Minh Hoàn cho Tiểu Bạch ăn thịt khô.
Tiểu Bạch càng lớn càng oai phong.
Nó há miệng ra là có thể nuốt chửng cả đầu Minh Hoàn.
Có điều, Tiểu Bạch không tốt tính cũng là thật.
Ngoại trừ Minh Hoàn, Lưu Đàn và Thái phi, những người khác đều không thể chạm vào nó.
Nếu là người lạ dám chạm vào, nhất định sẽ bị nó táp cho một cái.
Minh Hoàn ngồi trên băng ghế đá trong đình.
Tiểu Bạch thì vừa ngoan ngoãn ăn thịt khô, vừa vươn móng trước ra, đặt trong lòng bàn tay Minh Hoàn.
Nó thu lại móng vuốt sắc nhọn, cả bàn chân đều mềm mại.
Minh Hoàn nắm hờ chân Tiểu Bạch.
Công chúa Xứng Tâm khó hầu hạ vô cùng, mấy người hầu mà Minh Hoàn phái đi mỗi ngày đều bị nàng ta quở trách.
Thị nữ cũng báo cáo lại rằng công chúa Xứng Tâm đang mắng nàng.
Minh Hoàn thở dài, cũng không muốn nói chuyện với Tiểu Bạch nữa.
Nàng chỉ muốn để cho Tiểu Bạch nuốt chửng công chúa Xứng Tâm, nhưng nếu làm như vậy, Lưu Đàn trở về nhất định sẽ chém chết nàng.
Minh Hoàn bỏ móng vuốt của Tiểu Bạch xuống: “Ăn no rồi thì nên quay về đi.
Đi đi.”
Tiểu Bạch thu lại gai trên đầu lưỡi rồi cọ cọ lên mu bàn tay Minh Hoàn.
Sau đó nó quay người bỏ đi.
Minh Hoàn ngồi thêm một lát rồi cũng muốn rời đi.
Lúc nàng đứng dậy thì nhìn thấy xa xa một đống màu trắng đen đang chạy về hướng này.
Hình như kích thước của Tiểu Bạch lớn quá rồi.
Trong miệng Tiểu Bạch đang ngậm một con thỏ con trắng như tuyết.
Thỏ con đã bị dọa cho choáng váng.
Tiểu Bạch vừa thả thỏ con xuống trước mặt Minh Hoàn là thỏ con đã run lẩy bẩy định bỏ chạy.
Một cái móng vuốt ấn trên người thỏ con, không cho nó chạy.
Minh Hoàn: “…”
Minh Hoàn ôm bé thỏ trắng lên rồi xoa đầu Tiểu Bạch: “Ta vui rồi, ngươi đi đi.”
Chờ cho Tiểu Bạch đi rồi, một thị nữ mới đi tới: “Bẩm Vương phi, công chúa Xứng Tâm mời người qua uống trà ạ.”
Minh Hoàn gật đầu: “Ta biết rồi.”
Công chúa Xứng Tâm đã bộc lộ tính tình.
Minh Hoàn đi gặp nàng ta, nhất định sẽ phải hành lễ với nàng ta, nếu không, nàng ta sẽ gán tội cho Minh Hoàn.
Nói rằng Minh Hoàn bất kính với nàng ta chính là bất kính với Hoàng đế, cũng là không tôn kính Mục Vương điện hạ.
Công chúa Xứng Tâm còn thỉnh thoảng hù dọa Minh Hoàn, nói rằng Mục Vương điện hạ vừa về là Minh Hoàn sẽ bị đuổi ra khỏi nhà.
Rằng nếu khoảng thời gian này Minh Hoàn hầu hạ không tốt thì chờ tới lúc nàng bị đuổi ra khỏi nhà, công chúa Xứng Tâm còn muốn cho đầy tớ đánh nàng một trận.
Đối với những lời nói của công chúa Xứng Tâm, Minh Hoàn sẽ không tin tưởng toàn bộ.
Nhưng là —— nàng lại không dám xem thường.
Ngộ nhỡ Lưu Đàn có một đoạn duyên phận không hời hợt với công chúa Xứng Tâm thật.
Hắn quay về nghe được những lời gièm pha của nàng ta rồi muốn hại nàng.
Vậy thì biết làm sao đây?
Mặc kệ thế nào, Minh Hoàn cũng đã âm thầm thu thập xong bọc quần áo của mình rồi.
Nàng muốn chờ Lưu Đàn trở về sau đó sẽ về nhà họ Minh ở hai ngày.
Mấy ngày nay, nàng tiếp đãi công chúa Xứng Tâm thế nào, bên chỗ Thái phi cũng như đám đầy tớ trong phủ đều nhìn thấy cả, đều biết nàng cũng không tận lực làm khó công chúa Xứng Tâm.
Chờ sau khi nàng về nhà, nếu như Lưu Đàn và công chúa Xứng Tâm ở bên nhau, chắc chắn Lưu Đàn sẽ không tìm nàng về nữa, mà là đưa thư bỏ vợ tới.
Như vậy, Minh Hoàn còn có thể giữ được một cái mạng.
Dẫu sao, nàng cũng không muốn tranh đoạt một người đàn ông với một người phụ nữ khác.
Bởi vì, của cải có thể tranh giành, tiền đồ có thể tranh giành, dựa vào thủ đoạn tranh giành đàn ông với phụ nữ khác chỉ có thể nói rõ mình mạnh hơn người phụ nữ ấy.
Chờ tới tương lai có một người đẹp hơn mình, chưa biết chừng gã đàn ông đó sẽ chạy theo người đẹp hơn mình kia.
Đem ra so sánh, Minh Hoàn vẫn cảm thấy mình về nhà thì sẽ tốt hơn chút.
Trong nhà sung túc, có lẽ Sở thị sẽ nói vài lời bóng gió, thế nhưng, cha và anh cả đều sẽ tốt với nàng.
Sau này anh cả cưới chị dâu, nếu như chị dâu và nàng hợp tính nhau, Minh Hoàn sẽ ở lại trong phủ.
Nếu như không hợp, Minh Hoàn sẽ tới căn nhà khác ở.
Có mấy thị nữ hầu hạ là nàng cũng có thể sống vui vẻ rồi.
Minh Hoàn đi tới chỗ công chúa Xứng Tâm.
Công chúa Xứng Tâm ngủ một giấc đến giữa trưa, tóc tai rối bời ngồi dựa ở trên giường.
Nàng ta nghiêng đầu nhìn Minh Hoàn: “Bổn cung đột nhiên muốn rộng lượng.
Mục Vương điện hạ đã bằng lòng lấy ngươi, nhất định là ngươi có mấy phần quyến rũ cùng thủ đoạn.
Bổn cung không phải người nhỏ nhen không khoan dung.
Nếu ngươi hầu hạ bổn cung thật tốt, bổn cung sẽ giữ ngươi lại trong phủ Mục Vương.”
Minh Hoàn vờ cười nói: “Dạ?”
Công chúa Xứng Tâm nói: “Qua đây mặc áo cho bổn cung đi.”
Minh Hoàn không nhúc nhích.
Nàng khẽ cười nói: “Công chúa thật dám dùng ta.
Không sợ ta giấu kim trong áo của cô, hạ độc trong nước hại cô sao?”
Công chúa Xứng Tâm bị thái độ này của Minh Hoàn chọc giận: “Ngươi —— “
Minh Hoàn mỉm cười: “Trong khoảng thời gian này, ta đối với cô ra sao, lòng cô biết rõ.
Điện hạ trở về, nếu cô muốn tố cáo trước mặt điện hạ thì Thái phi sẽ che chở cho ta.
Ít nhiều gì điện hạ cũng sẽ tôn trọng Thái phi.
Công chúa, cô cũng đừng làm quá, làm hơn nữa khó tránh ta tìm được nhược điểm của cô mà đâm cô một đao đấy.”
Công chúa Xứng Tâm không ngờ Minh Hoàn lại bướng bỉnh thế này.
Lần này, những lời nàng ta đe dọa là Sở Tinh Trạch dạy cho nàng ta.
Nếu là đứa con gái bình thường biết được sẽ có một người phụ nữ khác thay thế địa vị của mình, chồng mình lại còn muốn giết mình thì chắc chắn sẽ không đủ lòng tin, sẽ có chút hoảng hốt.
Nhưng mà trước mắt, cuối cùng người kinh sợ vĩnh viễn vẫn là công chúa Xứng Tâm nàng ta.
Công chúa Xứng Tâm hừ lạnh một tiếng.
Nàng ta giơ tay lên, lộ ra một cái vòng tay vàng ngọc trên cổ tay: “Hôm nay ngươi lại không đeo đồ trang sức, thật là đủ bủn xỉn đấy.
Điện hạ đối với ngươi chẳng qua cũng chỉ có vậy.
Cái vòng tay này là điện hạ tặng cho ta đấy.
Đàn ông ấy à, nếu là thích một người con gái thì nhất định phải tặng đồ, sẽ tìm mọi cách lấy lòng.”
Minh Hoàn “À” lên một tiếng: “Vậy sao? Điện hạ không có tặng ta đồ trang sức, nhưng mà, điện hạ tặng ta một con con hổ, vì để tránh cho con hổ giả cắn ta, điện hạ đành phải để một con hổ thật bảo vệ ta.”
Công chúa Xứng Tâm sắp bị Minh Hoàn chọc cho tức chết rồi.
Minh Hoàn rất nhanh thì rời khỏi chỗ nàng ta.
Gần như mỗi ngày Minh Hoàn đều sang đây xem cô ả cố tình gây sự lại thích châm chọc người khác này.
Thực sự nàng thấy rất phiền chán.
Minh Hoàn xoa xoa ấn đường, thế nhưng nàng cũng không còn cách nào khác.
Dù sao thì công chúa Xứng Tâm xuất thân từ hoàng gia, giữa Lưu Đàn và công chúa Xứng Tâm cũng có một đoạn tình cảm khó nói rõ.
Minh Hoàn bị kẹp ở giữa, đáy lòng thực sự không dễ chịu cho lắm.
Minh Hoàn quay về bên chỗ Thái phi thỉnh an, rồi quay về chỗ ở của mình.
Sắp tới Trung thu rồi.
Lưu Đàn dẹp loạn xong về tới Mục Châu là vào ngày mười hai tháng tám.
Dân chúng Mục Châu đều ở cổng thành cùng với hai bên đường chào đón điện hạ trở về.
Phủ Mục Vương cũng muốn mở tiệc, không chỉ để cho Lưu Đàn vui vẻ mà cũng muốn chiêu đãi cấp dưới của Lưu Đàn.
Suốt hai ngày, Minh Hoàn làm Vương phi bận tới mức quay vòng vòng, chỉ lo bỏ sót cái gì.
Lưu Đàn đánh giặc ở bên ngoài, Minh Hoàn ở nhà cũng không được hưởng phúc.
Bình yên này là Lưu Đàn mang tới, Minh Hoàn phải lo liệu thỏa đáng việc nhà, cố gắng hiếu kính Thái phi.
Lúc Lưu Đàn trở về, cửa lớn của Vương phủ đã được mở ra.
Đám người Minh Hoàn đang đứng bên cửa chào đón.
Minh Hoàn đứng bên cạnh Mục thái phi.
Thái phi vỗ vỗ tay Minh Hoàn: “Nhớ nhung nhiều ngày như thế, Hoàn Hoàn cũng yên tâm được rồi.”
Minh Hoàn mỉm cười gật đầu.
Công chúa Xứng Tâm đứng bên cạnh, đáy lòng luôn có vài phần khó chịu.
Nàng ta muốn được Mục thái phi khen ngợi, nhưng là, Mục thái phi làm người kiêu ngạo, chẳng thèm để ý tới nàng ta.
Lưu Đàn đã về tới.
Hắn cưỡi trên con ngựa cao to, phía sau là mấy tướng lĩnh cưỡi ngựa,phía sau tướng lĩnh là mấy chục tên lính.
Hắn liếc mắt là thấy được Minh Hoàn đang đứng bên cạnh Thái phi.
Trong khoảng thời gian này hình như Minh Hoàn đã gầy đi chút ít.
Lưu Đàn xuống ngựa: “Mẫu phi, Hoàn Hoàn!”
Mục thái phi vỗ vai Lưu Đàn: “Trở về là tốt.
Có bị thương không?”
Thực ra Lưu Đàn cũng không bị thương, nhưng hắn muốn được Minh Hoàn thương, nên mới nói: “Có bị thương tí chút ạ.
Lát nữa để Hoàn Hoàn bôi thuốc chắc chắn sẽ ổn thôi.”
Lưu Đàn nhìn Thái phi rồi lại nhìn Minh Hoàn.
Minh Hoàn chỉ bình tĩnh nhìn lại hắn, trong mắt cũng không có vẻ quá mức vui mừng.
Lưu Đàn giơ tay cốc trán Minh Hoàn: “Sao nàng không cười? Cười với ta một cái nào.”
Thái phi đập cho Lưu Đàn một cái: “Đừng có bắt nạt Hoàn Hoàn như thế.
Hoàn Hoàn vốn dĩ đã không thích cười!”
Công chúa Xứng Tâm thấy Lưu Đàn không để ý đến mình, nàng ta cười nói: “Điện hạ chiến thắng trở về, bổn cung cũng rất vui mừng.”
Lưu Đàn nhìn người con gái ăn vận lộng lẫy trang điểm lòe loẹt này.
Hắn ngây người ra một lát, mới biết đây là công chúa Xứng Tâm.
Hắn đã sớm quên mất công chúa Xứng Tâm trông thế nào rồi.
Hắn nhìn công chúa Xứng Tâm, rồi lại nhìn Minh Hoàn.
Lưu Đàn cảm thấy ánh mắt mình đúng là không tệ, dáng người Minh Hoàn thật là đẹp, rất muốn cắn một ngụm.
Lưu Đàn gật đầu.
Mấy tướng tá của Lưu Đàn đi tới chào hỏi.
Sau đó Lưu Đàn đi uống rượu ăn mừng cùng mọi người.
Chờ đến buổi tối, Lưu Đàn uống đến mức cả người nồng nặc mùi rượu đi tới chỗ Thái phi thỉnh an bị Thái phi mắng là cả người hôi mùi rượu.
Sau đó Lưu Đàn đi ra, tự ngửi ngửi mùi trên người mình.
Không cảm thấy rất hôi mà.
Lúc hắn về tới chỗ ở, Minh Hoàn còn chưa ngủ, vẫn đang thêu thùa dưới ánh đèn.
Trông thấy Lưu Đàn đi tới, Minh Hoàn đặt kim chỉ trong tay xuống.
Lưu Đàn ôm nàng lên.
Dáng người hắn cao to, sức lực lại lớn.
Cả người Minh Hoàn đều bị giam trong vòng tay hắn, xương cũng sắp bị hắn bóp nát.
Minh Hoàn khó nhọc thở dốc: “… Điện, điện hạ!”
Lưu Đàn cúi đầu nhìn nàng: “Gầy đi chút xíu.
Có phải là mỗi ngày đều nhớ ta không? Ăn không trôi nên mới ngày càng gầy đi?”
Minh Hoàn nói: “Trên người toàn mùi rượu thôi.
Trên người ta cũng bị dính mùi rồi.
Điện hạ, chàng tắm trước đi đã.”
Lưu Đàn nói: “Hôn ta một cái.”
Minh Hoàn không hôn, hắn sẽ không buông tay.
Minh Hoàn không biết làm sao đành phải hôn một cái lên má Lưu Đàn.
Lúc này Lưu Đàn mới thả nàng ra.
Minh Hoàn chia ra hai cái chăn theo lệ cũ.
Nàng nằm vào bên trong, Lưu Đàn tắm rửa xong quay lại rồi cũng leo lên giường.
Lưu Đàn cứ nhất định phải chui vào trong chăn của Minh Hoàn: “Hoàn Hoàn ơi, người nàng thơm quá, để ta ngửi chút nào.”
Trên người Minh Hoàn có một mùi thơm rất dễ chịu, thanh mát xông vào mũi.
Lưu Đàn rất thích.
Hắn không cho từ chối mà sáp lại gần, hít hà hương thơm trên người Minh Hoàn.
Minh Hoàn nhận ra Lưu Đàn muốn làm gì, nàng hơi sợ hãi: “Điện hạ, điện hạ, ta muốn đi ngủ!”
Nàng không muốn động phòng nữa đâu.
Lưu Đàn say rượu không có chừng mực, lỡ như bị hắn làm cho bị thương, có lẽ ngày mai Minh Hoàn sẽ không có sức mà về nhà nữa.
Nàng đã thu dọn đồ đạc của mình xong rồi, ngày mai là có thể về nhà ở.
Lưu Đàn ôm nàng không buông tay: “Nàng thưởng ta một chút đi.
Hoàn Hoàn ngoan, ta muốn.”
Áo của Minh Hoàn bị hắn kéo xuống rất nhiều.
Nàng ôm lấy vai: “Chàng đừng sờ.
Còn sờ nữa là ta giận đó.”
Lưu Đàn rụt cái móng heo về.
Dưới ánh đèn leo lét, trong đôi mắt hẹp dài sâu thẳm của Lưu Đàn có thêm ánh nước lấp lánh, khiến cho hắn có thêm phần ý vị thâm tình.
Đáy lòng Minh Hoàn cũng rất buồn phiền.
Nàng quay người đi, đưa lưng về phía Lưu Đàn: “Ta muốn ngủ.”
Lưu Đàn lại ôm lấy nàng: “Sao lại không vui hả? Ta về rồi mà sao Hoàn Hoàn lại mất hứng? Không muốn nhìn thấy ta sao?”
Minh Hoàn lắc đầu.
Lưu Đàn xoay người nàng lại, tỉ mỉ hôn nàng.
Minh Hoàn bị hắn quấn lấy không cự tuyệt nổi.
Bản thân hắn đã cực kỳ dũng mãnh, cánh tay hắn vừa ôm một cái là Minh Hoàn muốn trốn cũng không trốn được.
Minh Hoàn ấm áp mềm mại mê người.
Lưu Đàn cảm thấy hắn ngủ chung một chỗ với nàng thế này mà còn không thể làm gì được, bản thân đúng là đại thánh nhân rồi.
Hôn nàng hồi lâu, Lưu Đàn nói khẽ bên tai nàng: “Nàng yên tâm.
Ta chỉ cọ cọ bên ngoài thôi không đi vào, sẽ không làm nàng đau đâu.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...