Hoàng Hậu Anh Túc

Gió đêm lạnh lẽo không kiêng nể gì xuyên
qua thảo nguyên mêng mông, tuyên bố mùa đông đã đến, nhưng chiếc lều
kiên cố lại làm lui được luồng khí lạnh này. Chúng tôi châm nến lên, ánh sáng loé lên lay động trong lều hiện lên thân hình thon thả của chúng
tôi. Lãnh Phù và Viêm Hoả thì nằm thẳng, Thu Nhi ngồi, bốn người chúng
tôi đều ngẩn người, không nói lời nào tràn đầy tâm sự. Trong đầu tôi lại hiện lên vẻ mặt Long Kỳ vừa nãy, phức tạp mà mâu thuẫn, tôi thấy trong
ánh mắt có hiện lên sự che chở, tôi đứng dậy cần chiếc áo choàng dầy phủ lên người, “Tỷ tỷ muốn đi ra ngoài sao?”

Thu Nhi nhìn ra tâm sự của tôi, tôi buồn
thực sự, bị tức tới mức không chịu nổi muốn đi ra ngoài giải sầu chút,
hưởng thụ chút gió lạnh. Tôi gật gật đầu, “Ừ! Tôi muốn đi hít thở không
khí!”

Vén rèm lều lên ra ngoài, thấy bên ngoài
còn có một đống lửa to đang cháy, ánh lửa soi khắp nơi, hằn vào trong
không trung rồi tắt. Tôi nắm chặt quần áo trên người ngồi xuống trước
cái bàn nhỏ trước đống lửa, nhìn chằm chằm xuất thần vào đống lửa.

“Cô sao vẫn còn chưa ngủ hả?” Đằng sau là giọng của Long Kỳ, tôi quay đầu lại, thấy hắn một thân trong trẻo lạnh
lùng đứng trong gió không biết từ bao giờ rồi. Tôi thản nhiên bảo, “Ngủ
không được!” Tư tưởng của tôi đã giao cho bóng đêm rồi, tỉnh táo lại thì không nghĩ được gì, tựa như không phải tâm tình của tôi vậy, vừa mới
nhìn chằm chằm đống lửa mà chẳng chớp mắt chút nào, ánh mắt của tôi có
chút mỏi đau.

“Cô như vậy sẽ dễ bị cảm lạnh mất, nhanh
chút trở về đi!” Giọng hắn uy nghiêm mang theo chút mệnh lệnh, tôi cắn
cắn môi buồn bực bảo, “Tôi không phải thuộc hạ của anh, anh quản tôi làm gì! Tôi muốn thế nào thì làm thế ấy”

Đây cũng là cá tính của tôi, tôi nói đúng thế, tôi không phải là bất cứ ai của hắn, phu nhân chỉ là chút hư danh
mà thôi, hắn không có quyền quản tôi. Đằng sau không có thanh âm, tôi
không biết Long Kỳ đã đi hay chưa, ngẫm lại ngồi ngốc rất lâu, bị cảm
lạnh cũng là tự tra tấn chính mình. Tôi đứng lên cố bước ra từng bước,
làn váy dài đung đưa theo bước chân dẫm phải, cả người cứ thẳng tắp ngã
xuống, mắt thấy mặt sẽ thân mật tiếp xúc đất. Còn đợi tôi chưa kịp kêu
lên thì cánh tay đã được người nào đó nắm lấy, nháy mắt đã bị ôm vào
trong lòng người nào đó. Tôi kinh hồn ngẩng đầu lên, Long Kỳ đã khó thở
kêu lên, “Cô đang làm gì thế? Cô không cẩn thận một chút nào sao?”

Gần nhau quá, tôi có thể thấy rõ ánh mắt
tức giận của hắn, sợ tới mức ngây dại, bỗng chốc quên cả giãy dụa. Hắn

mắng tôi song dường như phát hiện ra chuyện ôm chặt tôi vào trong ngực,
các ngón tay trên lưng tôi mới dần buông ra, tôi vội lùi lại hai bước,
chưa kịp hoàn hồn, cúi gằm mặt xuống nóng bừng, không dám nhìn vào vẻ
mặt của hắn, tôi cúi đầu nói khẽ, “Cảm ơn!” Xoay người vội vàng đi tới
chiếc lều, lần này tôi nhấc váy lên đi cẩn thận, tránh lại bị vấp.

Vừa lúc bước vào lều, các nàng dường như
đã ngủ rồi. Tôi vỗ vỗ ngực, may là các nàng không nhìn thấy, nếu không
chết chắc rồi. Tôi nằm xuống bên cạnh Thu Nhi, cho tới nửa đêm tôi nhớ
tới cảnh kia, cuối cùng dần cũng không nghĩ tới mà chìm vào ngủ.

Sáng sớm hôm sau, chúng tôi ăn điểm tâm
xong tiếp tục lên đường. Không hiểu sao, từ sau buổi tối hôm qua, tôi
không dám đối mặt với ánh mắt Long Kỳ. Cứ thấy ánh mắt của hắn là mặt
tôi lại đỏ lên choáng váng, giống như nữ sinh vậy tim đập liên hồi ghê
lắm. Chả nhẽ lại phát sinh quan hệ thân mật với hắn rồi?

Đêm qua hắn ôm tôi chặt quá đi, nếu đổi
lại là người khác chắc chắn mức độ lớn nhất là đỡ lấy tôi kéo lại, mà
cũng không phải ôm lấy tôi như vậy!

Chuyện này xuất phát từ người gì thế? Tôi nghĩ mãi mà không hiểu, nhưng tôi cũng không thể chìm ngập vào đó được
mãi. Chuyện này chắc là ngẫu nhiên thôi, hắn không có khả năng thích tôi được. Thời điểm nào đó ngẫu nhiên có lẽ là tình cảm biểu lộ chân thật
có phải không nhỉ?

Tôi dừng ở phong cảnh bên đường nhìn,
định vứt đi cảm giác hít thở khó chịu kia đi. May phong cảnh bên ngoài
kỳ lạ đã thành công hấp dẫn tôi, trên mặt tôi lộ ra nét cười nhạt.

Điểm đến tiếp theo là một Phong thành nho nhỏ ngoài thành Đột Quyết. Phong thành là thành thị phải đi qua mới tới Đột quyết được, phong cảnh độc đáo, hấp dẫn con người. Vị trí này lấy
giao thông là chủ yếu, phồn hoa náo nhiệt. Chúng tôi dừng chân tại một
khách sạn. Nhìn thịnh vượng như thế, tôi làm sao mà không kích động cho
được?

Nói với Long Kỳ một câu, tôi kéo Thu Nhi
rời khách sạn đi ra ngoài mua sắm. Long Kỳ vốn không đồng ý nhưng tôi cứ kiên trì, hắn không đành lòng đành phải miễn cưỡng đồng ý, nhưng lại
bảo Viêm Hoả đi theo. Thời gian chạng vạng tối, tôi ôm một đống đồ vật
cùng Thu Nhi chen chúc trong đám đông, đột nhiên, một đoàn xe ngựa đối
diện chạy nhanh tới, người đi trên đường đều đoán ra thân phận đoàn xe.

Tôi cũng giương to mắt nhìn. Tôi chưa từng thấy có đội ngũ nào đồ sộ vậy đâu!

Đoàn xe hấp dẫn người ta nhất chính là
chiếc xe có 8 con ngựa kéo, khí thế phi phàm, rèm che kín, không thể
nhìn thấy rõ người ngồi trong xe là loại người nào, nhất định là có liên quan tới hoàng thất rồi, nếu không ai mà lại xuất động một cảnh tượng
lớn như vậy chứ?

ĐẰng trước cấm quân lấy xe ngựa làm trung tâm bảo vệ, sắp thành hàng mở đường, bảo vệ cho xe ngựa tới…

“Đừng túm mà” Tôi mở miệng nói, nhìn theo bóng xe ngựa đi xa, con mắt Viêm Hoả thật lợi hại nhất định nhìn thấy
người ngồi trong chiếc xe kia rồi nên có vẻ đang tính toán gì đó!

A đúng rồi! Ai bảo chúng tôi là đang nằm
vùng chứ! Thu Nhi cũng nhìn theo bóng xe ngựa rời đi, ánh mắt tràn ngập
vẻ vui mừng, chắc đây cũng là lần đầu nàng ta thấy đây.

Buổi tối, mọi người ăn cơm trong tiệm,
không khí có chút nặng nề. Tôi lại nghĩ chắc có liên quan tới đoàn xe
kia đây. Vẻ mặt Long Kỳ nghiêm lạnh lẳng lặng uống rượu, những ngừơi
khác thì ăn cơm. Mắt đẹp Thu Nhi nhìn xung quanh, xem ra mỗi một người ở đây đều có tâm sự cả. Bị tội chính là tôi và Thu Nhi đây, bởi vì chúng
tôi lúc đó đều bị họ coi thường.

Cơm nước xong tôi nhàm chán ngồi ngẩn
ngừơi trong phòng, lấy những đồ mua ở chợ ra chơi, “Cốc…cốc” Có tiếng gõ cửa, mở cửa ra là Thu Nhi, vẻ mặt nàng ta cười cười bưng nước trà, nhìn thấy nét mặt tôi không cười mấy, nàng ta giương to mắt nhìn tìm tòi gì
đó trong phòng, miệng hỏi, “Tỷ tỷ, gia không có trong này sao?” Tôi bỗng chốc ngạc nhiên, Thu Nhi tìm Long Kỳ làm gì nhỉ? “Không có, anh ta vừa
mới đi ra ngoài, cô tìm anh ta có chuyện gì ha?”

Mắt Thu Nhi loé lên, “Tôi mang trà cho
ngài ấy uống nha!” Tôi cười khẽ, mang theo vẻ trách cứ nói, “Đừng hao
tốn tâm sức hầu hạ ngài ấy làm gì, khát thì ngài ấy tự tìm nước uống!”

Thu Nhi bị những lời tôi nói sửng sốt, trong mắt loé lên nghi ngờ, “Tỷ tỷ hình như có vẻ không quan tâm gia nha!”

Tôi đỏ mặt lên, tức giận nói, “Ta nào có
tâm tình gì quan tâm tới ngài ấy chứ? Ngài ấy tưởng ngài ấy là ai vậy
ha! Ta cũng không phải phu nhân chân chính của ngài ấy mà”


Lời vừa ra, tôi thầm kêu hối hận nhưng
không kịp nữa rồi. Tôi đây làm sao vậy nè? Thế mà lại lộ bí mật rồi. Ôi
da, ôi da! Cái miệng thối chết tiệt của tôi này! Tôi thống khổ không
biết làm sao. Hà công công nói đúng lắm, tôi cứ há miệng là không giữ
được lời rồi. Trong mắt Thu Nhi không có vẻ kinh ngạc như tôi mong muốn, trong mắt nàng ta là một cảnh vui mừng khôn xiết, nàng ta run giọng
nói, “Nói như vậy tỷ tỷ thực sự không phải là phu nhân của ngài ấy rồi!”

Tôi lập tức buồn bực, cái gì mà nghiêm
túc không phải chứ? Chả nhẽ Thu Nhi đã sớm biết rồi nên mới đến chỗ tôi
chứng thực? Tôi bỗng như ngã vào đám khói, chỉ có thể gật gật đầu.

Trở lại phòng tôi tự tát cho mình vài cái tát, trong lòng hối hận khôn nguôi, chuyện này sao lại xảy ra thế chứ!

Vừa tới Đột Quyết thì đã lộ ra chuyện lớn như vậy rồi. Nhất định Long Kỳ sẽ không bỏ qua cho tôi đâu, thảm rồi!

Tôi đấm ngực dậm chân, kêu than mấy ngày liền, Thu Nhi hẳn sẽ không làm ra chuyện gì chứ?

Tâm tư Thu Nhi đơn thuần như vậy nhất
định sẽ không đâu! Vậy sao Thu Nhi lại không cảm thấy kinh ngạc nhỉ? Chả nhẽ tôi nằm mơ nói lộ bí mật này ra rồi sao? Không có khả năng là không có khả năng, tôi không phải là loại kiểu thế mà! Nhưng mà. Tôi đập cào
tóc rách da cũng không đoán nổi, rõ ràng là đang ngồi trước bàn, đợi
Long Kỳ tới trừng phạt tôi đi.

Nhắc tới Tào tháo, Tào Tháo tới liền,
Long Kỳ đẩy cửa ra, tôi cảnh giác tìm hiểu vẻ mặt hắn, may quá! Không có dấu hiệu tức giận, rất bình tĩnh, không đúng sao? Chắc là điềm báo bão
táp tới mới đúng chứ nhỉ? Lòng tôi rụt lại, hỏi rất cẩn thận, “Anh về
rồi à?”

Giọng tôi vô cùng ôn nhu làm ánh mắt Long Kỳ lộ vẻ kỳ lạ, hắn nhìn chằm chằm vào tôi như muốn xuyên thấu nội tâm
tôi. Tôi cười hiền lành, vô cùng nhu thuận, “Nào, tới uống chén trà đi!”

Tôi rót ra một ly trà cho hắn, ánh mắt
thâm thuý của hắn ánh lên vẻ nghi ngờ, lòng tôi chột dạ. Hắn bưng chén
trà lên uống một ngụm, xem xét tôi, “Có phải cô gây ra chuyện gì không?”

Cái gì đến nên đến, tôi nghiêm mặt lại,
cắn cắn môi, hạ giọng nói, “Tôi lỡ lời nói với Thu Nhi chúng ta không
phải vợ chồng rồi!”

Tôi không thể đoán trước được mức độ tức
giận của Long Kỳ thế nào, cứ cúi đầu, nghênh đón bão táp, nhưng mãi một
lúc lâu cũng chẳng thấy có động tĩnh gì!

Tôi thấy kỳ lạ ngẩng đầu lên nhìn, nhận
được ánh mắt suy nghĩ sâu xa của Long Kỳ, hắn thế nhưng lại nghĩ tới sự
kiện khác, “Anh không mắng tôi sao?” Tôi thử thăm dò hỏi, Long Kỳ nhếch

nhếch khoé môi, đùa cợt này làm tôi thấy mình vừa hỏi mới ngốc làm sao,
“Cô cho thế nào?:”

Lòng tôi vừa tức vừa bực, nhấc chân đứng
dậy, “Nè, anh rốt cục đang làm cái quỷ gì thế hả, thích chọc ghẹo người
khác thấy vui lắm sao!!!!”

Con ngươi Long Kỳ đảo lên, “Ta chưa từng
chọc ghẹo gì cô, chỉ là cô….” Lời nói tiếp theo hắn chưa nói ra miệng,
liếc mắt nhìn tôi thật lâu một cái, tôi quýnh lên, “Chính là tôi thì thế nào? Anh cứ nói thật ra xem nào!”

Mặt Long Kỳ hiện lên nét cười ấm áp, “Cô thực thiện lương, là người tốt”

Tôi muốn té xỉu luôn, hắn lại còn đùa
tôi nữa. Tôi đảo cặp mắt trắng , thế này mà anh cũng nói được, tôi đương nhiên là người tốt rồi, chỉ có hắn là người xấu thôi.

“Anh vô nghĩa thật, tôi đương nhiên là người tốt rồi, chả nhẽ anh không có mắt sao?”

Tôi nhịn không được mắng hắn một câu, mắt Long Kỳ trầm xuống, “Nhưng mà cô ở lâu bên cạnh người có tâm, có thể
tiềm tàng thành người xấu đó!”

Thật là, lại tung ra một câu làm tôi nghe không hiểu nổi, cái gì mà người xấu, bên cạnh tôi không phải mấy người
họ đấy sao? Chả nhẽ thuộc hạ của hắn phản bội hắn à?

Ai mà thèm tin chứ, không biết thuộc hạ
hắn đã coi hắn như sinh mạng của mình vậy, “Phải vậy không? Người xấu à? Cũng có thể nha! Anh cùng tôi một phòng, người hiềm nghi nhất chính là
anh!”

Tôi nhịn không được cười chế nhạo hắn.
Long Kỳ lạnh nhạt cười, không nói gì, vẻ mặt có chút lo lắng. Tôi rầu rĩ ngẩn ra, chả lẽ thực sự có chuyện phát sinh sao? “Nè, có phải anh có
chuyện gì gạt tôi không?”

Đúng lúc tôi chuẩn bị bức cung thì cửa
mở, vẻ mặt Thu Nhi cười cười mang điểm tâm vào, “Gia, tỷ tỷ, hai người
đều đói bụng rồi đi! Tôi chuẩn bị điểm tâm cho các người nè”

Tôi vui vẻ cười cười, “Cảm ơn Thu Nhi,
dọc đường đi cô đều chiếu cố chu đáo chu chúng ta vậy, hiện tại không
cần nữa, cô tự mình đi nghỉ ngơi cho tốt nha!”

Tôi thuận tay cầm một miếng lên cho vào
miệng, miệng đầy nên nói không rõ lắm, nhưng ý cười lại loé lên trong
khoé mắt tôi. Thu Nhi đem tầm mắt đến trên mặt Long Kỳ, vô cùng ngây thơ cười vui vẻ, “Gia không ăn sao? Những này là Thu Nhi tự mình vào bếp
làm đó!” Long Kỳ hướng nàng ta cười, “Cám ơn, cho nàng ăn là tốt rồi”
Long Kỳ tiện đà nhìn thức ăn đầy trong miệng tôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui