái là sẽ không đau nữa đâu.”
Minh Hoàn ngoan ngoãn nhắm mắt lại: “Buồn ngủ lắm, ngủ đi thôi.”
Gối của Lưu Đàn đã bị Minh Hoàn ném xuống đất.
Lưu Đàn rất lười, hắn lười đưa tay nhặt lên, cho nên hắn rất là hợp lẽ gối chung một gối với Minh Hoàn.
Ngày hôm sau chính là Trung thu, mười lăm tháng tám.
Trong phủ có rất nhiều việc phải làm.
Ban ngày, Minh Hoàn đi theo Thái phi gặp gỡ một vài phu nhân thế gia tới thăm hỏi.
Công chúa Xứng Tâm bị giết, thi thể và đầu được chia ra xếp vào hai nơi.
Lưu Đàn cho người đưa tới kinh thành.
Trong phủ bị cháy.
Là ai phóng hỏa, đáy lòng Lưu Đàn cũng đã nắm chắc.
Vương phủ cũng không phải nơi dễ dàng để người ra vào, có điều kiếp trước Sở Tinh Trạch ẩn nhẫn nhiều năm ngồi chờ làm ngư ông đắc lợi, năng lực hiển nhiên không tồi.
Nhưng giờ Lưu Đàn đã chẳng còn muốn chơi đùa với Sở Tinh Trạch nữa.
Công chúa Xứng Tâm đã chết, hắn cũng không muốn xem tên hề này nhảy nhót trước mắt mình nữa.
Chờ tới buổi tối, Lưu Đàn, Minh Hoàn còn có Thái phi cùng nhau ngắm trăng trong vườn.
Lưu Đàn không thích ăn bánh trung thu cho lắm, có điều Minh Hoàn lại cầm một cái lên ăn, bánh trung thu được làm rất nhỏ, vô cùng khéo léo.
Minh Hoàn ăn bánh hoa hồng nhân đậu, rồi lại lấy một miếng mứt táo.
Lưu Đàn thấy nàng ăn cái gì, hắn cũng ăn cái đó.
Thái phi nhìn hai người này như vậy thì cũng mỉm cười.
Trăng quả thực rất đẹp, rất tròn.
Bầu trời cũng không có mây, bởi vì mặt trăng rất sáng, cũng không thấy được quá nhiều vì sao.
Thái phi vịn tay thị nữ đứng dậy: “Thời gian không còn sớm nữa, ta cũng nên đi về nghỉ ngơi.
Hai đứa sớm trở về đi, một lát nữa sẽ lạnh đó.”
Chờ cho Thái phi đi rồi, Minh Hoàn mới hơi rùng mình.
Nàng thoáng nhìn Lưu Đàn: “Điện hạ, chúng ta cũng về đi thôi.”
Lưu Đàn đang uống trà giải ngán.
Bánh trung thu thật ngọt quá, hắn cũng nghĩ không ra làm sao mà Minh Hoàn ăn nổi.
Lưu Đàn nói: “Được.”
Hoa quế đã sớm nở rộ, hương thơm tràn ngập cả vương phủ.
Đã muộn thế này rồi, trong phủ cũng không có người dám ra đây.
Lưu Đàn cho tất cả thị nữ lui xuống.
Hắn cảm thấy ánh trăng đêm nay rất đẹp.
Minh Hoàn… cũng rất ngon miệng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...