Về phòng hai người, Tả Xu Tĩnh nói: "Chàng biết không, vừa rồi Tả Xu Nhàn hỏi ta rằng ta có từng nghĩ bản thân sẽ trở thành thái hậu không..."
Hoài Vương ngẩn ra, sau đó bật cười: "Có lẽ nàng ta cũng không ngờ được thân phận thực sự của nàng."
Tả Xu Tĩnh gật đầu, nhìn Hoài Vương nói: "Thực ra, ta vẫn luôn có một chuyện muốn hỏi chàng. Trước đây cảm thấy không nên hỏi, nhưng bây giờ thái tử đã không còn là thái tử nữa, có lẽ có thể hỏi rồi."
Hoài Vương nhìn nàng: "Hửm? Chuyện gì?"
Tả Xu Tĩnh ngẫm nghĩ: "Ban đầu khi ta vẫn là thái hậu, thấy chàng thường xuyên bị thái tử và Bình Vương kiêng dè thì rất bất bình cho chàng, cảm thấy chàng rất đáng thương, bị người toàn thiên hạ hiểu lầm. Nhưng... thực ra chàng rốt cuộc có từng nghĩ đến không?"
Hỏi xong câu này, Tả Xu Tĩnh liền cảm thấy không ổn. Mặc dù bây giờ nàng và Hoài Vương xem như tương thân tương ái, giữa hai người cũng không có bí mật, nhưng câu hỏi này thực ra hơi...
Vì thế nàng vội nói: "Ờ, ta chỉ tuỳ tiện hỏi thôi, chàng không cần trả lời."
Hoài Vương nghe nàng hỏi vậy thì không hề không vui, ngược lại còn cười: "Nếu ta nói ta quả thực chưa từng nghĩ đến, A Tĩnh có tin không?"
Tả Xu Tĩnh gật đầu: "Tin, đương nhiên tin. Thực ra ta vốn tin chàng không có tâm tư đó, chỉ là sau này phát hiện ra tính cách chàng, hơi không giống như ta nghĩ..."
Hoài Vương ngồi cạnh Tả Xu Tĩnh, lộ vẻ hồi tưởng: "Thực ra, trước khi phụ hoàng đăng cơ, ta và thái tử... và Đại hoàng tử ở chung cũng khá hoà hợp. Nhưng sau khi phụ hoàng đăng cơ, ta đánh Tháp Đạt quay về, rất nhiều chuyện đã thay đổi. Trước đây chúng ta còn nhỏ, không suy nghĩ nhiều, mà ta đánh trận quay về rồi cũng vẫn không suy nghĩ nhiều. Ta chỉ cảm thấy đã hoá giải được một trận chiến rất đáng sợ, nên hơi hưng phấn. Về sau, ta cảm nhận được sự bài xích của Đại hoàng tử và Bình Vương, dần dần, đến phụ hoàng cũng hơi khác. Thực ra ta đều có thể cảm nhận được, nhưng khi đó ta vẫn nghĩ thanh giả tự thanh, phụ hoàng và Đại hoàng tử rồi sẽ biết ta không có tâm tư không nên có."
Tả Xu Tĩnh đột nhiên nói: "Suy nghĩ này, có phải bắt đầu thay đổi từ lúc ta gả cho chàng không? Vì Độc Cô Hận..."
Hoài Vương có chút kinh ngạc nhìn Tả Xu Tĩnh, gật đầu: "Đúng vậy. A Tĩnh rất thông minh."
"Thế này thì thông minh gì chứ." Dù nói vậy, trên mặt Tả Xu Tĩnh vẫn có chút ý cười: "Dù sao lúc đó thái tử quả thực định lấy mạng chàng."
Hoài Vương gật đầu: "Ừm. Thành thật mà nói, ta cũng biết huynh đệ bất hoà là chuyện thường tình trong hoàng gia, nhưng vẫn không ngờ Đại hoàng tử sẽ như vậy. Còn dùng thủ đoạn phức tạp... Có điều chuyện đến nước này, ta còn phải cảm ơn huynh ấy."
Tả Xu Tĩnh bật cười: "Ừm... Thực ra chàng như vậy rất tốt."
Hoài Vương mơ hồ nói: "Cái gì?"
"Thì..." Tả Xu Tĩnh ngẫm nghĩ một lúc: "Ta cảm thấy, chàng có trái tim của một đứa trẻ. Mặc dù chàng không hoàn toàn thành thật, nhưng lại có trái tim thuần khiết mà thái tử, Bình Vương và rất nhiều người khác không có. Cụ thể là gì thì ta cũng không rõ..."
Hoài Vương nghe xong, vậy mà gật đầu: "Ừm, hình như thế."
Tả Xu Tĩnh: "..."
Thực ra hắn hoàn toàn có thể khiêm tốn chút mà...
Sau đó Hoài Vương lại nói: "A Tĩnh cũng có."
Tả Xu Tĩnh nhíu mày: "Ta có trái tim thuần khiết gì chứ... Trái tim người già thì có. Trước đây ta ở trong cung, không tranh không đấu, đôi lúc còn không biết hôm đó là ngày mấy tháng mấy. Ta cũng lười hỏi, có chút cảm giác như 'không rõ ngày tháng', sống rất thảnh thơi, tâm thái cũng giống người già, chỉ sống qua ngày. Ta còn tưởng bản thân sẽ sống như vậy cả đời đó. Đúng là thế sự khó lường."
Hoài Vương nhướng mày nhìn nàng: "Nghe nàng nói vậy, hình như rất hoài niệm cuộc sống hậu cung?"
Tả Xu Tĩnh nghiêm túc ngẫm nghĩ: "Khá hoài niệm..."
Hoài Vương dỗ dành: "Nhưng như vậy thì chúng ta sẽ vĩnh viễn không ở bên nhau, nàng sẽ thấy tiếc."
Tả Xu Tĩnh không đồng ý với cách nói của hắn: "Không đâu, nếu ta cứ ở hậu cung thì sẽ không xảy ra những chuyện sau này, sao ta lại tiếc?"
Hoài Vương như cười như không nhìn Tả Xu Tĩnh: "Vậy sao? A Tĩnh bình tĩnh thật, nói rất có lý."
Nhìn biểu cảm và ngữ khí của hắn, Tả Xu Tĩnh biết Hoài Vương nhất định lại bắt đầu hậm hực trong lòng rồi, vội nói: "Ý của ta là... Ta không hiểu chuyện kia sẽ thấy tiếc, bây giờ ta hiểu chuyện rồi, sẽ rất tiếc vương gia đó."
Hoài Vương miễn cưỡng bị câu nói này thuyết phục, nhưng hắn rất nhanh lại nghĩ: "Nói ra, đến bây giờ A Tĩnh vẫn gọi ta là vương gia."
"Sao thế? Không gọi chàng là vương gia, vậy gọi là hoàng tôn sao?" Tả Xu Tĩnh nghiêm túc hỏi lại.
Hoài Vương bật cười: "Đương nhiên không phải. Nhưng khi ở riêng ta gọi nàng là A Tĩnh, nàng cũng có thể gọi tự của ta. Gọi là Hưng Thế cũng được."
Tả Xu Tĩnh không cần nghĩ đã nói: "Không cần, quá phiền phức, trước mặt người khác còn phải đổi xưng hô. Lỡ như buột miệng gọi trước mặt người khác thì không tốt."
"Một cách xưng hô mà thôi, không gọi sai đâu." Hoài Vương tiếp tục khuyên nàng: "Hơn nữa gọi sai trước mặt người khác cũng không sao."
"Bây giờ vấn đề không lớn, nhưng lỡ như tương lai chàng làm hoàng thượng thật, ta gọi tên chàng, vậy là khi quân phạm thượng đó, bị chém đầu đó..." Tả Xu Tĩnh lắc đầu: "Có điều ta vẫn khá khâm phục chàng. Trước mặt người khác thì tự xưng là bổn vương, ở cạnh ta lại đổi thành 'ta'. Trước mặt người khác gọi ta là vương phi, ở riêng lại gọi là A Tĩnh... Không sai một lần."
Hoài Vương còn định nói tiếp, nhưng Tả Xu Tĩnh vội nói: "Được rồi được rồi, không thảo luận chuyện này nữa. Chàng cũng nói rồi, một cách xưng hô thôi mà."
Hoài Vương: "Không được, gọi vương gia quá xa lạ. Nàng không muốn gọi tên, vậy cũng có cách khác."
Tả Xu Tĩnh quả thực không muốn gọi Hoài Vương bằng tự hoặc Hưng Thế, thấy hơi gượng gạo. Nàng đang gọi quen vương gia, không thấy không ổn chỗ nào, vì thế cảm thấy không cần đổi cách xưng hô. Nhưng hình như Hoài Vương rất để ý chuyện này, khiến nàng hơi đau đầu... Bây giờ thấy Hoài Vương đề xuất cách khác, Tả Xu Tĩnh lập tức nổi hứng.
Hoài Vương nghiêm túc nói: "Có thể gọi ta là tướng công."
Tả Xu Tĩnh: "..."
"Hoặc là, phu quân, quan nhân." Hoài Vương mỉm cười.
Tả Xu Tĩnh: "..."
Biết vậy thì thà gọi tên...
Nàng lắp bắp nói: "Như vậy càng không ổn..."
"Chỗ nào không ổn?" Hoài Vương ra vẻ chính trực: "Ta là gì của nàng?"
"Tướng công..." Tả Xu Tĩnh thành thật nói.
Hoài Vương cong khoé môi: "Ừm, nương tử."
Tả Xu Tĩnh: "..."
Tả Xu Tĩnh cạn lời, còn Hoài Vương rất đắc ý, tiến lên kéo tay Tả Xu Tĩnh, cười nói: "Được rồi, sau này gọi ta như vậy, quyết định thế đi."
Tả Xu Tĩnh thầm nghĩ, sau này gọi hắn "ai đó" là được...
Hoài Vương vẫn tươi cười, ôm Tả Xu Tĩnh vào lòng, khẽ cúi người hôn lên khoé môi nàng, sau đó lại gọi một tiếng "Nương tử". Có lẽ hắn cảm thấy cách gọi này rất mới lạ, vì thế vừa gọi nương tử vừa chậm rãi hôn Tả Xu Tĩnh. Tả Xu Tĩnh bị hắn hôn đến mức đỏ bừng mặt, nhưng vẫn mím môi không nói lời nào.
Hoài Vương có chút thất vọng, khẽ nói bên tai nàng: "Tại sao A Tĩnh không gọi ta?"
Tả Xu Tĩnh: "..."
Hắn thở dài: "Bỏ đi, dù sao trong lòng A Tĩnh ta cũng là tôn tử, muốn gọi ta là tướng công quả thực hơi làm khó nàng... Đành vậy, sau này từ từ thích ứng."
Tả Xu Tĩnh không chịu nổi ngữ khí đáng thương này, hơn nữa Hoài Vương trân trọng ôm nàng như vậy, vừa hôn vừa gọi nàng, gì mà nương tử à, A Tĩnh à, phu nhân à. Gọi loạn một hồi, Tả Xu Tĩnh dần cảm thấy bản thân không cần để ý chuyện này thế nữa, như Hoài Vương nói, hắn vốn là phu quân của nàng mà...
Vì thế đêm đó, Hoài Vương thoả mãn nghe vài tiếng "phu quân" từ Tả Xu Tĩnh, mà chuyện này trực tiếp dẫn đến việc hôm sau Tả Xu Tĩnh ngủ đến gần trưa mới dậy.
Sáng sớm, Tả Xu Nhàn vốn định tạm biệt Tả Xu Tĩnh để chuẩn bị về Tả phủ, kết quả biết Tả Xu Tĩnh vẫn ngủ, mà trước khi đi Hoài Vương còn không cho bất kỳ ai đánh thức vương phi, vì thế Tả Xu Nhàn chỉ đành đợi đến trưa, dùng bữa cùng Tả Xu Tĩnh tỉnh dậy chưa lâu.
"A tỷ muốn về rồi?" Tả Xu Tĩnh nghe Tả Xu Nhàn nói muốn quay về thì hơi kinh ngạc, nhưng nghĩ lại thì đã hiểu: "Cha và nương sắp biết chuyện hoàng hậu và thái tử rồi, cũng phải giải thích một chút cho họ."
Tả Xu Nhàn gật đầu: "Ừm, tỷ cũng nghĩ vậy. Có điều muội yên tâm, tỷ biết chuyện nào nên nói và chuyện nào không nên nói, sẽ không nói quá nhiều."
Tả Xu Tĩnh cũng gật đầu: "Muội biết. Có điều, sau này a tỷ có dự định gì?"
Tả Xu Nhàn nói: "Ở nhà chăm sóc cha nương thật tốt."
Tả Xu Tĩnh mở miệng, sau đó ngừng lại, cuối cùng chỉ nói: "Ừm, vậy cũng tốt."
Tả Xu Nhàn khẽ cười: "Muội muốn hỏi tỷ có định gả đi nữa không, phải không?"
"... Ừm." Tả Xu Tĩnh hơi ngượng ngùng: "Trước đây tỷ là thái tử phi, bị phế thì không thể gả đi nữa, nhưng thái tử không còn là thái tử, thế nên tỷ vẫn có thể gả đi..."
Tả Xu Nhàn lắc đầu: "Nói sau đi, tỷ cũng không biết, bây giờ tỷ quả thực hơi sợ nam nhân rồi. Thực ra nếu được, tỷ vẫn muốn ở lại nhà, chỉ sợ cha và nương ghét bỏ tỷ... Hơn nữa, có nam nhân nào lại nguyện ý lấy một thái tử phi đã bị hoàng gia phế? Cho dù có, e rằng cũng chỉ nhắm vào muội muội tiền đồ vô hạn của tỷ thôi."
Tả Xu Tĩnh thở dài: "Sao cha và nương lại ghét tỷ được, hai người chỉ mong chúng ta ở mãi bên cạnh họ kìa. Có điều a tỷ cũng đừng quá để ý đến những chuyện trước kia, thiên hạ này nhiều nam nhân, rồi sẽ có nam nhân tốt, có người thật lòng."
Tả Xu Nhàn lắc đầu: "Theo tỷ thấy, nam nhân tốt duy nhất trên đời này chính là muội phu của tỷ rồi. Có điều... A Tĩnh, tỷ có một câu muốn nói với muội, tương lai Hoài Vương tiền đồ vô hạn, chúng ta đều biết bây giờ người là vương gia, đương nhiên có thể không nạp thiếp, nhưng sau này... không phải người nói là được. Huống hồ ban đầu Hoài Vương cũng có ý trung nhân, không phải yêu đến chết đi sống lại sao, nhưng bây giờ vẫn có thể tiếp nhận muội, đối xử với muội không tệ, có thể thấy tất cả nam nhân trên đời này đều tương tự nhau. A tỷ chỉ mong muội không quá để ý những chuyện này, sau này bất luận xảy ra chuyện gì cũng đừng nóng nảy với Hoài Vương, vậy là tốt nhất. Coi như bản thân không thấy là được."
Tả Xu Tĩnh ngẩn ra: "Ồ... Muội biết rồi."
Tiễn Tả Xu Nhàn đi, nhớ lại những lời nàng ta vừa nói, Tả Xu Tĩnh đột nhiên cảm thấy trong lòng dâng trào ngàn vạn cảm xúc, vì Tả Xu Nhàn nói không sai. Nếu tương lai Hoài Vương làm hoàng đế, lẽ nào nàng vẫn có thể hy vọng hắn là của một mình nàng?! Cho dù Hoài Vương không muốn nạp phi, những văn võ bá quan kia cũng sẽ xin hắn...
Tả Xu Tĩnh đỡ trán, bất lực nghẹn lời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...