Dịch giả: Mink
Con bướm xuất hiện rất mộng mị, rất đẹp. Nó vỗ nhẹ đôi cánh khiến mọi người có ảo giác như hàng ngàn hàng vạn pháp thuật tuôn ra.
Tử Vi đại đế cũng biết Trần Cảnh. Ở Linh Tiêu bảo điện, Trần Cảnh dựa vào kiếm vực khiến cả thiên hạ kinh sợ nhưng ông ta vẫn coi hắn chỉ là kẻ hậu bối. Dù cho lý trí bảo rằng cần phải coi trọng Trần Cảnh nhưng ông ta vẫn không tự giác khinh thường hắn.
Rất nhiều việc vẫn luôn như thế. Khi chưa tự mình nếm trải, dù người khác có nói gì thì mình vẫn coi đó như gió thổi bên tai, mà không bao giờ chịu chú ý cẩn thận.
Tử Vi đại đế chỉ cảm thấy đây là một thanh kiếm vô cùng thuần túy. Thanh kiếm bay ra từ chiếc đàn, chém thẳng về phía ông ta.
Ngay lúc này, huyết mạch pháp lực của ông ta như bị tiếng đàn ảnh hưởng mà tán ra, không thể tụ lại được. Việc này chỉ xảy ra trong một tích tắc ngắn ngủi nhưng đủ để giết chết ông ta.
- Chậm.
Tất cả sợ hãi và không cam lòng của Tử Vi đại đế lúc này hóa thành một chữ chậm. Tuy thế nhưng nó không phải pháp tắc hay chân ngôn nên không thể ngăn cản Mê Thiên kiếm.
Mê Thiên điệp hóa thành ánh kiếm đâm vào mi tâm của Tử Vi đại đế. Ngay sau đó, sức sống của ông ta liền yếu đi rất nhiều. Cặp mắt đang phản chiếu Mê Thiên kiếm điệp cũng hóa thành màu tro. Lúc sức sống của ông ta đã sắp tuyệt diệt, thân thể của ông ta khô quắt lại. Con bướm bay ngược lại về sau thì Tử Vi đại đế cũng hóa thành một tờ giấy màu hình người rơi xuống mặt đất. Lại đột nhiên có một chiếc hồ lô bằng ngọc xuất hiện nơi hình người bằng giấy đó.
Trên chiếc hồ lô ngọc kia có miệng cùng mắt. Ngay khi nó xuất hiện, Trần Cảnh thông qua Mê Thiên kiếm điệp cảm thấy cực kì khó thở. Hắn cảm giác được chiếc hồ lô có tồn tại sự sống.
Trần Cảnh cảm thấy hoảng hốt, bèn lao thẳng ra bên ngoài cung điện. Hắn lóe lên rồi ngay lập tức lướt ra ngoài cửa đại điện.
Khi Thạch Nham nhìn thấy hồ lô xuất hiện, y chỉ liếc mắt một cái. Tiếng đàn ngay lập tức trở nên biến đổi, mờ ảo hư huyễn, rồi thân thể của y cũng nhanh chóng mờ đi.
Ngay khi bọn hắn sắp rời khỏi cung Tử Vi thì hai mắt của chiếc hồ lô bắn ra hai chùm ánh sáng màu đỏ, chiếu vào thân thể của Mê Thiên kiếm điệp ở ngay sát cửa cung Tử Vi và thân thể sắp tan biến trong hư vô của Thạch Nham.
Mê Thiên kiếm điệp lập tức dừng lại, còn thân thể của Thạch Nham cũng không thể mờ nhạt thêm được nữa.
Trần Cảnh thầm nghĩ không ổn. Hai mắt trừng lên, bắn ra hai luồng ánh sáng. Đồng thời một tiếng nói vang lên từ bên trong Tử Vi cung:
- Bảo bối xoay người.
Tiếng nói non nớt như của trẻ con nhưng vào trong tai Trần Cảnh lại cảm thấy như bị một con dao đâm vào trong người.
Chỉ thấy Mê Thiên kiếm điệp bộc phát ra hào quang sáng chói. Một chỗ có phù văn màu vàng hiện ra, đó là chân ngôn trên kinh Hoàng Đình. Dù như thế, Mê Thiên kiếm điệp vẫn bị bóc đi một lớp, thân thể mờ nhạt nhưng vẫn không thể thoát ra khỏi cung Tử Vi.
Cùng lúc, tiếng đàn của Thạch Nham cũng trở nên bộc phát. Hai tay của y ấn mạnh lên đàn. Trên khuôn mặt y đột nhiên lại xuất hiện một khuôn mặt nữa với ngũ quan vặn vẹo. Khuôn mặt này kêu lên một tiếng thảm thiết rồi thân thể của y biến mất khỏi nơi này.
Lúc này, thần tướng và yêu vương ở trong cung điện cũng lập tức tỉnh lại. Tử Vi đại đế đã hóa thành một tờ giấy màu rất sống động ở trên mặt đất. Chiếc hồ lô xoay tròn giữa hư không rồi biến mất.
Các vị thần tướng và yêu vương cũng hóa thành những luồng ánh sáng có màu sắc khác nhau hướng ra bên ngoài cung Tử Vi bay đi.
Tại trung thiên tinh môn, đột nhiên một người một bướm đánh xuống tầng sáng bên trên, rồi lại khựng lại, như thể tích tắc đó đã bị ấn sát lên tầng sáng đó.
- Tiếng chuông chưa vang lên, không ai tự tiện xuất nhập được.
Có hai giọng nói trên cửa tinh môn vang lên, đồng thời hai người đã xuất hiện. Trong đó một người đã cầm đao bổ về phía con bướm, đao xẹt qua, con bướm đã hóa thành khói biến mất.
Người còn lại kinh ngạc hỏi:
- Đi ra ngoài rồi sao?
- Hắn đã đi ra ngoài rồi.
Thần tướng canh cửa tinh môn xuất đao trả lời.
Ngay lúc này, đột nhiên tiếng đàn vang lên từ phía sau bọn họ. Cả hai người vội vàng xoay người lại, chỉ nhìn thấy một người mặc áo xám xuất hiện từ trong hư vô, tay cầm một cái đàn đá. Y nhấc tay lên tạo thành một luồng ánh sáng đủ màu sắc chụp xuống. Hai thần tướng canh giữ cổng này chỉ kịp giơ đao lên thì đã không thể làm gì được nữa. Người nọ chợt lóe rồi cũng biến mất.
Mê Thiên điệp là kiếm linh, tương đương với hóa thân của Trần Cảnh.
Hắn vừa mới bay ra từ cung Tử Vi liền muốn bay ra bên ngoài chín tầng trời. Ngay vừa rồi, Mê Thiên kiếm linh suýt chút nữa thì bị xóa sổ. Thần niệm của Trần Cảnh ở trong kiếm gần như đã bị ánh sáng đỏ kia đánh tan. Hắn không thể nào hồi tưởng lại cái cảm giác lúc đó, giống như linh hồn bị thiêu đốt. Ý thức của hắn bị một đoàn ánh sáng nóng bỏng xuyên qua. Ánh kiếm cũng không thể ngăn cản được. May mắn là kinh văn Hoàng Đình khắc trên cánh bướm đã xuất hiện. Nếu Mê Thiên kiếm biến mất lúc đó thì Mê Thiên điệp cũng sẽ biến thành vật vô chủ. Có lẽ nó sẽ chết rồi tan biến, cũng có thể bị người khác lấy đi, nhưng chắc chắn sẽ không còn thuộc về Trần Cảnh nữa.
Mê Thiên điệp bay xuống bên dưới mặt đất. Nó bay không nhanh như bình thường, ngay cả kiếm độn cũng không thể một lần được một trăm dặm như trước kia. Lí do vì lúc này thần niệm của Trần Cảnh ở bên trong nó đang bị thương nặng.
Trần Cảnh rất ngạc nhiên khi thấy Tử Vi đại đế hóa thành giấy màu. Sau đó chiếc hồ lô xuất hiện, hắn lập tức cảm thấy mình không phải là đối thủ nên phải chạy trốn. Thạch Nham cũng giống như hắn.
Thạch Nham thoát ra khỏi trung thiên tinh môn của cung Tử Vi rồi thì cũng bay về phía mặt đất. Ngay lúc này, chiếc hồ lô ngọc đã chui ra từ trong hư không.
Hai con mắt trên chiếc hồ lô bắn ra tia sáng màu đỏ đậm. Thạch Nham một tay ôm đàn, một tay gảy nhanh liên tục. Đồng thời y cũng ngay lập tức độn ra đằng sau. Thân thể của y dần dần biến mất. Tiếng đàn ngưng kết thành từng vòng xoáy màu vàng chắn trước người y. Cùng lúc đó, một vòng xoáy màu vàng cực lớn bao phủ xung quanh chiếc hồ lô như muốn nuốt chửng nó.
Ngoại trừ bắn ra hai đạo ánh sáng màu đỏ thì chiếc hồ lô vẫn chưa làm tiếp điều gì. Nó đứng im giữa vòng xoáy màu vàng, chính vì thế lại khiến không khí lúc này càng thêm quỷ dị.
Dường như vạn pháp không thể xâm phạm, không thể nhiễm lên chiếc hồ lô đó.
- Thỉnh bảo bối xoay người.
Lại là tiếng trẻ con vang lên. Thanh âm này giống như là duy nhất trong trời đất.
Thạch Nham hét lên. Râu tóc bay tứ tung, đầu lìa khỏi cổ biến mất, chỉ còn thân thể y tan biến đi khi đang rơi xuống. Duy nhất chiếc đàn đá là rơi xuống dưới mặt đất.
Chiếc hồ lô đang muốn chui vào trong hư không thì đột nhiên một cánh tay từ trong hư không thò ra, nắm chặt lấy nó. Một người mặc áo màu đen từ trong hư không xuất hiện. Gã có bảy phần tương tự Trần Cảnh, cũng chính là đệ nhị nguyên ma của hắn.
Đệ nhị nguyên ma há mồm, thổi ra một luồng khí đen về phía chiếc hồ lô đang bị gã nắm trong tay.
Chiếc hô lô vẫn bất động, khí đen thổi trúng nó không lưu lại bất cứ vết tích gì. Nó vẫn trơn bóng như trước.
Đột nhiên, hai mắt chiếc hồ lô bắn ánh sáng đỏ. Đệ nhị nguyên ma đã đề phòng từ trước nên ngay lập tức biến mất.
Tuy đệ nhị nguyên ma biến đổi thất thường, quỷ dị khó lường nhưng khi đứng ở trước chiếc hồ lô này hắn lại cảm thấy sợ hãi như gặp phải thiên địch. Trần Cảnh chỉ muốn thử xem mình có thể đoạt chiếc hồ lô ngọc này hay không. Ngoài ra, còn một lí do nữa là hắn muốn cứu Thạch Nham. Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi đó, chiếc đàn đá rớt xuống mặt đất kia đã biến mất trong hư không.
Ngay lúc này, vô số ánh sáng đầy màu sắc từ tại trong hư không xuất hiện ở nơi đây.
Thần tướng và yêu vương ở trong cung Tử Vi đã đuổi đến.
Ở phía xa, một người đi ra từ trong hư không. Người nọ không hề giống như phi độn, mà chỉ như từ một chấm nhỏ biến to lên thành một người trưởng thành. Đó là một người phụ nữ, nhìn qua tầm ba mươi bốn tuổi, nhưng nếu nhìn kĩ thì lại không thể đoán được tuổi nàng ta. Nàng ta trùm khăn trên đầu, mặc một bộ quần áo bình thường, đeo một chiếc tạp dề. Hình tượng này khiến người ngoài nghĩ, chắc nàng ta đang làm cơm thì phải vội vã đi ngay, tay vẫn còn cầm một giỏ đồ ăn. Ngay khi nàng ta xuất hiện, không khí vốn đang thần bí hư huyễn bỗng chuyển thành nơi phố xá sầm uất còn nàng ta đang đi chợ trên phố xá sầm uất đó.
Chiếc hồ lô ngọc như chìm vào trong nước biến mất. Người phụ nữ kia cầm cái giỏ vớt về phía chiếc hồ lô biến mất, như thể nàng ta như đang vớt một con cá nhỏ ở dưới sông lên. Chiếc hồ lô ngọc bị vớt vào trong chiếc giỏ. Nàng ta quay người, thân hình càng lúc càng nhỏ lại, chớp mắt đã đi rất xa hoặc như đã thu nhỏ ngay tại chỗ. Chỉ chốc lát nàng ta đã biến mất.
Ngay sau đó vô số đạo ánh sáng mới hiển hóa ra thân hình.
Bọn họ nhìn nhau, không ai nói được lời nào. Một khắc trước đại đế còn nói lời đầy hùng hồn, hiện thời đã không biết sinh tử. Mà bọn họ cũng không biết được trước đó đại đế đã xảy ra chuyện gì, đến nay cũng không rõ rốt cuộc xuất thân của đại đế là thế nào nữa.
- Vừa rồi có phải là…
Có người hỏi.
- Hình như là vị kia của điện Thừa Thiên Hiệu Pháp.
Có người không chắc chắn đáp.
Không gian lại yên tĩnh.
Ngay lúc này, một điểm ánh sáng màu đỏ xuất hiện ngay ở giữa bọn họ. Ánh sáng khuếch tán, một chiếc hồ lô hiện ra. Mọi người cảm thấy khó hiểu nhưng không giải thích được. Vừa rồi, rõ ràng họ nhìn thấy là vị nương nương hư hư thực thực của điện Thừa Thiên Hiệu Pháp đã thu lấy chiếc hồ lô, làm sao bây giờ nó lại ở đây.
Bọn họ còn đang nghi hoặc thì chiếc hồ lô đã xoay tròn rồi hóa thành Tử Vi đại đế.
Ông ta chắp tay, đứng giữa hư không nói:
- Thiên hạ đều quá coi thường bản đế rồi.
Ông ta chỉ vào đệ nhị thần tướng Hoang Nguyên, ra lệnh:
- Các ngươi đi bắt Trần Cảnh và Thạch Nham lại. Nếu như không bắt sống được thì phải mang xác lại đây. Nếu vẫn không có thi thể thì phải mang linh hồn về. Nếu không thể mang được cái gì về thì hãy khiến bọn chúng không còn một chút dấu vết nào trên thế gian nữa.
Các thần tướng đồng thanh vâng lệnh.
Tử Vi đại đế nói tiếp:
- Ba tháng sau, bất kể kết quả ra sao thì đều quay về cung Tử Vi.
Chúng thần tướng và yêu vương lại vâng lệnh lần nữa. Tử Vi đại đế vung tay, bọn họ ngay lập tức tán đi.
Trên mặt Tử Vi đại đế vẫn còn rất tức giận, ông ta xoay người bước vào trong hư không rồi biến mất. Ngay sau đó, thiên hạ xuất hiện lời đồn thổi rằng Tử Vi đại đế đơn thương độc mã đánh vào điện Thừa Thiên Hiệu Pháp, nhưng không rõ kết quả thắng bại thế nào.
Không ai có thể tìm thấy Thạch Nham.
Nhưng muốn tìm Trần Cảnh lại không khó, vì Mê Thiên kiếm điệp vẫn luôn bay trong thiên địa.
Con bướm vẫn bay rất bình thản nhưng Trần Cảnh biết có ít nhất ba người đang nhìn chằm chằm vào nó. Bọn họ đang đợi nó bay về thân thể của hắn.
Một cánh của con bướm có màu vàng, ba cánh còn lại màu xanh lam, trong suốt như lưu ly.
Hư không ở trước mặt đột nhiên xuất hiện một đám mây đen như lụa. Con bướm bay vào trong đó thì lập tức trở nên mông lung.
Mây đen biến ảo, co rút vào phía trung tâm rồi hóa thành một người mặc áo đen. Hắn có gương mặt tương tự Trần Cảnh nhưng ánh mắt lạnh lùng đến vô tận. Hắn vươn tay. Con bướm đậu ở trong lòng bàn tay của gã.
- Đều đi ra thôi. Không cần phải theo dõi nữa.
Đệ nhị nguyên ma lạnh lùng nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...