“Cô mới biết sao?” Huyết La Sát trầm giọng trả lời.
Phịch!
Hỏa Mỹ không dễ dàng gì đứng dậy được lại ngã xuống lần nữa.
Cả người không khống chế được mà run rẩy, trên mặt đầy vẻ hoang mang.
Cô ta không hề ngờ nhân vật mà bản thân muốn giết lần này lại là vị sát thần Lăng Soái này!
Nếu biết sớm như vậy, đánh chết cô ta cũng sẽ không tiếp tục làm việc tồi tệ này!
Đây là Chiến Thần khủng bố, một đao giết năm đó! Đâu phải người Chiến Thần Đỉnh Phong như cô ta có thể động vào!
Đến lúc này cuối cùng cô ta đã lý giải được vì sao một người phụ nữ kiêu ngạo như Huyết La Sát lại cung kính đối phương như vậy.
Bây giờ cô ta hối hận nhất là đã thả ba người Tần Nhã Khiết, nếu khôn, có lẽ cô ta còn cái bảo vệ mạng.
“Thuốc giải đâu?” Lúc này Lăng Túc Nhiên đã đến trước mặt.
“Xin… xin lỗi, tôi không biết cậu là Lăng Soái, thật sự xin lỗi… tôi…” Hỏa Mỹ nằm trên đất liên tục dập đầu.
“Tôi hỏi lại lần nữa, thuốc giải đâu!” Giọng Lăng Túc Nhiên lạnh đến thấu xương.
“Đây...!đây này…” Sau khi Hỏa Mỹ phản ứng lại, vội vàng thận trọng lấy một viên thuốc từ trong người ra.
Lăng Túc Nhiên cầm viên thuốc lên ngửi mùi, sau đó đưa cho Huyết La Sát: “Đúng là thuốc giải, uống ngay đi!”
“Cảm ơn Lăng Soái!” Huyết La Sát cúi người hành lễ, nhận lấy thuốc giải uống vào.
“Lăng...!Lăng Soái đại nhân, xin cậu tha cho tôi một mạng, tôi thề sau này sẽ không đến nước Hoa Hạ nữa, xin…” Hỏa Mỹ tiếp tục dập đầu xin tha.
“Tôi cho cô cơ hội rồi, là tự cô không trân trọng!” Lăng Túc Nhiên lạnh lùng trả lời: “Yên tâm, các người sẽ không cô đơn lâu lắm đâu, những người khác của Huyết Sát Đường sẽ xuống bầu bạn cùng các người nhanh thôi!” Nói xong lại quay đầu nhìn Huyết La Sát: “Cô biết tổng bộ Huyết Sát Đường ở đâu không?”
“Biết!” Sau khi Huyết La Sát uống thuốc giải, hơi thở dần dần hồi phục.
“Rất tốt!” Sau đó Lăng Túc Nhiên quay sang nhìn Lục Tần Nam: “Lập tức liên hệ quân bộ, sắp xếp tuyến đường, hai tiếng sau xuất phát!”
“Dạ.” Lục Tần Nam lớn tiếng trả lời.
Cậu ấy đã sớm đoán được lần này nhất định đại ca sẽ thẳng thừng vén mở sào huyệt Huyết Sát Đường!
“Đừng mà…” Nghe lời của Lăng Túc Nhiên, Hỏa Mỹ sợ hãi giọng run rẩy, hai mắt tràn đầy vẻ tuyệt vọng.
Cô ta biết, lần này Huyết Sát Đường gặp chuyện lớn thật rồi!
Răng rắc.
Cô ta còn chưa dứt lời, Lăng Túc Nhiên đã giơ chưởng đao ra, cổ Hỏa Mỹ truyền đến âm thanh dứt khoát, ngay tức khắc một cái đầu rơi xuống.
Bụp!
Lúc này, Phán Quan đến trước mặt Lăng Túc Nhiên, quỳ một gối: “Ảnh Môn sơ xuất trong việc kiểm soát, xin Đốc Soái trách phạt!”
Một trong những trách nhiệm của Ảnh Môn là giám sát tất cả những nguy hiểm tiềm tàng trong phạm vi quản lý, đối phương nhiều cường giả như vậy mà cẢnh Môn không có chút cảnh giác nào!
Anh ta thân là tuần phủ khu Đông, không thể đổ trách nhiệm cho người khác!
Cho nên đến cả danh xưng anh ta cũng đổi, trong ngày thường có thể xưng anh gọi em, nhưng chuyện lớn trước mắt chắc chắn không thể qua loa.
“Đứng lên đi!” Lăng Túc Nhiên nhìn Phán Quan: “Bọn họ mới nhập cảnh không lâu, hơn nữa đều ẩn đi hơi thở của mình, người của cậu khó nhận biết được sự tồn tại của bọn họ!”
“Cảm ơn Đốc Soái không trách phạt!” Phán Quan đứng dậy.
“Nhưng thật sự phải sắp xếp lại tất cả bên chiến bộ khu Đông rồi!” Ánh mắt Lăng Túc Nhiên hơi nheo lại.
“Gồm cả việc lần trước giúp người của thế giới Ám Vực vào Hải Trung, nhiều phần tử cực đoan như vậy nhập cảnh mà bọn họ chẳng phản ứng gì, thật không biết cả ngày bọn họ làm gì!”
Chuyện này nếu như ở Tây Lưu, trừ khi cố ý thả người vào, nếu không không thể xảy ra!
Tầm trăm nghìn chiến đội Huyết Ảnh trấn giữ Tây Lưu, bốn người Thanh Long mỗi người một hướng, nhưng hễ có biến động nhỏ nào, chắc chắn tất cả sẽ cảm nhận được ở thời gian đầu.
“Bản thân Lạc Bảo Vũ vẫn còn yếu điểm, lo cái này mất cái kia, mệt nhoài, rất khó để kiểm soát toàn bộ khu Đông!” Lục Tần Nam, một bên nói.
“Trước mắt, trong năm chiến bộ, Khu Đông là yếu kém nhất, rất nhiều người bên ngoài muốn nhập cảnh, khu Đông là lựa chọn nhất quán của bọn họ.”
“Ừ.” Lăng Túc Nhiên gật đầu.
“Đại ca, phía thủ đô có ý gì, nếu thật sự muốn anh quản lý khu Đông, tốt xấu gì bọn họ cũng gửi một văn bản chính thức qua chứ!”
Mặt Phán Quan đầy vẻ tức giận nói: “Cái này không rõ ràng gì cả, để đại ca thành người lao động miễn phí, là sao!”
“Anh nghĩ phát văn bản chính thức là chuyện tốt à?” Lục Tần Nam liếc nhìn Phán Quan.
“Vốn là có người đem chuyện đại ca kiêm hai chức vụ ra đâm chọc, nếu lại để đại ca kiêm luôn Đốc Soái khu Đông, mấy người đó càng có chuyện để nói rồi!”
“Vậy cũng không thể như bây giờ!” Phán Quan lại nói: “Nếu người bên trên sợ người khác nói xấu thì lại điều người đến chủ trì tình hình chung khu Đông!”
“Được rồi!” Lăng Túc Nhiên lên tiếng: “Quay về chuẩn bị chút đi, giải quyết xong chuyện Huyết Sát Đường rồi nói!”
“Đại ca, có cần gọi bốn người Thương Lang không?” Phán Quan hơi ngừng lại rồi lại hỏi.
“Không cần!” Lăng Túc Nhiên trả lời: “Huyết Sát Đường cỏn con thì có thể làm ra trò bịp bợm gì!”
“Dạ!” Phán Quan và Lục Tần Nam gật đầu cùng lúc.
Sau bốn mươi phút, Lăng Túc Nhiên về đến nhà.
“Bố…” Mới vừa vào cửa, Nhụy Lam bèn chạy qua.
“Nhụy Lam, lúc nãy không sợ chứ?” Lăng Túc Nhiên cúi xuống ôm Nhụy Lam hỏi.
“Không ạ!” Nhụy Lam lắc mạnh đầu: “Bố là đại anh hùng, Nhụy Lam cũng phải là một đại anh hùng, không sợ kẻ xấu!”
“Ừ, Nhụy Lam thật dũng cảm!” Lăng Túc Nhiên sờ sờ đầu be bé của Nhụy Lam.
“Lăng Túc Nhiên, cuối cùng xảy ra chuyện gì? Con không sao chứ?” Thẩm Kiều Tam đang thu dọn đồ chơi cho Nhụy Lam lên tiếng.
“Mẹ, con không sao!” Lăng Túc Nhiên lắc đầu nói.
“Chồng, anh sao rồi, anh không sao chứ?” Hai chị em Tần Nhã Khiết nghe tiếng Lăng Túc Nhiên thì ra khỏi phòng.
“Anh không sao!” Lăng Túc Nhiên lắc đầu nhìn hai người: “Vợ, Nhã Lệ, khiến hai người sợ rồi!”
“Anh rể, mấy người kia là ai vậy? Thấy đáng sợ quá đi mất!” Lòng Tần Nhã Lệ vẫn còn chút khiếp sợ, lên tiếng: “Với lại, người phụ nữ tên Huyết La Sát là ai nữa?”
“Chuyện này giải thích có hơi phức tạp.” Sau khi Lăng Túc Nhiên lược bớt suy nghĩ rồi trả lời.
“Nói đơn giản là Huyết La Sát kia là người Ảnh Môn muốn bảo vệ, mà mấy người bên kia là sát thủ bên ngoài, đặc biệt đến để ám sát Huyết La Sát.”
“Vậy sao bọn họ lại tìm anh?” Tần Nhã Lệ tiếp tục nói.
“Trước đây đối phương đến Đông Khởi một lần rồi, vừa đúng lúc lần đó anh và Lục Tần Nam đụng phải, nên ra tay cứu Huyết La Sát, đoán chừng đối phương ghi hận trong lòng, lần này đặc biệt đến đây báo thù.” Lăng Túc Nhiên giải thích lần nữa.
“Vậy bây giờ bọn họ đi rồi à? Huyết La Sát đâu? Bị bọn họ mang đi rồi sao?” Tần Nhã Khiết hỏi.
“Sau khi hai người đi không lâu, người của cảnh sát và quân bộ đến ngay, sau đó đối phương chạy rồi.” Con ngươi Lăng Túc Nhiên đảo đảo, trả lời.
“Đúng rồi, anh rể, cô gái kia nói anh và anh Lục đều là Chiến Thần, là thật sao? Các anh thật sự là Chiến Thần sao?”
Hình như Tần Nhã Lệ đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, mặt vô cùng kích động hỏi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...