Lâm Vĩnh Thường gặp phải một thứ đã lâu không thấy.
Người trước mặt nói, “Lâm đại nhân, thuộc hạ nghe lệnh công tử đến bái kiến Lâm đại nhân.”
“Công tử là ai?” Lâm Vĩnh Thường hỏi một cách thản nhiên.
“Công tử là ai, chẳng lẽ Lâm đại nhân nhìn thấy vật này mà còn không hiểu hay sao?” Tư thế đứng và giọng điệu của người này vô cùng cung kính, nhưng Lâm Vĩnh Thường vẫn nhìn thấy một chút bất mãn trên mặt của ðối phýõng.
Lâm Vĩnh Thýờng cũng không chạm vào vật kia, giống nhý hắn không muốn ðộng vào chuyện cũ ðã phai nhạt từ lâu. Lâm Vĩnh Thường bình thản hỏi, “Công tử phân phó điều gì?”
“Đại nhân, người Thát Đát đã công phá Đại Đồng.”
“Ta đã sớm biết chuyện này, Lý Bình Nhân bị giết, Dương Vũ Đồng phản quốc, sáu vạn quân Đại Đồng bảo vệ mười vạn dân chúng đều bị tàn sát.” Lâm Vĩnh Thường nhịn không được mà thở dài một tiếng, “Đây đều là do công tử gây nên sao?”
“Lâm đại nhân, trên đời làm gì có cuộc đảo chính nào mà không đổ máu cơ chứ? Nếu công tử muốn cầm quyền thì tất nhiên phải có hy sinh.” Người này thản nhiên nói, “Năm xưa Thái Tổ hoàng đế vì vạn dặm giang sơn này mà phải hy sinh bao nhiêu người, mất bao nhiêu xương máu?”
Không, nếu đổi lại là đương kim Hoàng đế thì sẽ không làm như vậy. Lâm Vĩnh Thường thầm nghĩ trong lòng, nhớ đến Minh Trạm, Lâm Vĩnh Thường bèn hỏi, “Như vậy tình thế ở đế đô ra sao?”
“Khả Hãn Thát Đát đã bao vây kinh thành đế đô, tiểu Hoàng đế sẽ không kiên trì được bao lâu.” Người này đang thuyết phục Lâm Vĩnh Thường, “Năm xưa Phạm lão đại nhân chết trong đại lao, gia tộc của đại nhân bị lưu đày, chỉ còn lại một mình đại nhân thoát thân chạy trốn. Công tử thường xuyên hối hận vì lúc ấy không có khả năng giúp đỡ đại nhân.”
Lâm Vĩnh Thường cũng không muốn nghe đến chuyện này, hắn buông mắt xuống, “Đã là chuyện quá khứ, không cần phải nhắc lại.”
Hiện tại đang muốn lợi dùng Lâm Vĩnh Thường, vì vậy tuy rằng người nọ không phục khi công tử coi trọng Lâm Vĩnh Thường, nhưng hắn vẫn cười làm lành, “Công tử cũng không ngờ người Thát Đát lại lòng lang dạ sói, chia cắt Đại Đồng, Khả Hãn Thát Đát và Ô Tắc Vương tiến đến phía Bắc đế đô, còn hai tộc khác là Ôn Đạt Vương và Cáp Luân Vương thì mang binh tập kết Nam hạ, muốn chiếm lấy Giang Nam. Công tử vì dân chúng thiên hạ, lệnh cho tiểu nhân đến báo với Lâm đại nhân một tiếng, thỉnh đại nhân chuẩn bị tốt để thủ thành. Dù sao thì trong lòng của công tử có dân chúng thiên hạ, cũng không muốn dân chúng Giang Nam gặp phải kiếp nạn này.”
Nghe có vẻ như đang châm chọc.
Lâm Vĩnh Thường vốn là Ngự sử, lúc trước làm tả Đô ngự sử, hắn rất biết cách phân tích giọng nói của kẻ khác.
Nếu trong lòng có dân chúng thiên hạ thì vì sao lại xách động lòng quân bất ngờ làm phản, hy sinh dân chúng của cả thành trì?
Lâm Vĩnh Thường cảm thấy chán ghét, bèn hỏi, “Không biết công tử còn điều gì muốn phân phó hay không?”
Người này lắc đầu, “Công tử chỉ nói, đã lâu không gặp Lâm đại nhân, chỉ mong sau này có cơ hội làm quân thần mà thôi.”
“Ta đã biết.”
“Thuộc hạ xin cáo lui.”
Vĩnh Định Hầu đã trở về phủ Tổng đốc, vỗ bàn mắng to, “Tặc tử! Tặc tử!” Đây là đang mắng Dương Vũ Đồng. Cái tên khốn kiếp kia, con mụ nó lại đi giúp người Thát Đát, có phải con người hay không? Xưa nay Hán gian còn đáng giận hơn bọn xâm lược.
Đương nhiên về phương diện khác thì ngoài việc đau lòng cho sáu vạn quân Đại Đồng, Vĩnh Định Hầu càng thêm lo lắng cho an nguy của đế đô, hắn hỏi Lâm Vĩnh Thường, “Lâm đại nhân, thật sự không cần gấp rút chi viện cho đế đô ư?”
Lâm Vĩnh Thường đã sớm có quyết định đối với việc này, nghiêm mặt nói, “Hoài Dương cách đế đô quá xa, e là Trực Đãi Sơn Tây Sơn Đông Hà Nam đã có quân đội đến chi viện. Huống chi người Thát Đát sắp đến đây, chúng ta vừa phải đề phòng người Thát Đát vừa phải đề phòng bọn hải tặc nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, hiện tại không có đủ binh sĩ để phân chia tiếp viện. Huống chi triều đình chỉ lệnh cho chúng ta nghiêm ngặt thủ thành, cũng không có chỉ dụ xả thân cứu giá, đế đô có mười vạn quân, Thông Châu có năm vạn binh mã. Tường thành cũng đã được tu sửa, người Thát Đát bôn ba đường xá xa xôi, nay đã sang mùa đông, chiến tuyến của người Thát Đát kéo dài sẽ gặp khó khăn trong việc cung cấp lương thực, đến lúc đói quá thì cũng phải rút lui mà thôi. Đế đô tử thủ một tháng, không cần đánh thì cũng thắng.”
“Việc cấp bách là chúng ta phải bảo vệ tốt Hoài Dương, nếu Hoài Dương bị người Thát Đát xâm chiếm, chúng ta thất trách không thể bảo vệ được lãnh thổ thì sẽ lập tức đem ra hành quyết xử trảm.” Lâm Vĩnh Thường đã có thể tưởng tượng được tâm tình hiện tại của Minh Trạm.
Đối với Lâm Vĩnh Thường thì Minh Trạm là đại quân vương có chí hướng rộng lớn. Sau khi đăng cơ đã làm không ít việc, hơn nữa những việc này đa phần đều không được các lão thần tán thành, nhưng Minh Trạm đều làm rất tốt, thể hiện được tài hoa của bậc minh quân. Hơn nữa Minh Trạm là người rất sĩ diện, trong thời điểm thỏa thuê mãn nguyện mà lại xảy ra biến cố về quân binh, bị người Thát Đát đánh tới tận cửa thì Lâm Vĩnh Thường có thể tưởng tượng sự tức giận của Minh Trạm đang ở mức độ nào.
Lâm Vĩnh Thường chưa nhận được thánh chỉ thì làm sao dám manh động?
Hơn nữa ngay lúc này tuy rằng đế đô đang lâm nguy nhưng không có thánh chỉ mà tự tiện dẫn minh về đế đô là điều tối kỵ trong quan trường! Cho dù Hoàng đế có tấm lòng bao la rộng lượng như thế nào thì sau một trận chiến mệt mỏi, quân đế đô bị tổn thất nặng nề mà bỗng nhiên nhìn thấy một quân đội phấn chấn tinh thần tìm đến đế đô thì cho dù người cầm quân là trọng thần triều đình, là tâm phúc của Hoàng đế thì e rằng Hoàng đế cũng sẽ không lấy gì làm vui vẻ.
Bởi vì Hoàng đế đương nhiên sẽ tin tưởng quân đế đô hơn quân đội bên ngoài.
Không có thánh chỉ mà tự tiện lãnh binh tiến về đế đô, ngươi định xả thân cứu giá hay là muốn bức cung?
Cho nên cẩn thận như Lâm Vĩnh Thường thì sẽ tuyệt đối không lộn xộn!
Lâm Vĩnh Thường và Vĩnh Định Hầu cùng thương nghị, “Nay cái khó là chúng ta vừa phải đề phòng người Thát Đát vừa phải đề phòng bọn hải tặc. Ven biển đa phần là những thị trấn nhỏ, nay phải an bài thế nào? Không biết Hầu gia có chủ ý gì hay không?”
Đối với quân bị thì Vĩnh Định Hầu đã có sẵn dự tính, “Hiện tại cũng chỉ có thể nghe theo mật chỉ vườn không nhà trống của Hoàng thượng mà thôi. Lâm đại nhân cứ yên tâm, từ ngày chúng ta đến Hoài Dương thì các thị trấn ven biển, cho dù là làng chài cũng đã được bảo vệ. Các thành cũng có quân đội canh gác, ta nghĩ thủ hạ của ta có ba vạn quân ngăn chặn hải tặc, hiện tại phải chia đôi, một nửa lưu lại ven biển để canh chừng bọn hải tặc, một nửa thì trấn giữ thành Dương Châu, phái ra mật thám để thăm dò người Thát Đát đã đi đến đâu. Dương Châu và Tô Châu là địa phương phồn hoa đông đúc, người Thát Đát nhất định là vì thế mà tiến đến, chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng để nghênh chiến.”
“Chúng ta cứ làm theo an bài của Hầu gia.” Lâm Vĩnh Thường vô cùng thoải mái, “Lương thảo và dược liệu đã chuẩn bị đầy đủ, Hầu gia không cần lo lắng, đại quân có thể sử dụng trong vòng nửa năm.”
Vĩnh Định Hầu cũng trở nên vui vẻ, không tiếc lời khen ngợi, “Nhờ có Lâm đại nhân chuẩn bị chu đáo.”
Lâm Vĩnh Thường cười khổ, “Thật ra ta chuẩn bị những thứ này là để Hoàng thượng trưng dụng cho quân Tây Bắc, hầy, nay không cần phải nhắc lại nữa.”
Đến tối muộn, thị vệ giáp từ bên ngoài trở về, bộ y phục thị vệ màu đen trên người không có dấu hiệu gì, nhưng lại tỏa ra mùi máu tươi. Lâm Vĩnh Thường rất thính mũi, lập tức hỏi, “Ngươi bị thương à?” (giáp= số thứ tự a,b,c như giáp, ất)
Thị vệ giáp lắc đầu, “Thuộc hạ không bị thương, chẳng qua người nọ phản kháng quyết liệt, đã uống thuốc độc tự sát.”
“Chết thì thôi.” Lâm Vĩnh Thường cũng không bận tâm, chỉ cảm thán, “Vốn đã là người chết, chẳng lẽ còn có thể quay trở về từ địa ngục hay sao?”
Thị vệ giáp nói, “Đại nhân, hiện tại là thời điểm đặc biệt, thỉnh đại nhân cho phép mấy người thuộc hạ đi theo bảo vệ.” Bọn họ đều là thị vệ do Minh Trạm phái cho Lâm Vĩnh Thường, trước khi Lâm Vĩnh Thường đến Hoài Dương thì Minh Trạm cũng biết đôi chút tình hình Hoài Dương. Mà Lâm Vĩnh Thường lại không có thị vệ, cho nên Minh Trạm liền chọn vài tên thị vệ của mình để bảo vệ an toàn cho Lâm Vĩnh Thường.
Lâm Vĩnh Thường có thể bình an sống đến bây giờ đều có công của đám người thị vệ giáp.
Nay đột nhiên có người cầm tín vật đến đây, nếu là mười mấy năm trước khi Lâm Vĩnh Thường đang gặp nạn mà nhìn thấy tín vật kia thì nói không chừng sẽ cảm động đến rơi nước mắt, sẽ tự nguyện sinh ra lòng trung thành. Nhưng nay Lâm Vĩnh Thường ở vị trí nào, còn nữa, hắn có thể đi đến hiện tại là do đã trải qua bao gian nan cực khổ. Địa vị nên có thì cũng đã có. Thậm chí đại thù nên báo thì cũng đã báo được một nửa.
Lâm Vĩnh Thường được Phượng Cảnh Kiền coi trọng, trong đó phần nhiều là được che chở đề bạt.
Đến khi Minh Trạm đăng cơ thì càng vô cùng tín nhiệm. Hơn nữa, cho dù Minh Trạm biết xuất thân của hắn nhưng cũng không nhiều lời, ngược lại còn che chở và vẫn tin tưởng như trước.
Sự tín nhiệm lớn nhất mà một quân vương có thể dành cho thần tử thì cũng chỉ đến mức này là cùng.
Cho dù Lâm Vĩnh Thường thật sự phản bội triều đình thì hắn có thể đạt được cái gì? Một tên thuộc hạ truyền tin mà cũng dám lộ ra thái độ mất kiên nhẫn với hắn. Nếu so sánh thì tâm phúc bên cạnh Minh Trạm là Hà Ngọc Hà công công sẽ luôn mỉm cười tươi tắn chào đón hắn.
Lâm Vĩnh Thường có thể sống đến hiện tại thì cũng đã sớm nhìn thấu tình đời. Cho dù có gian nan uất ức đến thế nào, hắn vẫn kiên định như trước, thanh liêm giữ mình, xem ác là thù. Người như Lâm Vĩnh Thường nếu tâm địa xấu xa, thù hận triều đình thì sẽ không kiên nhẫn chờ đến hiện tại.
Huống chi khi hắn biết những gì xảy ra ở Đại Đồng đều là do người nọ lập kế hoạch thì càng cảm thấy chán ghét, không muốn đồng lõa với người nọ.
Lâm Vĩnh Thường là người rất quyết đoán, nói một là một, cho nên hắn làm sao có thể tha cho người cố ý đến phủ Tổng đốc tìm hắn. Dù sao bên cạnh của hắn cũng có người của Minh Trạm.
Đáng tiếc thị vệ giáp không thể bắt sống người kia.
Thị vệ giáp dâng tín vật bằng hai tay cho Lâm Vĩnh Thường, Lâm Vĩnh Thường lắc đầu, “Đây cũng xem là một vật chứng, ngươi giữ đi, sau này có thu thập vật chứng cho vụ án thì có thể sử dụng.”
Thị vệ giáp thu hồi tín vật rồi hành lễ lui ra.
Lâm Vĩnh Thường không rõ một người rốt cục đã phải trải qua chuyện gì mà lại thay đổi một trời một vực như thế. Hắn vẫn nhớ rõ người kia, học rất giỏi, ngộ tính rất tốt, đối với ai cũng ôn hòa hữu lễ, tao nhã điềm đạm, hoàn toàn khác hẳn vị Thái tử gia hỉ nộ vô thường kia.
Người nọ từng nói với hắn, “A Nghiệp, hiện tại ngươi làm thư đồng của ta. Sau này khi ta trưởng thành, có thể làm đương sai cho Hoàng tổ phụ thì ngươi cũng có thể theo ta làm đương sai, có được hay không?”
Có được hay không?
Đương nhiên được, khi đó Lâm Vĩnh Thường còn nhỏ, hắn không phải họ Lâm, cũng không phải gọi là Lâm Vĩnh Thường. Hắn chỉ nghĩ, hiện tại là thư đồng của Thế tử nhà Thái tử, đợi ngày sau Thế tử đăng cơ, quân làm minh quân, thần làm hiền thần, cả đời như thế là đủ.
Đã thôi rồi, cảnh còn người mất.
Hiện tại Lâm Vĩnh Thường không phải họ Phạm, cũng không còn là thư đồng a Nghiệp đơn thuần ngây thơ của Thế tử Thái tử. Người nọ, có lẽ cũng không còn như xưa?
Công tử không nhìn thấy thị vệ do hắn phái đến gặp Lâm Vĩnh Thường thì liền biết sự lựa chọn của Lâm Vĩnh Thường.
“Đã thôi rồi, cảnh còn người mất. Chưa dứt lời, lệ đã tuôn rơi.” Công tử cảm thán một tiếng, lập tức quyết định, phân phó, “Nếu Lâm Vĩnh Thường không thức thời thì cứ theo kế hoạch thứ hai mà làm.”
Lương Đông Sơ bỗng nhiên đến thăm An Định Hầu.
An Định Hầu vốn là Diêm vận tư, là một công việc béo bở, chẳng qua chưa kịp béo được bao nhiêu năm thì thuế muối bị cải cách, những thứ hắn kiếm lợi cũng bị Minh Trạm thu hơn phân nửa. Kinh hãi một lúc lâu, đau lòng một lúc lâu, nay An Định Hầu ở tại Dương Châu chỉ để phối hợp việc cải cách thuế muối mà thôi. Đợi thuế muối cải cách xong xuôi thì hắn cũng có thể quay về đế đô phục mệnh.
Nay công vụ của An Định Hầu cũng không nhiều, nhàn rỗi đến vô sự, thường ngắm hoa, nuôi chim, trò chuyện với lão bà.
Lần trước vì chuyện An Định Hầu rước tiểu thiếp về nhà mà An Duyệt công chúa nổi giận đùng đùng, quan hệ phu thê của hai người bị ảnh hưởng nghiêm trọng. An Định Hầu phải mất hết mấy tháng trời vất vả dỗ dành thì An Duyệt công chúa mới dịu xuống.
Có rất nhiều người không muốn thú quý nữ, quý nữ luôn là những người cáu kỉnh, ngươi làm sai chuyện gì thì sẽ phải gánh lấy hậu quả.
Đương nhiên cũng không phải tất cả đều tệ hại.
Có phiền toái nhưng cũng có lợi ích.
Giao tình của An Định Hầu và Lương Đông Sơ khá thân, hai người đều có chung thú vui nuôi chim. Nhưng ngày hôm đó Lương Đông Sơ không phải tìm An Định Hầu để nói về chuyện nuôi chim.
“Hầu gia, có chuyện lớn rồi.” Sắc mặt của Lương Đông Sơ căng thẳng, nói chuyện xui xẻo với An Định Hầu.
An Định Hầu cũng không để ý, chỉ cười nói, “Chẳng phải là người Thát Đát hay sao, yên tâm đi, có Vĩnh Định Hầu thì thành Dương Châu sẽ an toàn.”
“Ôi chao, bởi vì liên quan đến Vĩnh Định Hầu nên hạ quan mới bất đắc dĩ tìm Hầu gia thương nghị.”
“Ngươi tìm ta làm gì, nếu có con chim nào hay hay thì đem đến đây chúng ta đấu một trận. Còn nếu có chuyện gì hệ trọng thì đi nói với Lâm tổng đốc đi.”
Lương Đông Sơ bất chấp kiêng dè, nắm lấy tay áo của An Định Hầu rồi nhón chân thì thầm bên tai của An Định Hầu. An Định Hầu vừa nghe xong thì lập tức biến sắc!
Nguyễn Hồng Phi đang uống trà thì có một vị khách không mời mà đến.
Công tử tự ngồi xuống đối diện với Nguyễn Hồng Phi, mỉm cười nói, “Nhớ lại không bao lâu trước kia tiên sinh cũng từng chỉ dạy ta học hành, nay lại không chịu nhận ta hay sao?”
Nguyễn Hồng Phi lắc đầu, “Ngươi không phải là hắn.”
“Đúng vậy, nhoáng một cái đã hai mươi năm không gặp, tiên sinh nay đã là Quốc chủ Đỗ Nhược quốc, ta cũng không còn là chính mình.” Công tử cảm thán.
“Những lời giả dối như vậy thì ngươi không cần nói trước mặt ta.” Nguyễn Hồng Phi rửa sạch dụng cụ pha trà, đầu cũng chưa nâng, “Nếu ngươi biết ta từng ở Đông Cung làm tiên sinh thì cũng không nên ở trước mặt ta nói những lời giả dối thấp kém như vậy. Ta xưa nay nhìn người thì sẽ không quên, ngươi không phải là hắn.”
Trên mặt công tử lộ ra nụ cười vô cùng xảo quyệt, “Tiên sinh, trong thiên hạ này thì đại đa số mọi người đều giả dối, hơn nữa đại đa số mọi người cũng tin tưởng vào lời giả dối. Giả dối cũng là sự thật. Giống như tiên sinh, cho dù hiện tại có người nói tiên sinh là Nguyễn Hồng Phi, nhưng có ai tin tưởng hay không?”
“Nhưng nếu ngươi nói chính mình là Phượng Khải Trạch thì chắc chắn sẽ không có ai tin tưởng.” Nguyễn Hồng Phi thở dài, “Nhân Tông hoàng đế quả thật nhân từ.”
“Tiên sinh và ta đều là cá lọt lưới, ta nghĩ tiên sinh cũng không phải đang châm chọc ta, đúng không?” Công tứ nhếch lên đuôi mắt cười, trong mắt lộ ra vài phần ngây ngô.
Nguyễn Hồng Phi nói, “E rằng vận may của ngươi sẽ không tiếp tục được nữa.”
“Đúng vậy, hiện tại cũng không phải Nhân Tông hoàng đế cầm quyền. Nghe nói nay Hoàng đế sát phạt quyết đoán, không hề khoan dung.” Công tử nói, “Ta nghe nói Phúc Vương thúc là vì tiên sinh mà chết.”
“Ngươi cũng biết ta luôn chán ghét sự giả dối của Phúc thân vương mà.” Nguyễn Hồng Phi rót cho công tử một tách trà, rồi tự rót cho mình một tách khác, “Rõ ràng là dã tâm bừng bừng mà còn giả vờ không liên quan đến thế sự. Vì mạng sống mà bất kỳ chuyện gì hèn hạ nhất cũng có thể làm được, hắn đã hưởng thụ mấy năm qua, có chết thì cũng đáng.”
“Ta cũng không thích Phúc Vương thúc, hắn thật sự khiến người ta buồn nôn.” Công tử ngửi một chút hương thơm từ trong tách trà rồi thở dài, “Lần trước ta tưởng rằng tiên sinh sẽ giải quyết huynh đệ hai người kia, không ngờ tiên sinh lại nhân từ nương tay đến vậy.”
Nguyễn Hồng Phi liếc mắt nhìn người nọ rồi thản nhiên nói, “Cho dù ta giải quyết bọn họ thì cũng không đến phiên ngươi lên đài. Ngươi không bằng Minh Trạm.”
Công tử than nhẹ, lộ ra sắc mặt ảm đạm, “Đúng vậy, nếu không thì tiên sinh sẽ không làm ta mất mặt trước đám người Lý Phương Trần Đại Báo như vậy.”
“Lâu lắm rồi không gặp, trong lúc nhất thời ta thật sự nhận không ra ngươi, lúc đó chỉ cảm thấy nhìn quen mắt mà thôi.” Nguyễn Hồng Phi nhịn không được mà thổn thức một tiếng, “Ta vẫn không hiểu vì cớ gì ngươi lại làm như thế?”
“Năm đó tiên sinh thế nào, Nhân Tông hoàng đế đối với tiên sinh còn tốt hơn cả Thái tử. Nhưng kết quả thì sao?” Trong mắt công tử hiện lên một chút giễu cợt, “Ban đầu ta tưởng rằng tiên sinh đã chết, còn thường xuyên đến trước mộ phần của tiên sinh mà cúng bái. Đợi Phượng Cảnh Kiền đăng cơ, hắn đề phòng tôn thất còn hơn phòng giặc, muốn sống thì phải giả ngu như Phúc Vương thúc, ở trước mặt Phượng Cảnh Kiền mà ngoan ngoãn làm cẩu.”
“Tiên sinh à, ta thậm chí còn kém hơn Phúc Vương thúc.” Công tử nhấp một ngụm trà thơm, “Ta không muốn rơi vào kết cục giống như tiên sinh, càng không muốn sống cuộc sống hèn mọn như Phúc Vương thúc, sinh tử giao cho người khác nắm giữ. Mọi người đều là con cháu của Thái Tổ hoàng đế, ngai vàng của huynh đệ Phượng gia có được từ đâu? Ngai vàng của Nhân Tông hoàng đế có được từ đâu? So với bọn họ thì huyết thống của ta cũng không hề thấp kém.”
“Trong các đệ tử của ta thì ngươi là người có tài cán nhất.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...