Hoàng Đình

Dịch giả: †Ares†

Từ sau khi yêu trong thiên hạ lần lượt hóa hình, trời đất này không còn bình tĩnh nữa. Hoặc có thể nói, kỳ thật trong thế giới này vẫn luôn âm thầm dậy sóng, chưa từng có lúc bình tĩnh. Thế nhưng đối với thế giới này, bình tĩnh hay hỗn loạn đều chẳng có gì đáng kể.

Những ngày này, thiên hạ nhìn như an bình nhưng lại có một loại cảm giác bị đè nén áp bức, tựa như là đêm trước khi mưa gió nổi lên. Cảm giác giống như đang đợi cái gì đó, lại không biết đó là gì, biết sẽ có đại sự phát sinh nhưng đến cùng phát sinh cái gì thì không nói nổi.

Vài ngày trước, Nguyên Ma từng chiến đấu với thần tướng của Tử Vi đại đế đã biến mất. Trận đại chiến kia có thể xem như một trận kịch liệt nhất từ khi Thiên đình lục đế xưng đế tới nay. Nghe nói thần tướng của cả sáu đại đế đều tham dự, mặc dù không lên một lượt, lại có một lần vây quanh Nguyên Ma mười dặm trong hư không trên chín tầng trời. Trong phạm vi trăm dặm này, mỗi thần tướng đều đã đấu cùng Nguyên Ma. Tuy chỉ vừa đụng đã chạy, nhưng cũng đủ để nhìn ra Nguyên Ma kia cường đại. Trong đó tự nhiên có người pháp lực thần thông không đủ, vừa đụng với Nguyên Ma đã lập tức phân ra thắng bại. Mặc dù không chết nhưng lại ảm đạm thất sắc, chỉ có thể làm nền.

Có chuyện tốt là nhờ đó mà gom thần tướng bên dưới lục đế lại cùng một chỗ, để xếp hạng thiên hạ thập đại nhất phẩm thần tướng. Ngoài nhất phẩm còn có nhị phẩm thần tướng. Không có phẩm thì gọi là Thiên đình thần tướng.

Trong thiên hạ cũng còn có tu sĩ không vào Thiên đình. Năm gần đây, có phương trượng Độ Trần tự thanh danh nổi lên. Độ Trần tự này vốn chỉ là một ngôi chùa nhỏ, danh tiếng không ra khỏi một châu Hắc Diệu. Mà sở dĩ nổi danh ở châu Hắc Diệu là bởi vì năm đó có Mộc Chân. Hiện tại mọi người chỉ biết Mộc Chân, lại ít có người biết Mộc Chân ban đầu tu hành tại Độ Trần tự.

Độ Trần tự sở dĩ nổi tiếng lần nữa là bởi vì phương trượng Độ Trần tự trong một lần hành tẩu giữa hậu thế gặp được Mộc Chân. Nghe đồn hai người luận đạo một đêm không rõ thắng thua, đấu pháp mấy canh giờ cũng bất phân thắng bại. Phương trượng Độ Trần tự cứ như vậy nổi danh. Mọi người hưng phấn bàn về pháp lực và thần thông của vị phương trượng Độ Trần tự này, lại bàn về vị phương trượng này thật ra từng là sư đệ của Mộc Chân, nhưng không ai biết vị này năm đó sau khi sư phụ mất và sư huynh rời núi, đã một thân một mình chấp nhất giữ vững Độ Trần tự, rồi một thân một mình tu hành, lại có pháp lực thần thông không thua Mộc Chân. Người không có đại nghị lực, đại ngộ tính thì khó có thành tựu như vậy.

* * *

La Phù, tuyết vẫn bay như xưa.

Gió lạnh thấu xương cuộn xoáy trên đỉnh La Phù, kết thành tia chui vào trong cơ thể người.

Trên đỉnh núi, Ly Trần khoanh chân ngồi trong gió tuyết. Trên đùi là một thanh trường kiếm trắng như tuyết. Dưới thân, núi đã kết thành băng. Một mỏm đá kỳ quái nổi lên, trên có chỗ hổng, trên lỗ hổng để một cái hồ lô phong cách cổ xưa.

Từng bông tuyết chầm chậm rơi xuống, dừng ở trên người Ly Trần, chảy xuống. Ly Trần sớm đã là một pho tượng băng rồi, không cảm giác được tia sinh cơ nào cả. Một đụn bông tuyết ở cách nàng không xa hóa thành một người khoác áo bào đen, là vu yêu Tuyết nhi. Qua hồi lâu, nàng ta lại hóa thành bông tuyết, tan biến vào hư không.


* * *

Trong núi Phương Thốn, có một người tiên phong đạo cốt ngồi đó dạy học. Bên dưới là hơn mười đệ tử ngồi ngay ngắn.

Có đệ tử hỏi:

- Sư phụ, thế gian đồn có ngàn năm chủng thần, sẽ có một ngày trở về, điều này có thật hay không?

Trên đài cao, người tiên phong đạo cốt nói:

- Các con cứ làm tốt bài học mỗi ngày, núi Phương Thốn dù chưa thể siêu thoát ngoài hậu thế nhưng cũng không dính hồng trần. Chủng thần cùng các con không quan hệ. Nếu như có ai rời núi, lúc kiếp đến mới biết sinh tử không do mình, thì ghi nhớ, vật định tĩnh tâm tu hành.

Ông lão nói xong liền nhắm mắt không nói nữa. Mà các đệ tử bên dưới tuy mỗi người đều nhìn như lặng yên phục tùng, nhưng vẫn có người đang nghĩ:

- Kiếp cùng cơ (kiếp nạn và cơ duyên) từ trước đến nay đều cùng đến. Có kiếp chính là có cơ duyên. Người tu hành chúng ta há lại vì sợ kiếp số mà an tọa trong động thiên.

Những đệ tử này nghĩ, sau khi mình rời núi nhất định sẽ bắt được cơ duyên, có được đại thần thông. Nhưng còn việc có thể mất đi thứ mình gìn giữ không muốn mất thì lại đều đè lại không nghĩ tới.

* * *

Bên cạnh Huyết Hà, Trần Cảnh tĩnh tọa bất động. Cạnh đó là Nhan Lạc Nương đang cầm ngọn đèn xanh nhưng trong lòng lại giống như bọt sóng cuồn cuộn bên trong Huyết Hà. Ngay khi Trần Cảnh trả lại đèn cho nàng, nàng đột nhiên nghĩ tới một chuyện đáng sợ. Có lẽ nàng không phải tổ sư Tuyền Âm chuyển thế, nhưng lại có liên hệ kỳ lạ với ngọn đèn kia.


Trong cung Quảng Hàn có nhiều sư huynh sư tỷ như vậy, lại không thể khiến ngọn đèn này có gì khác lạ. Chỉ có nàng vừa vào cung Quảng Hàn, đèn này liền ẩn hiện lửa xanh.

Nhan Lạc Nương càng nghĩ càng cảm thấy lời đồn về chủng thần kia đáng sợ, thầm nghĩ: "Chẳng lẽ ta cũng bị chủng thần rồi?". Vốn nàng một mực tin rằng mình không thể bị chủng thần, nhưng giờ lại không xác định nổi. Xét đến cùng, nàng tuy kiên nghị, ương ngạnh, có tính cách kiên cường bất khuất của một cô gái sông nước, nhưng nghĩ đến những đại thần thông trong truyền thuyết kia, trong lòng liền trống vắng, không nắm chắc, như chẳng có sức lực nào. Khi còn là phàm nhân, nàng chỉ cảm thấy những tiên nhân cưỡi mây cưỡi gió kia tiêu dao đến mức khiến người ta say mê, chứ không hề cảm thấy e ngại. Hiện tại nàng cũng tu hành, pháp lực càng cao, càng cảm giác những nhân vật trong thần thoại kia là đáng sợ và cường đại đến cỡ nào.

Biết càng nhiều, lại càng cảm thấy đáng sợ với thế giới này.

Nhan Lạc Nương đột nhiên đứng dậy, ném ngọn đèn trong tay vào Huyết Hà. Ngọn đèn tỏa ra một tầng sáng xanh nhàn nhạt xung quanh, vẽ một đường vòng cung trên không rồi rơi xuống mặt nước, sau đó nhanh chóng chìm xuống, bị Huyết Hà nuốt hết.

Nhan Lạc Nương ném đèn vào Huyết Hà, đứng hồi lâu liền ngồi xuống, đặt Quảng Hàn kiếm lên đầu gối, ngồi xếp bằng, nhắm mắt, nhập định.

Đèn xanh rơi vào trong Huyết Hà, bị sóng nước cuốn qua liền biến mất.

* * *

Người khác nhìn Huyết Hà chỉ cảm thấy đây là một con sông máu chảy xiết, nhưng lại không biết nó đã tự thành thế giới, là một trong lục đạo, gọi là Tu La đạo.

Thế giới Tu La đạo không giống với âm phủ hay dương thế. Nó có màu đỏ như máu, máu nhuộm trời, trên bầu trời quanh năm đều là mây máu cuồn cuộn. Ngày hôm nay, từ bầu trời mây máu kia đột nhiên rơi xuống một chiếc đèn xanh. Đèn xanh xuất hiện lập tức dẫn vô số Tu La bay vọt lên, tranh đoạt lẫn nhau, lại không có một Tu La nào có thể mang đèn xanh đi.

Mà Tu La trên bầu trời như đàn chim bay múa. Một ngọn đèn xanh giống như là đồ ăn, bất kỳ kẻ nào chiếm được thì ngay sau đó đều sẽ bị vây giết. Trên đèn xanh kia tỏa ra một tầng hào quang xanh nhạt, giống như hấp dẫn trí mạng, dụ hoặc đám Tu La trong Tu La giới như thiêu thân lao lửa mà chém giết cướp đoạt.

Trên bầu trời, không ngừng có Tu La chết đi, lại không ngừng có Tu La từ mặt đất đỏ sậm bay vút lên.


Tu La trong Tu La giới vốn trời sinh tính lạnh lùng tàn nhẫn. Bọn chúng tuy cũng là sinh linh có trí tuệ, nhưng không giống nhân loại, khi vừa ra đời nhỏ yếu không chịu nổi, mà vừa ra đời đã có thể dùng móng vuốt cứng rắn xé rách đồng loại, nuốt vào tất cả những sinh linh có thể ăn được ở xung quanh.

Bản thân Tu La cũng không sinh sản, tất cả Tu La đều là từ thế giới Tu La thai nghén ra. Chỉ có những Tu La hóa hình mới có thể sinh đẻ. Cho nên, Tu La giới này có hai loại Tu La. Một loại do trời đất thai nghén ra, một loại khác là do Tu La kết hợp sinh ra. Qua vô số năm, bên trong Tu La giới cũng chầm chậm tạo thành từng thế lực. Tiểu thế lực đương nhiên là vô số kể, nhưng đỉnh cao nhất, được toàn bộ Tu La bên trong Tu La giới biết tới thì có bát bộ (tám chỗ, tám loại), phân đà ở tám phương.

Trên bầu trời tranh đấu cực kỳ kịch liệt, không ngừng có Tu La chết đi. Đột nhiên, một bàn tay từ trong hư không thò ra. Bàn tay trắng bóng, mềm mại như không xương, cổ tay nhỏ nhắn. Bàn tay vừa xuất hiện đã nắm lấy đèn xanh. Ngọn đèn rơi vào tay ngọc, hào quang xanh lập tức tắt ngóm.

Cánh tay xuất hiện sau bàn tay, tiếp đó tới một thân người mặc một bộ áo bào màu máu rộng thùng thình. Một cô gái sắc mặt lạnh lùng hiện ra từ trong hư vô. Nàng này vừa xuất hiện, đám Tu La còn đang tranh đấu không ngớt lập tức tản hết ra xa. Bọn chúng đương nhiên nhận ra người vừa đột nhiên xuất hiện. Chỉ cần Tu La giới chủ vừa xuất hiện, Tu La trong thế giới Tu La liền biết, bởi vì Tu La giới chủ làm cho bọn chúng kính sợ từ trong lòng. Đó chính là giới chủ Tu La giới.

Tu La giới chủ bắt được đèn xanh, chỉ trầm mặc nhìn lên. Đối với mỗi Tu La trong Tu La giới, Tu La giới chủ là một truyền thuyết. Tuy rằng mỗi Tu La đều biết có một vị giới chủ, nhưng lại chẳng mấy kẻ gặp được. Tu La giới chủ thần thông đến thế nào, càng ít kẻ biết. Chẳng qua có một câu, Tu La giới chủ thần thông đệ nhất.

Đột nhiên, có một người từ hư không hiện ra, ngay phía trước Tu La giới chủ. Đó là một người tuổi còn trẻ, mặc một thân áo trắng, nhìn qua anh tuấn mà tà dị. Chỉ thấy người này khom mình, chắp tay hành lễ, nói:

- Bái kiến giới chủ.

Tu La giới chủ như là bị người này quấy rầy, lạnh lùng nhìn y một cái, lại như là nhìn không khí, rồi quay người lại, tà váy đỏ phất lên, liền chìm vào hư không, biến mất. Người áo trắng tà dị biến sắc, há miệng, phát ra tiếng gầm nhẹ tức giận. Y chính là kẻ thuộc cao tầng của một trong tám thế lực lớn nhất Tu La giới. Ánh mắt coi thường của Tu La giới chủ khiến y thương tổn thật sâu. Tới cảnh giới của y, loại uy áp tự nhiên từ trên người Tu La giới chủ đã cực nhạt rồi.

Tu La giới chủ trực tiếp trở về Tu La điện. Đối với nàng mà nói, trong Tu La giới chẳng có ai đáng để nàng liếc mắt nhìn nhiều.

Cũng từ lần này đã chôn xuống mầm họa, dẫn đến về sau phát sinh chuyện bát bộ Tu La vây công Tu La điện.

* * *

Trần Cảnh ngồi một mình tại Huyết Hà, nhập định, tĩnh tâm.

Hắn dùng tâm thuần tĩnh để cảm nhận và nhớ lại tất cả những chuyện mình đã trải qua. Những pháp lý đạo niệm chưa thông hiểu, hắn để riêng qua một bên, chỉ muốn thấu hiểu những pháp lý đạo niệm đã quen thuộc trong lòng. Bất luận pháp thuật thần thông gì, đều chỉ sau khi hiểu rõ mới có thể trực tiếp phát huy ra uy lực lớn nhất.


Hắn từ điểm xuất phát mà lý giải một lần nữa.

Kiếm quyết không biết tên học theo lão kiếm khách chậm rãi hiện lên trong lòng hắn, hóa thành một người đứng đó diễn luyện kiếm pháp. Từng chiêu từng thức, hoặc chậm hoặc nhanh, hoặc ổn trọng hoặc quỷ dị.

Phương pháp luyện khí học từ núi Thiên La hóa thành một người lẳng lặng ngồi đả tọa luyện khí. Những điển tịch từng xem lại hóa thành từng người nghiêm túc xem kỹ từng chữ từng câu. Phù Du kiếm kinh hóa thành một đạo nhân ngồi đó tế kiếm.

Từng cái sở học sau khi rời khỏi Thiên La cũng hiển hóa, hóa thành một đám người lĩnh ngộ lại lần nữa.

Tế Kiếm tâm kinh của La Phù, Thiên Yêu Hóa Hình thiên của yêu tộc, Thần Du Tinh Không quyết của núi Phương Thốn. Những thứ này đều là pháp môn tu hành thế gian khó gặp.

Trần Cảnh lại một lần nữa thể ngộ. Đến hôm nay, hắn nhìn những sở học này đã có đạo ý riêng của mình, càng lý giải được nhiều thêm. Vốn hắn cho là mình đã hiểu hoàn toàn, lại phát hiện hóa ra còn có một mảnh trời đất khác.

Đột nhiên, trong hư không tối đen có một người mặc đồ đen im ắng xuất hiện. Y phục trên thân người này không giống như quần áo mà như là thân thể của người này, hòa làm một thể. Người này vừa sải bước ra, thân hình lóe lên đã xuất hiện ở phía trên không của Trần Cảnh, sau đó ngồi xếp bằng xuống, hóa thành một đám mây đen tỏa ra sắc đen nhàn nhạt.

Hào quang nhàn nhạt kia chụp lấy Trần Cảnh. Người tới chính là nguyên ma thứ hai của Trần Cảnh.

Trong hào quang, một con bướm lóe lên, chui vào thân thể Trần Cảnh.

Mê Thiên kiếm điệp trở lại trong đan điền của Trần Cảnh, hắn liền bắt đầu thể ngộ thần thông bổn mạng của Mê Thiên điệp, mê huyễn cùng thế giới đen trắng. Mê huyễn là năng lực làm người ta sinh ra ảo giác trong nháy mắt của Mê Thiên điệp, còn thế giới đen trắng thì là nhìn thấu ảo giác. Hai loại năng lực này đương nhiên chẳng qua là năng lực lúc ban đầu, lúc này đã sớm gia tăng rồi. Chẳng qua là Trần Cảnh theo chỗ sâu nhất trong Mê Thiên điệp để cảm thụ.

Cuối cùng chính là Trọc Lãng quan, bia thần Ti Vũ, cùng Thiên Huyễn Tượng Đá Trấn Thần cấm pháp. Đồng thời, trong cơ thể hắn, hắc hủy thần thông cũng hiện lên, ma trong tranh tại sống lưng cũng theo đó xuất hiện ở trong lòng Trần Cảnh.

Tiếng sáo lanh lảnh vang lên. Một thiếu nữ mờ ảo như mây khói, thổi một cây sáo màu xanh, đang phiêu diêu ngay trong cảm niệm của Trần Cảnh.

Tất cả, tất cả những chuyện này...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui