Lưu Đàn xuống giường, sửa sang lại quần áo một chút: “Ngày thành thân nàng sẽ nhìn thấy.
Thời gian không còn sớm nữa, ta đi về trước đây.”
Minh Hoàn gật đầu: “Dạ.”
Nàng từ trên giường ngồi dậy: “Lúc về điện hạ phải cẩn thận.”
“Tới ôm ta một cái đi.” Lưu Đàn nói, “Vừa nãy ta thấy nàng ôm Minh Ly, ta đã sớm ghen rồi đấy.”
Vành tai Minh Hoàn lại càng đỏ hơn.
Nàng bước xuống giường, ôm Lưu Đàn một chút: “Được rồi, mời điện hạ về đi cho.”
Chờ cho Lưu Đàn đi rồi, Minh Hoàn mới đóng cửa lại.
Nàng khẽ thở dài, rồi chậm rãi nâng tay chạm nhẹ lên môi mình.
Lúc nãy bị Lưu Đàn hôn có hơi đau, hẳn là bị hắn cắn rách môi rồi.
Minh Hoàn đi tới trước gương trang điểm.
Nàng quay về phía cái gương nhìn một chút, quả nhiên đã bị hắn cắn rách một miếng.
Minh Hoàn tìm được ở trên bàn một lọ thuốc cao.
Nàng thoa nhẹ lên môi mình, ấn nhẹ mấy cái rồi khẽ thở dài.
Tính tình Lưu Đàn thô lỗ quá chừng, nàng bị cắn thành thế này, cũng không biết ngày mai có tốt hơn được không.
Bôi thuốc xong nàng cầm lược lên nhẹ nhàng chải tóc, lúc này nàng mới để cho Sào Ngọc mang nước vào.
Sau khi rửa mặt súc miệng một lần nữa rồi nàng mới đi ngủ.
Áo cưới vốn nên là do phía Minh Hoàn chuẩn bị.
Ngày hôm sau, lúc Minh Hoàn vừa tỉnh dậy, Sào Ngọc vừa mặc áo cho nàng, vừa nói chuyện, rằng phủ Mục Vương đã đưa tới vài thứ làm quà sinh nhật tặng cho nàng.
Lúc này Minh Hoàn mới nhớ là mình sắp cập kê rồi.
Ba ngày trước đó phải mở tiệc mời khách, cha và anh cả nhất định là đang bận rộn chuyện này.
Đồ mà Lưu Đàn cho người đưa tới đã được mang vào trong viện của Minh Hoàn.
Thoạt nhìn chính là mấy cái rương rất nặng.
Cũng có mấy hòm tương đối nhẹ, Lưu Đàn đặc biệt dặn dò, để cho một mình Minh Hoàn mở ra xem.
Minh Hoàn cho người đưa đến phòng mình.
Chờ sau khi mở một cái rương nhẹ ra, đập vào mắt chính là một mảnh tươi đẹp, hóa ra là áo cưới và mũ phượng.
Nàng thật không ngờ, bên phía Lưu Đàn đã thực sự vội vã chuẩn bị xong hết thảy, muốn cưới nàng trong vài ngày tới.
Ban đầu Minh Hoàn cảm thấy trước đây là Lưu Đàn nói đùa, nhưng nhìn bộ áo cưới này, nàng mới ý thức được rằng Lưu Đàn nghiêm túc.
Sau khi nàng cập kê là sẽ lập tức xuất giá.
Ngón tay Minh Hoàn chậm rãi vuốt ve mũ phượng.
Lưu Đàn cực kỳ để ý tới những việc liên quan tới nàng.
Sợ nàng đội mũ phượng một ngày sẽ bị ép cho mỏi cổ, bởi vậy hắn không một mực theo đuổi sự hoa lệ, không cho thợ khảm nạm quá nhiều bảo thạch.
Kiểu dáng mũ phượng hào phóng mà giản lược, bảo thạch chỉ có chín viên, đều là loại đá đỏ to như trứng chim cút, khảm nạm vừa đúng chỗ.
Áo cưới cũng không có dày nặng.
Trời đã nóng lên, nàng mặc áo cưới quá dày quá nặng, ngồi yên một chỗ sẽ bị nóng, bởi thế vải vóc sờ qua rất mát mẻ, chế tác khéo léo, tơ vàng chỉ bạc được thêu thùa rất lộng lẫy.
Là con gái thì đều thích những thứ váy áo cùng châu báu đẹp, Minh Hoàn rất hài lòng về áo cưới.
Mặc dù nàng không biết kích cỡ có vừa không, nhưng nàng nghĩ dáng người mình mảnh mai, nhất định là có thể mặc được.
Hiện tại thử một chút, e là sẽ không cẩn thận mà làm bẩn mất, như vậy thì không hay lắm.
Nàng đậy nắp rương lại rồi mở một cái khác ra.
Mở ra xong, Minh Hoàn mới sững người, trong này sao cũng là áo cưới và mũ phượng nữa?
Nàng mở hết mấy cái rương khá nhẹ còn lại, phát hiện ra bên trong đều là mũ phượng và áo cưới, có chừng bảy bộ.
Minh Hoàn không hiểu ý Lưu Đàn cho lắm.
Đây là để nàng thay bảy bộ trong vòng một ngày hay sao? Hay là nói, hắn muốn lập tức cưới vào cửa bảy Vương phi?
Minh Hoàn đóng rương lại.
Nàng còn chưa dùng bữa sáng.
Sau khi xem xong, nàng bèn đi ra gian ngoài ăn cơm.
Sào Ngọc hầu hạ ở bên cạnh.
Sào Ngọc nói: “Hiện tại đã có rất nhiều người tới rồi ạ.
Những người khác nghe nói là tiểu thư đã đính hôn với Mục Vương điện hạ, rất nhanh thì sẽ cưới, nên cho dù quan hệ trước đây tương đối lạnh nhạt, cũng đều tới chúc mừng đấy ạ.”
Minh Hoàn nhấp một ngụm cháo, rồi nói: “Hôm nay đông người, lát nữa ngươi đi theo quản gia tiếp đón khách đi.
Ngươi là người thông minh, nếu có sự cố gì phát sinh, cũng tiện trở về nói cho ta biết, để ta nghĩ cách xử lý.”
Sào Ngọc cười nói: “Dạ dạ, nô tỳ biết rồi ạ.
Tiểu thư người chính là cứ thích nhọc lòng thôi.”
Dùng xong bữa sáng, Minh Hoàn đi vào trong phòng xem mấy rương đồ mà Lưu Đàn đưa tới.
Tất cả đều là chút châu báu, đồ sứ, đồ ngọc gì đó, xem ra rất quý giá, chỉ cần đưa một món là đã đủ rồi nhưng Lưu Đàn lại đưa tới mấy rương liền.
Minh Hoàn căn dặn thị nữ trong viện mấy lời, sau đó, nàng đi ra ngoài, muốn dặn dò đầy tớ đang lo liệu việc chính tiếp đãi khách cho tốt, ba ngày này tuyệt đối đừng để xảy ra sai sót gì làm mất thể diện của nhà họ Minh.
Sau khi quay lại, Minh Hoàn nghỉ ngơi một lát.
Nàng vừa mới uống một chén trà thì cửa viện bị đẩy ra.
Sào Ngọc đã trở về.
Sào Ngọc tới thẳng phòng Minh Hoàn, thưa: “Thưa tiểu thư, lão cha nát rượu của Điền Vũ Vận cũng không biết có được tin tức từ chỗ nào.
Nghe nói là lễ cập kê của tiểu thư, muốn mở tiệc mời khách, nhưng lão gia và đại công tử phát thiệp mời mà không có mời ông ta.
Ông ta tới náo loạn, có điều không dám làm ầm ở cửa chính mà chỉ ở cửa hông thôi ạ.
Ông ta đang la hét muốn gặp lão phu nhân đấy ạ.”
Sắc mặt Minh Hoàn hơi sa sầm, nàng nói: “Đi theo ta tới chỗ lão phu nhân.”
Lúc nàng đến chỗ Sở thị, nói cho Sở thị biết việc này.
Sở thị chỉ thở dài, nói: “Trước kia đang yên đang lành, Mục Vương điện hạ đánh Vận Nhi của ta, hại Vận Nhi chết thảm.
Ngài ấy làm chuyện ác, kết quả lại để cho nhà chúng ta bị làm khó.”
“Lão phu nhân đây là đang oán trách Mục Vương điện hạ sao ạ?” Minh Hoàn ngước mắt lên, giọng nói hơi lạnh đi mấy phần.
Sở thị vội vàng nói: “Nào có, ta chỉ thuận miệng nói một câu mà thôi.”
Minh Hoàn nói: “Trước đây lúc đi tới phủ Mục Vương, Mục thái phi chỉ mời một mình cháu.
Là bà với chị họ cứ nhất định phải cùng tới đó.
Sau khi đi vào thì chị họ không tuân theo quy củ, tùy tiện xông vào cấm địa, còn không cho phép Mục Vương trừng phạt ạ? Lúc đó không có liên lụy đến nhà họ Minh, đã là do Mục Vương điện hạ rộng lượng đấy ạ.
Về phần cha của chị ấy, ông ta có lòng tham không đáy, lần trước đã đòi được một khoản bạc, bây giờ thừa dịp nhà ta có việc vui, lại tới đòi bạc, kẻ ti tiện bỉ ổi như vậy, vì sao lão phu nhân không đi trách ông ta, mà lại trách Mục Vương điện hạ ạ?”
Đã là lúc này rồi, rốt cuộc không bằng được khi trước, Sở thị sợ Mục Vương Lưu Đàn, Minh Hoàn lại sắp là vợ của Mục Vương, bà ta cũng không dám nói nặng lời, chỉ nói: “Hoàn Hoàn còn chưa gả đi mà cùi chỏ đã chĩa ra ngoài rồi.”
Sắc mặt Minh Hoàn chợt thay đổi: “Thưa lão phu nhân, cháu chỉ là đang nói lý lẽ với bà thôi ạ.
Từng câu từng chữ, cháu cũng không phải là thiên vị Mục Vương, mà là chuyện này quả thật là lỗi của nhà họ Điền.
Là bà chĩa cùi chỏ ra ngoài, lúc trước bà thiên vị chị họ, bây giờ lại không trách tội cha của chị ta.”
Thực ra Sở thị cũng thầm hối hận trong lòng.
Bà ta cũng trách người nhà họ Điền không biết tốt xấu.
Nhưng mà, chỉ cần bà ta thừa nhận điểm này trước mặt Minh Hoàn thì chẳng khác nào nói với Minh Hoàn là trước kia bà ta đã làm sai.
Sở thị đã sống nhiều năm như vậy, bà ta rất sĩ diện, làm sao có thể thừa nhận sai lầm ngày xưa của mình trước mặt Minh Hoàn được.
Lúc này, một hầu gái từ bên ngoài đi vào thưa: “Bẩm lão phu nhân, Mục Vương điện hạ và đại công tử tới rồi ạ.”
Sở thị giật mình kinh ngạc: “Bọn họ… Mau mời vào đi.”
Tiếp đó, một chàng trai mặc áo trắng cùng với một người mặc áo màu tím đi vào.
Minh Ly tuấn tú xuất trần, áo trắng đạm mạc, Lưu Đàn thìlại khôi ngô anh tuấn, áo tím cao quý.
Hai người đi vào, Minh Ly hành lễ: “Lão phu nhân.”
Sở thị chống gậy đứng lên: “Bà già này được gặp qua Mục Vương điện hạ.”
Lưu Đàn lạnh nhạt gật đầu.
Minh Hoàn quay người lại: “Anh cả, điện hạ.
Sao hai người lại tới bên này ạ?”
“Là Mục Vương điện hạ muốn gặp em.
Từ Yên Châu đến Mục Châu, em đi đường vất vả, nghỉ ngơi hai ngày, cũng không biết đã nghỉ ngơi tốt chưa.” Minh Ly nói, “Cũng đã đến lúc này rồi, sao em lại tới chỗ lão phu nhân vậy?”
Sắc mặt Sở thị hơi khó coi, bà ta sợ Minh Hoàn sẽ lặp lại những lời bà ta vừa nói ngay trước mặt Lưu Đàn.
Đôi mắt phượng của Mục Vương Lưu Đàn uy nghiêm, khuôn mặt càng không dễ trêu chọc.
Minh Hoàn nói: “Cha của chị họ đã tới đây, nói là muốn đòi một ít bạc.
Trước đây chị họ qua đời là lỗi của chị ta, cha chị ta hết lần này đến lần khác tới đây, rõ ràng là vơ vét của cải nhà chúng ta mà.”
Lưu Đàn cũng nhớ ra: “Chị họ của nàng à? Chính là ả đã phạm sai lầm lúc trước?”
Minh Hoàn gật đầu.
Lưu Đàn mỉm cười, đôi mắt phượng lướt qua Sở thị, rồi lại nhìn về phía Minh Hoàn: “Cái này cũng đáng cho nàng lo lắng sao? Lập tức cho mấy gã hung ác ra khỏi phủ, đánh hắn một trận rồi ném ra ngoài.
Mấy ngày này là ngày vui, nàng không thể hoảng sợ, cho hắn nếm chút khổ sở, cố gắng không lấy mạng hắn là được.
Ngày khác nếu hắn lại tới nữa thì lập tức đánh chết ném ra bãi tha ma.
Đối phó với kẻ vô lại kiểu đó thì phải dùng phương thức vô lại thế này.”
Hắn nói nhẹ như gió thoảng, Sở thị lại khẽ rùng mình.
Bà ta cũng có một bó tuổi rồi, sao không nhìn ra được ánh mắt Lưu Đàn nhìn về phía bà ta không có ý tốt chứ.
Minh Hoàn nói: “Điện hạ, ngài chỉ đưa ra được cái ý kiến chẳng ra làm sao.
Đánh chết người là phải báo quan đó.”
“Yên tâm, hắn đuối lý trước, đánh chết đã là nhẹ.
Làm nàng tức giận mới là nặng, ta còn có vài việc muốn nói với nàng, chúng ta cùng đi ra ngoài đi.”
Minh Hoàn và Minh Ly hướng về phía Sở thị cáo từ.
Chờ cho người rời đi, Sở thị mới miễn cưỡng thở phào nhẹ nhõm.
Mới vừa nãy khi Lưu Đàn ở đây, bà ta thật sự không dám nói lời nào.
Ở nhà họ Minh bà ta là trưởng bối, có thể tùy tiện ra oai, nhưng Lưu Đàn và bà ta không có chút xíu quan hệ, hắn sẽ không coi bà ta ra gì.
Vừa nãy Lưu Đàn mỉmcười nói ra mấy lời, cũng khiến cho Sở thị cảm thấy tàn nhẫn, động tí là muốn giết người, những kẻ đứng trên người khác căn bản không giống với người thường như bọn họ.
Chờ sau khi đi ra, Lưu Đàn nói: “Gã vô lại nhà họ Điền kia để ta cho thuộc hạ đi xử lý, Hoàn Hoàn không cần bận tâm đâu.”
Minh Ly và Lưu Đàn hợp tính nhau.
Cùng là đàn ông, hắn cũng không cảm thấy Lưu Đàn làm như vậy có gì quá đáng.
Khoảng thời gian trước, nếu không có Sở thị ở đây, Minh Ly đã cho người ra đánh cha của Điền Vũ Vận rồi.
Lưu Đàn lại nói: “Anh cả, ta đưa Hoàn Hoàn về trước.
Anh đi chiêu đãi khách đi nhé.”
Lưu Đàn còn lớn tuổi hơn Minh Ly, thường ngày đều là gọi thẳng tên Minh Ly.
Minh Hoàn gọi hắn là anh cả, Lưu Đàn cũng gọi một tiếng anh cả, trong lòng Minh Ly phức tạp vô cùng.
Em gái còn chưa có gả đi đâu mà em rể tương lai cũng đã đổi xưng hô rồi.
Trên đường quay về, Minh Hoàn hỏi: “Điện hạ, sao ngài lại cho người đưa tới nhiều áo cưới thế ạ?”
Lưu Đàn nói: “Thời gian gấp gáp, không làm được nhiều hơn để nàng lựa chọn, cho nên chỉ đưa qua đây bảy bộ.
Lát nữa về, nàng mặc thử một lượt, cảm thấy bộ nào nhìn đẹp nhất thì dùng bộ đó.”
Thực ra Lưu Đàn thích nhất là ngắm Minh Hoàn mặc đủ loại váy áo khác nhau.
Con gái mà, đương nhiên là phải ăn mặc thật đẹp, giống như Minh Hoàn bây giờ, khép cổ áo lại thật kín, ăn mặc đơn giản quy củ thế này cũng có chút nhàm chán.
Minh Hoàn nói: “Thế này thì cũng phô trương lãng phí quá, chỉ dùng một bộ, những bộ còn dư lại cũng đáng tiếc, điện hạ…”
“Ta có khả năng nuôi nàng,” Lưu Đàn vuốt tóc Minh Hoàn, “Hơn nữa, áo cưới cũng không phải chỉ có ngày kết hôn mới mặc được.
Sau khi thành thân, tối nào đó nếu nàng có hứng, cũng có thể mặc một bộ cho ta ngắm.”
Lưu Đàn làm việc xưa nay đều là theo ý mình, chỉ cần hắn hài lòng, căn bản sẽ không để ý tới cái gì khác.
Kiếp trước, Lưu Đàn đặc biệt để trống một gian trong Vương phủ cho Minh Hoàn để quần áo và châu báu.
Các loại các kiểu quần áo còn lộng lẫy hơn so với đồ của các nương nương mặc trong cung, lại có vài kiểu dáng táo bạo quyến rũ.
Nhưng đáng tiếc là, kiếp trước Minh Hoàn chưa bao giờ phối hợp mặc cho hắn xem.Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Lưu Đàn: Tâm hồn thiếu nữ của ta vẫn còn đây.
Ta thích nhất là chơi trò thay đồ cho Hoàn Hoàn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...