Tống Chấn Kỳ thật sự rất muốn làm một điếu nhưng lại có đứa trẻ dễ nhiễm thói hư tật xấu đang ngồi trước mặt anh.Chỉ cần nhìn vào cách ứng xử của nó, chẳng có điểm giống như được sinh ra và lớn lên trong Tống gia.
Ngay cả con của Tiểu An đầu bếp cũng nom được hơn Tuấn Anh, lớn lên vừa có tố chất vừa nế nếp, hơn hẳn tứ tiểu thư cả trăm lần.
Đến cả con chó ghẻ ngoài đường khi gặp người tốt lòng muốn cho ăn, nó cũng biết cúi đầu, vẫy đuôi lất lòng, cố gắng trở thành một chú chó ngoan khiến người ta thương.Thời cuộc hiện nay đang cực kì hỗn loạn, tình hình chiến sự luôn bất ổn, chính trị luôn xảy ra biến động.
Có rất nhiều người phải tha hương, từ Bắc tị nạn xuống Nam, người già người trẻ toàn da bọc xương, không có lấy một bát cơm để ăn.Có những người mang số phận thật sự đáng thương, và cũng có người may mắn tốt số khiến người khác ghen tị.Tống Chấn Kỳ tất nhiên sẽ không ghen tị em gái nhỏ của mình, cũng không thương hại cho những mảnh đời kia.
Chỉ là càng nhìn đứa trẻ này, anh càng cảm thấy nó không xứng đáng được sinh ra trong nhà họ Tống.Nếu Tuấn Anh là một cậu bé, Tống Chấn Kỳ vẫn có thể chấp nhận được một số điều, nhị đệ Tống Chấn Phong cũng không phải là một đứa mẫu mực gì, lấy vợ là con gái thứ hai của nhà họ Ngô, ngày ngày đi làm qua loa, có thời gian thì đi ăn chơi nhưng cũng không gây ra chuyện gì tài trời… Tam đệ Tống Chấn Hào hơi rụt rè nhưng làm việc cẩn thận và có trách nhiệm.Tuấn Anh thì khác hẳn, nó là một cô tiểu thư chính hiệu nhưng mọi việc nó làm đều không có gì đáng khen, thậm chí cả những điều đơn giản nhất nó cũng không cố gắng "tử tế".Không có tài, không có đức, không có năng lực, chỉ có một khuôn mặt tròn ngây ngô, còn hành động thì vô tư.
Anh cho rằng ngoài việc khuôn mặt xinh đẹp này ra thì cô không có gì cả.
Trông bán nam bán nữ, có phải mộ tổ tiên của nhà họ Tống chôn sai phong thuỷ không?Tống Chấn Kỳ càng suy nghĩ thì càng lo, càng bực tức và phiền lòng.
Tống Chấn Kỳ đối với bản thân rất khắt khe, hầu như không có bất kỳ sở thích xấu như thuốc lá, cờ bạc, nuôi gái, không hiếu thắng, toàn tâm toàn ý phục vụ đảng và quốc gia.Lúc này anh không thể tin được rằng mình đã từng yêu thương đứa nhỏ này, ngay cả khi anh nhớ lại được, anh cũng nghĩ rằng mát mình bị mù, gu thẩm mỹ kém.
Tống Chấn Kỳ tức giận và khinh thường bộ dạng này của Tống Tuấn Anh.
Anh cho rằng cô không xứng đáng với sự yêu thương bao năm qua của mình.Tống Tuấn Anh không hiểu cũng không ngờ Tống Chấn Kỳ lại tàn nhẫn như vậy, lúc này đây cô chỉ rất khó khăn trong việc quyết định xem có nên cởi quần hay không cởi quần.Dù có chút sợ hãi, có chút ngại ngùng khó xử, nhưng nói cho cùng cô vẫn thấy hơi thú vị.Cô bĩu môi, trợn to đôi mắt đen láy và mè nheo: "Anh à, như vậy là được rồi, em biết lỗi rồi."Tống Chấn Kỳ nghĩ trong đầu, mày biết chết liền.Anh nhìn cô bằng ánh mắt nghiêm túc, từ chối lời van xin của cô.
Đứa em này, da mặt nó dày như tường thành, phải làm một trận cho ra trò để nó hiểu rằng cuộc sống không xoay quanh nó."Cởi đi." Tống Chấn Kỳ dùng một tay chống đỡ trên đùi, ngón tay phải nhàn nhã ấn xuống vết thương ở phía dưới đùi của Tuấn Anh, thoáng dùng sức, vài giọt máu máu lập tức rỉ ra.Tuấn Anh nhe răng la đau nhưng lại bị ánh mắt đầy hung hăng của anh trai doạ sợ, cô ngay lập tức cắn môi nhắm mắt, nước mắt lăn dài .Tống Chấn Kỳ kéo vai cô lại gần, đưa lưỡi ra nếm hai giọt máu, có vị hơi ngọt, hoàn toàn không có mùi tanh.Cơ thể của Tuấn Anh căng cứng, đôi môi mỏng anh đặt lên vai như có dòng diện tê tê lan xuống toàn thân cô"Ưm..." Mặt Tuấn Anh nóng như lửa đốt, nóng đến toát mồ hôi.Tống Chấn Kỳ nhẹ nhàng nếm thử rồi thôi, khuôn mặt anh mang một nụ cười nhẹ, mí mắt rũ xuống, tay anh đang chơi với cây roi mềm mại: "Tiếp tục đi, anh không có nhiều kiên nhẫn đâu."Tuấn Anh quyết tâm dâng trào, cởi ra rồi vứt bỏ chiếc quần lót nhỏ xíu của mình ra một bên.Cô đứng thẳng lưng rồi vươn ngực lên, dùng hai tay ôm lấy ngực, rồi giả vờ mạnh mẽ để che giấu sự hoảng sợ.Tống Chấn Kỳ mang theo chút ngạc nhiên mà cười một tiếng, bàn tay anh sờ vào phần dưới quần lót của Tuấn Anh: "Sau lại ướt như vậy?"Anh cúi đầu xuống, vạch phần tam giác của quần lót ra, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào hai mép thịt mềm mại, không có chút lông.Ngón tay của anh vuốt nhẹ qua khe hẹp giữa chúng, nhẹ nhàng trượt qua vài lần, ngón tay tràn đầy ánh nước trong suốt, anh thu tay lại rồi đưa lên mũi ngửi, cũng không thể phân biệt được đó là nước tiểu hay dịch nhầy của cô ấy.Nơi đó của Tống Tuấn Anh bị trêu chọc làm cho cô khẽ run lên, không kìm được mà đưa tay ra che lại, từ cổ họng phát ra âm thanh lạ lùng.Tống Chấn Kỳ nhìn chằm chằm, nhíu mày: "Có chuyện gì vậy, nóng sao?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...