Hoàng Đế Ngầm Của Tiêu Châu


“Phụt!”
Lời còn chưa dứt, ánh kiếm chém xuống từ trên lưng ông ta, lúc này đã thấy một tia máu kéo dài từ ót đến thắt lưng.

Vu Liêu cả người co giật vài lần sau đó nằm co quắp trên đất không còn nhúc nhích.

“Chậc!”
Thấy cảnh này, trong đại điện vang lên vài tiếng hít khí lạnh, những người lãnh đạo của Thiên Âm Quốc ai cũng sợ hãi đầy mặt.

Người của nước Đại Hạ ra tay đều quả quyết như thế à? Vừa ra tay thì một chết một tàn phế!
Quan trọng là trong đó còn có một người là Quốc Công của Thiên Âm Quốc, nói giết là giết thật à?
“Phù!”
Chỉ chốc lát sau, Kháng Đình hít thở sâu một chút mới xuất hiện đi đến trước mặt Lăng Túc Nhiên, cúi đầu thở dài.

“Cảm tạ Lăng Soái đã giết Thiên Âm Quốc bắt được tên phản tặc Quốc Công này, đại ân đại đức này suốt đời không quên!”
Thái độ thành khẩn, ngữ khí cung kính.

Ông ta là thật tâm cảm ơn Lăng Túc Nhiên.

Chuyện lần này, nếu không có Lăng Túc Nhiên, đừng nói là bảo vệ vị trí Quốc Chủ của ông ta, dù là giữ mạng cũng khó, Lăng Túc Nhiên đây là cứu ông ta một mạng!
“Chuyện nhỏ!” Lăng Túc Nhiên trả lời nhàn nhạt, sau đó chỉ vào Quốc Công trên đất: “Người này tôi muốn đưa đi, Quốc Chủ không có ý kiến gì chứ?”
“Lăng Soái xin cứ tự nhiên!” Khánh Đình hơi ngừng một chút, sau đó gật đầu trả lời một câu.

Với ông ta mà nói, nếu như được lựa chọn, ông ta đương nhiên không muốn để cho Lăng Soái mang người này đi.


Dù sao đây cũng là Quốc Công của thiên Âm Quốc, biết được tình hình của Thiên Âm Quốc không ít hơn ông ta một chút nào, nếu giao người này ra, chẳng khác nào chắp tay dâng hết toàn bộ bí mật của Thiên Âm Quốc ra.

Từ nay về sau, chỉ sợ Thiên Âm Quốc của ông ta cũng phải hoàn toàn thần phục Đại Hạ, việc này, dù là ai chỉ sợ là cũng không quá tình nguyện.

Chỉ là ông ta bây giờ hiển nhiên là không còn lựa chọn nào khác, Lăng Túc Nhiên không tính chuyện này lên đâu ông ta là đã phá lệ khai ân rồi.

“Ông yên tâm, tôi không hứng thú với những chuyện bí mật của Thiên Âm Quốc, tôi chỉ muốn ông ta đi về làm nhân chứng cho tôi thôi.

” Lăng Túc Nhiên đương nhiên nhìn ra được suy nghĩ trong lòng Kháng Đình.

“Cảm ơn Lăng Soái!” Kháng Đình gật đầu đáp lại.

“Mặt khác, chuyện hôm nay, xin nhờ Quốc Chủ giữ bí mật giúp tôi ba ngày, trong ba ngày xin đừng để tin tức truyền ra ngoài!” Lăng Túc Nhiên tiếp tục lên tiếng.

“Đã hiểu! Xin Lăng Soái cứ yên tâm, cam đoan sẽ không tiết lộ dù chỉ nửa phần!” Kháng Đình đương nhiên biết mục đích của Lăng Túc Nhiên, đây là muốn về nước tính sổ với vài người đây mà!
Năm phút sau, Lăng Túc Nhiên tạm biệt rời đi, Kháng Đình tiễn họ đến chỗ xe chuyên chở, lại biểu đạt lòng biết ơn thêm một lần.

Mặt khác, ông ta còn gọi người chuẩn bị hai rương quà đặc biệt cho Lăng Túc Nhiên, tất cả đều là một số dược liệu quý giá hiếm thấy.

Huyền Bàn trong lòng cười nở hoa, bởi vì trong đó có một loại dược liệu mà trong khoảng thời gian này anh ta đang vắt hết óc tìm kiếm khắp nơi.

Có loại dược liệu này, nhiệm vụ Lăng Túc Nhiên giao cho anh ta, có thể xem như là đã hoàn thành hơn phân nửa.

“Quốc Chủ, thật sự cứ để bọn họ mang Quốc Công đi như thế? Quốc Công biết không ít chuyện, bọn họ…”
Chờ cho xe chuyên chở khách quý quốc gia đã đi rồi, một lãnh đạo của Thiên Âm Quốc mới lên tiếng nói với Kháng Đình.


“Ông có cách nào khác sao?” Kháng Đình trầm giọng ngắt lời ông ta: “Được rồi, việc này không cần bàn nữa, tôi tin tưởng cách làm người của Lăng Soái.


“Hơn nữa, nếu anh ta muốn đối phó với Thiên Âm Quốc chúng ta, một năm trước đã không hạ thủ lưu tình!”
Nói xong, ông ta quay đầu nhìn về phía một người lãnh đạo khác, thấp giọng bàn giao.

“Lập tức truyền lệnh xuống, triệu tập ba chỉ huy khác đến Quốc Đô, không được sai sót!”
“Mặt khác, phái Cấm Vệ quân niêm phong Quốc Công quán, đồng thời bắt những nhân viên có liên hệ với Quốc Công lại để điều tra!”
“Tuân mệnh!” Người đàn ông kia lớn tiếng trả lời, sau đó lấy điện thoại ra sắp xếp.

Kháng Đình lại nhìn về phía một người khác, bàn giao: “Cậu đi thông báo một chút, để người ta chú ý thật chặt tình hình phát triển của nước Đại Hạ trong thời gian sắp tới, có bất kì tin tức nào cũng tùy thời báo cáo!”
“Tuân mệnh!” Người đàn ông gật đầu thật mạnh.

……
Tám giờ tối, đoàn người của Lăng Túc Nhiên trở lại doanh địa ở Tây Lưu.

Lăng Túc Nhiên đưa Quốc Công của Thiên Âm Quốc cho Huyền Bàn xử lí, loại việc bức cung như thế này, Huyền Bàn hiển nhiên là sự lựa chọn thích hợp nhất.

Không đến nửa tướng, Huyền Bàn hấp tấp đi ra khỏi phòng thẩm vấn.

“Bàn tử, thế nào, hỏi ra rồi?” Huyền Vũ mở miệng hỏi.


“Đó là chuyện đương nhiên, cũng không nhìn thử xem là ai ra tay!” Huyền Bàn nhếch miệng cười một tiếng, sau đó nhìn về phía Lăng Túc Nhiên, nói: “Đại ca, anh nói xem, là ai cấu kết với ông ta?”
“Xem từ lúc việc này xảy ra, ngoại từ người của tài phiệt Sở thị ra thì không còn người nào khác!” Lăng Túc Nhiên nhàn nhạt trả lời.

Chuyện này, lúc đêm qua anh cũng đã có điều suy đoán.

Mặc dù trong và ngoài biên giới có không ít người hi vọng anh xảy ra chuyện, nhưng ở thời điểm này tìm được người chủ động, có khả năng rất lớn là người của tài phiệt Sở Thị.

“Chậc chậc, không hổ là đại ca, chuyện này cũng có thể đoán ra được?” Huyền Bàn còn đang chuẩn bị thừa nước đục thả câu.

“Hóa ra là người của nhà họ Sở!” Huyền Vũ tức giận lên tiếng: “Thực sự là không biết sống chết!”
“Tài phiệt Sở Thị không cần thiết phải tồn tại nữa!” Chu Tước nói một câu, mới xuất hiện đi đến trước cửa: “Đại ca, tôi lập tức đưa mười ngàn chiến đội Huyết Ảnh đi đến thủ đô một chuyến!”
“Tôi cũng đi!” Huyền Vũ và Bạch Hổ đồng thời lên tiếng, theo sát phía sau.

“Trở về!” Lăng Túc Nhiên ngăn lại
“Đại ca…” Chu Tước quay đầu nhìn về phía Lăng Túc Nhiên.

“Chuyện này ba người cũng đừng nhúng tay vào!” Lăng Túc Nhiên ngắt lời anh ta.

Sau đó lại nhìn về phía Huyền Bàn: “So với tài phiệt Sở Thị, tôi càng tò mò người bên phía Nam Lưu là người nào?”
“Chuyện này tôi đã hỏi qua, ông ta cũng không biết.

” Huyền Bàn lắc đầu nói tiếp.

“Ông ta chỉ tiếp xúc với người của tài phiệt Sở Thị, bên kia bàn giao cho ông ta cứ việc điều phối người, chuyện bên phía Nam Lưu ông ta không cần quan tâm.


“Việc này căn bản không cần hỏi!” Huyền Vũ trầm giọng lên tiếng: “Chuyện lớn như thế, nếu như không có sự đồng ý của Đốc Soái bên đó, người dưới trướng ai dám tự làm chủ!”
“Chuyện này cũng chỉ có thể là suy đoán, không có chứng cứ.


” Huyền Bàn đáp lời.

“Chuyện này thì dễ mà, cứ bắt Phiệt chủ của tài phiệt Sở Thị đến hỏi là biết thôi!” Bạch Hổ lên tiếng nói.

“Đại ca, anh cứ để chúng tôi đi thủ đô đi, tài phiệt Sở Thị dám làm ra loại chuyện đại nghịch bất đạo như thế này, tôi diệt ba đời nhà bọn chúng!”
“Đại ca!” Chu Tước và Huyền Vũ đồng thời hô lên.

“Thanh Long lúc này cũng đang ở thủ đô, lại thêm ba người các anh, bốn vị Đội trưởng của Tây Lưu toàn bộ đều đến thủ đô, các anh muốn làm gì?” Lăng Túc Nhiên nhìn lướt qua ba người: “Sợ những kẻ kia chưa nói xấu đủ?”
“Mặc kệ chúng, đồ sát nhà họ Sở, tôi xem ai dám nói nhảm nhiều nửa câu!” Bạch Hổ hiển nhiên không nghĩ được nhiều như thế.

“Bạch Hổ, đừng lải nhải nữa, nghe đại ca sắp xếp đi!” Chu Tước lên tiếng.

“Huyền Vũ, gọi một tổ Huyết Vệ mang theo Quốc Công của Thiên Âm Quốc đi một chuyến đến thủ đô, giao người cho Lục Tần Nam, anh ta biết phải xử lí như thế nào!” Lăng Túc Nhiên nhàn nhạt lên tiếng.

“Khụ! Khụ! Khụ!”
Nghe được những lời này của anh, cả ba người đồng thời sặc một chút, khóe miệng khó tránh khỏi co giật một chút.

Đại ca không phải lo rằng người ta đồn nói nhảm sao? Tại sao lại trực tiếp điều Huyết Vệ quân?
Huyết Vệ quân, tên đầy đủ là Huyết Ảnh Cấm Vệ quân, tổng cộng có mười tổ, mỗi tổ một trăm người, bất kì ai trong họ cũng đều là những người đã bò ra khỏi núi thây biển máu.

Thành viên Huyết Vệ, chiến lực đều thuộc loại nhân tài kiệt xuất trong toàn bộ chiến đội Huyết Ảnh, chí ít đều có tu vi Chiến Tướng trung hậu kì, thậm chí có cường giả đột phá đến Chiến Thần trung kì.

Đao của Huyết Vệ quân ra khỏi vỏ, ắt thấy máu!
Huyết Vệ Quân ra mặt, nói theo một cách khác thì là còn khoa trương hơn cả việc ba người họ ra mặt, đó là đến chết mới thôi.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui