Lúc công chúa Xứng Tâm đến Mục Châu thì đang là đầu tháng tám.
Thời tiết vẫn còn có phần nóng bức.
Công chúa Xứng Tâm mặc áo bào vừa dày vừa nặng lại hoa lệ, khua chiêng gõ trống mà tới phủ Mục Vương.
Mục thái phi chưa từng gặp qua công chúa Xứng Tâm.
Bà mới chỉ nghe nói cô công chúa này được Hoàng đế và Hoàng hậu thiên vị cực kỳ, tính tình có chút ương ngạnh.
Nhưng khi gặp mặt, Mục thái phi mới nhận ra công chúa Xứng Tâm cũng không có ngốc nghếch giống như trong lời đồn.
Công chúa Xứng Tâm mặc áo bào màu vàng óng, bên trên thêu hoa mẫu đơn với chim loan phượng.
Trên người đeo đồ trang sức bằng vàng ngọc, nhìn qua rất lộng lẫy.
Bởi vì công chúa Xứng Tâm là người trong hoàng thất mà Mục Châu bây giờ còn chưa cắt đứt với Hoàng gia nên khi gặp mặt, Mục thái phi ít nhiều gì cũng phải có mấy phần khiêm nhường.
Công chúa Xứng Tâm tiến lên đỡ lấy cánh tay của Mục thái phi.
Nàng ta mỉm cười nói: “Trên đường đi bổn cung đều nghĩ đến Thái phi ngài.
Từ lâu đã nghe nói Thái phi hiền từ lương thiện, hôm nay gặp được, quả nhiên cảm thấy nét mặt Thái phi rất hiền hòa.”
Mục thái phi cười cười: “Công chúa Xứng Tâm khách sáo rồi.”
Công chúa Xứng Tâm đảo tròng mắt, tự nhiên dừng lại trên người Minh Hoàn.
Lúc ở kinh thành, nàng ta được một đám con nhà giàu quần là áo lụa trong kinh nịnh hót nên hiển nhiên cho rằng mình có khuôn mặt đẹp nhất thiên hạ.
Bây giờ nhìn thấy người con gái với dung mạo động lòng người bên cạnh Mục thái phi thì đáy lòng nàng ta có phần không vui.
Nhưng nàng ta không thể hiện ra.
Công chúa Xứng Tâm hỏi: “Em đây là —— “
Mục thái phi thoáng liếc nhìn Minh Hoàn rồi lại nhìn về phía công chúa Xứng Tâm: “Đây là Minh thị, Vương phi của Lưu Đàn.
Hoàn Hoàn à, đây là công chúa Xứng Tâm đấy.”
Dĩ nhiên là Minh Hoàn biết.
Nàng rất bình tĩnh nhìn công chúa Xứng Tâm một lượt.
Không hổ là xuất thân từ hoàng thất, công chúa Xứng Tâm tự có phong thái ung dung, ăn mặc lộng lẫy, dung mạo xinh đẹp, đuôi mắt sắc xảo, khuôn mặt nhỏ nhắn lớn chừng bàn tay.
Nhưng nhìn kỹ ra thì hơi có chút chua ngoa hời hợt.
Minh Hoàn làm một lễ vạn phúc: “Gặp qua công chúa Xứng Tâm.”
Giọng nàng êm ái, càng khiến cho người ta yêu thích, nhưng điều này lại càng làm cho công chúa Xứng Tâm không vui.
Công chúa Xứng Tâm vốn tưởng rằng người mà Lưu Đàn cưới về nhà thì phải có chút tính cách, sẽ mạnh mẽ chút, kiêu ngạo chút.
Không ngờ Lưu Đàn lại lấy về nhà một đóa hoa trắng ngần yếu đuối.
Đóa hoa này còn có dáng dấp quá mức xuất chúng.
Hơn nữa, công chúa Xứng Tâm bĩu môi có chút chán ghét, ăn mặc mộc mạc như thế, cả người từ trên xuống dưới không đeo được mấy món trang sức.
Đã gả cho Mục Vương mà vẫn còn mang phong phạm tiết kiệm của con nhà nghèo như thế, cũng không chịu trang điểm trên người.
Đoàn người đi vào trong.
Mấy ngày trước lúc Minh Hoàn nhận được tin thì đã chuẩn bị xong yến tiệc đón gió tẩy trần cho công chúa Xứng Tâm.
Công chúa Xứng Tâm ngoài việc nhìn Minh Hoàn không vừa mắt ra thì nhìn những thứ khác trong phủ Mục Vương đều cảm thấy rất thuận mắt.
Phủ Mục Vương cực kỳ xa hoa.
Có một vài công trình kiến trúc còn sánh được với hoàng cung, tự nhiên là có hơn mà không kém, vả lại phần lớn là mới được sửa lại.
Bởi vì thu không đủ chi, mấy năm gần đây cuộc sống trong hoàng thất cũng tương đối khó khăn.
Quy chuẩn dạ tiệc chuẩn bị cho công chúa Xứng Tâm thực ra cũng không cao, coi như tiếp đãi khách bình thường mà thôi.
Nhưng bởi mỗi một thị nữ trong phủ Mục Vương đều đang nín thở, hết sức cung kính nghe lời, vả lại công chúa Xứng Tâm cũng không hiểu thói quen đãi khách của phủ Mục Vương.
Nàng ta nhìn sơn hào hải vị đầy bàn, điều kiện trong phòng vô cùng tốt thì cho rằng Minh Hoàn chưa từng gặp công chúa như nàng ta nên dựa theo tiêu chuẩn cao nhất.
Chờ tới lúc dùng xong bữa tối, Minh Hoàn nói với Mục thái phi: “Thưa Thái phi, con đi sắp xếp cho công chúa Xứng Tâm nghỉ ngơi ạ.
Thời gian không còn sớm nữa, người chú ý sức khỏe cũng nên đi nghỉ ngơi trước đi ạ.”
Mục thái phi mỉm cười gật đầu.
Công chúa Xứng Tâm đến đây vì ai, vì sao mà đến, đáy lòng Mục thái phi rõ như ban ngày.
Chẳng qua, bà cũng không nhúng tay vào trong đó.
Tuy tuổi Minh Hoàn còn nhỏ nhưng là bà chủ của một gia đình thì cũng nên tự mình đảm đương phương diện này.
Không rèn luyện một chút, sau này lỡ như Thái phi mất rồi, Lưu Đàn lại không có ở nhà thì ai có thể giúp nàng đây?
Thời khắc mấu chốt vẫn là phải tự mình giúp mình vượt qua cửa ải khó khăn này.
Bên người Minh Hoàn có hai thị nữ đi theo, công chúa Xứng Tâm thì dẫn theo rất nhiều tùy tùng.
Minh Hoàn dẫn công chúa Xứng Tâm tới sân viện đã bố trí xong.
Trên đường đi, hai người đều không nói lời nào.
Mục thái phi vừa rời đi là công chúa Xứng Tâm xem ra rất đanh dá.
Minh Hoàn nghĩ thầm.
Trước đây Lưu Đàn không ép buộc công chúa Xứng Tâm, không cưới nàng ta về nhà mà cưới mình, có lẽ là vì cảm thấy mình dễ bắt nạt, không có hung dữ như công chúa Xứng Tâm.
Lưu Đàn vốn dĩ không dễ đối phó, lại thêm một công chúa Xứng Tâm không dễ đối phó nữa.
Giam hai người này vào chung một chỗ thì khẳng định đều sẽ muốn giết người.
Công chúa Xứng Tâm nghiêng mắt liếc Minh Hoàn, rồi nói: “Mục Vương phi, lúc bổn cung vừa tới đây suýt chút nữa không nhận ra cô là Vương phi đấy.
Những phu nhân mà bổn cung quen biết ở kinh thành không có ai là không trang điểm ăn mặc lộng lẫy.
Cô cũng đừng làm mất thể diện của Mục Vương điện hạ mới được.”
Minh Hoàn mỉm cười nói: “Ta cũng không phải là áo mũ không chỉnh tề, vì sao công chúa lại nói những lời ấy? Điện hạ cũng không để ý cách ta ăn mặc, cũng chưa bao giờ cho là ta đánh mất thể diện của ngài ấy.”
Công chúa Xứng Tâm gần như không nén nổi mà bật cười: “Có đôi khi đàn ông họ không nói, không có nghĩa là bọn họ không nghĩ như thế.
Mục Vương phi à, cô vẫn còn trẻ quá.”
Công chúa Xứng Tâm lớn hơn Minh Hoàn ba tuổi.
Bởi vì nàng ta là công chúa cho nên cũng không sốt ruột những chuyện khác.
Minh Hoàn cụp mắt xuống.
Khi mỉm cười thì lộ ra hàm răng trắng muốt: “Tuổi tác công chúa khá lớn, là ta nhỏ tuổi không hiểu chuyện cho lắm.
Thường ngày điện hạ cũng không nỡ dạy bảo ta, hôm khác ta nhất định sẽ trang điểm lộng lẫy rồi mới tới.”
Sắc mặt công chúa Xứng Tâm dần trở nên khó coi.
Không có người phụ nữ nào sẽ muốn bị người ta nói mình lớn tuổi cả, nhưng mà ngay từ đầu là nàng ta chọn chủ đề này, nàng ta cũng không có lý do để nổi giận.
Minh Hoàn lại nhìn công chúa Xứng Tâm: “Thưa công chúa, đã đến nơi rồi.
Xin mời vào trong.”
Công chúa Xứng Tâm quay lại nhìn Minh Hoàn.
Nàng ta không ngờ, cô nàng thoạt nhìn nhu nhược đơn thuần này lại có thể thảo mai đến thế.
Mục Vương điện hạ hắn, sao hắn lại bị một ả tâm cơ thế này mê hoặc chứ?
Lúc đi vào trong viện, Minh Hoàn mỉm cười nói: “Hoa cúc trong viện đã nở cả rồi, vàng rực một mảnh, nhìn rất đẹp.
Trái lại rất là hợp với bộ váy áo vàng óng ánh trên người công chúa đấy.
Lúc trước điện hạ thường nói, con gái còn trẻ tuổi thì không cần trang điểm nhiều quá, váy áo mộc mạc, đồ trang sức nền nhã mới là đẹp nhất.
Mấy thứ áo qần lộng lẫy trang điểm lòe loẹt là khiến ngài ấy đau mắt nhất đấy ạ.”
Công chúa Xứng Tâm lạnh giọng: “Mục Vương phi, ngươi có ý gì?”
Minh Hoàn chớp chớp mắt: “Không có ý gì ạ.
Ta chỉ thuật lại lời điện hạ thôi, công chúa ngài có dị nghị với lời điện hạ sao ạ? Ta nhỏ tuổi không hiểu chuyện nếu nói sai gì đó thì hi vọng công chúa rộng lượng, tha thứ cho ta.”
Công chúa Xứng Tâm bị Minh Hoàn chọc tức tái xanh cả mặt.
Lúc đi vào phòng, Minh Hoàn lại nói: “Có lẽ ở đây công chúa không đủ người để sai bảo, lát nữa ta sẽ phái mấy người nữa tới.
Sân viện này có cảnh quan vắng vẻ, hi vọng công chúa có thể ở quen.”
Công chúa Xứng Tâm dịu sắc mặt đi một chút, để cho bản thân bình tĩnh lại.
Nàng ta nói: “Người hầu đều đi xuống cả đi.
Bổn cung nói chuyện riêng với Mục Vương phi mấy câu.”
Đám người đi rồi công chúa Xứng Tâm mới ngồi xuống.
Nàng ta tự rót cho mình một chén trà.
Công chúa Xứng Tâm liếc nhìn Minh Hoàn: “Mục Vương phi, cô có biết vì sao bổn cung đến đây không?”
Minh Hoàn buông mắt xuống: “Công chúa biết điện hạ và ta thành hôn, ắt hẳn là tới chúc điện hạ và ta trăm năm hòa hợp.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...