Dịch giả: †Ares†
Bàn tay của Trần Cảnh tiếp tục chụp xuống, nhưng không phải tới mặt nạ của Diệp Thanh Tuyết, mà là tới mũi Đế Vương kiếm.
Trong tích tắc như chụp trúng đích ấy, Trần Cảnh cũng thối lui, nơi lòng bàn tay mơ hồ có một vệt kiếm. Một kiếm kia nhìn như đã cắt qua da thịt, nhưng thực tế lại không hề. Trần Cảnh mặc dù không lấy xuống mặt nạ trên mặt Diệp Thanh Tuyết, cũng không đoạt được Đế Vương kiếm, lại biết sư tỷ đã tính là hoàn toàn tiến vào con đường truy cầu đại đạo rồi. Tất cả những gì trở ngại nàng thành đạo đều sẽ bị nàng tru diệt.
Hắn nghênh đón đôi mắt lặng yên như nước trong giếng của Diệp Thanh Tuyết, chăm chú nhìn, muốn cảm thụ được cảm xúc ở chỗ sâu trong đó. Thế nhưng hắn lại thất bại. Hắn chỉ cảm thấy ánh mắt của Diệp Thanh Tuyết thâm trầm đáng sợ, đã có vài phần ý vị đại đạo vô tình.
Trần Cảnh biết, sư tỷ vẫn là sư tỷ, tuyệt đối sẽ không bị mặt nạ kia đoạt xá. Cho dù ý thức ẩn chứa trong mặt nạ đó có mạnh hơn nữa cũng không thể. Giờ khắc này, Trần Cảnh cảm thấy đau lòng, như là sư tỷ đã chết rồi, thật sự chết rồi.
Trầm mặc, hai người đều trầm mặc. Kiếm trong tay Diệp Thanh Tuyết không biết đã trở vào bao từ khi nào. Nàng ngồi ngay ngắn không nhúc nhích, nhắm mắt lại, giống như căn bản không hề có một màn vừa rồi. Thậm chí những lời nói lúc trước đều như chuyện đã phát sinh hàng trăm triệu năm trước, chỉ là một ý nghĩ vô căn cứ chợt sinh sôi.
Trên thế giới này, có người vì quyền thế mà vứt bỏ thân tình, có người vì sắc dục mà đạp thân tình vào vũng bùn, có người vì kim tiền mà không còn thân tình. Vậy thì vì đại đạo mà buông bỏ tất cả những điều khác rõ ràng là vô cùng bình thường rồi. Người không tu hành không thể tưởng tượng được cảm giác chạm đến đại đạo này. Người tu hành càng lúc càng đạm bạc, đó là bởi vì từ trong mênh mông năm tháng, tất cả trước mắt có thể được tính là gì chứ? Người và việc trước mắt chỉ giống như là một bọt sóng nhỏ trên mặt sông, mới thấy sinh ra đã tan biến.
Nếu có người tu hành, bởi vì người thân còn trên đời này, không bỏ xuống được, ngày đêm làm bạn, thì vài chục năm sau, người thân cũng chết mà người tu hành còn sống một mình, nhìn lần lượt từng người thân bè bạn qua đời, lần lượt an táng bọn họ. Còn không chỉ vậy, tuy rằng người này sống lâu hơn thân nhân một chút, nhưng cuối cùng cũng vẫn phải chết, bởi vì trong thời gian cần tới tu hành nhất, lại đều làm bạn với người thân. Cho nên, cuối cùng kết quả là chỉ sống lâu hơn một ít thời gian mà thôi. Có lẽ, khi người này già yếu sắp chết, mới phát hiện đã không có bất kỳ một ai vì mình lo lắng, lại có lẽ lúc sắp chết lại thấy được người từng cùng tu hành với mình vẫn trẻ tuổi như cũ, lúc này còn có thần thông phi thiên độn địa, đang dùng một đôi mắt thương hại nhìn mình.
"Bọn họ có ngươi bầu bạn bên cạnh, cho dù có vui hơn nữa, thì hiện giờ họ cũng đều là một đống xương trắng rồi." Nếu có đạo hữu từng cùng tu hành nói với một người tu hành sắp chết như vậy, không biết người nọ sẽ đáp lại thế nào?
"Năm tháng không vì ai mà ngừng lại. Ngoại trừ mình, còn có ai vĩnh hằng được chứ? Khi chính mình cũng tử vong, tất cả đều muốn tan thành mây khói." Trần Cảnh không khỏi ngẫm nghĩ.
Người trong thôn Hà Tiền đều đã đổi mấy đời. Những người từng thấy Trần Cảnh chém yêu trên mặt sông đã chết cả rồi. Người hiện tại chỉ nhìn được tượng thần Trần Cảnh. Đối với họ, Trần Cảnh chỉ là một truyền thuyết, là Hà Bá trong chuyện cổ.
Không thể phủ nhận, thôn Hà Tiền xưa ở trong ký ức của Trần Cảnh đã nhạt đi rồi. Hiện tại thôn Hà Tiền cũng chỉ như ở nơi khác, có con người, đều là những sinh linh cần thần linh che chở mà thôi.
Trên người Nhan Lạc Nương đã không còn dấu vết thôn Hà Tiền. Nàng là cung chủ Quảng Hàn, là người tu hành, là đèn Lưu Ly hiện tại.
Không phải người tu hành cần phải vô tình, mà là tu hành chậm chạp, không cần vì người nào đánh đổi cảm tình. Sống cũng đủ lâu, những vướng bận cũ đều đã chết rồi, theo gió phiêu tán trong ký ức, nỗi lòng cũng tựa như đêm tối, tĩnh lặng không hề có sợ hãi.
Trần Cảnh ý thức được Diệp Thanh Tuyết đã hoàn toàn đi hướng truy cầu đại đạo, thì trong lòng như có một sợi dây ngăn cách ra.
Hắn yên lặng nhìn Diệp Thanh Tuyết ngồi ở đó, nhìn mặt nạ trên mặt nàng. Rồi hắn xoay người, đi từng bước bước ra ngoài điện, lại vọt người bay lên đỉnh Linh Tiêu bảo điện. Đưa mắt nhìn bốn phía, mây trắng bay bay. Từ sau khi hắn được đưa vào Linh Tiêu bảo điện này, Chính Dương và Ly Trần đúng là không truy đuổi đến, cũng không có người khác tìm tới Linh Tiêu bảo điện.
Từ trên Linh Tiêu bảo điện nhìn xuống cả vùng đất, vốn cái gì cũng không thấy. Nhưng trong mắt hắn, y nguyên có thể thấy được giang sơn như họa, mây khói mịt mù. Ánh sáng ở từng nơi không đồng nhất, có nhiều chỗ là một mảnh tuyết trắng, nhiều chỗ thì khô vàng, lại có chỗ xanh ngăn ngắt. Núi cao, sông dài, vực tuyết, bình nguyên, thu hết vào trong mắt.
Trời đất như tranh vẽ.
Ở trong lòng Trần Cảnh quả thật có một loại cảm giác trời đất như vẽ. Nhưng đây chẳng qua là bức vẽ, dù có đẹp hơn nữa thì cũng chỉ là vẽ, mà không phải thân ở trong đó.
Siêu thoát.
Trần Cảnh không biết tâm tình siêu thoát có phải như vậy hay không, cũng không có cân nhắc qua. Giờ khắc này, hắn cảm thấy mọi sự đều không quan trọng, bao gồm cả chính mình. Thế gian này như là không có quan hệ gì với mình cả.
Cảm giác mờ mịt không biết thân ở phương nào, không biết nên về chỗ nào bỗng ập tới trong lòng Trần Cảnh. Một trăm năm trước, Trần Cảnh từng có cảm giác này. Đó là hắn sau khi có được Mê Thiên điệp, không phải ảo giác, mà là một loại cảm giác thâm nhập linh hồn. Sau nữa, nhân gian cúng tế cùng với chức trách thần linh để hắn lần nữa trở về thế giới, cùng trời đất này liên hệ một chỗ. Nhưng ở ngày hôm nay, sâu trong nội tâm hắn, cảm giác mờ mịt mê huyễn kia lại lần nữa dâng lên, hơn nữa càng trở nên cuộn trào mãnh liệt.
Hắn để mặc cảm giác không biết tháng năm, không biết đang ở phương nào cọ rửa. Thế giới trong mắt hắn bắt đầu mơ hồ không rõ. Cuối cùng, hắn chỉ nhìn dán mắt vào ba tấc chỗ hư không. Trong mắt cái gì cũng không có, trong mắt nhìn thấy là trong đầu suy nghĩ, không minh hư huyễn.
Trên người hắn dâng lên thần quang, con mắt dù nhắm lại, nhưng vẫn nhìn thấy một luồng hào quang càng lúc càng mãnh liệt bao bọc lấy mình. Suy nghĩ của hắn nhạt dần, thân thể trong thần quang càng lúc càng mơ hồ, giống như muốn biết mất, cùng đại đạo đồng quy, cùng trời đất đồng tồn. Đó là một loại cảm ứng vô niệm vô tưởng vô tự ngã, dù là nói vẫn còn sống, nhưng cũng có thể nói là tử vong. Đột nhiên, trong lòng Trần Cảnh dâng lên bi ai thật sâu. Sự bi ai này phảng phất đến từ chỗ sâu trong lòng hắn, lại đến từ chính mỗi một sinh linh trong thế giới này. Thống khổ bi ai về sinh lão bệnh tử, bi ai sau khi tử vong không được luân hồi, cùng với loại thống khổ hóa thành lệ quỷ, tất cả đều có trong lòng Trần Cảnh.
Giờ khắc này, trong lòng Trần Cảnh là mộng ảo đan xen cùng hiện thực. Hắn không biết đắc đạo sẽ là cảm giác gì. Nhưng tại trước khi cảm thụ được xung quanh đều là hào quang, hết thảy suy nghĩ của hắn đều như muốn tan biến. Hắn cảm giác mình và trời đất cùng tồn tại, cảm giác mình muốn hóa thành một bộ phận của trời đất này. Sau đó cảm giác bi ai dâng lên kia lại kéo hắn về trong hiện thực.
Hắn giật mình. Hắn còn có chức trách trên người. Hắn hưởng thụ nhang đèn nguyện lực chúng sinh, nếu giờ lại quy theo trời đất, sẽ là thất tín với sinh linh thờ phụng hắn.
Trần Cảnh không muốn cuối cùng dung nhập vào trong trời đất này, không muốn trở thành ý thức vô niệm vô tưởng. Nghĩ lại cảm giác vừa rồi, trong lòng hắn thậm chí cảm thấy sợ hãi. Hắn cảm giác vừa rồi mình đã chạm tới giới hạn giữa sinh và tử.
Thân thể hắn trên không đột nhiên phóng ra một ngôi miếu thần. Miếu thần chụp lấy Trần Cảnh vào trong. Trong miếu, Trần Cảnh với thân tượng đã xuất hiện trên bệ thần. Y nguyên mở to mắt, miếu thần thần quang chói mắt.
Tượng thần đột nhiên mở miệng, từng đợt từng đợt âm thanh lấy một loại phương thức kỳ lạ truyền tới trong trời đất.
"Nguyện kiếp này khi ta còn ngồi tại miếu tại bệ thần, chúng sinh nghe thấy tên ta, tất cả tà vọng, ma chướng đều tiêu biến."
Theo lời của hắn vang lên, sinh linh trong thiên hạ đều nghe được. Bất kể là tu sĩ đã có pháp lực thâm hậu, hay nhân loại bình thường, hoặc thú loại trong núi, đều nghe được.
Chí nguyện to lớn của hắn đã phát ra. Lúc này, loại cảnh giới này đã đủ để cho hắn tại trong trời đất, trong tâm linh khắc xuống dấu ấn của chí nguyện này. Chỉ cần có dấu ấn này, hắn sẽ không ở một ngày nào đó đột nhiên hợp đạo.
Nguyện lực trong hư vô như là tìm được một phương hướng và mục tiêu quy tụ. Miếu thần được ánh sáng trắng bao phủ. Trần Cảnh chỉ thấy liên hệ giữa mình và trời đất này càng thêm chặt chẽ. Hắn cảm thụ được lực lượng trời đất, có điều lực lượng này không phải linh lực, mà là tâm nguyện lực của chúng sinh.
Nhưng mà ở trong lúc âm thanh của Trần Cảnh còn đang vang vọng, lại có một âm thanh khác vang lên. Là giọng của nữ giới, truyền vào tai Trần Cảnh.
"Vạn chúng sinh linh, bất kể ai có tâm nguyện yêu cầu đều có thể gọi tên của ta, tất không để các ngươi thất vọng. Nếu chư thần không thể hoàn thành tâm nguyện của các ngươi, có thể gọi tên của ta, nhất định để các ngươi như nguyện. - Vô Thượng Thiên Ma."
Bốn chữ Vô Thượng Thiên Ma sau cùng chát chúa vang dội như chém đao lên đá, ánh lửa tóe lên, làm tinh thần hoảng hốt.
Trần Cảnh cảm giác bên trong xuất hiện một tòa thành. Thành này màu đen, ẩn ẩn hiện hiện trong hư vô. Đầu tường thành có hai chữ Bá Lăng. Có một cô gái đi lại dọc theo tường thành, vừa đi vừa hướng mặt hư vô mà nói ra từng câu từng chữ. Đó là Cố Minh Vi ngày trước, là Vô Thượng Thiên Ma hôm nay.
Mỗi một lời nàng nói ra đều tràn ngập mê hoặc, gợi lên dục vọng nguyên thủy nhất trong lòng mỗi người.
Trần Cảnh nhìn thấy nàng, đương nhiên nàng cũng nhìn được Trần Cảnh.
Trần Cảnh nhìn thấy khí tức trên người nàng sau khi hướng trời đất nói ra những lời này thì hào quang đen tận trời, vô cùng chói mắt, tuyệt không yếu so với Trần Cảnh. Trần Cảnh biết, trên thế giới này chỉ sợ không còn ai có thể gạt bỏ nàng rồi.
Ngồi ở trong miếu thần, con mắt trong bàn tay Trần Cảnh đột nhiên như sống lại, ngọ nguậy, chậm rãi dung hợp với lòng bàn tay của hắn. Trần Cảnh mượn nguyện lực chúng sinh hội tụ tế luyện con mắt tiên thiên này.
Miếu thần lại chậm rãi biến mất ở phía trên không Linh Tiêu bảo điện. Một người áo đen xuất hiện tại nơi đó, nhìn đại địa mịt mờ.
Trời đất hỗn loạn tới rất nhanh, đi lại thong thả. Trên bầu trời, mâm ngọc luân hồi vẫn còn ở đó, chỉ là đã rất lâu không có điểm sáng nào xuất hiện rồi. Trần Cảnh không biết có bao nhiêu người đã từng là đại thần thông sống lại, hay là chỉ ở vùng vẫy giãy chết mà thôi. Đây không phải hắn có khả năng hiểu rõ, nhưng hắn biết, trong thời gian ngắn, chuyện bọn họ muốn làm là khôi phục thực lực.
Con mắt kia vừa rồi đã được tế luyện ba thành. Trần Cảnh tiếp tục tế luyện, nhưng trong lòng lại nghĩ đến một chuyện khác.
Trần Cảnh không biết thân phận của lão kiếm khách. Nhưng có thể khẳng định, lão kiếm khách tuyệt đối không có hảo ý đối với Nam Lạc kia. Bởi vì ông ta đã chặn đường về của Nam Lạc. Nếu đường về của Nam Lạc là một chén hồn dẫn, thì coi như đã vỡ nát ở trên tay lão kiếm khách rồi. Đồng thời cũng khiến rất nhiều người nghĩ lầm Trần Cảnh chính là Nam Lạc sống lại. Kết cục này hiển nhiên không phải điều lão kiếm khách để ý, ông ta chỉ muốn đoạn đường về của Nam Lạc mà thôi.
Trần Cảnh lại nghĩ đến đệ tử của Nam Lạc, là con rắn xanh kia. Nàng ta bị trấn áp sau khi Nam Lạc rời luân hồi. Hơn nữa lúc trước Nam Lạc đã an bài xong, còn có dương gian ở đó. Nhưng bây giờ địa phủ lại vô chủ, hiển hiên là biến cố. Trần Cảnh lập tức nghĩ tới lão kiếm khách. Hắn còn nhớ rõ thanh xà kia từng nói, Nam Lạc đi ra có biến cố lớn, đệ tử của Nam Lạc đều bị gọi tới địa phủ. Mà Tuyền Âm và Nam Lạc có quan hệ cực sâu, cũng là đột nhiên một ngày rời Quảng Hàn cung, biến mất.
Bất chợt, trong hư vô xuất hiện một điểm sáng vàng. Điểm vàng từ nhỏ bằng hạt gạo, thoáng cái đã phóng ra thật lớn.
Trần Cảnh biết, lúc trước chính mình chống lại mê hoặc thành đạo, mà lựa chọn con đường này, nhất định phải có rất nhiều sát phạt xuất hiện.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...