Sự quan tâm và chăm sóc của Hồng Gia Đế làm cho Từ Canh vô cùng cảm động, hắn vốn tưởng rằng một khi chuyện này bị vạch trần, không chỉ mình hắn, mà Tân gia cũng phải chịu liên lụy, đặc biệt là tiểu Tam Lang, nếu đổi lại là một hoàng đế khác, chỉ sợ trong cơn giận dữ muốn lấy mạng hắn là còn nhẹ, nhưng Hồng Gia Đế không những không tức giận, ngược lại còn lựa lời khuyên bảo hắn, thậm chí không bắt ép hắn phải lập tức thành thân, Từ Canh quả thực vô cùng cảm động, vì thế, bệnh tình của hắn cũng nhanh chóng tốt lên.
Tuy rằng bên phía tiểu Tam Lang không có đáp lại, thế nhưng chỉ cần hắn kiên trì chân thành, nói không chừng tiểu Tam Lang sẽ cảm động.
Quần thần không biết những chuyện này, một số người có ý xấu còn muốn đổ nước bẩn lên người Tân Nhất Lai, tuy rằng Tân Nhất Lai không sợ bọn họ, nhưng cũng không muốn dây dưa với những người này, chỉ đơn giản là cáo bệnh nghỉ ngơi ở trong phủ.
Phần lớn các quan đại thần đều là người nhìn vào lợi ích, ngoại trừ những bằng hữu và cấp dưới có quan hệ tốt với ông ta ở Công Bộ, các quan đại thần còn lại đều tránh rất xa, ngay cả trong Hoắc gia cũng đã bắt đầu có người nói xấu, lén lút nói Hoắc Kỳ không có mắt nhìn.
Những lời này truyền tới tai đại nương tử Hoắc gia, khiến đại nương tử nổi giận đùng đùng trừng trị bảy tám hạ nhân dám đặt điều nói xấu, cho dù Nhị thái thái và Tam thái thái có can ngăn thế nào cũng vô dụng.
Kết quả, sau khi những hạ nhân này vừa mới bị đuổi đi, thì trong triều lại truyền ra tin tức, Hồng Gia Đế không chỉ tự mình hỏi han bệnh tình của Tân Nhất Lai, buổi chiều hôm nay ông còn đích thân tới cửa thăm bệnh, cho Tân Nhất Lai rất nhiều mặt mũi.
Tin tức này vừa truyền ra, những lời đồn đại trong kinh thành lập tức tắt ngấm.
Ngay cả Tân Nhất Lai cũng là “sờ không tới suy nghĩ của Trượng Nhị hoà thượng” (không hiểu được tình huống), thật vất vả mới tiễn được tôn đại phật Hồng Gia Đế đi, hai vợ chồng lập tức đóng cửa bắt đầu thảo luận rốt cuộc Hồng Gia Đế đang làm cái quỷ gì.
“Gần đây hoàng đế bệ hạ bị cái gì vậy, ngay cả ta cũng không biết mình đã đắc tội ông ta ở đâu, hôm nay ông ta lại bày ra vẻ mặt quân thần hòa ái, chắc là ông ta đã từng đi học diễn xuất.” Tân Nhất Lai không nhịn được than thở, “Khó trách người xưa nói gần vua như gần cọp, hoàng đế này cũng thật khó hầu hạ.”
Hoàng thị cũng buồn bực, “Không biết có phải do ta nghĩ nhiều không, sao lại cảm thấy hôm nay bệ hạ có hơi kỳ lạ.” Không phải nói là đặc biệt tới thăm bệnh sao, đầu tiên là gặp Thụy Hòa, sau đó lại hỏi mấy đứa nhỏ còn lại, thậm chí còn cho người dẫn Thụy Xương và hai đứa nhỏ sinh đôi tới gặp, trong khi nói chuyện lại liên tục nhìn chằm chằm Thụy Xương, hay là đã nhìn trúng Thụy Xương làm phò mã? Nhưng mà, dưới gối Hồng Gia Đế chỉ có một tiểu công chúa bảy tuổi, chưa kể còn nhỏ tuổi hơn Thụy Xương rất nhiều, hơn nữa tuổi này cũng còn quá nhỏ.
Thái Tử điện hạ còn chưa thành thân, Hồng Gia Đế chắc là sẽ không vội vã xem mắt cho các công chúa.
“Ông ta nhìn chằm chằm Thụy Xương mấy lần.” Tân Nhất Lai nói một cách chắc chắn: “Còn liên tục gật đầu.”
“Chàng cũng phát hiện ra sao.” Hoàng thị lập tức lo lắng, “Chàng nói xem có phải bệ hạ rất thích thú cho nên hết lần này đến này khác mới muốn chỉ hôn cho mấy đứa nhỏ nhà chúng ta.
Ta không muốn Nhị Lang làm phò mã đâu, các công chúa cũng không dễ hầu hạ.”
Tân Nhất Lai lắc đầu, “Đừng suy nghĩ vớ vẩn, Đại công chúa mới bao nhiêu tuổi, đâu thể định thân sớm như vậy.
Ta đoán có thể là đang nhìn giúp người khác, đại trưởng công chúa hoặc là các tông thất khác……” Đến bản thân ông ta cũng không tin những lời này lắm, bởi vì những khúc mắc khi kế vị năm đó, cho nên vẫn khiến cho Hồng Gia Đế có chút bất mãn với tông thất, quan hệ giữa đại trưởng công chúa và bệ hạ cũng không thân thiết lắm, với tính tình của Hồng Gia Đế, sao có thể phí tâm tư giúp bọn họ coi mắt con rể.
Hai vợ chồng nghĩ tới nghĩ lui, cũng không rõ tại sao hôm nay Hoàng đế bệ hạ lại làm vậy, cho dù bọn họ có nghĩ nát óc chỉ sợ cũng sẽ không đoán được Hồng Gia Đế là muốn thông qua Thụy Xương để nhìn mặt con dâu.
“Lớn lên chắc là cũng xinh xắn.” Trên đường hồi cung, Hồng Gia Đế lẩm bẩm, “Mấy đứa nhỏ của Tân gia đều lớn lên đoan chín, ánh mắt trong sáng, thoạt nhìn không có vẻ gì là xấu.
Chỉ có điều đại nương tử kia ——” Ông ta không khỏi đau đầu khi nhớ tới những hành động tung hoành của Đại Trân sau khi hồi kinh, “Thật sự là có bản lãnh giống cha nàng.”
Hứa Phú Xương cười nói: “Nếu không sao Thái Tử điện hạ có thể nhìn trúng nàng chứ, tất nhiên là sẽ không giống những cô nương bình thường khác.”
“ Chỉ sợ tính tình quá mạnh mẽ, đến lúc đó Đại Lang không áp chế được nàng.” Hồng Gia Đế bất đắc dĩ lắc đầu, lát sau lại nghĩ thông suốt, lắc lắc đầu nói: “Trẫm không thèm quan tâm nó nữa, một cô con dâu lợi hại, cộng thêm một nhạc phụ nữa, trẫm sẽ ngồi nhìn nó sau này ngay cả phi tử cũng không dám nạp bị người khác chê cười.”
Hứa Phú Xương tiếp tục cười, “Theo nô tài thấy, có lẽ Thái Tử điện hạ cũng cam tâm làm như vậy.”
Đầu xuân, thời tiết dần dần ấm lên, rốt cuộc Đại Trân cũng được Hoàng thị thả ra.
Cuối cùng Từ Canh cũng đã hẹn được người, nghĩ đến việc được gặp lại tiểu Tam Lang, tất cả những phiền muộn và buồn bực của Từ Canh đều được quét sạch, trước khi đi còn đặc biệt thay quần áo mới, lại để Kim Tử búi tóc cho hắn thật gọn gàng.
Từ khi con đường chính nối từ kinh thành đến Thiên Tân được sửa thành đường bê tông, trong thành càng lúc càng náo nhiệt, ngày thường mà ngựa xe như nước không khác gì ngày lễ.
Xe ngựa của Từ Canh bị chặn ở trên đường rất lâu, lúc chạy đến Đắc Ý Lâu đã bị muộn mười lăm phút, Đại Trân đã đợi sẵn ở trong phòng.
Trước khi vào cửa Từ Canh lại sửa sang quần áo, đảm bảo rằng mọi thứ đều hoàn mỹ, lúc này mới gõ cửa bước vào.
“Điện hạ ngài đã tới.” Đại Trân ôm ly trà long nhãn táo đỏ chào hỏi Từ Canh, mỗi khi gặp mặt bọn họ chưa bao giờ để ý đến lễ tiết, Từ Canh cũng vô cùng thích điểm này.
Nhưng mà, khi mặt đối mặt lại khiến Từ Canh sửng sốt, bởi vì nhìn tiểu Tam Lang trước mặt có gì đó hơi khác lạ.
Hình như là có hơi béo lên, không, cũng không phải là béo, chỉ là các đường nét trên mặt càng mềm mại hơn, lúc trước giống như một thiếu niên lang thanh tú, mà bây giờ nhìn hắn càng giống một……cô nương dịu dàng.
Từ Canh không dám tiếp tục suy nghĩ, nhưng phàm là nam tử, không ai muốn bị người khác nói giống một cô nương, Từ Canh cảm thấy nếu hắn nói những lời này ra, tiểu Tam Lang sẽ lập tức nổi giận, nói không chừng lại thêm mấy tháng nữa sẽ không chịu gặp hắn.
Nhưng rõ ràng sự ngạc nhiên của hắn vẫn rơi vào trong mắt Đại Trân, Đại Trân bất đắc dĩ giơ cái ly trong tay lên, oán giận nói: “Mùa đông năm trước bị bệnh vài lần, ta bị mẹ ta nhốt ở trong phủ không cho ra ngoài, đến bây giờ vẫn còn phải uống thứ quỷ này, vừa ngọt vừa ngấy, ai uống vào cũng béo lên.”
“Ngươi bị bệnh sao?” Từ Canh vô cùng lo lắng, “Sao không nghe thấy ngươi nói gì.
Tìm thái y nào xem bệnh vậy, thái y nói sao?” Trong nháy mắt tất cả những ủy khuất khi tiểu Tam Lang vẫn luôn không chịu gặp hắn đều tan thành mây khói.
“Chỉ là cảm mạo, không có nặng lắm.”
“Dù vậy cũng không thể khinh thường.” Từ Canh quan tâm nói: “Mùa đông năm trước cũng không lạnh lắm, nếu ngươi vẫn luôn bị cảm lạnh, chắc chắn là thân thể không tốt.
Ngày mai ta sẽ cho Tưởng ngự y đến phủ một chuyến, để khám cho ngươi kỹ hơn, bây giờ còn trẻ tuổi thì chăm sóc sức khỏe cho tốt, nếu không sau này lớn tuổi, ngươi sẽ phải chịu khổ.”
Đại Trân cuống quít xua tay, “Không cần không cần, cha ta đã sớm mời ngự y tới khám rồi, ta không nhớ tên của ngự y đó, nhưng ông ấy rất giỏi.
Nếu lại mời người khác, chẳng khác nào chúng ta không tin ông ấy.
Bây giờ sức khỏe của ta đã tốt hơn, nếu không mẹ ta đã không cho ta ra ngoài rồi.”
Từ Canh nửa tin nửa ngờ, “Thật sao?”
“Thật hơn trân châu!” Đại Trân giơ tay nói: “Đó chính là mẹ ruột của ta, bà có thể không quan tâm ta sao.”
Lúc này Từ Canh mới tạm thời tin, lại tỉ mỉ hỏi thêm về tình hình sức khỏe của nàng, Đại Trân quả thực sắp không thể chịu đựng nổi.
Khó khăn lắm mới chuyển đề tại được, “…… Hôn sự của Đại huynh đã được định vào đầu tháng năm, trong nhà gần như đã sắp xếp xong, cha ta nhân dịp còn mấy tháng cũng sửa sang lại sân vườn, ngươi muốn đi xem một lát không?”
Từ Canh lập tức đồng ý, “Đúng rồi, đồ đạc của Hoắc gia đã mang đến chưa?”
“Họ nói là hôm nay sẽ cho người đến xem sân viện, không biết có tới không.” Đại Trân lộ ra vẻ đắc ý, “Không phải là ta khoe khoang, nhưng mà có tìm khắp kinh thành cũng không thể tìm được cái sân viện thứ hai giống nhà ta, tuy rằng không hoa lệ phú quý như hoàng cung, nhưng luận về thoải mái thì tuyệt đối không thua kém.”
Vì thế hai người lại thong thả đi về Tân phủ.
Lúc về đến nhà, trùng hợp gặp phải người Hoắc gia phái tới, nghe nói Thái Tử điện hạ đến, vội vàng lại bái kiến.
Từ Canh khách khí nói: “Ta tới phủ cũng là khách, các ngươi không cần phải khách khí như thế.” Dứt lời cười tủm tỉm vào sân cùng Đại Trân.
Người của Hoắc gia nhìn theo hai người bọn họ đi vào trong sân, lúc này mới lặng lẽ lau mồ hôi, nghĩ thầm khó trách bên ngoài đều nói Thái Tử điện hạ có quan hệ rất tốt với Tân gia, quả nhiên lời đồn không phải là giả, không chỉ có Tân đại nhân, Thái Tử điện hạ cũng rất vui vẻ hoà ái với tiểu lang quân Tân phủ, quả thực giống như đối với người thân của mình vậy.
Hôn sự của Đại nương tử, quả nhiên là không tệ!
Thái độ của mấy quản sự Hoắc gia càng thêm thân thiết, cho dù hạ nhân của Tân phủ hỏi cái gì, bọn họ cũng vô cùng khách khí, Hoành thúc nhìn thấy, âm thầm nói với những quản sự khác: “ Ai cũng nói Hoắc gia là võ tướng thế gia, trong phủ không biết dạy dỗ hạ nhân, quả nhiên chỉ là lời đồn, mấy vị này không phải rất biết lễ nghĩa đó sao.”
Hạ nhân liên tục hùa theo.
Đại Trân không dẫn Từ Canh vào khuê phòng của nàng, chỉ dẫn hắn tới viện của Thụy Hòa.
Nhóm đại quan quý nhân của Đại Lương triều cũng thịnh hành mốt xây sân vườn, nhưng mà lúc đó chăm sóc sân vườn vẫn chưa trở thành một môn học như bây giờ, sân vườn của các nhà cũng được trồng vô cùng “ sáng tạo”, có tao nhã tinh xảo, tất nhiên cũng có uy phong rộng lớn, nhưng đây là lần đâu tiên thấy một hoa viên có cảnh sắc thay đổi thoải mái tao nhã như vậy, không chỉ có những quản sự của Hoắc gia, ngay cả Từ Canh cũng rất kinh ngạc.
“Thế nào, đẹp không?” Đại Trân vô cùng đắc ý, lại kéo hắn đi về phía phòng tắm, “Bên này còn có phòng tắm và…… phòng gì ý nhỉ?”
Tiểu Đạo nhỏ giọng nhắc nhở, “Là phòng vệ sinh.”
“Đúng đúng đúng, chính là cung phòng.” Đại Trân che miệng cười, “ Lát nữa ngươi nhìn thấy cũng đừng giật mình nha.”
Rốt cuộc Kim Tử nhịn không được xen vào, “Nơi dơ bẩn như cung phòng thì có gì mà đẹp? Điện hạ cẩn thận kẻo bị dính mùi hôi thối.”
Đại Trân bị hắn nghi ngờ cũng không tức giận, chạy chậm đến phía trước dẫn đường, sau đó chạy tới mở cửa phòng tắm và nhà vệ sinh.
Từ Canh và Kim Tử đồng thời trợn to mắt, bốn phía trong phòng đều được lát bằng gạch màu xanh nhạt, sàn nhà cũng được lát bằng gạch màu xanh, trong phòng có một cái bàn cao đến eo, phía trên có một cái chậu tròn bằng sứ, dưới đáy chậu còn có một lỗ tròn nho nhỏ, không biết là dùng để làm gì.
Phía bên trên gắn một thứ có hình thù kỳ quái, Kim Tử tò mò duỗi tay chọc vào, nhỏ giọng bẩm báo với Từ Canh, “Điện hạ, bên trong trống không.”
Từ Canh cũng tiến lên sờ vào, hình như được làm bằng sắt, phía trên còn có một tay cầm hình tròn, hắn nhẹ nhàng đẩy sang trái phải, không nhúc nhích, sau đó lại đẩy lên đẩy xuống, quả nhiên, thứ này bị hắn nhẹ nhàng nâng lên, ngay lập tức một dòng nước chảy ra từ trong ống tròn rơi xuống chậu, Từ Canh sợ hãi lui về phía sau một bước.
“A—— tại sao lại như vậy?” Từ Canh cảm thấy mình giống như một tên quê mùa, vừa tò mò vừa nghi hoặc, hỏi đông hỏi tây thỉnh giáo phía Đại Trân, lúc đầu Đại Trân còn có thể nói vài câu, một lát sau không thể chống đỡ được nữa, rút lui nói: “Đừng hỏi ta nữa, nếu ngươi thật sự muốn biết, thì đi hỏi cha ta đi, nếu không thì đi tìm mẹ ta bà cũng có góp phần, khu vườn này chính là do mẹ ta thiết kế.”
Tân gia quả nhiên là tàng long ngọa hổ!
Hiếm khi Tân Nhất Lai đến nha môn, Từ Canh nghĩ tới nghĩ lui, vẫn quyết định đến thỉnh giáo Hoàng thị.
Có lẽ là đời trước được Tân Nhất Lai giáo dục, nên Từ Canh rất tôn trọng phụ nữ, đương nhiên ngoại trừ Thái Hậu và người kiếp trước đội nón xanh cho hắn—— cho nên, Từ Canh cũng không có áp lực tâm lý gì khi phải học hỏi từ một người phụ nữ.
Trên đường đi Đại Trân vẫn luôn lải nhải với hắn, “Nếu sau này ta thành thân, trong nhà nhất định phải được sửa lại như thế này.”
Từ Canh hơi bất ngờ, “Tân tiên sinh chỉ sửa mỗi viện của Thụy Hòa, không sửa sang lại những nơi khác sao?”
Đại Trân kinh hãi hình như mình lại nói sai thì phải, “Trong viện của ta…… vẫn chưa được sửa chữa xong.”
Trái tim Từ Canh hơi đau nhói, mới có từng tuổi này mà đã nghĩ đến chuyện thành thân, hắn nhất định đến phải tố cáo với Tân tiên sinh, để ông ấy quản giáo tiểu Tam Lang cho tốt..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...