Bụp!
Hoàng Vũ Linh ngồi sụp xuống, cả người run lên, toát mồ hôi lạnh, sắc mặt vô cùng sợ hãi.
Cậu ta không thể tin được, Lăng Túc Nhiên lại giết chết Vương Duyệt Vân như thế!
"Tôi… tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi...!xin anh tha cho cái mạng chó này của tôi, cầu xin anh…" Vừa run rẩy cầu xin lòng thương xót, vừa mạnh mẽ quỳ lạy.
Bây giờ cậu ta không còn nghi ngờ gì nữa, Lăng Túc Nhiên cũng sẽ lấy mạng cậu ta!
“Cậu là cậu cả của nhà họ Hoàng?” Lăng Túc Nhiên đi đến sô pha rồi ngồi xuống: "Tôi cho cậu nửa tiếng đồng hồ, gọi điện cho người nhà đến cứu cậu!"
Sau khi nói xong, anh rút một điếu thuốc trong người ra, châm lửa rồi rít một hơi.
Nghe những gì anh nói, trong mắt Hoàng Vũ Linh hiện lên một tia hy vọng, cậu ta nhanh chóng lấy điện thoại di động ra ấn số.
Mà ngay khi Tần Nhã Khiết bước vào văn phòng này.
Hoàng Trung Thanh, ông chủ nhà họ Hoàng Đông Khởi đang chờ đợi để được tiếp đón trong hội trường ở một trang viên ở phía đông thành phố.
Trang viên này là trang viên tư nhân của Viên Bội Thẩm, vua ngầm của Đông Khởi.
Mục đích đến đây của Hoàng Trung Thanh rất đơn giản, chính là tỏ ý tốt với Viên Bội Thẩm để có thể mượn năng lực của đối phương đẩy nhà họ Hoàng vào hàng ngũ thống trị số một của Đông Khởi.
Kể từ khi ba nhà Triệu, Vương, Đào bị lật đổ, ở Đông Khởi, một số gia tộc lớn mà ban đầu được xếp vào bậc thứ hai lần lượt trở nên sôi động.
Đối với bọn họ mà nói thì đây chính là cơ hội tốt mà ngàn năm mới có một lần, không thể nào dễ dàng từ bỏ được.
Mà toàn bộ người ở Đông Khởi đều biết, trước mắt ở Đông Khởi chỉ có hai người có quyền lên tiếng, một là Thẩm Quang Khải của tập đoàn Tứ Hải, một người khác chính là Bát Gia.
Cho nên, tám gia tộc mỗi người một kiểu, làm mọi cách để thể hiện ý muốn liên minh với hai người.
Nhà họ Hoàng, là đội ngũ đứng bậc hai ở Đông Khởi, tất cả năng lực cũng chỉ đứng sau ba gia tộc lớn, cũng luôn hy vọng có thể vươn lên vị trí gia tộc bậc nhất của Đông Khởi.
"Đã để ông chủ Hoàng đợi lâu rồi, mời vào trong." Lát sau, Hầu Ưng đi đến trước mặt và nói.
"Làm phiền Ưng Gia rồi!" Hoàng Trung Thanh hơi cúi người.
Hai phút sau, hai người đi đến phòng khách.
"Ha ha, thật ngại quá, đã chậm trễ, xin ông chủ Hoàng thứ lỗi cho!" Viên Bội Thẩm ngồi ngay ngắn nhìn Hoàng Trung Thanh nói.
"Bát Gia quá lời rồi!" Hoàng Trung Thanh cúi người đáp lại: "Là tôi quấy rầy Bát Gia rồi!"
Tuy rằng ông ta là ông chủ nhà họ Hoàng, nhưng ở trước mặt Viên Bội Thẩm thì không có chút to tiếng nào.
Ông ta biết rất rõ Viên Bội Thẩm không chỉ là vua ngầm của Đông Khởi, còn có quan hệ đặc biệt với Thẩm Quang Khải, nhà họ Hoàng của ông ta chắc chắn không thể so sánh được.
"Ha ha, ông chủ Hoàng khách sáo rồi!" Viên Bội Thẩm chỉ vào sô pha ở một bên: "Mời ông chủ Hoàng ngồi."
“Cảm ơn Bát Gia!” Sau khi Hoàng Trung Thanh ngồi vào chỗ, ông ta lấy một tấm ngân phiếu trong người ra đặt lên bàn cà phê: “Có chút lòng, thật không tôn trọng, nhưng xin Bát Gia nhận lấy!
"Ý của ông chủ Hoàng là sao?" Viên Bội Thẩm nhìn mười bốn chữ số không trên tấm chi phiếu, ánh mắt hơi nhíu lại.
“Bát Gia là một nhân vật kiệt xuất, tôi đã sớm có ý muốn kết thân!” Hoàng Trung Thanh hít sâu một hơi rồi tiếp tục nói.
"Chỉ là trước kia tôi lo lắng Bát Gia sẽ coi thường tôi đây, cho nên đến hôm nay mới dám đến thăm nhà, xin Bát Gia không trách!"
“Ha ha, ông chủ Hoàng quá lời rồi!” Viên Bội Thẩm cầm tách trà lên nhấp một ngụm: “Vốn dĩ tôi chỉ là một kẻ liều lĩnh, không dám nhận món quà như vậy của ông chủ Hoàng!"
Trong lòng ông ta hiểu rõ, số tiền này không thể tùy tiện lấy được!
Từ sau vụ tai nạn của ba gia tộc lớn, Thẩm Quang Khải đã cảnh báo ông ta rằng trong thời gian đặc biệt, mọi hành động trong lời nói, việc làm cần phải hết sức thận trọng.
"Tôi sẽ không lòng vòng với Bát Gia ông nữa." Hoàng Trung Thanh dừng một chút sau đó lên tiếng.
"Bát Gia chắc là biết rõ hơn tôi, bây giờ ở Đông Khởi còn nhiều cơ hội, tôi hy vọng có thể liên minh với Bát Gia để cùng nhau giành lấy miếng bánh ngon này."
"Tất nhiên, về cách chia bánh, mọi thứ đều tùy vào Bát Gia!"
“Ha ha, ông chủ Hoàng quá để mắt đến tôi rồi.” Viên Bội Thẩm đặt tách trà xuống: “Tôi không có hứng thú với miếng bánh này, ông chủ Hoàng có thể phải tìm người khác.”
"Bát Gia…" Hoàng Trung Thanh hơi sửng sốt.
Reng reng reng!
Ông ta chưa nói xong, di động reo lên, cầm lên thì thấy đó là cuộc gọi của con trai mình, sau đó hơi nhíu mày trực tiếp cúp máy.
Chỉ là vừa mới định buông di động xuống, tiếng chuông lại vang lên lần nữa.
"Thật ngại quá, Bát Gia, tôi đi nghe điện thoại." Hoàng Trung Thanh lại nhíu mày lần nữa.
"Không sao, xin ông chủ Hoàng cứ tự nhiên!” Viên Bội Thẩm châm một điếu xì gà rồi hút.
“Chuyện gì?” Sau khi điện thoại được kết nối, Hoàng Trung Thanh thấp giọng lên tiếng.
"Bố, có người muốn giết con…" Trong loa truyền đến tiếng la hét hoảng sợ của Hoàng Vũ Linh: "Nếu trong vòng nửa giờ bố không đến công ty, thì từ nay về sau bố sẽ không gặp được con nữa…"
"Hả?" Hoàng Trung Thanh sửng sốt một chút: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Không biết Hoàng Vũ Linh đã nói gì qua điện thoại, hai phút sau, Hoàng Trung Thanh hơi tức giận nói: "Con nói anh ta chờ, bố đến ngay!"
Sau khi nói xong, trực tiếp cúp điện thoại, sau đó nhìn về phía Viên Bội Thẩm.
"Bát Gia, thật ngại quá, con trai tôi gặp phải chút phiền toái, tôi cần phải xin tạm biệt trước, hôm nào lại đến làm phiền Bát Gia."
“Bây giờ ở Đông Khởi có ai dám để cho cậu Hoàng chịu khổ sao?” Viên Bội Thẩm thản nhiên hỏi.
"Một thằng nhóc nóng nảy vì một người phụ nữ mà dọa giết con trai của tôi, thật sự nghĩ nhà họ Hoàng của tôi dễ bắt nạt!" Hoàng Trung Thanh đứng lên sau đó đáp lại.
"Ồ?" Viên Bội Thẩm hơi khựng, trong lòng cảm thấy có chút tò mò: "Là ai vậy?"
“Tạm thời không rõ lắm!” Hoàng Trung Thanh lắc đầu: “Nghe ý của con trai tôi nói, hình như là người đàn ông của con gái lớn nhà họ Tần.”
Loảng xoảng!
Cổ tay Viên Bội Thẩm run lên, chén trà trong tay rơi xuống đất: "Ông chắc chứ?"
"Bát Gia có biết thằng nhóc đó sao?" Hoàng Trung Thanh hơi ngạc nhiên khi thấy phản ứng của Viên Bội Thẩm.
"Ông chủ Hoàng, tốt hơn hết là ông nên cầu nguyện cho con trai quý báu của mình không có gây ra sai lầm lớn!" Trong khi Viên Bội Thẩm đang nói, ông ta đứng dậy đi ra cửa.
"Bát Gia, ông đi đâu vậy?" Hoàng Trung Thanh lại sửng sốt.
"Nếu ông còn chậm chạp chút nữa, đừng nói đến đứa con trai này của ông, toàn bộ dòng họ Hoàng của ông có thể giữ được hay không cũng là một vấn đề!" Viên Bội Thẩm thấp giọng nói.
Tí tách!
Một giọt mồ hôi to bằng hạt đậu nành chảy ra trên trán Hoàng Trung Thanh.
Trong lòng dâng lên một sự lo lắng mạnh mẽ, mí mắt bên phải nhói lên dữ dội.
Trong vòng nửa giờ, ba người Viên Bội Thẩm, Hầu Ưng và Hoàng Trung Thanh xuất hiện trong văn phòng của Hoàng Vũ Linh.
Nhưng sau khi nhìn thấy những nhân viên bảo vệ nằm trên sàn nhà và Vương Duyệt Vân đã chết nằm cách đó không xa, cả người Hoàng Trung Thanh không kiểm soát được mà run rẩy.
Sự việc còn nghiêm trọng hơn ông ta nghĩ.
"Bố, tại sao giờ bố mới đến? Nếu như bố đến muộn chút nữa, sẽ không gặp con trai của bố nữa rồi!"
Sau khi gặp bố của mình, Hoàng Vũ Linh cảm thấy tự tin trở lại.
Mặc dù võ công của Lăng Túc Nhiên khiến cậu ta khiếp sợ, nhưng nhà họ Hoàng của cậu ta không phải là không có võ công, cậu ta tin tưởng chắc chắn có thể thu phục Lăng Túc Nhiên.
Chỉ là khi nhìn thấy mỗi một mình bố, lập tức sững sờ: "Bố, sao bố không đưa ai đến đây?"
Bốp!
Trước khi lời nói của cậu ta kết thúc, Hoàng Trung Thanh đã đi xuống vài bước, đá một đá làm cậu ta ngã lăn ra đất.
Sức lực không nhỏ, Hoàng Vũ Linh co người xuống đất, không ngừng nôn oẹ đứng dậy.
Thình thịch!
Không chút do dự, Hoàng Trung Thanh lập tức quỳ về phía Lăng Túc Nhiên đang ngồi trên ghế sô pha, cả người không ngừng run rẩy.
“Lăng… cậu Lăng, thật… thật xin lỗi, là tôi không dạy dỗ cái thứ súc sinh này thật tốt, cầu xin cậu Lăng thứ lỗi…”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...