Dạo phố chính là điều hoàng toàn trái ngược với cái triết lý sống của no. Lại chỉ có 3 đứa với nhau, chẳng phải ngượng lắm sao?
"Ưm..." Lúc này, nó thật muốn nói: Mình không đi đâu, các bạn cứ đi đi.
"Tịnh Hiếu, bồ không đi à?" Thất Quỳ kéo vạt áo nó và hỏi như một đứa trẻ.
"À à...Có. Đi chứ..." Tịnh Hiếu đành chấp nhận.
"Hay quá! Lần đầu tiên đi chơi cùng Tịnh Hiếu." Thất Quỳ sung sướng nắm lấy tay Cảnh Thần, và quay vòng tròn như một đứa con nít. Tịnh Hiếu sờ trán lau mồ hôi, nó cảm thấy nó và Cảnh Thần như là anh với chị đang dắt em gái đi chơi vậy.
Anh chị?! Tịnh Hiếu ơi là Tịnh Hiếu! Mày có đang tỉnh táo không vậy?
"Tịnh Hiếu này!" Cảnh Thần đột nhiên tò mò nhỉn nó chăm chú, chắc là sắp có chuyện gì đây. "Những điều bồ nói với mình ở nhà bồ là thật chứ?"
"Ai lừa bạn làm gì?"
"Cảnh Thần à, hai người đã thân nhau đến mức này rồi sao?" Thất Quỳ chắc là xem phim tình cảm nhiều quá nên nhiễm mất rồi." Trời ơi! Đã thân đến như vậy rồi!"
"Thất Quỳ à...ai nói với bồ vậy chứ?" Cảnh Thần và Tịnh Hiếu đều giả vờ.
"Không phải vậy sao?" Con bé ngây ngô hỏi lại: "Mấy bộ phim trên ti vi đều có kết cục vậy cả mà."
Ơ?...Quả là không sai? Truyền hình bây giờ quả đã ảnh hưởng không ít đến tư tưởng của nhiều người.
***
Cuộc sống thật đáng quý, và thời gian cũng vậy. Một đứa con gái như Tịnh Hiếu rất hiểu cái triết lý này. Tuy nhiên, hiểu là một chuyện, còn làm hay không lại là một vẫn đề.
"Khổ thật..." Nó chớp mắt mệt mỏi, toàn thân hiện rõ vẻ chán chường.
"Còn chưa tình ngủ sao? Cậu thật chẳng biết quý trọng thời gian gì cả." Cảnh Thần khều khều vào vai nó, đánh thức dậy.
"Qua đây làm gì chứ? Muốn rủ tôi cùng đến nhà Thất Quỳ à? Nhà cậu và nhà Thất Quỳ gần nhau vậy, lại phí công qua đây?"
"Bồ thử nghĩ xem, nếu bây giờ cả hai chúng ta cùng xuất hiện trước mặt Thất Quỳ, chắc nhỏ sẽ rất vui." Từ nhỏ, Cảnh Thần đã rất quý mến Thất Quỳ rồi. Thì ra là vậy, Tịnh Hiếu chỉ còn biết đồng ý theo lời Cảnh Thần thôi.
"Mình rất thương Thất Quỳ, cho nên mình nghĩ việc tạo cho bạn ấy một niềm hy vọng là vô cùng quan trọng. Dù rằng là nó sẽ giúp Thất Quỳ khỏi bệnh hay không, nhưng chúng ta nên làm gì đó giúp cho tình trạng của bạn ấy hiện nay được tốt hơn." Cảnh Thần đặt niềm tin vào Tịnh Hiếu.
"Nếu được vậy thì mình đã trở thành bác sĩ tâm lý từ lâu rồi." Tịnh Hiếu cũng có suy nghĩ của riêng nó: "Nếu chúng ta bắt đầu từ trong ký ức của bạn ấy, mình nghĩ có thể sẽ được."
"Không hiểu sao Thất Quỳ luôn bị ám ảnh bởi những hình ảnh u ám trong quá khứ ấy?" Xem ra Cảnh Thần cũng đồng ý với ý kiến của Tịnh Hiếu.
Có lẽ...vì nhỏ đơn độc, không ai có thể chia sẻ được với nhỏ những tâm tư thầm kín." Đứng ở góc độ là con gái, nó đưa ra suy nghĩ như vậy.
"Chính vì vậy mình mới nói, rằng Thất Quỳ cần có một người bạn gái cùng trang lứa." Đến cả Ân Từ cũng không phải là người thích hợp, dù chị ấy chỉ lớn hơn nó có 1 tuổi.
"Ưm...Mình thấy mọi người chiều chuộng bạn ấy như vậy, e rằng đây lại là một việc sai lầm đấy." Nghe giọng nó thì biết, chắc nó sẽ không đủ kiên nhẫn để theo đuổi việc này đến cùng.
"Vì vậy mà cậu đối xử với cậu ấy cũng như với bao người khác?" Cảnh Thần cho rằng chỉ là do nó quá lười biếng, không thích phải thay đổi mình vì người khác.
"Không phải vậy đâu, nhưng những gì cậu nghĩ về mình trước đây cũng đúng đấy." Nhìn vào mắt Cảnh Thần, Tịnh Hiếu như thấy được suy nghĩ của hắn ta.
"Tịnh Hiếu à, làm người không nên quá ích kỉ như vậy." Cảnh Thần thừa nhận trước đây đã có thành kiến với một số thói quen của nó, nhưng giờ đây cách nhìn của cậu bạn này dần dần đang thay đổi.
"Tôi mà sống ích kỉ thì giờ này đâu có được thoải mái như vậy chứ?" Nói như vậy không có nghĩa là nó đang tự ca ngợi bản thân mình, "Tiếng đàn piano..." Loáng thoáng nó nghe đâu đó tiếng đàn piano vang lên từ căn nhà nào đó cách chỗ nó đang đứng không xa.
"Là Thất Quỳ đang đàn đó, bài hát này mình đã dạy cho bạn ấy, và cũng là bài duy nhất mà bạn ấy biết đàn." Nói rồi Cảnh Thần dừng lại trước một ngôi nhà, và bấm chuông cửa. Còn Tịnh Hiếu thì đang đứng lơ mơ suy nghĩ gì đó.
Một đứa con gái trắng trong như ngọc, lại có thể điệu lên khúc nhạc du dương em dịu như vậy, trên đời này liệu có ai có thể không ngây ngất vì một cô gái như vậy chứ? Nếu có cố gắng hết sức để giúp đỡ một cô gái đáng yêu và đáng thương như vậy, bản thân nó nguyện sẽ làm đến cùng. Nên làm điều gì đó cho Thất Quỳ chăng?
"Đến rồi à!" Tiếng đàn bên trong căn nhà dừng lại, âm thanh sau đó là tiếng bước chân vội vã chạy từ cầu thang xuống, và tiếp theo đó là Đằng Ảnh mở cửa mời họ vào.
"Anh chưa lên trường à?" Cảnh Thần chào Đằng Ảnh bằng một câu hỏi xã giao.
"Dạ...Buổi sáng tốt lành!" Tịnh Hiếu đứng sau cũng gật đầu chào Đằng Ảnh.
Đằng Ảnh cười chào lại: "Vì anh không yên tâm để Thất Quỳ ở nhà một mình, nên đành đợi các em đến đón nó đi. Làm phiền các em một chuyến vậy."
Tịnh Hiếu ho lên vài tiếng, nó có cảm giác lời nói của Đằng Ảnh như đang nhắm vào nó.
"Tịnh Hiếu!" Thất Quỳ xúc động và vui sướng gọi tên nó: "Các bạn cùng đến à? Thật là hay quá!" Nhìn thấy Thất Quỳ có vẻ quý mến mình như vậy, tâm hồn Tịnh Hiếu như được gợi mở.
"Tụi mình đến đón bồ đây, chúng ta cùng đi ha!"
"Ừ!" Thất Quỳ lúc này trông xinh xắn và vui tươi như nữ thần mùa xuân vậy, "Anh hai, em đi chơi với các bạn nhé!"
"Ừ. Các em đi vui vẻ nhé!" Đằng Ảnh đưa mắt chào tàm biệt cô em gái iu quý của mình.
Thất Quỳ tay nắm Cảnh Thần, tay nắm Tịnh Hiếu, nhìn từ ngoài vào trông có vẻ buồn cười vậy, nhưng ba đứa nó đều đang tràn ngập niềm vui. Cả bọn đi xe buýt đến khu trung tâm thương mại của thành phố, sau đó đi dạo ở đó.
"Tịnh Hiếu này, bộ này đẹp đấy!" Thất Quỳ nhìn bộ váy màu hồng nhạt đang treo trong shop rồi quay sang nói với Tịnh Hiếu.
"Ưm...Nhưng trông nó cũng không hợp với lứa tuổi của mình." Vả lại nó cũng không thích lắm những bộ cánh điệu đà, thục nữ như vậy. Còn Cảnh Thần thì cứ đứng đấy mà tủm tỉm cười một mình.
"Cảnh Thần này, bồ mà mặc bộ này là đẹp trai lắm đấy!" Thất Quỳ lại kéo tay Cảnh Thần và nói.
"Tất nhiên rôi!" Nói cứ như là tất cả những bộ quần áo trên thế giới này đều hợp với hăn không bằng. Tịnh Hiếu nở một nụ cười chế giếu sự tự tin quá đáng của hắn.
"Không lo mà sửa soạn làm đẹp đi, coi chừn sau này ở giá đó!" Cảnh Thần làm ra bộ giáo huấn nó.
"Đại thúc à, bớt nhiều chuyện lại đi."
"Kem!" Thất Quỳ nói lớn: "Mình đi mua một lát, mình sẽ quay lại ngay."
Nhưng, một đứa đang mải ngắm nghía đến cái cửa hàng bán đồ lưu niệm phía trước, còn một đứa chăm chú quan sát xem bạn mình sao lại tập trung sức chú ý vào cái cửa hàng đó như vậy. Thế là, chẳng đứa nào chú ý tới Thất Quỳ.
Tịnh Hiếu dừng chân ngay trước cửa hàng bán đồ lưu niệm và các loại trang sức pha lê, nó chăm chú quan sát bên trong. Cảnh Thần cũng chăm chú nhìn theo nó.
Là một chiếc vòng thuỷ tinh hình cái lồng xoay rất đẹp, ở giữa chiếc vòng là khối cầu thuỷ tinh sáng trong, bao xung quanh nó là những sợi dây mỏng với đủ màu sắc khác nhau. Trông thật đẹp và đặc sắc.
"Không ngờ...cậu cũng thích mấy thứ này." Điều này quả thật làm Cảnh Thần thấy ngạc nhiên.
"Đâu có..." Nó đỏ mặt giả vờ bước vội đi.
"Nếu thích thì cứ mua đi." Cảnh Thần biết thật ra nhỏ rất thích nó.
"Mình cũng không thích lắm." Nó tỏ ra không cần thiết phải mua lắm.
"Đây có thể gọi là thích nhưng không nhất thiết phải sở hữu được nó." Cảnh Thần tới bên cạnh nó và nói.
"Không phải, ý mình là...Ơ, Thất Quỳ đâu?" Nó ngớ người ra hỏi. Cảnh Thần cũng hốt hoảng và dáo dác nhìn tứ phía.
"Không xong rồi! Chúng ta để lạc mất bạn ấy rồi!" Hai đứa cùng nói.
"Di động! Bạn ấy có di động không?" Tịnh Hiếu nghĩ rằng đây là cách tốt nhất để có thể liên lạc với Thất Quỳ "Bình thường Đằng Ảnh không cho bạn ấy mang theo, vì tính hay quên của nhỏ...Nhưng mình cứ thử xem..." Cảnh Thần lập tức lấy ngay điện thoại ra và gọi. Trong lúc này, trên màn hình lớn cách chỗ bọn họ đang đứng khá xa đang phát ra một âm thanh thảm thiết. Tịnh Hiếu cảm thấy có gì đó bất ổn, nó liền nhìn lên màn hình.
Trời đât! Thông tin về một vụ tai nạn giao thông!...
"Thất Quỳ hẳn đã thấy được đoạn thông tin này rồi và có thể là đang phát bệnh, tìm bạn ấy nhanh lên!" Nói rồi Cảnh Thần nắm lấy tay nó và chạy len vào dòng người đông đúc trên phố. Bọn họ dừng lại phía trước màn hình lớn kia: Thì ra Thất Quỳ đang đứng ở phía giao lộ đằng kia, hai mắt con bé lơ mơ nhìn đòng xe qua lại trên đường.
"Thất Quỳ à, mau quay lại đi, ở đó nguy hiểm đấy!" Cảnh Thần lo lắng vội vàng đuổi theo.
"Đừng! Nhiều xe quá...Tôi không muốn...Họ đang đứng đằng kia. Tôi nhìn thấy ba mẹ rồi..." Trước mắt con bé giờ đây chỉ là những hình ảnh của quá khứ, và nó cứ tiến vè phía trước trong tâm trạng hỗn loạn như vậy.
Một chiếc xe tải chở hàng lớn đang lao về phía con bé với tốc độ cực nhanh. Cứ thế này thì chắc nó sẽ bị chiếc xe kia đâm vào mất. Cảnh Thần vừa đẩy dòng người phía trước vừa cố gắng chạy thật nhanh, Tịnh Hiếu tận dụng khoảng trống này chạy nhanh qua, nó len vào dòng xe cộ đang tấp nập qua lại trên đường.
"Hai bạn cẩn thận, xe đây! Mau quay lại đi!" Cảnh Thần lo lắng gọi lớn.
Lúc này, chỉ kịp nghe tiếng xe thắng gấp, Tịnh Hiếu ôm chặt lấy Thất Quỳ, ra sức kéo nó ra khỏi vòng xe nguy hiểm.
"Thất Quỳ...Không sao cả rồi, mọi chuyện đều đã qua." Tịnh Hiếu ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ bé đang sợ sệt của Thất Quỳ, nở một nụ cười dịu dàng an ủi nhỏ.
"A...Tịnh Hiếu!" Giờ thì con bé đã nhận ra được người đang ở trước mặt mình.
"Ba, mẹ Quỳ...đang nhìn cậu đấy, họ nói rằng cậu cần phải mạnh mẽ lên mới được. Chúng ta cần phải nhìn về phía trước, không thể cứ sống mãi trong quá khứ được. Giờ đây Quỳ đã lớn rồi, những chuyện ngày xưa cũng đã qua, cậu còn có anh trai, có các bạn luôn bên cạnh mình. Tụi mình mong rằng cậu sẽ sống tốt, Quỳ ạ!"
Nói đến đây, Tịnh Hiếu bỗng thấy tay mình ran rát, hoá ra lúc ngã xuống đất nó bị xước một miếng da, vết thương tuy không nặng lắm nhưng làm nó khá đau, và còn có máu chảy ra nữa.
"Xin lỗi...Mình xin lỗi Tịnh Hiếu." Thất Quỳ cầm cánh tay của Tịnh Hiếu đặt lên ngực mình, và khóc sướt mướt: "Mình lại làm cậu bị thương nữa rồi!"
"Thất Quỳ à, chắc là Quỳ không muốn mình phải lo lắng cho cậu guống như ba mẹ cậu chứ?" Tịnh Hiếu cố gắng chịu đựng cơn đau và hỏi nó. Như chạm vào nỗi đau, Thất Quỳ khóc như trút nước.
"Chính vì vậy, chúng ta luôn phải nhìn về phía trước, từ nay, bồ không được để tụi mình phải lo lắng như vậy nữa đâu đấy!" Tịnh Hiếu dùng cánh tay còn lại làm điểm tựa đứng lên.
"Tịnh Hiếu, Thất Quỳ! Không sao chứ?" Cảnh Thần quan sát kĩ từng đứa: "Thất Quỳ sao rồi? Trời đất, đừng khóc nữa! Mọi người đều bình yên là tốt rồi."
"Từ nay...Thất Quỳ sẽ không nghĩ đến quá khứ nữa, bạn ấy sẽ quên." Tịnh Hiếu chợt nhận ra, bất luận việc chữa triij của Thất Quỳ đã bao lâu rồi, nhưng xem ra cũng không bằng đợt "thử nghiệm thực tế" này.
Trong ký ức của Thất Quỳ giờ đây sẽ không chỉ là hình ảnh của năm xưa nữa, mà nó muốn hoà nhập với mọi người. Cuối cùng, nó cũng tìm ra được cái lý do khiến nó trở nên dũng cảm.
"Mình mến Quỳ lắm, cho nên, bạn phải cố gắng sống tốt vào đấy nhé!" Một lần nữa, Tịnh Hiếu lại phán một câu như thôi miên nó.
"Mình biết rồi..." Thất Quỳ lại thudt thít: "Mình sẽ cố gắng sống thật tốt, sẽ không nghĩ đến chuyện ngày xưa nữa. Cho nên, bạn đừng bỏ rơi mình nhé, Tịnh Hiếu!"
"Không đâu, chúng ta là bạn tốt của nhau mà, là bạn rất tốt đấy!" Tịnh Hiếu nở một nụ cười thánh thiện, và hôn lên má Thất Quỳ một cái.
"Thật xin lỗi. Tịnh Hiếu à."
"Ưm...Thất Quỳ" Tịnh Hiếu xúc động ôm Thát Quỳ vào lòng, rồi cũng khóc thút thít.
CẢnh Thần đứng bên cạnh thở phào nhẹ nhõm, hắn cảm thấy Tịnh Hiếu lúc này quả là một cô gái khéo léo, nhanh nhẹn, xinh đẹp, sâu sắc và còn cực kì tâm lý nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...