Editor: Lạc Lạc
Beta: Nguyệt Vi Yên, Vũ Ngư Nhi
Tiết Tĩnh Xu ngồi trong điện nhưng trong đầu lại suy nghĩ về ý của An thân vương, hắn nói từ trước đến nay hoàng thượng đều tuân theo quy củ nhưng giờ vì nàng mà không quan tâm đến phép tắc của tổ tông.
Nàng càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu. Từ trước đến nay, hoàng đế mà làm chuyện ngu ngốc thì thể nào cũng có người đẩy trách nhiệm lên nữ tử, nào là hại nước hại dân, là tái thế, làm như nếu không có nữ nhân thì tất cả các hoàng đế đều là minh quân vậy.
Nàng nghĩ không biết An thân vương là vô ý nói ra hay cố ý nhằm vào?
"Sao lại không nói gì?" Hoàng thượng hỏi nàng.
Tiết Tĩnh Xu liếc hắn một cái, nói: "Lần sau hoàng thượng không cần vì thiếp mà phá lệ, nếu không có người biết lại nói linh tinh."
Hoàng thượng suy nghĩ lời nói của nàng một lúc rồi hỏi: "Vẫn còn để ý lời của Bát đệ? Cần gì phải để ý đến hắn, nếu nàng để ý lần sau ta không cho hắn tiến cung nữa."
Tiết Tĩnh Xu vội nói: "Như vậy sao được? Bệ hạ đừng làm như vậy."
Dù sao hôm nay mới định phá lệ vì nàng, còn chưa làm đã bị người ta chế nhạo, nếu như cấm An thân vương vào cung thật thì không biết sẽ bị người ta truyền thành cái gì nữa? Nàng không muốn trở thành yêu phi yêu hậu trong miệng người khác.
Hoàng thượng lại hỏi: "Vậy cấm túc hắn một tháng?"
Tiết Tĩnh Xu bất đắc dĩ nói: "Không phải hoàng thượng vừa mới bảo đệ ấy đến Cung thân vương học quy củ sao? Thế là đủ rồi."
Hoàng thượng hơi nhíu mày: "Vậy sao nàng còn không vui?"
Tiết Tĩnh Xu sững sờ, trong lòng giật mình suy nghĩ, do nàng để lộ tâm tình hay do hoàng đế quá nhạy cảm?
Rõ ràng việc khóa ngàn trượng lần trước mình có ý muốn phân cao thấp với hắn mà hắn không hề biết chút nào.
Nàng khẽ lắc đầu, nói: "Không phải, thiếp... suy nghĩ chút việc của yến tiệc sắp tới."
Không biết hoàng thượng có tin hay không nhưng cũng không truy hỏi nữa, chỉ nói: "Việc yến hội không cần lo lắng, chúng ta cùng bàn, cứ theo ta là được."
Tiết Tĩnh Xu gật đầu, tạm thời đặt chuyện kia xuống đáy lòng.
Một lúc sau Đức công công đứng ở bên ngoài nhắc nhở đã đến giờ.
Hai người ngồi lên kiệu rồi một trước một sau đi tới điện Vĩnh Hòa.
Lần cung yến này khác với tiệc Nguyên tiêu lần trước, dòng họ hoàng tộc, nhà mẹ đẻ hoàng hậu cùng bá quan văn võ đều tập trung đông đủ.
Hoàng thượng bước xuống ngự liễn nhưng không bước vào ngay mà đợi các cung nhân đỡ Tiết Tĩnh Xu xuống rồi dắt tay nàng cùng vào.
Còn chưa bước vào điện Vĩnh Hòa, mọi người trong điện đã quỳ xuống hô vạn tuế rồi lại hô hoàng hậu thiên tuế.
Lần đầu tiên Tiết Tĩnh Xu được nhận loại lễ này, nghe vừa điếc tai mà da gà còn nổi hết cả lên.
Nhưng nàng nhớ kỹ những lời Tô cô cô dạy bảo nên phải gắng đứng thẳng người, nhìn không chớp mắt.
Hai người cùng nhau bước lên Ngự tọa, hoàng thượng đỡ nàng ngồi xuống rồi mới tự mình quay về chỗ nói bình thân.
Triều thân cảm tạ long ân rồi chậm rãi đứng dậy, hoàng thượng lại nói thưởng ghế ngồi thì bọn họ mới quay trở về chỗ của mình.
Chỗ ngồi dưới Ngự tọa được chia thành hai bên, một bên là các vị vương công còn một bên là Tiết lão thái gia và Nhị lão gia.
Những quan lại còn lại thì ngồi theo phẩm cấp, thậm chí còn có người ngồi ngoài điện.
Tiết Tĩnh Xu nhìn qua bên tay phải thấy ông nội và cha hơi cúi đầu, khuôn mặt hai người hồng hào vui sướng mặc cho đã cố thu lại nhưng vẫn để lộ dấu vết.
Nàng thu mắt lại không nhìn nữa.
Tiếng đồng hồ ngoài điện vang lên, đại yến bắt đầu.
Mọi người lại quỳ xuống khấu đầu về phía đế hậu, trong miệng là những lời chúc mừng đại hôn của hoàng thượng.
Hoàng đế đứng lên ban thưởng ghế ngồi rồi sai người ban rượu.
Chúng đại thần cùng nhau nâng chén mời rượu đế hậu.
Tiết Tĩnh Xu bưng ly rượu trước mặt lên nhíu mày uống một ngụm, không phải vị cay như dự đoán mà là mùi hương chua chua ngọt ngọt. Nàng nhìn lén chén rượu của hoàng thượng, rõ ràng có mùi rượu nồng nhưng không hề giống của nàng.
Sau khi kính rượu thì từng món mỹ vị được bưng lên, hoàng thượng ra lệnh cho mọi người tự nhiên.
Các đại thần cũng thả lỏng đôi chút nói chuyện với người cùng bàn.
Hoàng thượng quay đầu nhìn Tiết Tĩnh Xu: "Muốn ăn gì nào?"
Bàn trước mặt bọn họ rộng hơn bàn của các triều thần nhiều, chỗ đồ ăn được bày bên phía hoàng thượng nàng không thể gắp được.
Tuy nhiên nàng chẳng cần tự mình gắp mà đã có nữ quan hầu thiện làm việc thỏa đáng, lời này của hoàng thượng quả thật là quá thừa.
Tiết Tĩnh Xu cũng không muốn phụ lòng tốt của hoàng thượng, nói ra tên vài món ăn để hoàng thượng gắp cho nàng.
Thừa dịp hoàng thượng lại gần nàng nhỏ giọng hỏi hắn: "Thiếp uống cái gì vậy? Sao không có mùi rượu?"
Hoàng thượng nói: "Cũng là rượu, nhưng là rượu hoa quả ủ nên mùi rượu nhạt hơn."
Hắn còn nhớ rõ hôm đại hôn nàng chỉ uống hai ngụm rượu mà khuôn mặt đã ửng đỏ, viền mắt ướt át nên hôm nay không thể để nàng uống nhiều.
Tiết Tĩnh Xu nghĩ thầm, cái gì mà mùi rượu nhạt chứ, rõ ràng một chút mùi cũng không có.
Hoàng thượng còn nói: "Rượu hoa quả này gồm hơn bốn mươi loại trái cây được ủ theo đơn thuốc của Thái y viện, có tác dụng tốt với nữ tử nên bình thường hoàng tổ mẫu cũng thích uống vài ngụm."
Tiết Tĩnh Xu nghe xong ra hiệu cho nữ quan rót thêm cho nàng một chén, dù có công hiệu hay không thì mùi vị của nó cũng không tồi.
Mọi người ở phía dưới không nghe thấy hai người nói gì nhưng họ biết rằng, lúc đầu đế hậu dắt tay nhau đi vào rồi bệ hạ tự mình gắp thức ăn cho hoàng hậu, bây giờ lại thì thầm nói chuyện gì đó, hiển nhiên là hoàng hậu vô cùng được sủng ái.
Người nhà họ Tiết vui vì việc thành, trên mặt càng lộ ra vẻ vui sướng.
Còn những người khác thì có lẽ là không.
Những người này có chút xung đột lợi ích với Tiết gia mà trong nhà có nữ nhi đang đúng độ tuổi tiến cung. Nếu hoàng hậu càng được sủng ái thì bọn họ sẽ càng bất lợi.
Qua ba tuần rượu, mấy vị thân vương tiến lên mời rượu đế hậu.
Tiết Tĩnh Xu nhân cơ hội này ghi nhớ nhóm hoàng tộc trong lòng.
Trừ mấy vị hoàng thúc không đề cập tới thì huynh đệ của hoàng thượng ở trong kinh cũng không nhiều, chỉ có người thứ tám An thân vương và người thứ mười Mẫn thân vương.
Trong đó, An thân vương đã gặp qua mấy lần còn đây là lần đầu nàng thấy Mẫn thân vương, trông hắn có vẻ là một thanh niên mười lăm mười sáu tuổi kiệm lời ít nói, dáng vẻ còn chút xấu hổ ngượng ngùng, đi mời rượu mà rượu chưa vào bụng mặt đã đỏ.
Tiết Tĩnh Xu cảm thấy buồn cười, đây là lần đầu tiên nàng có thể lên mặt khi so rượu đấy.
Vì các thân vương đến mời rượu mà nàng uống rượu trái cây nên vô tình uống nhiều hơn mấy chén.
Thấy nàng còn muốn cho người rót nữa, hoàng thượng liền vẫy tay cho nữ quan lui xuống rôi nói: "Mặc dù rượu trái cây rất nhạt nhưng cũng là rượu, tửu lượng của nàng không tốt chỉ nên uống một chút thôi."
Tiết Tĩnh Xu gật đầu nhưng trong lòng lại không phục, không có mùi rượu sao lại gọi là rượu? Nàng vừa mới cảm nhận hương vị được một chút đã không cho nàng uống.
Nhưng nàng lại không biết hai má mình đã ửng đỏ, đôi mắt mông lung, gương mặt rực rỡ như hoa xuân, phong thái toàn thân tỏa sáng rực rỡ, chỉ một cái nhăn mày cũng khiến người ta không rời nổi mắt.
Nhưng hiện nay trong điện không ai dám nhìn, chỉ không cẩn thận ngẩng đầu lên cũng vội vội vàng vàng cúi xuống, không dám... giương mắt nữa.
Cơm nước no nê lại đến tiết mục hiến vũ.
Tiết Tĩnh Xu ngồi ngay ngắn tại chỗ nhưng mí mắt ngày càng nặng, nàng cố mở mắt nhưng không chống nổi một lúc lại dần dần sụp xuống.
Hoàng thượng ngồi bên cạnh thấy rõ toàn bộ, biết bộ dáng này là do rượu gây nên nhưng chính nàng lại không phát hiện ra.
Hắn giơ tay gọi cung nhân đỡ hoàng hậu về cung Tê Phượng còn hắn vẫn chưa thể rời đi.
Quan lại triều thần thấy hoàng hậu rời đi giữa tiệc cũng không ai dám nói năng gì.
Đợi cho màn hiến vũ kết thúc, Tiết lão thái gia mang theo người Tiết gia dập đầu tạ ân. Lễ bộ báo với hoàng thượng buổi cung yến đã kết thúc, đại hôn cuối cùng cũng hoàn thành.
Hoàng thượng lên Ngự liễn sai người đến cung Tê Phượng.
Đến cung Tê Phượng cũng không ngạc nhiên khi thấy người phục vụ đã chờ sẵn ngoài điện.
Cung nhân thấy hắn định quỳ xuống hành lễ thì Đức công công vội nói: "Đừng lên tiếng."
Khi còn cách cung Tê Phượng một đoạn, hoàng thượng đã xuống Ngự liễn đi bộ qua đây, rõ ràng là không muốn làm phiền giấc ngủ của hoàng hậu thế nên sao có thể để cho các nàng ầm ĩ?
Hoàng thượng hỏi: "Hoàng hậu ngủ rồi sao?"
Nữ quan dẫn đầu khẽ nói: "Nương nương không cho nô tỳ vào hầu hạ, lúc nãy còn nghe thấy tiếng nhưng giờ thì không còn động tĩnh."
Hoàng thượng đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Đức công công đoán ý hoàng thượng, dò xét hỏi: "Tối nay bệ hạ muốn nghỉ tại cung Tê Phượng hay trở về điện Sùng Đức?"
"Trẫm vào nhìn xem, các ngươi chờ ở bên ngoài." Hoàng thượng trầm mặc một lúc mới nói.
Trong điện, nến đã được đốt, màn rũ xuống mặt đất, vô cùng yên tĩnh.
Hoàng thượng chậm rãi tiến lên, từ từ vén màn thấy Tiết Tĩnh Xu nằm bên trong mở to mắt nhìn hắn.
Hoàng thượng có chút bất ngờ: "Còn chưa ngủ?"
Tiết Tĩnh Xu gật đầu, nàng chỉ mới tắm rửa qua loa, tóc trên trán còn chỗ ẩm ướt, mặt còn đỏ hơn cả lúc vừa nãy.
Hoàng thượng tiến lại gần một chút nói: "Đây là do tác dụng của rượu, nàng có thấy khó chịu hay không?"
Tiết Tĩnh Xu lắc đầu.
Hoàng thượng nói: "Ta sai phòng bếp nấu canh giải rượu cho nàng."
Tiết Tĩnh Xu lại lắc đầu, lần này còn nóng nảy hơn cả lúc nãy: "Ăn không vào... ăn không vào."
Hoàng thượng phát hiện ra gì đó, cúi đầu nhìn nàng một lúc, Tiết Tĩnh Xu lẳng lặng nhìn lại hắn, nếu như bình thường thì nàng sẽ không như thế.
Hoàng thượng chắc chắn suy đoán trong lòng, hoàng hậu – uống say chỉ vì mấy chén rượu trái cây trẻ con cũng có thể uống vài chén.
Thế nhưng hoàng thượng có chút bất ngờ, lần đầu tiên hắn nhìn thấy người uống say không khóc không nháo mà im lặng ôn nhu như vậy.
Hắn ngồi bên giường nhìn nàng một lúc, đột nhiên vươn tay chọc khuôn mặt của Tiết Tĩnh Xu một cái, cảm xúc mềm mịn nóng hổi lại mềm mại truyền đến tay hắn, rõ ràng thịt trên mặt nàng nhiều hơn trên người nhiều.
Tiết Tĩnh Xu nhíu mày nhìn hắn.
Hoàng thượng lại chọc tiếp má bên kia.
Tiêt Tĩnh Xu nhíu mày chặt hơn, bộ dạng rất phiền não nhưng lại không né tránh.
Hoàng thượng bình tĩnh nhìn một hồi rồi đi ra ngoài thông báo với Đức Lộc tối nay hắn nghỉ tại đây.
Cung nhân tiến lên giúp hắn thay y phục, hắn rửa mặt xong rồi cho các nàng đi xuống.
Hắn xốc màn lên, hoàng hậu vẫn đang ngoan ngoãn mở mắt nhìn hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...