Tử Lan đang *, có chút chịu không nổi, vội vươn tay kéo hắn, Vương gia hôm nay ngày đại hỉ, không đi tìm Vương phi, vậy mà trực tiếp ôm nàng vào sương phòng, ban đầu nàng cũng có chút không biết nên ứng đối như thế nào.
Nào biết vị Vương gia này hết sức trực tiếp, không nói hai lời xé xiêm y của nàng liền bắt đầu làm chuyện đó. Tiêu Thiểu Huyền ở trong đám hoàng tử tướng mạo không tính là xuất loại bạt tụy, đó là bởi vì bình quân nhan trị của các hoàng tử quá cao, lại có tuyệt thế mỹ nam như Tiêu Thiểu Giác, so sánh với người thường, hắn cũng là tiêu chuẩn đại soái.
Tử Lan cũng hiểu được Tiền Hoàng hậu đưa nàng tới đây là để làm gì, Tiêu Thiểu Huyền bộ dạng đẹp mắt, lại thân là hoàng tử, thân phận quý giá, vả lại làm chuyện đó mặc dù có chút dã man thô bạo nhưng làm nàng cảm nhận được khoái hoạt trước nay chưa từng có.
Tử Lan rất nhanh cũng đem phần thấp thỏm kia ném đến tận chín tầng mây, ra sức đón ý nói hùa vị Vương gia này. Nàng mặc dù chưa từng trải qua việc đời, nhưng ở trong cung có ma ma đặc biệt dạy bảo, cũng không tính là trúc trắc.
Nào biết đang đến thời khắc mấu chốt, Tiêu Thiểu Huyền còn chưa phát tiết ra ngoài, nghe thấy thanh âm Lý Thế bên ngoài, vậy mà cứng rắn nửa đường ngừng lại, trực tiếp buộc đai lưng muốn đi ra.
“Vương gia!” Tử Lan liền giật mình, đưa tay kéo hắn, lại bị Tiêu Thiểu Huyền mặt không thay đổi đẩy ngã trên giường. Nếu không phải muốn bắt nàng làm bè, đánh mặt Quách Đoan Tú, Tiêu Thiểu Huyền mới không có tâm tình lâm hạnh nữ nhân của hoàng hậu nhét vào trong phủ.
Tử Lan không ngờ nam nhân này nói trở mặt liền trở mặt, bạc tình như vậy, trố mắt đương trường không biết như thế nào cho phải. Tiêu Thiểu Huyền đã tới ngoài cửa.
Lý Thế vội vàng nghênh đón, thấp giọng nói: “Vương phi vừa rồi đã tới, đã bị đuổi trở về.”
Trên mặt Tiêu Thiểu Huyền lộ ra một tia cười lạnh, thản nhiên hừ nói: “Vương phi?”
Lý Thế tùy mặt gửi lời nói: “Vương gia có muốn đi qua xem... Quách thị một chút hay không?” Hắn nghe ra Tiêu Thiểu Huyền xem thường đối với nữ nhân này, liền đổi hai chữ “Vương phi” đến khóe miệng sửa thành “Quách thị”.
Tiêu Thiểu Huyền nói: “Không cần, quay về thư phòng.”
Lý Thế nhắc nhở hắn: “Vương gia, ngày mai người phải mang theo nàng đi thỉnh an Thánh thượng còn có Hoàng hậu nương nương. Hôm nay người không viên phòng cùng nàng, vạn nhất...” Ngày mai cáo trạng người ở trước mặt hoàng hậu, thì biết làm sao?
Tiêu Thiểu Huyền nhướng mày nói: “Ngày mai rồi hãy nói.” Bây giờ hắn nhìn thấy mặt Quách Đoan Tú là đủ rồi, ngược lại không phải bởi vì nàng bộ dạng không đủ xuất chúng xinh đẹp, mà là nhìn thấy nàng liền nghĩ đến Tiền Hoàng hậu và Nhị hoàng tử, khiến hắn nhớ tới bản thân ở trong tình cảnh ăn nhờ ở đậu mặc cho người định đoạt, trong lòng hết sức không thoải mái.
Lý Thế không dám khuyên nữa, phụng bồi hắn đi thư phòng ngủ lại.
Ngày hôm sau, Quách Đoan Tú vừa mới tỉnh ngủ, nhóm nha hoàn bà tử đang hầu hạ nàng mặc quần áo rửa mặt, nhũ mẫu của nàng vội vàng đi đến, “Vương phi, Vương gia tới.”
Tay Quách Đoan Tú run lên, nàng chưa bao giờ lường trước đêm tân hôn của mình vậy mà sẽ biến thành cái bộ dáng này, trong lòng vừa phẫn hận vừa hoang mang, trong lúc nhất thời cũng không biết nên ứng đối như thế nào.
Mặc một thân hỉ phục màu đỏ Tiêu Thiểu Huyền bước nhanh đến. Sắc mặt hắn trầm túc (nặng nề nghiêm túc), hết sức uy nghiêm, khoát tay nói: “Các ngươi đều đi xuống đi.”
Hắn là nhân vật nói một không hai trong phủ, nha hoàn bà tử mặc dù đại đa số đều là từ Thành An Hầu phủ mang tới, ai cũng không dám chống lại mệnh lệnh của hắn, trong lúc nhất thời đi ra ngoài sạch sẽ.
Quách Đoan Tú đứng dậy phúc thân, gọi một tiếng: “Vương gia.” Sau đó không biết nên nói cái gì nữa.
Tiêu Thiểu Huyền mặt không thay đổi nhìn nàng một lát. Quách Đoan Tú vốn ôm đầy bụng oán khí đối với hắn, bị hắn nhìn như vậy một lát, vậy mà trong lòng lộ ra một lượng khí lạnh, những oán giận ghen tỵ kia cũng tản đi không ít.
Mắt Tiêu Thiểu Huyền nhu hòa xuống, chỉ vào cái ghế nói với nàng: “Ngồi đi.”
Quách Đoan Tú không thể tự chủ nghe theo mệnh lệnh của hắn, ngồi xuống trên ghế. Tiêu Thiểu Huyền thì ngồi xuống trên giường long phượng hỉ. Nhìn ánh mắt của nàng, chân thành nói với nàng: “Đêm qua, là Bổn vương không đúng với nàng. Nàng nhất định rất tức giận phải không?”
Ngữ khí của hắn nhu hòa, trên mặt tràn đầy áy náy. Quách Đoan Tú từ góc độ này nhìn lại, cảm thấy hắn mặc dù không dung sắc chiếu nhân bằng Cửu hoàng tử, nhưng là mỹ nam tử hiếm có. Lại nghĩ tới nam nhân tam thê tứ thiếp vốn cũng bình thường, huống chi hắn lại là Vương gia, trong lòng Quách Đoan Tú trước hết mềm thêm vài phần. Nhưng thanh âm vẫn có vài phần oán hận: “Vương gia đêm tân hôn lâm hạnh một cái cung nữ, rốt cuộc để thiếp thân ở đâu?” Nói đến đây, ủy khuất đầy bụng, nước mắt lập tức rơi xuống.
Tiêu Thiểu Huyền nói: “Ta biết trong lòng nàng không thoải mái, chuyện tối ngày hôm qua, đích thật là lỗi của Bổn vương...”
“Ôi chao!” Quách Đoan Tú không ngờ hắn quyết đoán nhận sai như vậy, nhất thời không hiểu rõ hắn làm như vậy rốt cuộc có thâm ý gì.
Tiêu Thiểu Huyền đi tới trước mặt nàng, cầm tay nàng nói: “Nếu như Bổn vương nói cho nàng biết, đêm qua Bổn vương uống quá nhiều, lúc trở lại bị tiện tỳ kia lừa gạt vào sương phòng, xem tiện tỳ kia trở thành nàng, nàng có tin hay không?”
Ngữ khí hắn chân thành, ánh mắt nhìn về phía Quách Đoan Tú tràn đầy ấm áp, Quách Đoan Tú vốn phương tâm ám hứa* đối với hắn, làm sao có thể chịu được loại thế công ôn nhu này, không thể tự chủ nói: “Ta, ta tin tưởng chàng.”
(*) 芳心暗许Là một vị đại gia khuê tú nhìn trúng một vị nam tử, không biểu lộ ra, nhưng là trong lòng đã âm thầm cho phép cho hắn. Là biểu hiện hơn phân nửa của nữ tử thời cổ đại mới có, không thể can đảm nói yêu, chỉ có thể nghẹn ở trong lòng. Đem tâm của mình trở thành phương tâm, âm thầm gả cho ý trung nhân của mình.
Nếu thật sự là như thế, vậy hắn cũng không phải cố ý, Quách Đoan Tú cảm thấy bản thân vẫn có thể tha thứ cho hắn.
Tiêu Thiểu Huyền áy náy nói: “Khiến nàng chịu ủy khuất, ngày sau Bổn vương nhất định đối đãi tốt với nàng, đền bù thiệt thòi đối với nàng hôm nay.”
Quách Đoan Tú khẽ buông lông mi, “Vương gia nếu có tâm này, thiếp sẽ không chịu trận ủy khuất này uổng phí.”
Tiêu Thiểu Huyền thổi khí bên tai nàng: “Nàng yên tâm, Bổn vương nói lời giữ lời, sau này nhất định sẽ không bạc đãi nàng.” Quách Đoan Tú còn là một hoàng hoa khuê nữ, chưa từng chịu khiêu khích bực này, nhất thời đỏ bừng mặt. Tiêu Thiểu Huyền lại bỗng nhiên nói bên tai nàng: “Tiện tỳ Tử Lan kia, to gan lớn mật đến loại trình độ này, đợi lát nữa Bổn vương liền sai người ném nàng ra ngoài đánh chết, bất kể nàng có phải là người Hoàng hậu nương nương đưa tới hay không.”
Quách Đoan Tú cũng hận thấu nha đầu Tử Lan kia, nhưng trong lòng nàng lại có chút thấp thỏm, “Vương gia, Tử Lan Tử Chi dù sao cũng là Hoàng hậu nương nương đưa tới, nếu vừa mới vào cửa đã đánh chết nàng, phải khai báo chỗ Hoàng hậu nương nương thế nào?”
Tiêu Thiểu Huyền nhướng mày, nói: “Lời này không nên nói, chúng ta sống tốt, mẫu hậu cần gì phải đưa hai nha đầu như vậy tới vướng mắt của chúng ta?”
Nàng nhớ tới trước lúc xuất giá, Tiền Hoàng hậu đặc biệt triệu nàng vào Vĩnh Trữ cung, nói gần nói xa muốn nàng lung lạc Tiêu Thiểu Huyền, lại đem Tử Lan và Tử Chi cho nàng, nói; “Hai nha đầu này đều là ta chuyên tâm dạy dỗ, để các nàng gả vào Vương Phủ cùng ngươi, ngươi có chuyện gì không tiện làm, có thể phân phó các nàng đi làm, cũng có thể ở bên cạnh giúp đỡ ngươi, sớm ngày nắm trong tay hậu viện của Vương Phủ.”
Nàng rõ ràng nhớ Tiền Hoàng hậu là dùng ngữ khí ra lệnh, căn bản là không để cho nàng từ chối. Hoàng hậu cảm thấy nàng có thể gả cho Tiêu Thiểu Huyền làm Vương phi, tất cả đều là công lao của hoàng hậu, trên thực tế mặc dù như vậy, nhưng lại có người nào thật lòng thích bị người khác bài bố đâu, trong lòng Quách Đoan Tú vẫn có chút không thoải mái.
Quách Đoan Tú đương nhiên hiểu hoàng hậu đưa nàng hai cung nữ tướng mạo xuất chúng lại khôn khéo như vậy là vì cái gì, không phải là lo lắng mình, dùng các nàng tới lung lạc Tiêu Thiểu Huyền sao? Lại nghĩ tới, nếu không phải Tử Lan ỷ vào hoàng hậu cho nàng chỗ dựa, nào dám ngay tại đêm tân hôn của mình, trắng trợn câu dẫn Tiêu Thiểu Huyền đến sương phòng.
Vừa nghĩ như vậy, nàng không khỏi sinh ra một cỗ oán hận đối với hoàng hậu.
Tiêu Thiểu Huyền thấy ánh mắt nàng lộ ra một tia hận ý, hiểu được Quách Đoan Tú đã cắn câu. Hắn cố ý châm ngòi quan hệ của Quách Đoan Tú và hoàng hậu, dựa vào loại thông minh này của Quách Đoan Tú, muốn đấu với hắn, căn bản là không nhấc lên được mấy lượng, hắn có thể tùy tiện nắm nàng trên lòng bàn tay đùa bỡn.
Tiền Hoàng hậu muốn thông qua một người như vậy khống chế mình, cũng thật sự là quá coi thường mình.
Tiêu Thiểu Huyền nói: “Vương phi nói rất đúng, hai tiện tỳ này dù sao cũng là hoàng hậu ban cho, tạm thời không tiện xử lý các nàng, vả lại cho dù không đuổi các nàng, bổn Vương cũng sẽ không bỏ qua các nàng.” Nói gần nói xa đều là quan tâm và trân trọng đối với Quách Đoan Tú.
Quách Đoan Tú không biết tại sao liền hoàn toàn tin lời của hắn, chuyện đêm qua, nếu là do hắn uống quá nhiều mê man bất tỉnh, Quách Đoan Tú cũng không muốn lại trách cứ hắn, nàng đem tất cả hận ý đổ lỗi trên người Tử Lan. Nàng nói với Tiêu Thiểu Huyền: “Chuyện này nhất định phải giữ bí mật, không thể để người nào biết. Nếu không truyền đi, Yến vương phủ chúng ta cũng sẽ không còn mặt mũi ở kinh sư.” Không tự chủ dùng góc độ nữ chủ nhân của Yến vương phủ suy nghĩ vấn đề.
Tiêu Thiểu Huyền nói: “Chuyện này là đương nhiên, ta đã sớm an bài, chuyện này sẽ không truyền ra tiếng gió gì. Chẳng qua đêm qua chúng ta vẫn chưa viên phòng, lát nữa đi vào cung... Nhóm lão ma ma bên cạnh hoàng hậu, không người nào là không thành tinh, nếu nhìn ra ngươi vẫn là tấm thân xử nữ...”
Quách Đoan Tú cũng bối rối, “Vậy làm sao bây giờ?”
Tiêu Thiểu Huyền tà mị cười một tiếng, “Thừa dịp bây giờ còn một chút thời gian, chúng ta nhanh làm xong chuyện đêm qua còn chưa làm đi.” Tiếng nói vừa rơi xuống, liền ôm ngang lấy thắt lưng Quách Đoan Tú, ném nàng lên chăn hỉ trên giường mềm, sau đó thân thể cao lớn liền đè lên.
Bởi vì thời gian không nhiều, động tác của Tiêu Thiểu Huyền hết sức thô bạo dã man, Quách Đoan Tú chưa thưởng thức được mùi vị tốt đẹp trong đó, Tiêu Thiểu Huyền đã qua loa xong việc. Quách Đoan Tú chỉ cảm thấy chỗ kia nóng rát vô cùng đau đớn, ngay cả lúc bước đi tư thế cũng có chút kỳ quái.
Chẳng qua rốt cuộc cũng viên phòng với Tiêu Thiểu Huyền, trong lòng nàng vẫn rất cao hứng.
Hai người rửa mặt một phen, thậm chí không kịp ăn điểm tâm, an vị lên xe ngựa đi vào cung. Tiêu Thiểu Huyền ngồi vào trong xe ngựa của nàng, trên đường đi nói không ít lời ngon tiếng ngọt, còn chưa tiến vào Tử Cấm thành, Quách Đoan Tú đã hoàn toàn khăng khăng một mực đối với Tiêu Thiểu Huyền. Nàng vốn định nghe theo phân phó của hoàng hậu, trợ giúp Tiền Hoàng hậu khống chế Tiêu Thiểu Huyền. Hiện tại nàng lại thay đổi chủ ý, nàng muốn đứng cùng phía với Tiêu Thiểu Huyền, ai là địch nhân của Tiêu Thiểu Huyền, nàng liền đối phó người đó.
Hai người đi Kiến Thủy điện trước, hoàng đế đang thương lượng cùng vài vị Các lão, bọn họ liền đi Vĩnh Trữ.
Đám người Tiền Hoàng hậu, Tôn Hiền phi, Quách Trữ phi, Trinh Phi đã sớm chờ bọn họ.
Một đôi tân nhân quỳ xuống kiến lễ cho Tiền Hoàng hậu cùng các vị phi tần, không cần nhóm lão ma ma âm thầm quan sát, những người đang ngồi cũng đều nhìn ra Quách Đoan Tú đi lại không tiện, tất cả đều hiểu ý mà cười.
Tiền Hoàng hậu liền hỏi vài câu như “Hôm qua hôn lễ có thuận lợi” “Gả đi có quen không “..., theo thường lệ thưởng chút đồ trang sức ngọc khí cho Quách Đoan Tú, lại dạy bảo hai người mấy câu như là “Phải tương kính như tân (tôn trọng nhau)” “Sớm thay hoàng gia sinh con nối dõi” các loại.
Vài vị phi tần địa vị cao cũng thưởng không ít đồ riêng của mình. Tôn Hiền phi nói: “Nô tì thấy tức phụ lão Tứ và lão Tứ vô cùng xứng đôi. Lúc trước bên người lão Tứ không có người biết nóng biết lạnh, hắn lại ở bên ngoài một mình, thật là có chút làm cho người ta lo lắng, hiện giờ đã có tức phụ lão Tứ, như vậy cũng tốt.”
Hoàng hậu chậm rãi gật đầu, Tiêu Thiểu Huyền nghiêm túc đón nhận vị Vương phi nàng kín đáo đưa cho hắn, điểm này nàng vẫn rất hài lòng. Hoàng hậu liền hỏi Tiêu Thiểu Huyền: “Lão Tứ, chuyện hậu trạch trong phủ ngươi, bây giờ là người nào đang trông coi?”
Tiêu Thiểu Huyền vừa nghe liền hiểu ý của nàng, trong lòng thầm mỉm cười, miệng lại kính cẩn đáp: “Hậu trạch của Nhi thần bây giờ là do Hoa ma ma quản lý. Hiện giờ Vương phi đã vào cửa, trở về nhi thần sẽ bảo Hoa ma ma giao sổ sách và chìa khóa của phủ cho Vương phi.” Lời này hắn nói càng hay, hắn vừa mới ly gián quan hệ của Tiền Hoàng hậu và Quách Đoan Tú, không thể để hoàng hậu ở trong lúc mấu chốt này ban ơn lấy lòng Quách Đoan Tú.
Lời Hoàng hậu muốn nói đã để hắn nói mất, gật đầu nói: “Như thế rất tốt.”
Quả nhiên Quách Đoan Tú cảm kích nhìn về phía Tiêu Thiểu Huyền.
Lúc này có thái giám tới bẩm báo nói Kiến Thủy điện bên kia đã kết thúc, để cho hai người nhanh đi bái kiến hoàng đế.
Hai người liền từ biệt mọi người đi đến Kiến Thủy điện. Hoàng hậu phái Đại ma ma của Vĩnh Trữ cung tự mình đưa hai người ra ngoài, Đại ma ma dường như tùy ý hỏi một câu: “Vương phi sao không đem hai nha đầu Tử Lan và Tử Chi theo bên người?”
Đêm qua xảy ra chuyện như vậy, Quách Đoan Tú hận không thể giết chết hai hồ ly lẳng lơ kia, làm sao còn có thể mang các nàng tiến cung. Không ngờ hoàng hậu đã kêu Đại ma ma hưng sư vấn tội nhanh như vậy, nàng đang không biết nên trả lời như thế nào, Tiêu Thiểu Huyền đã mở miệng nói: “Bổn Vương vừa khai phủ, hậu trạch cũng không có người quản lý, hai vị cô nương Tử Lan Hòa Tử Chi đều là nương nương tự mình dạy dỗ, năng lực rất tốt, Bổn vương liền để các nàng ở lại trong phủ giúp đỡ Hoa ma ma một chút.”
Đại ma ma gật đầu, hắn nói như vậy cũng không tìm ra khuyết điểm gì.
Quách Đoan Tú thấy hắn chủ động giải vây thay mình, trong lòng lại càng cảm kích, đợi Đại ma ma rời đi, chủ động tiến lên nắm tay của Tiêu Thiểu Huyền.
Tiêu Thiểu Huyền cố nén buồn nôn, không hất tay nàng ra.
Hai người đi Kiến Thủy điện, hoàng đế đang phê duyệt tấu chương, kêu hai người bái kiến, chẳng qua tùy ý nhìn bọn họ hai mắt, nói không được vài câu đã đuổi hai người ra rồi.
Hai người tự trở về Yến vương không đề cập tới.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...