Hoàng Gia Sủng Tức

Ngày đó Kỷ thị từ Mục Nguyên đường trở về, không nhìn thấy nữ nhi bảo bối, hỏi nha hoàn mới biết được nàng đi ra sau vườn hoa nhảy dây. Kỷ thị liền đi ra sau hoa viên tìm nàng.

Liền thấy trong vườn hoa, Lục Thanh Lam mặc một bộ áo nhỏ hồng thạch lựu đang nhảy dây.

Trước kia thân thể khuê nữ yếu đuối, vừa đến mùa đông cũng không dám ra khỏi cửa, hôm nay ngược lại tốt lắm, đi theo Cù Ngọc Tuyền trong cung học một bộ thể thuật, lập tức thấy thân thể mỗi ngày một khá hơn, mấy ngày nay khí trời càng lúc càng lạnh, nàng đứng ở bên ngoài gió chơi đùa, cũng không bị nhiễm phong hàn, mặt mày Kỷ thị không khỏi giãn ra, nhìn khuôn mặt khuê nữ nhỏ nhắn hồng hào, đi tới.

Lục Thanh Lam liền từ trên bàn đu dây nhảy xuống, nhào vào trong ngực Kỷ thị, mềm mại gọi một tiếng “Nương”.

Gương mặt tinh xảo của Kỷ thị tràn đầy nụ cười, ấm áp sờ hoa bao kế của nữ nhi, nói: “Hôm sau là sinh nhật của Kỳ nhi, nương nhận được thiếp mời, Bảo Nhi có muốn theo nương cùng đi không?”

Lục Thanh Lam ngoan ngoãn gật đầu: “Sinh nhật của Kỳ tỷ tỷ, Bảo Nhi đương nhiên là nhất định phải đi.”

Kỷ thị cười cười, đem nữ nhi ôm vào ngực.

Đến ngày dự tiệc, Kỷ thị đem hai tỷ muội Lục Thanh Nhàn, Lục Thanh Lam sửa soạn một phen, ngồi xe ngựa thật sớm đi Quảng Ninh Vương Phủ.

Hôm nay đi chúc thọ Lâm An Quận chúa Tiêu Kỳ, trừ hai tỷ muội Lục Thanh Lam, Kỷ thị còn dẫn theo nhi tử Lục Văn Đình. Đừng nhìn Lục Văn Đình tuổi không lớn, lại không chịu cùng các nữ nhân ngồi xe, tự mình cưỡi ngựa đi một bên bảo vệ.

Quảng Ninh Vương Phủ tọa lạc ở Minh Chiếu phường, chiếm diện tích mấy chục mẫu, là tư phủ ở bên ngoài của một vị Đại thái giám tiền triều, Tiêu Ninh sau khi có được phủ đệ này, lại nhiều lần đập đi sửa lại xây dựng thêm, mới có quy mô hiện nay. Mặt trước cửa chính Vương Phủ, hai sư tử bằng đá cực lớn ngồi cạnh cửa, khí phái phi phàm.

Mạnh thị tự mình ra cửa nghênh đón, nàng mặc trường thân bối tử văn sức màu đỏ thêu mẫu đơn, trên đầu chải đọa mã kế, mang một cây trâm cài hồ điệp giương cánh bằng vàng khảm hồng bảo thạch, trang phục hết sức lộng lẫy trang trọng, có thể bị quy mao khó chiều Quảng Ninh vương gia nhìn trúng, dung mạo của nàng đương nhiên là nhất đẳng, bị thân y phục này làm tôn lên, càng lộ vẻ diễm sắc vô song.


Nàng cười khoác tay Kỷ thị, hờn dỗi: “Tỷ tỷ sao ngươi giờ mới đến, làm muội muội đợi thật lâu.”

Kỷ thị cười dịu dàng, hết sức tùy ý nói: “Ngươi nha, cũng là nương của hai hài tử rồi, vẫn còn cái tính nôn nóng như vậy.” Lộ vẻ hết sức thân mật.

Mạnh thị le lưỡi, giảm thấp thanh âm: “Có phải vị lão thái bà kia của nhà các ngươi, lại bắt ngươi đứng bên nàng lập quy củ phải không? Ngươi cũng quá khổ rồi!”

Kỷ thị là một người vô cùng quy củ, cho dù là trước mặt tỷ muội tốt, cũng sẽ không nói xấu mẹ chồng: “Chúng ta làm con dâu, phụng thị mẹ chồng chính là bổn phận, làm sao lại cực khổ.”

Mạnh thị bĩu môi: “Cũng may tỷ tỷ tính tình tốt, nếu đổi lại là ta, sẽ không cho nàng được như ý đâu.”

Hai người Lục Thanh Nhàn cùng Lục Thanh Lam cũng tiến lên chào hỏi, Mạnh thị đưa tay đem Lục Thanh Lam ôm lên xoa đầu, nói: “Mấy ngày không gặp, Bảo Nhi sao lại mập lên không ít, Mạnh di sắp ôm không nổi rồi.”

Lục Thanh Lam không khỏi có chút ngượng ngùng, vươn hai tay che khuôn mặt nhỏ nhắn của mình.

Mọi người thấy vẻ mặt xấu hổ của nàng, tất cả đều ha ha cười.

Lúc này Mạnh thị mới thả Lục Thanh Lam xuống, nàng liền dùng đôi chân ngắn nho nhỏ bình bịch chạy đến trước mặt một tiểu cô nương mặc một bộ thêu phượng hoàng màu đỏ áo thêu mẫu đơn, bộ dạng hết sức xinh đẹp, lôi kéo tay nàng ngọt ngào gọi một tiếng “Kỳ tỷ tỷ “.

Tiêu Kỳ ngắt một cái trên khuôn mặt nhỏ bé mập mạp của nàng, oán giận nói: “Có bằng hữu mới Tam công chúa, liền quên ta? Lúc nào cũng chạy vào cung, không đến Vương Phủ tìm ta chơi!”

Tiêu Kỳ tính tình rất rộng lượng, Lục Thanh Lam biết nàng không thật sự tức giận, ghé vào tai nàng nói: “Kỳ tỷ tỷ nói gì vậy, Tam công chúa mặc dù rất tốt, nhưng ta vẫn thích Kỳ tỷ tỷ hơn mà!” Thật ra Lục Thanh Lam cũng không nói bừa, kiếp trước Tiêu Kỳ đích xác là khuê mật tốt nhất của nàng.


Trên mặt Tiêu Kỳ đầy vẻ tươi cười, dùng ngón tay điểm cái trán của nàng: “Nhìn cái miệng nhỏ nhắn này của ngươi xem, được bôi mật sao?”

Lúc này Lục Thanh Nhàn cùng Lục Văn Đình cũng tiến lên chúc mừng sinh nhật Tiêu Kỳ.

Lục Văn Đình gọi một tiếng “Kỳ muội muội”, Tiêu Kỳ ngẩng đầu nhìn hắn, thấy hắn mặc một thân áo choàng vũ quá thiên thanh, tuổi mặc dù không lớn, nhưng được Lão Hầu gia tự mình dạy bảo, bộ dạng thắt lưng thẳng tắp, một đôi mắt giống như bảo thạch màu đen, phát sáng lấp lánh. Tiêu Kỳ cả ngày tiến cung, thấy cũng đều là những nhóm hoàng huynh phong độ hiên ngang, tuấn mỹ tuyệt luân của mình, thấy Lục Văn Đình bộ dạng môi hồng răng trắng, hết sức tuấn mỹ, so với mấy vị ca ca của hắn chẳng những không thua mà còn có phần nhỉnh hơn, không khỏi nhìn nhiều hai cái.

Đợi mọi người tặng lễ xong, Lục Thanh Lam lôi kéo Tiêu Kỳ đến một bên nhẹ nhàng nói: “Ca ca của ta bộ dạng đẹp mắt không?” Tuổi bọn họ cũng còn nhỏ, vẫn chưa tới tuổi tị hiềm. Kỷ thị cùng Mạnh thị thân như tỷ muội, ngày thường cũng thường gặp mặt.

Tiêu Kỳ hết sức chân thành gật đầu, lại kỳ quái hỏi nàng: “Ngươi hỏi cái này làm cái gì?”

Lục Thanh Lam cười hì hì, liên tục khoát tay: “Không có gì không có gì!”

Kiếp trước Lục Văn Đình và Tiêu Kỳ là một đôi hoan hỉ oan gia, mến nhau nhiều năm, vốn có thể trở thành một đôi thần tiên quyến lữ, đáng tiếc Hoàng trưởng tử thất thế, Lục gia tràn ngập nguy cơ, Lục Văn Đình vì để củng cố địa vị gia tộc, tỏ vẻ thần phục Tứ hoàng tử, bất đắc dĩ chịu đựng cưới vị đường muội Hàm Sơn huyện chủ Quách Hựu Hàm, vị tẩu tử kia ỷ có vị đường tỷ hoàng hậu làm chỗ dựa, ngang ngược kiêu ngạo, đem Trường Hưng Hầu phủ huyên náo gà chó không yên, cuối cùng quan hệ với Lục Văn Đình gần như đoạn tuyệt, vì vậy cho đến khi Lục Văn Đình bị bí mật xử tử, dưới gối vẫn chưa có nhi tử thừa kế hương khói.

Kiếp này nếu có thể, Lục Thanh Lam chắc chắn đem hết toàn lực tác hợp hai người, không để bi kịch tái diễn lần nữa.

Hiện tại hai người tuổi cũng còn nhỏ, Tiêu Kỳ đối với Lục Văn Đình cũng chỉ là có hảo cảm mông lung, mà Lục Văn Đình đối với phương diện này lại càng còn chưa hiểu biết, một cái tiểu cô nương xinh đẹp như Tiêu Kỳ đứng ở đó, hắn cũng không liếc mắt nhìn thêm cái nào. Lục Thanh Lam cũng không nóng nảy, liền dời đi đề tài.

Tiêu Kỳ nói: “Tam công chúa sớm đã tới rồi, vừa rồi còn đi xung quanh tìm ngươi, chúng ta mau vào đi.”


Lục Thanh Lam gật đầu, hai tiểu cô nương nắm tay, như một làn khói chạy về phía trong viện. Mới vừa vào nhà, đã thấy Tam công chúa mặc một thân bối tử văn sức màu hồng đỏ thêu mẫu đơn, đang đi tới hướng này, nhìn thấy Tiêu Kỳ lôi kéo Lục Thanh Lam, ánh mắt lập tức sáng lên, cao giọng kêu: “Bảo Nhi! Ta ở chỗ này.”

Lục Thanh Lam thấy Tam công chúa cũng hết sức cao hứng, bình bịch chạy tới, ngọt ngào kêu một tiếng: “Công chúa tỷ tỷ! ” xưng hô này không đúng quy định, nhưng Tam công chúa cũng không quan tâm những cái này, tiến lên kéo cánh tay của Lục Thanh Lam, nói: “Bảo Nhi, nhớ ngươi muốn chết!”

Thấy đường tỷ kéo một cái tay khác của Lục Thanh Lam, cũng có chút mất hứng, tính chiếm hữu của nàng rất mạnh, cảm thấy Lục Thanh Lam là bạn tốt của nàng, người khác không nên cướp của nàng, liền dùng sức kéo Lục Thanh Lam về phía mình.

Tiêu Kỳ lớn hơn Tam công chúa một tuổi, nàng thường xuyên tiến cung, hiểu rõ tính tình của Tam công chúa, liền buông lỏng tay ra, nói với Tam công chúa và Lục Thanh Lam: “Khách ở đằng trước tới rồi, ta đi nhìn một cái, các ngươi ở nơi này chơi đi.” Trước khi đi hướng về phía Lục Thanh Lam nháy mắt, Lục Thanh Lam hiểu ý, khẽ gật đầu.

Tam công chúa như vậy, thì phải thuận lông mà vuốt.

Tiêu Kỳ đi rồi, Tam công chúa lập tức vui vẻ trở lại, lôi kéo tay của Lục Thanh Lam tính trẻ con nói: “Bảo Nhi ngươi gần đây bận việc gì vậy, cũng không vào cung xem ta, ta cũng không có người trò chuyện buồn muốn chết. Bởi vì sắp bước sang năm mới rồi, mẫu phi cũng không cho ta tuyên ngươi tiến cung nữa.”

Hai tiểu cô nương nói chuyện một hồi, Tam công chúa bỗng nhiên hưng phấn nói: “Cửu ca hôm nay cũng tới, đang ở trong lương đình trong vườn hoa, ta dẫn ngươi đi gặp huynh ấy nha?” Tam công chúa là một người cố chấp dù Cửu hoàng tử phạt nàng thế nào, nhưng Tam công chúa chính là nhận định rằng ca ca này là người tốt!

Lục Thanh Lam cũng không muốn thấy vị diêm vương sống này, lắc đầu liên tục: “Chúng ta ở chỗ này chơi thôi.”

Tam công chúa nghi hoặc nói: “Ngươi sợ Cửu ca của ta có phải không?”

Lục Thanh Lam gật đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ mặt hơi sợ: “Đúng vậy a, Cửu điện hạ quá dữ tợn.”

Tam công chúa đang định nói gì, đột nhiên sắc mặt ngưng lại. Lục Thanh Lam theo ánh mắt của nàng nhìn lại, liền thấy một tiểu thiếu niên đứng phía sau mặc áo choàng cổ tròn màu huyền thanh, mặt như Quan Ngọc, mắt như điểm màu sơn đen, tinh xảo giống như người từ trong tranh đi ra.

Lục Thanh Lam rụt cổ, đây không phải là Tiêu Thiểu Giác thì là ai?


Tiêu Thiểu Giác đưa tay lên, nắm xiêm y của nàng đem nàng nhấc lên. Hắn mặc dù chỉ lớn hơn Lục Thanh Lam ba tuổi, nhưng lại cao hơn Lục Thanh Lam hai cái đầu, vì vậy dễ dàng đem Lục Thanh Lam nhấc lên, cho đến khi hai người có thể nhìn thẳng lẫn nhau, Lục Thanh Lam thấy trong con ngươi âm u của hắn không có chút biểu tình gì, trong lòng không khỏi có chút lạnh run.

Tiêu Thiểu Giác thấy bộ dạng sợ hãi của nàng, một cái tay khác mới bao bọc nàng, thanh âm trầm giọng nói: “Nếu như sợ ta như vậy, vì sao còn dám gọi con súc sinh lắm lông kia là ‘Tiểu Cửu’?”

Trong lòng Lục Thanh Lam lộp bộp một chút, lúc trước đặt tên cho vẹt là “Tiểu Cửu”, chẳng qua là bị Tiêu Thiểu Giác tàn nhẫn dạy dỗ, nghĩ trả thù một chút mà thôi, không nghĩ tới người này hẹp hòi như vậy, còn biết tin tức nhanh thế.

Lục Thanh Lam bị hắn siết vào trong ngực, không dám lộn xộn, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Tiểu Cửu không phải là súc sinh nhiều lông, nó là phượng đầu vẹt trân quý.”

Tiêu Thiểu Giác “Ừ” một tiếng, thanh âm không khỏi cao tám độ, “Trở về sẽ đem tên của súc sinh kia đổi lại.” Lại nói, nếu là người bên ngoài đặt tên cho một con chim anh vũ là “Tiểu Cửu”, Tiêu Thiểu Giác tất nhiên là nổi giận, nhưng Lục Thanh Lam làm như vậy, hắn lại không thấy tức giận.

Ngược lại thấy nàng mấy ngày này kiên trì luyện thể thuật, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào, thịt trên người cuồn cuộn, tựa như lại mập một chút, thoạt nhìn khỏe mạnh hơn lúc trước không ít, lần này cũng không bị nhiễm phong hàn, cũng không liên luỵ hắn sinh bệnh, đối với biểu hiện của nàng vẫn thật hài lòng.

Lục Thanh Lam yếu ớt hỏi: “Đổi thành tên gì?”

Khóe môi Tiêu Thiểu Giác cong lên, “Liền kêu Tiểu Bảo đi!” Nhũ danh của nàng là Bảo Nhi, Tam công chúa mỗi ngày kêu, Tiêu Thiểu Giác tự nhiên biết rõ.

Mắt to của Lục Thanh Lam ẩm ướt, nhấp nháy chớp chớp, nói: “Được.”

Tiểu Bảo thì Tiểu Bảo!

Hảo hán không chịu thiệt trước mắt, huống chi thực sự trở về Trường Hưng Hầu phủ, hắn còn có thể quản được nàng hay sao?

Tiêu Thiểu Giác lúc này mới hài lòng


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận