Hoàng Đế Nan Vi

Đám người lắng nghe cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, Trần Đại Báo nói trước, “Nếu gặp được chuyện như vậy cũng là đại ân của công tử!”

Trịnh lão hổ và Trương lão lục có một chút do dự, “Công tử, thứ cho chúng ta nhiều lời một chút, làm sao ngài biết Tây Bắc sẽ gặp đại bại.”

Vị công tử mỉm cười, trong giọng nói thản nhiên tăng thêm vài phần tự đắc, “Ta có thể buôn bán với các ngươi thì đương nhiên cũng có thể buôn bán với người Thát Đát. Ta biết rõ tình huống của người Thát Đát hơn triều đình. Thát Đát lợi hại thế nào thì ta tin là các ngươi cũng biết.”

Lý Phương lại nói, “Nghe nói triều đình vừa mới đánh bại người Thát Đát, cho dù người Thát Đát sẽ đánh nhau với triều đình, nhưng muốn đánh đến đế đô thì chẳng phải chuyện dễ. Nghe nói quân đội Tây Bắc có đến ba mươi mấy vạn tinh binh, đó cũng không phải chỉ bài trí cho vui.”

Vị công tử kia xem như là người cẩn thận, “Sự tình liên quan đến chuyện cơ mật, thứ cho ta không thể nhiều lời với các vị! Ta và các vị ước hẹn, đợi Vĩnh Định Hầu rời đi thì các vị lập tức đổ bộ! Đến lúc đó Tây Bắc đại bại thế nào thì các vị đương nhiên biết được!’

Nói như vậy khiến đám người không còn ý kiến. Kỳ thật khả năng chiến đấu trên biển của bọn họ rất mạnh, tuy rằng hải quân của Vĩnh Định Hầu chưa được thiết lập, nhưng lục quân lại rất có năng lực, mạnh hơn đám ô hợp ở Hoài Dương trước kia gấp cả trăm lần. Chỉ cần bọn họ vừa đổ bộ thì sẽ bị đánh tan tát như hoa rơi nước chảy.

Chỉ cần có thể khiến Vĩnh Định Hầu bỏ của chạy lấy người thì việc đổ bộ Hoài Dương cũng không phải chuyện khó.

Hơn nữa có thể cướp bóc Tô Hàng nhị châu, lời dụ dỗ này quả thật có sức mê hoặc quá lớn.

Lý Phương lại nói, “Công tử quan tâm đến chúng ta như thế thật khiến Lý mỗ cảm kích. Nhưng làm như vậy thì dường như tất cả lợi ích đều thuộc về chúng ta, chẳng có lợi ích gì đến bản thân của công tử cả.” Tục ngữ thường nói, không có lợi thì không dậy sớm. Lý Phương không tin có người sẽ chân chính suy nghĩ cho đám hải tặc bọn họ.

Cho dù bọn họ có thể thật sự cướp bóc Tô Hàng, chiếm được thu hoạch lớn, nhưng vị công tử này nhất định sẽ đòi lấy báo đáp xứng đáng từ phía bọn họ!

Lý Phương phán đoán rất chính xác, vị công tử kia mỉm cười, “Chẳng những các ngươi có lợi, một khi Đông Nam loạn lạc, đế đô loạn lạc thì thiên hạ đều sẽ loạn lạc, khi Hoàng đế không có đức có tài thì khó tránh được việc thay đổi tân quân.”

“Bệ hạ thật sự anh minh hơn người. Ta hơi nghi ngờ không biết chúng ta có làm sai hay không?”

“Đem mọi người đặt dưới mí mắt thì cũng không xem là kẻ anh minh hơn người. Phụ thân, mọi việc đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ đợi thời cơ mà thôi. Đại Phượng cũng không phải thiên hạ của phụ tử Trấn Nam Vương nhà hắn. Chúng ta cũng là họ Phượng, cũng là con cháu của Thái tổ hoàng đế.”

Minh Trạm hiểu rất rõ ưu khuyết điểm của mình, hắn vừa mới đăng cơ, cho dù như thế nào thì cũng không thể sánh bằng nhiều năm thống trị của Phượng Cảnh Kiền đối với quốc gia. Minh Trạm biết rõ bản thân của mình đối với quốc gia cũng không có uy vọng như Phượng Cảnh Kiền. Vả lại trước kia Minh Trạm cũng không biết khi Phượng Cảnh Kiền thống trị lại có nhiều chuyện lùm xùm ngầm như vậy.


Thế nên hắn vẫn chưa nắm hết các thế lực tứ phương ở trong tay.

Sau khi chiến thắng người Thát Đát, không phải là không có ai đề nghị thừa thắng xông lên, nhưng Minh Trạm chỉ quen thuộc với Bình Dương Hầu nhất trong bốn vị tướng lãnh phòng tuyến Tây Bắc. Huống chi từ khi Minh Trạm biết Tây Bắc và Thát Đát lén lút giao dịch thì trước khi hoàn toàn nắm Tây Bắc trong tay, hắn cũng không hy vọng phát động chiến tranh với Thát Đát.

Tuy rằng gặp nhiều chuyện khó xử không muốn người biết nhưng Minh Trạm có cách của Minh Trạm.

Trước tiên nói đến Đông Nam, khi làm Thái tử thì Minh Trạm đã thanh trừng Chiết Mân. Sau khi đăng cơ thì trực tiếp phái Lâm Vĩnh Thường trẻ trung khỏe mạnh đến Hoài Dương, lại dùng một Vĩnh Định Hầu trung thành xuống phía Nam nắm giữ quân Hoài Dương.

Năm đó, Minh Trạm cũng từng lĩnh giáo thế lực khó thuần của Hoài Dương.

Lại một lần nữa Minh Trạm thể hiện sự khác biệt của mình với người thường, khống chế Hoài Dương từ phía xa thì hiện tại hắn vẫn chưa làm được, thay vì như thế, hắn liền đem đám đầu sỏ có uy tín danh dự ở Hoài Dương kéo đến đế đô để giám sát dưới mí mắt của mình.

Biện pháp này tuy rằng rất ngốc nhưng lại cực kỳ hiểu quả.

Bởi vì bất cứ Hoàng đế nào cũng sẽ cảm thấy tin tưởng khi nắm chặt đế đô trong tay.

Tiêu Dao Hầu, Lâm Giang Hầu, Cẩm Y Hầu, Thiện Nhân Hầu, bốn vị này đều là hậu đại của Nghi Thân Vương: trưởng tử của Thái Tông hoàng đế. Nghi Thân Vương vốn là trưởng tử của Thái Tông hoàng đế nhưng vì sao không thể xưng đế, ngược lại bị phong là Thân Vương trấn giữ Hoài Dương? Vấn đề này có liên quan đến một chuyện không thể không nhắc đến.

Nghi Thân Vương tuy là trưởng tử của Thái Tông hoàng đế nhưng hắn không phải là đích tử, bởi vì mẫu thân của hắn không phải chính thê của Thái Tông hoàng đế. Chính thê của Thái Tông hoàng đế là Gia Nghi hoàng hậu, hơn nữa khổ một điều là Gia Nghi hoàng hậu tuy rằng qua đời sớm nhưng bà ta lại có cốt nhục của chính mình, chính là tam Hoàng tử.

Năm đó khi lập Thái tử, trong triều không ngừng tranh luận, cuối cùng Thái Tông hoàng đế mới nói, “Mặc dù Nghi Vương cao quý, nhưng đích tử vẫn quan trọng hơn.” Bèn lập tam Hoàng tử làm Thái tử, chính là Cao Tông hoàng đế.

Cao Tông hoàng đế cũng không bạc đãi thân thích của Nghi Vương, Cao Tông hoàng đế luôn phong thưởng hậu hĩnh cho Nghi Vương, cho đến nay hậu đại của Nghi Vương đều được ban hầu ban tước.

Đây cũng là lai lịch của bốn vị hầu tước, Tiêu Dao Hầu, Lâm Giang Hầu, Cẩm Y Hầu và Thiện Nhân Hầu.

Thân phận của Minh Trạm cao quý nhưng so về vai lứa thì hắn lại còn rất nhỏ, bốn vị này đều đứng ở hàng thúc thúc của hắn. Minh Trạm triệu bọn họ từ ngàn dặm xa xôi ở Hoài Dương đến đế đô, đương nhiên phải thiết yến chiêu đãi, hắn cười nói, “Trẫm đăng cơ khi còn là thiếu niên, nay phụ hoàng lại đến tận Tây Nam, trong triều, nhiều việc phải dựa vào các lão thần để giải quyết.” Vì sao Lý làm nũng muốn từ quan, Minh Trạm có chết cũng phải giữ lại? Bởi vì Lý Bình Chu là Phượng Cảnh Kiền lưu lại để hỗ trợ cho hắn, là lão thần tứ triều. Huống chi Lý Bình Chu nổi danh thanh liêm, trên phương diện nào đó thì Lý Bình Chu đại biểu cho tất cả lão thần mà Phượng Cảnh Kiền đã lưu lại. Nếu Minh Trạm vừa đăng cơ đã động vào lão thần thì đừng nói là Âu Dương Khác lạnh tâm mà ngay cả đại tướng đóng quân ở biên ải cũng sẽ nghi ngờ.


Minh Trạm là người vô cùng cẩn thận, vì vậy hắn vẫn giữ lại các lão thần của Phượng Cảnh Kiền, chẳng qua hắn sẽ chậm rãi thu xếp tâm phúc của chính mình vào trong đó.

Bốn vị Hầu gia có Thiện Nhân Hầu lớn tuổi nhất, Thiện Nhân Hầu đã sáu mươi, râu tóc bạc trắng, bộ mặt hiền hòa, cười nói, “Thái thượng hoàng là minh quân, thần tử trung thành vì nước. Bệ hạ tài đức sáng suốt, duy trì thái bình cho thiên hạ, ngày sau công trạng sẽ hơn Tam hoàng, tài đức sẽ vượt Ngũ đế.”

Lời của Minh Trạm có lừa quỷ thì quỷ cũng không tin! Phải dựa vào các lão thần để giải quyết? Nói ra câu này thì ai tin cho được? Lúc trước là lão thần nào muốn cải cách thuế muối, mở rộng hàng hải? Chẳng phải là tên tiểu hoàng đế này đã làm hay sao?

Bất quá mọi người đều là lão hồ li thành tinh, đương nhiên không có kẻ nào ngốc nghếch bảo rằng Hoàng đế bệ hạ ngài nói chuyện gạt người. Ba người còn lại nghe Thiện Nhân Hầu nói xong lời đó thì cũng bắt đầu nịnh nọt. Trong lúc nhất thời lời ngon tiếng ngọt ồ ạt tuôn ra.

Minh Trạm cười ha ha, “Các thúc bá thật sự quá đề cao trẫm rồi. Luận về tuổi tác thì trẫm còn nhỏ hơn trưởng tôn của Thiện Nhân đường bá đến hai tuổi lận mà. Luận về uy vọng thì hoàn toàn không thể sánh bằng đức cao vọng trọng của phụ hoàng. Luận về triều chính thì cũng không tinh thông như đám người Lý tướng. Vả lại từ mười tuổi trẫm đã đến đế đô rồi ở tại trong cung, trước kia còn có vài vị Hoàng huynh làm bạn.” Thở dài một hơi, sắc mặt của Minh Trạm trở nên âm trầm, “Nay cũng không cần phải nói ra, mặc dù trẫm ngồi trên ngôi cửu ngũ chí tôn, nhưng các trưởng bối có thể chỉ đạo trẫm lại không nhiều, Thận Vương thúc tổ đã lớn tuổi, mấy ngày nay lại đau ốm, trẫm rất lo lắng. Còn nữa, ngay cả tam Vương huynh vẫn còn ham chơi hơn trẫm nữa là.”

“Có đôi khi trẫm muốn thân cận với trưởng bối, lại bỗng nhiên nhìn thấy bên cạnh không có trưởng bối nào để thân cận, cảm thấy rất cô liêu.” Minh Trạm cười, “Còn nữa, từ khi trẫm đăng cơ đến nay vẫn chưa gặp các vị thúc bá. Trẫm muốn xuất hành thì văn võ bá quan cả triều đều ngăn cản, vì vậy đành phải hạ chiếu chỉ mời các thúc bá đến đế đô. Các thúc bá nhìn trẫm đi, trẫm đây cũng có rất nể trọng các vị thúc bá.”

Cho dù trong lòng nghĩ như thế nào thì Lâm Giang Hầu vẫn tỏ ra vẻ mặt cảm kích, “Bệ hạ thật sự rất khiêm tốn, chúng ta là cốt nhục chí thân, Hoàng thượng là cửu ngũ chí tôn, đối đãi với lão thần rất hữu lễ, lão thần cảm kích còn không kịp nữa là. Chẳng qua lão thần mấy năm nay ở nơi xa xôi, hoàn toàn không biết gì về chuyện chính sự, sợ sẽ khiến Hoàng thượng phải mất mặt.”

Cẩm Y Hầu lại ngượng ngùng, đứng dậy tạ tội, “Khuyển tử vừa đến đế đô đã gây phiền phức cho bệ hạ, thần thật sự không có mặt mũi gặp bệ hạ.”

Minh Trạm cười sáng lạn, “Nếu chính sự đều do ta xử lý thì cần đại thần để làm gì? Đám người Lý tướng trung thành vì nước, có bọn họ thì trẫm rất yên tâm. Nếu các thúc bá nhàn hạ thì chúng ta cùng đi du hồ ngắm hoa ngắm trăng, trò chuyện tiêu sái.”

Mọi người mỉm cười đồng ý, Minh Trạm vừa cười vừa nhìn Cẩm Y Hầu, “Cẩm Y đường bá, ngài không cần phải lo lắng. Trẫm đã biết chuyện của Phượng Lật. Hiện tại trẫm vừa đăng cơ, lúc trước biểu huynh của Vĩnh Ninh Hầu phạm tội, trẫm đã xử trí như thế nào? Mặc dù các thúc bá ở cách xa đế đô một chút, có lẽ cũng nghe thấy phong thanh. Còn nữa, vụ án của Nam Phong Bá phủ thật sự là mất mặt.”

“Hoàng đế thật khó làm, nếu trẫm chỉ là dân chúng bình thường thì làm sao lại không quan tâm đến thân nhân trong nhà. Người thân vẫn gần gũi hơn so với ngoại nhân, tình cảm cũng nhiều hơn.” Minh Trạm thở dài, “Nhưng trẫm là Hoàng đế, cả triều văn võ bá quan, thiên hạ dân chúng, bao nhiêu ánh mắt đều nhìn chằm chằm vào trẫm. Vĩnh Ninh Hầu là cữu cữu của trẫm. Nam Phong Bá Lục gia lại là phu gia của đại Công chúa. Trẫm thì sao, tuy rằng trong lòng thiên vị nhưng lý trí lại không thể thiên vị. Trước kia trẫm đọc sử sách, thấy Thái Tổ hoàng đế nổi giận chém đầu Hi Vương, trẫm cảm thấy rất khó hiểu. Chẳng lẽ ngoại nhân lại hơn cả thân nhi tử của mình hay sao?”

“Thái Tổ hoàng đế là người vô cùng anh minh, cũng phải vướng vào những chuyện khó xử như vậy, huống gì là trẫm.” Minh Trạm mỉm cười, “Cẩm Y đường bá không cần ngại ngùng, chẳng lẽ Thái Tổ hoàng đế không phải là minh quân hay sao? Nhưng vẫn có nhi tử như Hy Vương. Cũng tương tự, Nhân Tông hoàng đế là người khoan hồng độ lượng, khi Lệ thái tử phát rồ, cho dù là mẫu thân Phương thị cũng không thể tha thứ.”

Mọi người vốn nghĩ rằng bọn họ vừa đến đế đô, lại đều là trưởng bối, Hoàng thượng khách khí thiết đãi yến tiệc, Cẩm Y Hầu thừa dịp này thỉnh tội, Hoàng thượng nhất định sẽ cười trừ, nào ngờ Minh Trạm lại nói luyên thuyên cả buổi. Nhất thời khiến mọi người đều cảm thấy phải cẩn trọng, nghiêm mặt nhận giáo huấn từ Hoàng đế bệ hạ.


“Cho nên trẫm nói, Cẩm Y đường bá thật sự là nghĩ quá nhiều rồi.” Minh Trạm thấy không khí có chút lạnh lẽo, hắn nâng tay rồi hạ xuống, ra hiệu cho Cẩm Y Hầu an tọa, ôn hòa mỉm cười, “Tuy rằng Phượng Lật suýt nữa đã gây ra họa, nhưng dù sao trẫm cũng nể mặt Cẩm Y đường bá mà răn dạy hắn. Chúng ta đều là người một nhà cả mà. Trẫm họ Phượng, Phượng Lật cũng là đường huynh của trẫm, hắn gặp họa thì trẫm còn mặt mũi gì nữa chứ?”

“Cữu gia của Vĩnh Ninh Hầu họ Triệu, Nam Phong Bá Lục gia họ Lục, cho dù có quan hệ thân thích với hoàng thất, nhưng bọn họ không phải họ Phượng.” Minh Trạm nói, “Nếu họ Phượng chúng ta làm ra chuyện mất mặt thì không nói đến trẫm, ngay cả Cẩm Y đường bá cũng sẽ bị ảnh hưởng đến thanh danh xưa nay.”

Minh Trạm nói chuyện luôn vừa đấm vừa xoa, nhất là luôn mang theo vài phần chân thành, Cẩm Y Hầu thở dài, “Hoàng thượng thật sự nói ra đáy lòng của lão thần.”

Minh Trạm nhẹ nhàng nói, “Cẩm Y đường bá lo nghĩ, trẫm cũng lo nghĩ, đương nhiên trẫm có thể nói ra đáy lòng của đường bá.” Nâng ly cười nói, “Nào nào, hôm nay thúc bá điệt chúng ta gặp gỡ, quả thật là chuyện vui, đừng nhắc đến việc này nữa. Trẫm kính chư vị thúc bá một ly.”

Bốn người đồng thanh nói, “Không dám không dám.” Sau khi tạ ơn thì ngửa đầu uống cạn.

Sau bốn ngày mở tiệc chiêu đãi, Minh Trạm ban thưởng lễ vật cho bọn họ rồi lưu bọn họ ở lại đế đô.

Vài vị lão huynh đệ từ trong cung đi ra, miệng đều khen Hoàng thượng thánh minh, đợi đám thê nữ từ trong cung Thái hậu đi ra rồi tự dắt nhau về nhà.

Thiện Nhân Hầu lớn tuổi, uống rượu có chút ngà ngà say, dựa vào nhuyễn tháp để tiểu nha hoàn trẻ tuổi nhanh nhẹn cẩn thận dùng khăn ấm lau mặt cho hắn.

“Hầu gia, uống bát canh tỉnh rượu đi.” Thiện Nhân Hầu phu nhân tự mình bưng bát canh tỉnh rượu đến, đuổi đám nha đầu ra ngoài, sau đó đích thân hầu hạ trượng phu dùng canh tỉnh rượu, lại ấn lên thái dương của Thiện Nhân Hầu, động tác không nhẹ không mạnh.

“Thái hậu nói gì với các nàng?” Thiện Nhân Hầu thản nhiên hỏi.

“Thì còn nói gì nữa, chỉ là vài lời khách khí mà thôi.” Thiện Nhân Hầu phu nhân nở nụ cười, vết chân chim nơi khóe mắt càng hiện lên rõ ràng, “Yến hội của Thái hậu nương nương so với lúc trước Thái hoàng thái hậu còn làm chủ hậu cung thì thật sự không bằng.”

Thiện Nhân Hầu nói, “Mọi người cũng không phải đến đó chỉ để ăn uống, xa xỉ quá thì sẽ lãng phí. Nay Hoàng thượng và Thái hậu thực hiện nghiêm khắc việc tiết kiệm, thật là minh quân.”

“Đúng vậy.” Thiện Nhân Hầu phu nhân cười nói, “Cũng không phải thiếp cố ý nịnh bợ, nhưng Thái hậu nương nương lợi hại hơn Thái hoàng thái hậu nhiều.” Kỳ thật Thiện Nhân Hầu phu nhân ở đế đô không lâu, số lần gặp Ngụy thái hậu cũng không nhiều. Nhưng xuất thân của Ngụy thái hậu thì chẳng có gì là bí mật trong thiên hạ này, hơn nữa lão thái thái tâm tính đơn giản, mở yến hội chủ yếu là vì cái danh mà thôi. Nếu ngươi trông cậy vào việc lão thái thái giúp đỡ gì đó trong việc triều chính thì hoàn toàn là nằm mơ. Lão thái thái không phải người như thế, bà ta cũng không có bản lĩnh như vậy. Vì thế lão thái thái đặc biệt chỉ an hưởng phú quý, chưa bao giờ có ý nhúng tay vào quyền thế. Ngươi giao tiếp với lão thái thái thì chỉ có thể dùng hai chữ để hình dung, chính là: Thoải mái.

Nay Vệ thái hậu là mẫu nghi thiên hạ, có dũng có mưu, lại uy nghi tự tại, mỗi khi cất tiếng thì đều có ý tứ sâu xa, ngươi không cẩn thận cân nhắc trong lòng thì e rằng sẽ lỡ mồm đáp sai.

Mọi người đã sớm quen với yến hội có không khí thoải mái ở thời kỳ của Ngụy thái hoàng thái hậu, nay chợt gặp phải Vệ thái hậu bí hiểm thì thật sự không thích ứng kịp. Thiện Nhân Hầu phu nhân thở dài, “Với lại, Thái hậu nương nương thật sự khá giống Phương hoàng hậu năm xưa.”

Thiện Nhân Hầu không đồng ý với quan điểm của lão thê, hắn nhắm mắt thản nhiên nói, “Phương hoàng hậu không thể sánh bằng Thái hậu nương nương, năm xưa Phương hoàng hậu dạy dỗ nhi tử thật sự không có bản lĩnh.”


“Thì có ai nói gì đâu. Nhớ năm xưa trong hậu cung của Nhân Tông hoàng đế, Thái hậu đã được nuôi dạy ở Khôn Ninh cung, khi ấy thiếp nghĩ Phương hoàng hậu nhất định sẽ để Thái hậu làm Thái tử phi. Không ngờ Thái hậu lại được gả cho Trấn Nam Vương.” Thiện Nhân Hầu phu nhân nói một cách cảm khái, “Vận mệnh của Thái hậu thật sự quá tốt.” Không gả cho Hoàng đế mà lại có thể làm được Thái hậu, không phải ai cũng có được bản lĩnh và vận mệnh như vậy .

Thiện Nhân Hầu phu nhân suy nghĩ một chút rồi cười nói, “Thiếp có dẫn Mẫn nhi theo, Thái hậu thật sự thích Mẫn nhi, có hỏi thăm nó vài câu.” Thiện Nhân Hầu phu nhân nói đến tiểu chắt nữ của mình, Phượng Tư Mẫn, năm nay mới năm tuổi, khả ái hoạt bát, lại biết chút cấp bậc lễ nghĩa, thật sự khiến người ta yêu thích.

Thiện Nhân Hầu cũng động lòng, mím môi tính toán một chút, sau đó nở một nụ cười đa mưu túc trí, “Vậy khi nào nhàn rỗi thì nàng cứ dẫn theo Mẫn nhi đến thỉnh an Thái hậu. Tiểu hài tử vẫn còn thơ ngây non nớt, dẫn nó theo cũng giúp nó dạn dĩ hơn, không có gì là không tốt cả.”

“Dạ.” Thiện Nhân Hầu phu nhân đáp lời.

Minh Trạm đi thỉnh an mẫu thân.

Ở chỗ của Vệ thái hậu còn có vài cây củ cải, chính là hai nhi tử của Phượng Minh Lan: Vĩnh Khác và Vĩnh Đoan, còn có nhi tử của Phượng Minh Thụy là Vĩnh Cẩn, chẳng qua chỉ mới hơn một tuổi, đang ngồi trong lòng của Vệ thái hậu, ngoài ra còn có Vệ Đàn Túc: trưởng tử ba tuổi của Vĩnh Ninh Hầu.

“Ôi chao, cả một đống củ cải này.” Uống rượu khiến sắc mặt của Minh Trạm hơi đỏ ửng, thấy đám tiểu tử muốn hành lễ thì hắn liền khoát tay, “Không cần hành lễ.” Sờ sờ đỉnh đầu của Vĩnh Khác và Vĩnh Đoan, nựng khuôn mặt nhỏ nhắn của Vĩnh Cẩn, mỉm cười hỏi Vệ Đàn Túc, “Tiểu Đàn, vì sao ngươi lại tiến cung.”

Vệ Đàn Túc nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, nghiêm túc suy nghĩ cả buổi rồi mới cất lên giọng nói còn hôi mùi sữa, “Bẩm Hoàng thýợng, là bá bá gọi ta ðến.”

Minh Trạm buồn bực, trêu ghẹo hắn, “Ngýõi nói thử xem, ngýõi ðánh rắm có một chút mà vai vế lại chẳng thấp tẹo nào. Ngang hàng với cả trẫm.”

Vệ Ðàn Túc mới ba tuổi, nghe không hiểu lời của Minh Trạm, hắn quay ðầu hỏi Vệ thái hậu, “Bá bá, ðánh rắm lớn lắm ý?”

Chọc cho Vệ thái hậu phải bật cýời, Vĩnh Ðoan lớn tuổi nhất, nãm nay ðã năm tuổi, bèn tiến lên chê cười Vệ Đàn Túc, thầm thì cười nói, “Thật sự là ngốc, đánh rắm là đánh rắm, làm gì mà có lớn nhỏ ở đây.”

Vĩnh Khác và Vệ Đàn Túc bằng tuổi, hắn chạy vòng quanh người Vệ Đàn Túc, Minh Trạm thấy vậy bèn hỏi, “Vĩnh Khác, ngươi làm gì vậy?”

Vĩnh Khác nghiêm chỉnh nói, “Điệt nhi xem mông của Vệ Đàn Túc lớn cỡ nào, mông và đánh rắm chỉ kém nhau một chữ, có lẽ là có liên quan đến nhau.” (trong tiếng hoa chữ đánh rắm thêm 1 chữ nữa thì sẽ thành mông)

Minh Trạm cười khen, “Ngươi mới bấy nhiêu tuổi mà đã nghĩ ra được như vậy. Thật sự là thông minh.”

Vĩnh Khác ngượng ngùng cười cười, đem bàn tay bé nhỏ đặt ra sau lưng, ngẩng lên khuôn mặt non nớt nhỏ nhắn, cười nói, “Điệt nhi cảm tạ Hoàng thúc khích lệ.”

Minh Trạm nói chuyện với đám tiểu tử một lúc thì phân phó cho đám cung nữ dẫn bọn chúng lui xuống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui