Thạc vương gia vốn đặt rất nhiều hy vọng vào Hạo Trinh, nhưng Hạo Trinh lại vướng phải bệnh không tiện nói ra, trước mắt là vô dụng. Đã thế, đại phu lại còn nói có thể sẽ truyền tới đời con cháu, mọi sự đều đổ trên phúc tấn Tuyết Như. Trong gia tộc của bọn họ không ai có tật xấu này, có thể thấy nguyên nhân hoàn toàn là do phúc tấn. Phúc tấn có miệng khó giải thích, sau đó đánh mất hai mươi mấy năm sủng hạnh mà Thạc vương dành cho bà.
Dòng chính nữ bên Phúc tấn cũng bị ảnh hưởng, tất cả con cái cũng không bỏ qua, bệnh này là bệnh không tiện nói ra, không biết trong tương lai, ngày nào sẽ phát tác. Người kế thừa gia nghiệp trong tương lai sao có thể có bệnh này? Còn con gái có bệnh không tiện nói ra, sao còn gả đi được? Vì vậy phu quân của bọn họ, người thì chủ động, người thì bị giục phải nạp thiếp để sinh ra con cháu kế thừa gia nghiệp. Nhẫn tâm hơn, còn hận không thể hy vọng bọn họ có thể chết sớm một chút, cưới kế thất để có con trai trưởng kế thừa gia nghiệp.
Hạo Trinh đã trở nên vô dụng, Thạc Vương bắt đầu chú ý tới con của vợ kế. Hạo Tường cũng chẳng vội vàng, dù sao hắn cũng khỏe mạnh, sau này việc nối dõi tông đường của Thạc vương phủ đều phải nhờ hắn.
Tuy Hạo Trinh cưới công chúa, nhưng tình cảm phu thê của bọn họ không êm ấm, đã mấy tháng nay công chúa chưa hề mời Hạo Trinh tới qua đêm, mà hắn còn mắc phải bệnh này, người sáng suốt đều biết chắc Hạo Trinh không còn khả năng kế thừa Vương phủ, Hạo Tường mới là chủ nhân tương lai. Vì thế mọi người trong Thạc Vương phủ đều đổi hướng gió, bắt đầu dựa vào trắc phúc tấn. Phúc tấn Tuyết Như bắt đầu cảm thấy không thoải mái.
Tuyết Như chột dạ, tức khổ. Bà biết nhà mình cũng không có loại bệnh này, mà Hạo Trinh này là con nuôi, chắc chắn là do cha mẹ ruột có bệnh này. Bây giờ không chỉ mình bà chịu liên lụy, ngay cả chị em của bà cũng cay đắng như ăn phải Hoàng Liên.
Bà bắt đầu hận tỷ tỷ của mình, lúc chọn đứa nhỏ không cẩn thận điều tra tổ tông, cũng hận cả Hạo Trinh, mắng thầm trong lòng ngàn lần, đúng là đồ dân đen, thấp hèn bại hoại, sớm biết có ngày hôm nay thà nuôi con gái bên cạnh.
Nghĩ đến Bạch Ngâm Sương, trong lòng bà vừa yêu vừa khổ, làm cho thứ dân đen kia đoạt đi phú quý thì không nói, lại còn sinh quái bệnh. Vốn trông cậy Hạo Trinh có thể giữ nàng lại, nhưng bây giờ bộ dáng như vậy, Hạo Trinh còn có thể sủng nào trong bao lâu?
Tiếp theo trong lòng bà bắt đầu nghi ngờ, có phải vì mình đã đổi con gái đi, phá hủy số kiếp nên ông trời mới báo ứng trên thân bọn chúng, làm cho bọn chúng mắc tật xấu?
Tuyết Như bây giờ không được quan tâm, may mà lúc Hạo Trinh không phát bệnh vẫn anh tuấn tiêu sái, mắt thấy Thạc vương càng ngày càng không muốn gặp hắn, chỉ còn trông cậy hắn có thể lấy lòng công chúa. Chỉ cần công chúa vui vẻ, Hạo Trinh sau này sẽ luôn phú quý. Hạo Trinh được phú quý, tự nhiên bà và Ngâm SƯơng cũng sẽ được.
Nhưng lúc Tuyết Như tới khuyên Hạo Trinh, lại bị Hạo Trinh trách móc một trận, hắn kích động, lại ngất đi, miệng sùi bọt méo. Tuyết Như mặt khổ mà tâm cũng khổ, chì có thể kêu hạ nhân nâng hắn mang về phòng.
Chuyện như vậy cứ lặp đi lặp lại, Hạo Trinh vẫn luôn mồm nhớ “Ngâm SƯơng”, Tuyết Như cũng đã chết tâm. Trong lòng vẫn có chút vui mừng là Hạo Trinh chưa ghét bỏ bộ dáng bây giờ của Bạch Ngâm Sương. Than thở vài tiếng “Thôi”, dù sao bà vẫn là chính phúc tấn trong vương phủ, chỉ cần bà còn ở đây một ngày, có thể bảo vệ bọn chúng một ngày. Nếu trong tương lai Hạo Trinh vẫn còn cha vợ, thì ngay cả không có quyền thế vẫn còn thể sinh hoạt trong phủ.
Nhưng Hạo Trinh cũng chẳng keo sơn như vậy với Bạch Ngâm Sương như bà mong đợi. Hắn thật tình không tìm đàn bà khác, chỉ có điều càng ngày càng không thích thấy Bạch Ngâm Sương. Hắn vẽ, vẽ hơn mười bức họa của Bạch Ngâm Sương treo trong phòng như người điên, đương nhiên là bộ dáng trước kia của Bạch Ngâm Sương. Ngày ngày đêm đêm nhìn những bức họa đó mà uống rượu thở dài. Có đôi lúc, say rượu cũng ngủ với Bạch Ngâm Sương, nhưng buổi sáng tỉnh táo lại sẽ vội vã rời đi.
Bạch Ngâm sương thương tâm, đau khổ, sao lại như vậy? Hạo Trinh cũng không thay lòng đổi dạ, những bức tranh này hắn đều vẽ nàng, nàng sao có thể ghen với chính bản thân mình lúc trước? Cũng chỉ có thể đờ đẫn nhìn Hạo Trinh, hoặc là trốn trong phòng gào khóc.
Nửa năm trôi qua, có một tỳ nữ năm phần giống với Bạch Ngâm Sương, lúc Hạo Trinh say rượu đã leo lên giường hắn. Sau đó Hạo Trinh cũng không thu ả làm thiếp thất, nhưng để ở lại hầu hạ bên người. Đặc biệt mỗi lần say rượu đều thân thiết với ả, ôm ả, không ngừng gọi Ngâm Sương.
Bạch Ngâm Sương tan nát cõi lòng.
Phúc tấn Tuyết Như tức giận đến nổi trận lôi dình, bà một đời lợi hại, đâu biết được trong lúc không để ý lại xuất hiện một con hồ ly tinh. Trực tiếp đem tỳ nữ kia đi dạy dỗ. Chưa kịp đánh chết ả, Hạo Trinh đã chạy tới tranh cãi ầm ĩ với bà vì ả, lại kích động mà ngất đi, miệng sùi bọt mép. Sau khi tỉnh lại lại trực tiếp cho tỳ nữ kia một danh phận.
Làm Tuyết Như giận đến chết, bản thân hắn là dân đen, không mơ được một ngày tốt lành, con gái của mình lại bị hắn chán ghét vứt bỏ, không bằng liều một phen cá chết lưới rách. Vừa hạ quyết tâm liền nói ra thân thế của Bạch Ngâm Sương, vạch trần chuyện đổi con lúc xưa.
Vì vậy, hoàng đế biết được, những người này đã quá lắm rồi.
Nói tới số mệnh của Hạo Trinh với Bạch Ngâm Sương, vốn là trời sinh một đôi. Hắn thiếu nàng, vì vậy phải trả lại cho nàng phú quý vốn thuộc về nàng. Cho dù không dài lâu nhưng hai người cũng đã từng yêu nhau say đắm, dây dưa tới chết. Đáng tiếc, loài người quá hời hợt, cuối cùng hắn cũng buông tay, đi tìm đàn bà khác.
Hoàng đế giận dữ, hỏi Lan Hinh, biết được nàng vô tình với Hạo Trinh, liền hạ chỉ tới Thạc vương phủ. Cuối cùng Hạo Trinh và Bạch Ngâm Sương cũng được làm một đôi uyên ương sinh tử, bị chém chung.
Tôi giữ Lan HInh bên cạnh đã một năm, tính tình của nàng rất tốt, giúp tôi dạy con, trong cung của tôi đều là tiếng cười đùa.
Cảm động bới tâm tình của nàng, tôi đề xuất với hoàng đế, muốn tìm chồng cho Lan Hinh.
Sau khi Hoàng đế trầm ngâm một lúc mới nói “Bây giờ chỉ còn có thể gả tới Mông Cổ, mọi người mới không ghét bỏ chuyện Lan Hinh tái giá.”
“Mông Cổ cũng được, nhưng lần này thần thiếp muốn đích thân chọn, cho thần thiếp ngày sinh tháng đẻ của họ.”
“Được, theo ý nàng.” Hoàng đế ôm tôi, gật đầu đồng ý.
Nói tới, hai năm qua hoàng đế đối với tôi vô cùng tốt, chuyện gì cũng đồng ý. Tôi lại nghĩ đây là do mị thuật, có vài lần hoàng đế muốn để tôi giữ phượng ấn, tôi đều nói thân thể không tốt, không đồng ý.
Quản mọi việc trong cung quá phiền phức, mọi chuyện vừa nhiều vừa phiền, tôi chẳng muốn quản mấy người này. Dù sao, trong cung này bây giờ tôi cũng là trung tâm, mấy người khác không cần nghĩ, hoàng đế đối tối với tôi, tôi không cần phượng ấn kia cũng chẳng sao.
Lại nói tới những nữ nhân kia ghen ghét với Lệnh phi, ả ăn không ngon, ngủ không tốt, lại quản nhiều chuyện như vậy, chắc là vô cùng tốt hả? Nghe Tịch Mai nói, bây giờ trừ lúc ở trước mặt Hoàng đế và năm người anh, một chút tươi cười cũng không có. Bây giờ lại làm cho không ai tin được Lệnh Phi rộng rãi nhất, đối xử tốt với nô tài, luôn âm u, ai nghĩ ả là người tốt?
Tôi cầm một đống bát tự của các thế tử Mông Cổ, có một cái vô cùng hợp với số mệnh của Lan Hinh. Hai người nếu ở một chỗ, nhất định có thể phu thê hòa thuận, mệnh vợ giúp chồng, mệnh chồng giúp vợ. Nhất định chọn hắn.
Năm thứ hai, Lan Hinh gả đi Mông Cổ, nghe nói là rất tốt.
Lúc tiểu Thập Tam năm tuổi, có một Yến tử từ ngoài cung vào, ở Diên Hi cung.
Tất cả mọi người đều biết sức khỏe tôi không tốt, trong cung của tôi đều tâm sự việc nhà, hoặc mang con cái tới chơi. Có chuyện gì phiền, chuyện vặt đều tìm Lệnh phi. Ngay cả hoàng đế cũng vậy, dù sao Lệnh Phi cũng có nhiều khả năng, mọi người đều biết.
Nhưng tôi thấy hai năm qua Lệnh phi đã già đi nhiều, có lẽ do ăn ngủ không tốt.
Tuy hoàng đế thích tới chỗ ả nghe nịnh hót, nhưng lại ít khi triệu thị tẩm. Bây giờ đều tìm mấy cung tần và quý nhân kia.
Thì ra Lệnh phi chuyên sủng, lòng dạ rất nhỏ nhen, muốn hạ bệ tôi để làm hoàng hậu, chuyên đả kích tôi để lung lạc những người khác. Bây giờ tôi không ngã, ả lại có thêm vài đối tượng phân sủng làm ả điên tức.
Ả là xài chiêu cũ đối phó những người kia, hãm hại có, nói xấu sau lưng cũng có, đối phó những người đó.
Nhưng hoàng đế hình như đã không còn tin tưởng ả như trước.
Ả không hiểu tại sao cách thức của mình từng tốt như vậy, bây giờ lại vô dụng. Tôi thì biết. Trước kia hoàng đế thích ả, chán ghét hoàng hậu, cho nên ả nói hoàng hậu nói bậy, cho dù điều gì giả hoàng đế đều hướng về ả.
Bây giờ hoàng đế không thích ả như thế, cũng không ghét mấy phi tần kia, lời của ả đương nhiên hoàng đế muốn điều tra thêm, suy nghĩ cẩn thận.
Tôi rất tò mò, sức khỏe hoàng đế tốt, vậy mà mấy năm qua không có phi tần nào mang thai. Sau đó điều tra, mới biết là do Lệnh Phi, động tay chân vào thức ăn của các phi tần.
Tôi cũng không muốn quản mấy chuyện nhàn rỗi của mấy người này, chỉ là chuyện tranh đấu như chó cắn thôi. Nhưng chớp chớp mắt, tôi cũng động tay động chân với Lệnh Phi. Ả không muốn người khác sinh con, ả cũng đừng sinh.
Vì vậy sau khi Thập tứ a ca con Lệnh phi chết, ả cũng không sinh được người nối dõi nào.
Ả dần dần mất đi thánh sủng, lại thấy Hoàng đế bây giờ vô cùng thích Yến Tử kia, liền vội vàng lục lạc nàng để tranh thánh sủng.
Tôi đứng xa xa, bỗng thấy trên Diên Hi cung có sát khí trùng thiên, xem ra Tiểu Yến Tử này là Thiên Sát mệnh, nhưng mệnh lại vô cùng mạnh. Ai chống đối nàng, ai ngăn trở nàng, mệnh người đó sẽ bị xui xẻo, mà mạng nàng ta vô cùng lớn, có thể gặp dữ hóa lành.
Tuy nàng vẫn không sánh được với quý khí của hoàng hậu, nhưng tôi cần tránh xa nàng. Sát khí quá nặng, nếu tôi không sao, người bên cạnh cũng bị xui xẻo.
Vì thế dặn dò trên dưới Khôn Ninh cung, từ nay về sau, trừ khi cần thiết, nếu không đóng cửa không ra, cách xa Thiên Sát này, khỏi gặp tai bay vạ gió.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...