Hoàng Đồng Học

Hoàng đồng học đúng là rất thích học trưởng, thích cùng anh nói chuyện, thích ở bên cạnh anh.

Thế nhưng cậu cũng không biết được kiểu thích này với cảm giác thích mà học trưởng dành cho cậu có giống nhau hay không.

Sau khi học tỷ hỏi xong, cậu không biết trả lời làm sao, cũng chỉ là hé miệng chơi đùa với bàn chân của mèo béo.

“Ngốc quá.” Học tỷ cười cậu, “Chính em từ từ suy nghĩ đi, ngược lại nó cũng không vội.”

Một ngày hè nọ, bảng thông báo của trường dán kết quả thi Đại học, Hoàng đồng học không nhìn thấy học trưởng, nhưng cậu vẫn đi tìm tên của học trưởng trên bảng.

Từ khi nghe nói thư thông báo trúng tuyển đại học bắt đầu phân phát, Hoàng đồng học mỗi ngày đều đến trường học, xem bảng thông báo có tên người đó chưa.

Ngày đầu tiên không có.

Ngày hôm sau không có.


Ngày thứ ba  lúc xem bảng thông báo, vẫn không có tên học trưởng.

Hoàng đồng học bắt đầu căng thẳng, cậu đi hỏi thăm có phải là trường tốt thì báo càng sớm, được thông báo cũng không giống nhau không.

Trong lòng cậu không chắc chắn, lén lút thừa dịp lúc mẹ ngủ gọi điện cho học trưởng.

Học trưởng đúng là vẫn bình tĩnh, cười nói cho cậu biết không cần sốt sắng.

Bảng thông báo rốt cục xuất hiện ba chữ “Đàm Tử Dực”, Hoàng đồng học còn tưởng rằng mình hoa mắt.

Ngày đó mưa to, cậu gió mặc gió, mưa mặc mưa đến xem bảng thông báo, cái tên Đàm Tử Dực này trong trường học cũng không có bị trùng, Hoàng đồng học nhiều lần nhìn cái tên đó cùng điểm của trường trúng tuyển, cảm thấy khó mà tin nổi.

Cậu chạy đến buồng điện thoại công cộng gọi cho học trưởng: “Có thật không vậy ạ?”

Hoàng đồng học chạy đến thở hổn hển, nói: “Em, em thấy tên anh rồi!”


Học trưởng cười hỏi cậu: “Ừ, thế nào? Hài lòng không?”

“Có thật không ạ?” Hoàng đồng học nói, “Anh thật sự thi đậu trường này rồi!”

“Thế trong mắt em anh là con người như nào cơ?” Đàm Tử Dực dở khóc dở cười, “Hút thuốc uống rượu đánh nhau, tên vô học côn đồ cắc ké?”

Hoàng đồng học ngại ngùng không trả lời.

“Em có thể hỏi chị cùng lớp anh, bình thường kết quả học tập thế nào, ” Đàm Tử Dực có chút đắc ý nói, “Nếu em cần gia sư tại nhà, anh có thể lên lớp miễn phí cho em.”

Hoàng đồng học đột nhiên tự ti mặc cảm.

Trước đây cậu vẫn không tin học trưởng có thể thi đậu trường này, hồi đó chỉ nghĩ đối phương nói đùa cậu, kết quả bây giờ nhìn lại, thi không đậu rõ ràng là chính mình.

“Học trưởng......” Hoàng đồng học nhớ tới học trưởng bảo cậu cố gắng học tập, hai năm sau lại làm học đệ của anh, nhưng cậu hoàn toàn không có tự tin, “Em sợ là thi không đỗ nổi, làm sao bây giờ ạ?”

Đàm Tử Dực nở nụ cười: “Thi rớt thì không cho em gặp Đại Hoàng nữa, trừng phạt như thế, em có sợ không?”

Hoàng đồng học nở nụ cười, trong lòng cậu nghĩ là: không gặp được anh nữa mới là đáng sợ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui