Hoàng Đế Bệ Hạ Hắc Hoá FULL


Chuyện Tân Nhất Lai bị lão công tượng khinh bỉ chưa được bao lâu thì Cố Hưng đã biết tin, đến trước cửa giễu cợt cười hả hê.

Ông ta và Tân Nhất Lai đã giao thiệp qua lại nhiều lần, càng cảm thấy tính tình của mình và Tân Nhất Lai rất hợp nhau, mặc dù “Tân thị lang” là một tên thư sinh mặt trắng, nhưng phong cách làm việc lại rất có khí khái của quân nhân, thỉnh thoảng chê cười hai ba câu ông ta cũng sẽ không để bụng, cho nên Cố Hưng mới không kiêng nể gì như thế.
“Cười đi cười đi, ” Tân Nhất Lai xem thường móc móc lỗ tai, nhẹ nhàng uy hiếp nói: “ Thừa dịp bây giờ ngươi nên tranh thủ cười thêm vài tiếng, lát nữa khi nguơi cầu xin ta thì coi chừng ta đó.”
Tiếng cười của Cố Hưng im bặt.

Ông ta vẫn chưa quên mục đích chính tới đây hôm nay, vì vậy khuôn mặt vội vàng nghiêm chỉnh lại, giả vờ chính nghĩa còn hơn người ta, “Không phải là ta cảm thấy bất bình thay ngươi sao? Lão đầu kia không có kiến thức, không biết được Thị lang đại nhân của chúng ta cực kỳ có bản lãnh, mới nói ra những lời xem thường đó.

Chúng ta không thèm chấp nhặt với ông ta, sau này đóng một con tàu lớn ném vào mặt ông ta, để xem ông ta có còn dám há miệng châm chọc nữa không.”
Tân Nhất Lai cũng không thèm để ý đến mấy lời ba hoa của ông ta, “Ta không có ngây thơ như vậy đâu.”
“Đương nhiên là ngài không, ta ngây thơ, ta ngây thơ mà! Tân huynh ngài cũng đừng so đo với tiểu đệ như ta, chuyện… Chuyện đóng thuyền, người xem có thể giúp ta nghĩ biện pháp không?” Cố Hưng vẻ mặt nịnh hót cười bồi, còn đưa tay chỉnh quần áo cho Tân Nhất Lai, “Nhìn áo choàng của ngài này, nhăn hết cả rồi.”
Tân Nhất Lai chán ghét vội vàng né tránh, tức giận cười mắng: “Tên tiểu tử khốn kiếp này ngươi cút xa lão tử ra, nhìn người ngợm ngươi bẩn thỉu…Không có chỗ nào sạch sẽ, đã bao lâu rồi ngươi chưa tắm rửa, thay quần áo hả, thối chết đi được.

Bỏ tay ra, đừng có làm bẩn quần áo của lão tử.”
“Đâu có lâu lắm đâu? Hôm qua ta mới tắm rửa, chỉ là không có thay quần áo thôi.” Cố Hưng vô cùng ủy khuất nâng cánh tay lên ngửi một cái, “Đâu có gì mùi? Không phải đàn ông đều có mùi như này sao.

Ta đã được coi sạch sẽ rồi đó, suốt ngày ở trong doanh địa mò mẫm lăn lộn, có thể được như bây giờ cũng không dễ dàng.

Quần áo cũng không có nhiều, tổng cộng chỉ có mấy bộ, sao có thể tắm rửa hàng ngày được, trước kia cũng không có giặt quần áo đâu.”

Ông ta sợ Tân Nhất Lai chuyển đề tài, vội vàng tiếp tục dây dưa, “Tân huynh, Tân đại nhân, coi như ta cầu xin ngươi! Nếu ngươi không nghĩ biện pháp giúp chúng ta, ta biết tìm ai bây giờ? Không có thuyền, mấy ngàn huynh đệ trong doanh địa sẽ không thể luyện binh, đó không phải là mục đích mà chúng ta đến nơi này sao? Ta cũng không cần thuyền lớn ba nghìn liêu, ngươi chỉ cần cho ta mười mấy chiếc thuyền một ngàn liêu là được, ta sẽ không kén chọn.”
“Còn dám kén chọn? Ngươi nghĩ hay quá nhỉ!” Tân Nhất Lai bị ông ta làm cho tức giận đến bật cười, “Ngươi cho rằng thuyền một ngàn liêu là rau cải trắng, ngươi muốn bao nhiêu thì sẽ có bấy bao nhiêu sao? Ta cũng không phải là Tôn Ngộ Không, nhổ một cọng lông thổi một cái là có thể biến ra chúng.

Cho dù có dùng thuyền đánh cá loại nhỏ của các ngư dân thì đó cũng là dùng tiền mới có được.

Mười mấy cái ư, hừ, thật sự là có thể mở miệng ra được.”
“Rau cải trắng gì vậy?” Bỗng nhiên một giọng nói vang lên, Tân Nhất Lai và Cố Hưng cùng nhau quay đầu lại, mới phát hiện hóa là Từ Canh đến.

Hai người vội vàng đứng dậy chào đón, Từ Canh phất tay ngăn bọn họ hành lễ, “Không cần đa lễ.” Vừa cười hỏi: “Cố tướng quân tới đây là vì chuyện đóng thuyền sao.”
Cố Hưng cúi đầu ủ rũ, “Vâng, nhưng Tân đại nhân không chịu nhả ra, hạ quan đang mặt dày mày dạn quấn lấy ông ta đây.

Điện hạ ngài phải đứng về phía hạ quan.”
Tân Nhất Lai hừ một tiếng, xen vào nói: “Ha ha, Điện hạ cũng là một phần tử của xưởng đóng tàu, ngươi vừa mở miệng đã đòi mười mấy chiếc thuyền lớn một ngàn liêu, còn không trả tiền, không phải là đang đào bạc của điện hạ sao, hắn sẽ không nói chuyện giúp ngươi đâu.”
Cố Hưng sắp khóc, “Bệ hạ không cho bạc, hạ quan có thể làm sao chứ? Mỗi ngày doanh địa của ta đều ăn cơm với đậu phụ phơi khô, tiền cơm một tháng cũng đủ hù chết người.

Bên trên chỉ phát cho chút quân lương, đám binh lính ăn cũng không đủ.

Điện hạ ngài nhìn ta đi, quần áo cũng chưa được thay, ngài có ngửi được mùi thối…”
Ông ta giả vờ đi đến trước mặt Từ Canh, Từ Canh nhanh chân trốn sau lưng Tân Nhất Lai, vừa trốn còn vừa lớn tiếng nói: “Ông đừng có khóc than ở trước mặt ta, cho rằng ta không biết sao, bên trong nhà máy xi măng đều là người của các ông, tiền công một tháng cũng phải mấy ngàn lượng bạc, cho dù không mua nổi thuyền, đồ ăn quần áo chắc chắn cũng không thành vấn đề.


Đám thuộc hạ của ông còn sống thoải mái hơn binh sĩ ở đại doanh Tây Bắc nhiều.”
Cố Hưng bị hắn vạch trần chân tướng, rất là không cam lòng, phẫn nộ dừng bước quay sang nói với Tân Nhất Lai: “Chúng ta cũng phải lao động vất vả mới kiếm được tiền từ nhà máy xi măng, hơn nữa, không phải ai cũng có.”
“Ngươi đang tranh thủ chứ gì.” Tân Nhất Lai nói, dừng một lát, lại nghĩ tới vị này chính là ân nhân cứu mạng mình lúc trước, vì vậy thái độ mềm mỏng đi rất nhiều, “Chuyện đó… Ngươi muốn có thuyền cũng không phải là không được, nhưng bây giờ xưởng đóng tàu còn chưa xây xong, nói những chuyện này cũng quá sớm.

Hơn nữa, ngươi vừa mở miệng đã đòi mười mấy chiếc thuyền, cho dù là ta cũng không làm chủ được, dù sao triều đình cũng đang đầu tư một số tiền lớn vào đây.

Nếu Chung Thượng Thư biết được ta dễ dàng đồng ý với ngươi, sau khi trở về kinh ông ta chắc chắn sẽ tới phủ gây sự với ta.”
Cố Hưng nhận ra dường như Tân Nhất Lai đã hơi mềm mỏng, vội vàng nói: “Vậy ngài nói phải làm sao bây giờ? Bệ hạ đã đồng ý với ta, nói ta có việc thì tới tìm ngài.”
“Dù sao trong tay ngươi phần lớn đều là vịt cạn (*) từ phương Bắc đến, nếu thật sự muốn luyện quân, cũng không thể huấn luyện trong một thời gian ngắn.

Hơn nữa, xưởng đóng tàu của chúng ta cũng không thể chỉ mở bán thuyền lớn, trước tiên phải bắt đầu luyện tập từ thuyền nhỏ.

Đợi đến giữa năm, ta sẽ cấp cho ngươi mười chiếc thuyền nhỏ năm trăm liêu trước, nếu ngươi muốn luyện binh thì nên dùng thuyền có kích cỡ như vậy là thích hợp nhất.

Nói hơi khó nghe thì, những thuộc hạ kia của ngươi, có nhiều người ngay cả thuyền cũng chưa đi bao giờ, cho dù muốn huấn luyện thủy quân, thì cũng phải bắt đầu lại từ đầu, bây giờ bọn họ chưa cần dùng đến thuyền lớn đâu.” Hơn nữa, nếu thật sự có xung đột đánh nhau, dĩ nhiên là sẽ cần dùng đến thuyền lớn, nhưng thứ đóng vai trò tiên phong trong trận đấu chính là thuyền nhỏ linh hoạt, dù sao, bây giờ cũng không phải là thời đại pháo đạn giáp thép.
(*) Vịt cạn: Người không biết bơi.
Từ Canh cũng phụ họa nói: “Tân tiên sinh nói rất có lý, không nói tới việc bây giờ chúng ta không có thuyền lớn, cho dù có, chỉ sợ trong một thời gian ngắn Cố tướng quân ngài cũng không dùng được, chẳng phải là sẽ bị lãng phí sao.”

Cố Hưng vốn cũng không hy vọng mình vừa mở miệng đã có thể lấy được thuyền, hiện giờ đã được Tân Nhất Lai hứa hẹn, trong nội tâm đã rất hài lòng, nhưng trên mặt vẫn làm ra vẻ buồn bã ỉu xìu, thở dài lắc đầu nói: “Chao ôi, nếu đã như vậy, thì cũng chỉ có thể làm vậy thôi.”
Cố Hưng đã đạt mục đích nhưng vẫn không chịu đi, cười hì hì hỏi sang chuyện khác, lại nói bóng nói gió hỏi thăm Tân Nhất Lai có phương pháp gì để kiếm tiền không.

Tân Nhất Lai lắc đầu, “Công việc vặt trong phủ ta đều do Tiện nội và Khuyển tử (*) quản lý, nếu muốn kiếm tiền, ngươi phải đi hỏi bọn họ.”
(*)Tiện nội và Khuyển tử: Khiêm xưng vợ và con mình.
Trong lòng Từ Canh đột nhiên nhảy dựng, không đợi Cố Hưng mở miệng đã chen ngang nói trước: “Cố tướng quân cũng muốn buôn bán sao, chi bằng hợp tác với ta đi?”
Cố Hưng sững sờ, có hơi không hiểu, nhưng mà nếu Thái tử Điện hạ đã mở miệng, ông ta cũng không thể đần độn cự tuyệt được, vội vàng cười nói: “Đây đúng là một cái bánh lớn từ trên trời rớt xuống, nếu nhà ta mà biết được, không biết họ sẽ khen ngợi ta thế nào đây.”
Từ Canh không muốn ông ta hỏi sang chuyện khác, vội vàng quay sang hỏi thăm Tân Nhất Lai chuyện của xưởng đóng tàu, dù sao mục đích lần này hắn tới Thiên Tân cũng là vì chuyện đó, “Sắc mặt của tiên sinh không được tốt, đang rầu rĩ chuyện gì sao?”
Cố Hưng nghe vậy cười “Ha ha” không ngừng, Tân Nhất Lai trợn trắng mắt liếc ông ta một cái, vuốt vuốt ấn đường, nghiêm nghị trả lời: “Cũng không phải là chuyện gì lớn.

Ta đang cảm thấy thuyền ba nghìn liêu quá nhỏ, muốn đóng một chiếc thuyền lớn hơn, kết quả đám công tượng nói chuyện đó rất khó khăn, vì vậy đã cùng thức đêm với Trường Cẩm hai buổi tối rồi, muốn nhìn xem liệu có thể cải tiến bản vẽ được không.”
Cố Hưng giễu cợt, “Ngươi cho rằng đóng thuyền cũng giống như làm vằn thắn sao, ngươi tưởng rằng muốn nhét vào trong đó bao nhiêu nhân bánh thì nhét bấy nhiêu sao.

Chỉ cần hai buổi tối là có thể tạo ra một con thuyền mới, ngươi đang nằm mơ sao, hay là đang hoang tưởng, không lẽ là mơ giữa ban ngày?”
Từ Canh nghiêng đầu nhìn ông ta, im lặng không nói, vẻ mặt dường như hơi đồng tình.

Tân Nhất Lai không để ý đến hình tượng ngáp một cái, giống như hoàn toàn không quan tâm đến lời chế nhạo của Cố Hưng.
Cố Hưng bị Từ Canh nhìn khiến trong lòng hơi sợ hãi, cuối cùng mới nhận ra hình như mình đã nói sai, sợ run cả người, dè dặt nói: “Chuyện đó…Thực sự sẽ làm được sao?”
Tân Nhất Lai cười “Ha ha”, “Ngươi đang nằm mơ sao, đang hoang tưởng, hay là mơ giữa ban ngày?”
“Quan tâm ta có nằm mơ hay không làm gì, nếu ngươi làm được, ta sẽ tôn kính ngươi như một hán tử.”
Tân Nhất Lai khịt mũi coi thường, “Cút xa lão tử ra một chút, ngươi không tôn kính thì lão tử cũng một hán tử.”
Lúc này Từ Canh mới ý thức được Tân Nhất Lai thật sự có khả năng thực hiện được bản vẽ, lập tức vừa mừng vừa sợ, “Tiên sinh quả là đại tài, ngài thực sự có thể thực hiện được bản vẽ đó sao!”

Tân Nhất Lai gật đầu nói: “Có thể xem là như vậy, nhưng mà lý thuyết là là một chuyện, thực hành lại là một chuyện khác.

Thuyền này có thể làm được hay không, còn phải xem xét rất nhiều phương diện khác.” Gương mặt ông ta lộ vẻ khiêm tốn, nhưng cho dù là Cố Hưng hay là Từ Canh đều không có bỏ qua ánh mắt đắc ý của ông ta.
Cố Hưng đặc biệt tò mò hỏi: “Ông định làm như thế nào, có thể nói ra được không?”
Tân Nhất Lai hừ lạnh, “Ta nói ngươi có hiểu được không.”
“Ngươi không nói làm sao biết ta nghe không hiểu.” Cố Hưng lập tức xù lông, “Nhớ năm đó ở kinh thành ta cũng thường xuyên được các lão sư tán dương là thần đồng.

Thái tử điện hạ ngài nói đi?”
Từ Canh vẻ mặt đơn thuần nhìn ông ta, “Thật hả, Cố tướng quân đọc sách xuất chúng như vậy sao?”
Tân Nhất Lai cười châm biếm nói: “Được rồi được rồi, ngươi đừng làm khó dễ Thái tử Điện hạ, hắn trẻ tuổi da mặt mỏng, không nỡ vạch mặt ngươi.

Không phải ngươi là muốn nghe sao, ta nói đây, lát nữa nghe không hiểu cũng đừng trách ta không nhắc nhở ngươi.

Chuyện đó… Là như vậy.” Ông ta lấy một bản vẽ từ trong ngăn kéo bàn đọc sách ra, vừa giới thiệu vừa giảng giải nói: “… Ở đây chủ yếu là tính sức nổi, F = d V (*), V (**) có nghĩa là gì, chính là mật độ chất lỏng, ở đây chất lỏng là…”
(*) Xin lỗi các mẹ em chỉ là một đứa ngu môn lý nên chỗ này em chém theo công thức bên mình, có sai sót mong các mẹ bỏ qua!
Gốc là (F 浮 =P 液 GV 排): Có hai công thức một cái như trên còn một cái là F = D g V, D là khối lượng riêng, g là gia tốc trọng trường, V là thể tích vật, F là lực đẩy Acsimet.

Đây là công thức lực đẩy Acsimet.
(**) Gốc là P nhưng mình đổi thành V.
Từ Canh và Cố Hưng đều choáng váng mặt mày.
Cố Hưng xoa xoa cái gáy quay sang Từ Canh cười ngây ngô, “Điện hạ, uhm… Ta đột nhiên nhớ ra trong doanh địa có việc gấp…” Sau đó, không đợi Tân Nhất Lai và Từ Canh kịp phản ứng, bàn chân giống như bôi dầu đã chạy biến mất tiêu..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui