Buổi tối Hoàng đồng học đón Đại Hoàng về nhà, trong lúc vô tình nhìn thấy bên trong túi đeo lưng của học trưởng một hộp bcs loại to, thì ra học trưởng còn sốt ruột hơn cậu.
Cậu xoa cái mặt tròn vo của Đại Hoàng, nhỏ giọng thầm thì:”Lừa người”
Cậu còn tưởng rằng học trưởng rất rụt rè cơ đấy. Nói xong, chính mình lại cười.
Cười xong, Hoàng đồng học cùng Đại Hoàng ngồi ở ghế salon nhìn TV thất thần, trong đầu đều là sự kiện buổi chiều, càng nghĩ càng quá trớn, Hoàng đồng học lại nổi lên phản ứng rồi.
Cậu không dám nghĩ lại, thả Đại Hoàng ra, đi tới trước tủ lạnh nhìn một chút. Học trưởng đi học rồi, còn về ký túc xá lấy chút đồ, hai người đi đón Đại Hoàng, lúc về vào siêu thị ngay dưới chung cư mua cơm, lúc này cậu lại muốn làm món gì đó cho học trưởng, để anh về là có đồ ăn ngon.
Hoàng đồng học lấy nguyên liệu nấu ăn ra, mặc tạp dề, lúc làm cơm lại thấy mình thật giống cô vợ nhỏ của học trưởng.
Cậu cười rất vui vẻ, có thể luôn bên cạnh học trưởng là cuộc sống cậu mong muốn nhất.
Trước khi gặp được học trưởng, Hoàng đồng học cho rằng mình là người ngoài rìa của cuộc đời này, có cũng được mà không có cũng được, cái gì cũng không làm được, cũng không có ai cần cậu.
Cậu rất cố gắng để có một con đường sống thật tốt, con đường kia dẫn tới đâu, cậu cũng không biết.
Sau này gặp được học trưởng rồi, anh như hải đăng, dùng ánh sáng của mình dẫn cậu đi đúng đường.
Hoàng đồng học thấy mình rất may mắn, chịu đựng buồn khổ mười sáu năm là để cậu gặp được may mắn của mình, năm mười sáu tuổi quen biết người anh Đàm Tử Dực này, mười tám tuổi thì bắt đầu yêu đương, cuộc đời của bọn họ bây giờ đã gắn kết với nhau rồi.
Hoàng đồng học làm xong, ôm Đại Hoàng ngồi ở trước bàn ăn, ngoan ngoãn chờ học trưởng trở về.
Cậu hi vọng cuộc sống như thế có thể kéo dài vô hạn, cậu muốn tận hưởng từng giây từng phút bên cạnh người mình yêu.
Như có một gia đình nhỏ của chính mình.
Đàm Tử Dực đang trong giai đoạn ôn tập thi cuối kỳ, thỉnh thoảng sẽ đi học, hết giờ học liền chạy về nhà.
Lúc anh đi học Hoàng đồng học cũng không quấy nhiễu, yên tĩnh ở nhà đọc sách.
Tháng ngày yên tĩnh không có sóng gió gì, Hoàng đồng học gọi điện về nhà, trùng hợp mẹ đang ở nhà, lại theo thường lệ mắng cậu một trận xong liền cúp điện thoại. Mà nguyên nhân mắng cậu cũng đơn giản, chỉ là nghỉ thi xong không đi kiếm việc mà làm, lại chạy đi nơi khác chơi.
Hoàng Đồng hy vọng mẹ có thể quan tâm mình chút, hỏi mình thi như thế nào, nhưng cậu lại thất vọng lần nữa rồi.
Đàm Tử Dực hôn đỉnh đầu của cậu, an ủi cậu, nhưng Hoàng đồng học còn cười nói:”Không sao ạ, mẹ không quan tâm em, còn có anh quan tâm em mà!” Mỗi lần cậu như vậy, Đàm Tử Dực đều đau lòng, cuối cùng ôm người hôn môi, mặc kệ Đại Hoàng ở bên cạnh kêu meow meow.
Tầm hơn hai mươi tháng sáu, kết quả thi ĐH bắt đầu được công bố.
Đàm Tử Dực cùng Hoàng đồng học đã sớm ngồi trước máy tính, không ngừng refresh hệ thống, chờ đợi kết quả.
Hoàng đồng học nói:”Em thi xong còn không so kết quả, sợ thi không tốt quá.”
Đàm Tử Dực ôm cậu, hôn một cái lên mặt cậu nói:”Không đâu, trước khi em thi, anh đã ước nguyện, đổi vận tốt cả đời này đều cho em, em nhất định sẽ thi tốt.”
Hoàng đồng học tựa vào lòng học trưởng, nắm lấy góc óc đối phương, cậu nghe thấy tim anh đập còn nhanh hơn cả mình.
“Học trưởng,” Hoàng đồng học nói, “Em thật sự rất muốn tiếp tục làm học đệ của anh.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...