Hoàng Đạo vương triều

1] Lời chưa nói - Xử Nữ
Ta - một nữ nhân mười tám tuổi. Cái tuổi phong hoa tuyết nguyệt chứa bao nhiêu mơ mộng. Ta không giống những vị tiểu thư danh giá trong vùng, chỉ biết thưởng trà, ngắm cảnh, ngày ngày ở trong nhà chờ người tới cầu thân.
Ta thiết nghĩ, tại sao nữ nhân lại chỉ có thể làm được có vậy? Trong khi nam nhân bên ngoài làm nên đại sự, còn đám nữ nhân thì ở nhà ngóng ngóng trông trông. Đây rốt cuộc là cái đạo lý gì??
Ta không thể trở nên giống họ, ta không thể hoang phí tuổi xuân như thế được. Ta phải chứng minh cho thiên hạ này thấy rằng, nữ nhân cũng làm nên nghiệp lớn.
Cầm, kỳ, thi, họa thứ gì ta cũng tinh thông, nhưng ham mê nhất vẫn là đọc sách. Ta có thể đọc mà không cần tới ăn, dường như sách trở thành nguồn lương thực nuôi sống ta. Mẫu thân ta vì điều này mà lúc nào cũng càm ràm, lải nhải bên tai ta mãi.
Này, con nhất định sẽ để mẫu thân sáng mắt ra, con không tầm thường như họ. Con không thể uổng phí cả đời mình được. Để tránh mẫu thân ta đành phải dọn đồ trốn sang Vinh Xuân phủ, nơi ở của bá bá ta. Bá bá ta có hai nữ nhi, người tỷ tên Song Ngư, muội muội là Bảo Bình.
Hai tỷ muội này rất trái ngược nhau. Bảo Bình hiếu động, linh hoạt, thông minh, đứa trẻ này rất thích y học, có một lần ta vào phòng muội ấy, trong đấy chất ngổn ngang sách y. Nói ra thì chắc chẳng ai tin, nhưng sự thật là những hiểu biết của muội ấy về Y học hoàn toàn đều do đọc sách, muội ấy chưa từng học qua vị sư nào cả.
Còn Song Ngư, một nữ nhân kỳ lạ, bình thường muội ấy rất hay cười, vẻ ngoài ngây thơ dễ đánh lừa ánh mắt kẻ khác, nhưng muội ấy lại có một tuyệt chiêu rất lạ, đó là "Khóc'. Còn nhớ . . . muội ấy cùng Bảo Bình nghịch dại, làm chậu cây quý của bá bá bị rụng tơi bời, bá bá nổi giận, đem roi gia bảo ra giáo huấn, roi vừa vung lên thì bá bá gặp phải ánh mắt long lanh, ngây thơ, đáng thương của Song Ngư thì khựng lại. Đành phải ậm ừ dặn không được tái phạm nữa, thế là cả hai tỷ muội được tha, về sau họ lại tái phạm thế nhưng vẫn không bị đánh. Khi ấy ta phải công nhận rằng, tuyệt chiêu của Song Ngư thật công hiệu, chỉ tiếc nó không hợp với ta.
Trong kinh thành luôn luôn sôi nổi về một vị Vương gia. Hình như là Tam Vương gia . . .Đi khắp quán trà, tửu điếm nào cũng có lời bàn luận về vị Vương gia ấy. Người ta nói hắn là kẻ thông minh xuất chúng. Người ta nói hắn mưu trí hơn người Người ta nói diện mạo hắn rất anh tuấn Người ta nói . . .
Không biết bao nhiêu lời hay ý đẹp đồn đại về hắn, rồi chẳng biết khi nào . .. ta bắt đầu đem hắn trở thành vị thần của mình mà tôn thờ. Trong lòng ta luôn thầm mong sẽ có một lần được nhìn xem thấy hắn. Vào một ngày trời thu ảm đạm . .. . Song Ngư có tên trong danh sách tuyển tú, liền ngay đó phải nhập cung. Ngư phụ và Ngư mẫu khóc lóc suốt, còn Bảo Bình thì cũng ủ rủ đi nhiều. Còn ta .. ta thật sự không nỡ rời xa vị muội muội này. Oa. . . có đánh chết ta cũng không ngờ nha . . .. ta lại có thể thấy mặt vị Tam Vương gia trong truyền thuyết, hắn quả thực như lời đồn đại thế mà khi ấy ta lại không nhận ra . . . .Aizzz thật ngốc, thật ngốc a.
Thế nhưng mà việc Song Ngư vào cung lại đem tới cơ hội cho ta, cơ hội để quen biết hắn . . .Rốt cuộc ý nguyện của ta đã được thỏa lòng mong ước. Trong lòng ta xúc động vô cùng. Hội thi hằng năm được tổ chức như thường lệ . . . ta đã mài dũa kiến thức bao lâu nay . . rốt cuộc đã tới lúc . .Ta bất chấp tất cả, bất chấp cái mạng nhỏ bé này . . . quyết tâm đỗ bảng vàng. Và hình như ông trời thật ưu ái ta . .. ta đỗ cao Trạng Nguyên, ta được làm người bên cạnh hắn.
Có phải ta đang mơ không????
Khi làm việc cùng hắn .. . tim ta vẫn thường đập nhanh so với bình thường .. . Thỉnh thoảng ta vẫn thừa cơ hội . len lén liếc mắt nhìn hắn. Hình như ta rất dễ thỏa mãn hay sao ý . . . chỉ cần nhìn hắn .. là ta hạnh phúc. . . Ta chỉ mong mỗi ngày trôi qua như vậy .. . êm đềm . . . nhẹ nhàng . . .
Tin tức hắn thành thân như sét đánh bên tai, ta giật mình từ trong cõi mộng tỉnh dậy .. . Một cảm giác ghen tị, tức giận, chua xót dâng trào trong lòng ta. Chuyện gì thế này??? Ta không muốn điều này . . . ta không muốn!!!!!!! Tới khi ta nhận ra cảm giác của mình, tới khi ta nhận ra . .. ta yêu hắn. ..
Liệu có quá muộn?!
[2] Lời chưa nói - Ma Kết
Ta ngay từ khi được sinh ra đã trở nên khác biệt với hai hoàng huynh. Hai hoàng huynh chỉ thích võ, cả ngày toàn là mồ hôi cùng những vết thương ngoài da chồng chéo lên nhau. Ta thật không thích bộ dạng của họ tý nào, nhưng mỗi lần ta đi ngang qua sân tập võ thì thấy bọn họ dù mệt mỏi, mồ hôi tuôn như tắm thế nhưng mà vẫn cười nói vui vẻ rôm rả. Ta bĩu môi nhìn bọn họ. Bọn họ cười thật xấu!!
Đối với ta mà nói . . .mưu trí vẫn là điều cần thiết hơn hết. Vì sao?? Cho dù võ nghệ cao cường mà đầu óc trống rỗng, rốt cuộc có ích gì? Ta không ngừng ra sức cố gắng, hằng ngày chú tâm nghe thái sư giảng, ngay cả cầm, kỳ, thi, họa cái gì mà ta không biết? Thậm chí ta còn giỏi hơn cả các vị tiểu thư danh giá khác.
Nói tới họ ta lại cảm thấy ngán, lúc nào cũng õng à õng ẹo, làm bộ yểu điệu thục nữ. Thực chất toàn là giả vờ . . .ta phi!! Phi!!
*phi = không thèm.
Phụ hoàng rất yêu thương ta, ta hưởng hết vô vàn ân sủng của người, dường như đó là lúc ta cảm thấy vô cùng kiêu hãnh nhất. Nhưng . . . haizzzz. Chỉ vài năm sau đó liền lòi ra thêm ba đệ đệ.
Tứ đệ: Thiên Yết.
Ngũ đệ: Song Tử.
Lục đệ: Nhân Mã.
Ta thân thiết với Tứ đệ nhất, hơn nữa tính tình hắn vô cùng trầm lặng, hắn có vẻ chịu khó đọc sách, song song đó hắn cũng thích luyện tập võ nghệ. Hắn bảo như vậy vừa rèn luyện thân thể vừa có thứ để mà phòng thân. Chợt ta nhìn lại ta . .. tới khi gặp nạn không biết ta dùng cái gì để phòng thân đây?
Lục đệ Nhân Mã rất nhí nhố, vô cùng trẻ con, hắn giống hai hoàng huynh, rất mê võ. Thân thủ hắn rất mau lẹ, linh động. Ta từng nói với hắn khi nào ta gặp nạn, hãy nhớ bảo vệ ta dùm với. Haizzz làm hoàng huynh như ta thật mất mặt a.
Riêng Ngũ đệ, ta có vẻ không thích hắn. Hắn quá sôi nổi chăng? Trong cung ai ở gần hắn liền cất tiếng cười giòn. Hắn được quá nhiều người yêu mến Ta sợ . . . sợ Phụ hoàng sẽ chuyển hướng sủng ái của ta lên người hắn. Ta quá ích kỉ?
Nhưng xem ra ta quá lo xa. . . vì Phụ hoàng vẫn nhất nhất sủng ái ta, không hề suy giảm. Điều này làm Ngũ đệ căm ghét. Đùng một cái hắn đòi rời khỏi Hoàng Đạo, đi ngao du tứ hải. Phụ hoàng cũng không hề ép hắn ở lại, còn giúp hắn mọi thứ để hắn lên đường. Tháng tháng năm năm dần qua ... . Song Tử chưa một lần trở về. . . Cho tới khi Phụ hoàng băng hà . . .
Giữa ta và hắn cứ mãi có một khoảng cách vô hình . . . khiến ta và hắn không thể nào gần gủi nhau được nữa . . .
Những tưởng sẽ không thể vãn hồi nhưng xem ra ông trời không phụ người có lòng. Huynh đệ ta hiện tại đã trở nên rất tốt, rất thân thiết với nhau . . .
Lần đầu tiên gặp nàng, ta không có ấn tượng gì nhiều lắm . .. nhưng dần dần nghị lực của nàng làm ta phải khâm phục và cảm thấy hổ thẹn thay cho đám nam nhân khác.
Nàng thích Bích La Xuân.
Ta cũng thế.
Nàng thích đọc sách.
Ta cũng thế.
Nàng . . .
Ta . . .
Ta và nàng có nhiều điểm tương đồng như nhau, khiến ta cảm thấy thân thiết với nàng vô cùng. Ta thích mùi hương pha lẫn hương trà của nàng. Thỉnh thoảng ta cũng hay lén lút quan sát nàng. . .Được cùng nàng trải qua mỗi ngày như vậy . . .cảm thấy thật thú vị, ta rất dễ mãn nguyện. Có phải không?
[3] Lời chưa nói - Sư Tử
Ta là một kẻ ương ngạnh, bá đạo, luôn thích nổi trội so với người khác, ta không thích đọc sách, ngâm thơ, càng không thích thưởng trà, ngắm trăng. Những thứ đó quá ư là nhàm chán!!!
Ta thích nhất chính là luyện tập võ nghệ, thế nhưng ta không thích làm việc trong vòng kiểm soát của triều đình, ta thích tự do làm những gì mình thích mà không phải để ý tới bất kỳ ai.
Ta thích kẻ khác phải khâm phục ta, nhưng không phải theo cách ép buộc, mà chính ta phải khiến họ vâng phục. Tính cách ta là thế . . . Thế mà khi đứng trước nàng, ta lại trở thành kẻ bị khuất phục.Thật xấu hổ!! Lần đầu nhìn thấy nàng, nàng chỉ là một tiểu oa nhi chưa hiểu sự đời. Nàng vận bộ y phục màu xanh dương linh động, đùa nghịch dưới ánh mặt trời chói lọi, tiếng cười sang sảng nghe rất êm tai.
Nàng luôn miệng gọi ta Sư huynh, Sư huynh. Ta yêu thích nàng tới nỗi chỉ cần nàng mở miệng nói thích, cho dù là sao trên trời ta cũng sẵn sàng hái xuống cho nàng.Tình cảm dành cho nàng cứ lớn dần lên trong tim ta.Nàng từ một tiểu oa nhi bây giờ đã trở thành một thiếu nữ dịu dàng, đáng yêu. Cứ mỗi làn nhìn thấy nàng là tim ta lại đập thình thịch, cả người ta nóng ran.
Hôm ấy là một ngày trời trong, ta đến phủ nhà nàng với ý định muốn cùng nàng kết thân, muốn cùng nàng nên nghĩa phu thê. Nhưng ý định đó đã bị dập tắt khi ta nhìn thấy ánh mắt chan chứa yêu thương của nàng nhìn hắn . . .
Tim ta như bị ai bóp nghẹt, nghẹn ngào không nói nên lời. Đau khổ bỏ đi. . . Có lẽ ta với nàng có duyên nhưng không có phận.
Dù thế ta vẫn mong nàng được hạnh phúc, chỉ cần nhìn thấy nàng từ phía xa, ta đã thấy ngập tràn hạnh phúc.

Ta cứ nghĩ nàng sẽ hạnh phúc khi ở bên hắn . . . nhưng ta đã lầm, hắn không hề yêu thương nàng, hắn đối với nàng chỉ là như huynh muội. Nàng đau khổ ta cũng đau khổ muôn phần, ta từng muốn đem nàng thoát ra khỏi nơi đó, cùng nàng cao chạy xa bay.
Ta hận nữ nhân đã cướp mọi thứ từ tay nàng, nhưng khi nhìn thấy nữ nhân ấy, ta liền không thể ra tay, nữ nhân ấy quá yếu mềm, ta không hề nhìn ra sự gian trá trong mắt cô ta, chính vì vậy ta bỏ ý định đó . . .Tin tức nàng bị bắt cóc khiến ta như bị rơi xuống đáy vực tối tăm, sâu hoắc, lạnh lẽo. Không được! Ta phải đem nàng trở về . . . Phải giữ nàng thật chặt, dù cho nàng đồng ý hay từ chối, ta vẫn muốn nói lời thật tâm xuất phát từ đáy lòng ta.
Rằng . . .
Ta yêu nàng . . .
[4] Lời chưa nói - Cự Giải
Phụ thân, phụ mẫu ta qua đời quá sớm, bỏ lại ta một mình cô đơn ở thế gian này, ta luôn muốn tìm một nơi nương tựa vững chắc, an toàn cho mình.
Nói chính xác hơn . .. .ta muốn tìm một người thân . . . Khi vừa nhìn thấy hắn, lòng ta đã bắt đầu lung lay. Ta âm thầm theo dõi hắn, hắn thật anh tuấn, lạnh lùng. Ta luôn bối rối khi đứng trước mặt hắn . . .
Lòng ta đem đặt nơi hắn, thầm mong có thể trở thành nương tử của hắn, ước mơ của ta cuối cùng cũng thành hiện thực. Nhưng hiện thực lại không như ta mong muốn .. . hắn chưa hề . . .chưa từng yêu ta . . . Ta không trách hắn, không oán hận hắn.
Nhìn thấy cách hắn đối xử ôn nhu với nữ nhân đó, ta đã ganh tị, vô cùng ganh tị. Lần đầu tiên trong đời . . . ta lại hành động như vậy. Nữ nhân ấy mềm mại, yếu đuối là thế . . . bị Dung phi bắt nạt . . . đáng lẽ ta phải ra tay giúp nàng . . . thế nhưng . . . .
Sau khi rời khỏi hoa viên về cung. . . ta đã run rẩy nhìn bàn tay đỏ ửng của mình . . . ta hối hận . . . dằn vặt không thôi . . . Trải qua bao nhiêu chuyện . .. rốt cuộc ta và nữ nhân ấy cũng hóa giải được mọi khúc mắc . . . trở thành tỷ muội tốt của nhau . . . .
Ta bị bắt cóc!!!!!
Này này . . . ta sống rất có công đức nha, vì cái gì mà bị bắt cóc??? Nhìn thấy thanh kiếm như muốn chém ta ra làm đôi, ta thầm nghĩ . . . đời mình tới đây là tàn rồi . . . . Thế nhưng chàng đã xuất hiện.Chàng như vầng thái dương rực rỡ chiếu sáng khoảnh khắc vô vọng trong cuộc đời ta . . .Bóng lưng chàng cao lớn, che chở ta . . . Chàng vì ta không tiếc cả mạng sống mình . . . Ta đã rung động . . .Thật sự rung động.
Nghe từng câu từng chữ yêu thương của chàng, nước mắt ta lăn dài . . không thể ngừng được.Khoảnh khắc ấy . . .ta thấy mình chính là kẻ hạnh phúc nhất thế gian? Như thế nào . . .sao ta lại quên mất . . .
...............
"Sư huynh, muội muốn thứ này . . .!!"
"Sư huynh, muội thích cái kia . .. !!"
Mặc cho những đòi hỏi khó khăn của tiểu oa nhi, chàng thanh niên ấy vẫn giữ nét cười trên mặt, giọng nói ôn nhu vô cùng.
"Chỉ cần muội thích . . .sao trên trời huynh cũng đem xuống tặng muội!
............................
"Sư huynh, muội đau quá . . .!!!" -Tiểu oa nhi khóc nức nở, chỉ chỉ nơi đầu gối đang rỉ máu.
"Đừng khóc!" -Chàng thanh niên mỉm cười, thổi thổi vào vết thương nơi đầu gối của nàng, giúp nàng băng bó vết thương.
......................
Ta như thế nào lại quên . . . Vẫn luôn có một người dõi theo, quan tâm, yêu thương ta. . . Sao ta lại vô tâm như vậy .. . .
Nhưng với ta, yêu thương sẽ không bao giờ là quá muộn . . . Ta không thể buông tay . .. ta không được phép phạm phải sai lầm trước đây . . . Cho dù là hơi trễ . . Thế nhưng . . .ta vẫn muốn nói với chàng. Rằng . . . Ta yêu chàng . . .
[5] Lời chưa nói - Bạch Dương
Ta là huynh trưởng. . . trong một gia đình . .. hà hà như thế nào nhỉ . . .Ừm chính là . .. không được bình thường như bao kẻ khác . . .Phụ thân ta chính là Hoàng đế bệ hạ . . . cao cao tại thượng.Mẫu thân ta chính là Hoàng hậu . . . đứng đầu tam cung lục viện. Từ nhỏ ta đã phải sống trong cung, quanh đi quẩn lại . . . thật nhàm chán. Hoàng thất vẫn thường tổ chức những bữa yến tiệc thiết đại các quần thần trong triều, họ còn đem cả nữ nhi của họ tới . . .
Mẫu hậu khẽ nói . . . hãy lựa chọn một nữ nhân ưng ý cho riêng mình . . .
Chính là ta nhìn khắp một lượt . . .không hề có ai lọt vào mắt ta. Bọn họ yểu điệu, giọng nói thì thật khó nghe . . . bọn họ như ong bướm vây lấy ta . . . Này này . . .ta không có mật đâu mà cho các người hút . . .tránh ra, tránh ra. . .
Cái gì mà yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu??? Dẹp, dẹp hết. Ta chỉ thích là chính mình, thích múa võ, thích luyện kiếm, khao khát được xông pha trận mạc.
Cuối cùng ước muốn của ta cũng đạt được, ta thống lĩnh hàng vạn quân tinh nhuệ, ta cầm chắc cương ngựa, trên người là bộ giáp bạc sáng óng ánh dưới ánh nắng mặt trời. Ta chinh phạt hàng chục các quốc gia khác, được người đời xưng tụng là Chiến Thần. Địch hễ nghe thấy danh ta liền lui bước.Tướng địch nghe uy đã vội đầu hàng. Ta cứ ngỡ cả đời của ta cũng sẽ chỉ đơn giản là như vậy . . . Thế nhưng duyên trời đã cho ta gặp nàng . . . Nàng có một cái tên rất là khỏe mạnh.
Nàng không giống những nữ nhân khác. Nàng không tinh thông cầm, kỳ, thi, họa. Thậm chí cả vào bếp cũng không biết cách. Nàng mang một vẻ đẹp đáng yêu đến lạ kỳ, ta thích ngắm nhìn nàng, thích thấy nàng vui vẻ ăn uống, thích cách nàng nhõng nhẽo đòi thưởng thức thứ này, thứ kia. Tâm tính nàng vô cùng lương thiện, thuần khiết không vướng bụi trần.
Nàng lúc nào cũng căn dặn ta không được có ý đồ với nữ nhân khác, nếu nàng mà phát hiện sẽ tiễn ta đi theo nữ nhân đó luôn? Có nhiều lúc ngẩn ngơ một mình, ta lại bật cười khi nhớ về nàng.Ta hỏi nàng thích ăn món gì nhất, nàng lại bảo món nào ngon cũng thích.
Còn ta, nàng biết không? Món ngon thì nhiều vô số kể . . . Mà món ta thích . . . Lại chỉ có một!
[6] Lời chưa nói - Kim Ngưu
Mẫu thân ta rất hay càm ràm ta . . . Nữ nhi là phải yểu điệu.Nữ nhi là phải biết cầm, kỳ, thi, họa. Nữ nhi là phải . . .Phải . . .Aizzz Aizzz . . . ta không thích trở nên giống đám nữ nhân khác . . .
Ta muốn là chính mình, muốn làm những gì mình thích, dù có ép buộc ta thế nào . . cũng đừng hòng khiến ta vâng phục. Sở thích của ta chính là ăn uống, mẫu thân ta lại bảo . . .sở thích của ta giống trư thế??? Xùy xùy . . . mẫu thân thật không biết đạo lý gì a . . .
Món ăn chính là cả một nghệ thuật nha, mà người thưởng thức nó chính là nghệ nhân. Không phải món nào ta cũng thích đâu a . . .ta khá là kén chọn, món ta khen ngon, chính là ngon. Đảm bảo không sai bao giờ. Cuộc sống ta cứ trôi qua như vậy .. . .món ngon nào trong nước. . . ta cũng đều đã nếm qua . . .Thế nhưng . . . khi gặp chàng.
Chàng lại chính là món ngon, lạ nhất mà ta từng thấy qua. Chàng mang hương vị của nắng và . .. một chút phong trần.
Khi chàng cười hàm răng trắng đều lộ ra, sáng rực rỡ. Nụ cười của chàng so với vầng thái dương chỉ sợ hơn chứ không kém. Chàng rất đặc biệt, không nho nhã như người học văn . . .chàng mang khí chất hào hùng, khí thế, mang lại một cảm giác vô cùng an toàn.
Chỉ cần có chàng ở bên . . . ta không sợ hãi điều gì cả. Chàng không chê ta . . . . một nữ nhân không biết gì . . .hì hì . . .
Thậm chí chàng còn đồng ý thú ta làm thê tử của chàng. Còn hứa cùng ta . . . Hạnh phúc tới răng long đầu bạc.
Ta nói với chàng rằng . . . món nào ngon ta đều thích . . .
Nhưng chàng nào có biết. Món ngon nhất . . . Chính là chàng . . . .
[7] Lời chưa nói - Bảo Bình
Sinh ra và lớn lên trong một gia đình . . . ừm như thế nào nhỉ? Có lẽ là . . . một gia đình khác người.Cha ta là một tri huyện nhỏ của một tỉnh nhỏ gần kinh thành, nơi đây phải nói là quanh năm yên bình, người dân lương thiện, không có cướp giật, giết người gì xảy ra khiến cha ta thấy nhàm chán vô cùng, ông thường hẹn bạn bè đánh cờ, câu cá . . .v. . .v..

Nương ta thì tụm năm tụm ba bà tám với các vị phu nhân khác, tỷ tỷ ta, Song Ngư . . . dịu dàng, thướt tha như nước, lúc nào cũng chỉ thích tập đàn, ngâm thơ với Xử tỷ.Rốt cuộc chỉ còn mình ta bơ vơ . .. đám nhóc khác không thèm chơi với ta, bảo là ta không được bình thường, tránh xa ta càng tốt, nhiều khi ta cứ nghĩ . . . .liệu ta có phải là con lụm không????
Ta dò hỏi nhiều lần nhưng cha, nương, Ngư tỷ chỉ cốc đầu mắng ta ngốc tử. Ức chế quá ta liền dứt tã bỏ nhà ra đi, nước mắt ròng ròng, khi ấy ta chỉ mới năm tuổi.
........................
Ta lang thang khắp nơi, gặp đủ loại người, với đôi chân ngắn ngủn của ta chẳng đi bao xa được. Ta tá túc ở một ngôi chùa hoang, ở đó có khá nhiều ăn mày. Trong một đem mưa gió bão bùng, sấm chớp giật kinh người. Một người ăn mày đã già đương lúc hấp hối, những tên ăn mày khác khóc ầm ĩ.
Ta mới hỏi vì sao không mời đại phu? Ta để ý thấy người này bệnh đã mấy ngày trời. Họ đau khổ đáp lại.
"Tiền không có làm sao mời đại phu được"
Ta ngẩn ngơ nhìn người ăn mày già nhắm mắt trút hơi thở . . . khi đó ta đã quyết tâm, thật sự quyết tâm. Ta nhất định phải trở thành một thầy thuốc giỏi nhất thiên hạ, cứu chữa muôn người!!!
.............
Ngày hôm sau ta đã bị phát hiện ra, và bị lôi về Vinh Xuân phủ, nghe cha và nương giáo huấn hồi lâu, lời tuy nặng nhưng mà ta để ý thấy cha và nương hai mắt đỏ hoe . . .ta đã bật khóc!!
"Cha, nương, con sai rồi!"
Về sau tuy cha nương cũng như trước, cứ thích rong chơi bên ngoài, Ngư tỷ thỉnh thoảng mới chơi cùng ta, ta vừa nghiên cứu sách y, vừa tự chế ra những trò chơi lạ, cuộc sống cứ thế trôi qua.
......................
Khi ta mười lăm tuổi, Ngư tỷ tiến cung, Xử tỷ thì được làm quan trong triều, chỉ còn mình ta . .. sự xuất hiện của hắn đã đem lại niềm vui nho nhỏ cho ta.Mặc dù hắn phá phách không ngừng, làm hỏng không biết bao nhiêu thứ, dù bề ngoài ta trách mắng nhưng trong thâm tâm ta lại đang tươi cười.Hắn theo như lời đã hứa, cùng ta đi xa hái thảo dược. Trên đường núi gập ghềnh, nhờ có hắn mà ta cảm thấy an toàn hơn, nhờ hắn bên cạnh đồng hành cùng trò chuyện, làm ta vui vẻ không ít.
Thật xui xẻo biết mấy . . .ta lại bị trượt chân ngã xuống vực, may mắn là có một người tự xưng Thư Quân cứu sống ta, nàng ta tuy bí ẩn nhưng không phải người xấu. Trong một lần cùng Thư Quân hái thuốc, ta bắt gặp hắn đang nằm bất tỉnh, vừa mừng rỡ, vừa lo sợ, ta vội đưa hắn về căn nhà tranh.
Năn nỉ ỉ ôi Thư Quân giúp ta cứu hắn, Thư Quân muốn ta dùng mạng của mình đổi lấy mạng hắn. Ta nhìn hắn mê man nằm trên giường, lòng vô cùng hối hận vì đã bắt hắn phải tới đây cùng ta, lúc ta nhìn thấy hắn nằm bất tỉnh, tim ta như ngừng đập, ta sợ mất hắn.
Cố kiềm không cho nước mắt rơi . . . ta không ngần ngại đồng ý điều kiện của Thư Quân. Vì hắn . . . ta một chút cũng không tiếc mạng sống của mình!
[8] Lời chưa nói - Nhân Mã
Là hoàng tử út trong gia đình Hoàng tộc, Phụ Hoàng và Mẫu Hậu rất cưng chiều ta. Các Hoàng huynh cũng nhường nhịn ta không ít. Ta thích lẽo đẽo theo sau Sư huynh, bám dai vô cùng. Ta lớn lên no đủ, hạnh phúc, muốn gì có đó, kẻ khác nhìn vào . . . thập phần ghen tị.
Ta ham mê võ nghệ, thường xuyên luyện tập, tới năm mười sáu kĩ năng dùng kiếm, khinh công cùng các thế võ của ta đã đạt mức thượng thừa. Ta vẫn khát khao được xông pha chiến trận nhưng các hoàng huynh không cho . . . ta biết vì ta là nhỏ nhất nên họ không muốn ta bị thương tổn gì.
................................
Lúc gặp nàng . . . ta đã ngẩn ngơ, miệng bật ra câu 'Nàng thật đáng yêu' mà không suy nghĩ, hình ảnh nhí nhố, tiếng cười như chuông bạc, nàng giống một tiểu hài tử vô lo, ta nhất thời cảm nắng nàng.
Mãi sau ta mới trở lại trạng thái ban đầu, nhưng khi gặp lại nàng. Nhịn không được mà tim đập thình thịch, tuy bề ngoài ta làm bộ không để ý nhưng thỉnh thoảng vẫn hay lén lút nhìn nàng.Ta thích trêu chọc nàng, nhìn nàng tức giận thật rất đáng yêu, sau lễ mừng thọ của Hoàng thượng ca ca, ta y lời cùng nàng đi xa hái thảo dược. Trên đường ta cố trêu chọc nàng, đem tiếng cười đến cho nàng, để nàng quên đi sự mệt mỏi.
Ta đã quyết bảo vệ nàng an toàn thế nhưng chính mình lại sơ sẩy để nàng trượt chân ngã xuống vực . . .Vực sâu thăm thẳm . . .rõ ràng cơ hội sống sót e là quá thấp . . . thế nhưng ta không từ bỏ ý định, ta nhất định phải tìm được nàng . . . đem nàng về nhà . . .Phải! Cùng nhau về nhà . . .
Ông trời quả không phụ tấm lòng ta . . .rốt cuộc ta cũng tìm được nàng. Thế mà Quân Quân đáng ghét lại nỡ ra điều kiện đổi mạng sống . . . .ta thật tức chết . . . Ta sẵn sàng đứng chỉ chỉ vào mặt Quân Quân, rống lên rằng.
"Mạng Bảo Bảo vô cùng quan trọng, so với mạng của ta vốn là gì đâu!!!!!!"
Mạng ta, ta không cần. Chỉ cần nàng sống tốt!
[9] Lời chưa nói - Thiên Bình
Là công chúa của một tiểu quốc, là nữ nhi duy nhất của Phụ Hoàng . . . thừa hưởng nét đẹp nghiêng nước nghiêng thành của Mẫu Hậu . . .mỗi cử chỉ đều toát lên vẻ cao quý.
Chính là ta - Thiên Bình công chúa!
Ta may mắn hơn những người khác . . .dung mạo, gia thế . . .ông trời quá ưu ái ta . . . nhưng được cái này thì mất cái kia . . . Ta càng lớn càng xinh đẹp, bao vương tôn quý tộc tới cầu thân . . . bọn họ vì mê luyến vẻ ngoài mà muốn thú ta về làm nương tử . . . bọn họ không ngại đưa ra bao nhiêu là của hồi môn quý giá.Họ nào có biết . . thứ ta cần không phải là vật chất.
............................
Mười bảy tuổi . .. .ta phải sang Hoàng Đạo để hòa thân, ta phải xa phụ hoàng, xa quê hương của mình để tới một đất nước xa lạ. Hoàng Đế của Hoàng Đạo rất có khí chất, bề ngoài phải nói là một hảo mỹ nam nhưng ta lại không thấy có một chút thích thú gì . . . Ta không muốn thành phi tử, tranh giành sủng ái nơi hậu cung, ta muốn một vợ, một chồng . . .đồng giường cộng chẩm.
Đối với vị Hoàng Đế quyền lực ta không hứng thú, thế mà chàng . .. thì . . .Chàng mang một gương mặt rạng ngời, ngũ quan cân đối, cười một cái đã làm cả vùng trời bừng sáng. Ha ha . . ta có nói quá không nhỉ? Nhưng là . .. ta cảm nhận được . . .chính là như vậy.
Chàng là người biết cách ăn nói, biết cách lấy lòng, lại đào hoa phong lưu. . . ta cố giữ cho bản thân không phải lòng chàng . . .vì ta sợ . . . yêu một người như chàng sẽ khiến bản thân chịu nhiều ủy khuất. Ấy thế mà .. . ta lại chấp nhận thành thân . . . trở thành nương tử của chàng. Chàng đối xử với ta rất tốt, không còn lui tới kỹ viện nữa, hầu hết thời gian chàng đều ở bên ta, hoặc là xử lý một chút công việc mà Ma Kết huynh giao.
Ta đang hưởng thụ hạnh phúc . .. bỗng từ đâu xuất hiện một nữ nhân tự nhận mình mang thai con chàng . .. buộc chúng ta phải nuôi ả. Chàng đã phủ nhận .. . không phải của chàng, thế nhưng ta lại không tin chàng. Mãi về sau khi mọi việc được phơi bày . . .ta mới biết ta đã trách lầm chàng. Ta bị ả hại . . . dung nhan mất đi . . . ta chẳng còn gì . . .
Chàng không nhận ra ta, luôn miệng bảo ta không phải Bình nhi của chàng, luôn miệng bảo ta giao Bình nhi ra. . . .ta đau đớn vô cùng . . .
Bình nhi . . ở ngay trước mặt chàng đây mà . . .Ta tuyệt vọng tìm tới cái chết . . . Khi ta cảm thấy cơ thể dần dần mất đi sức lực cùng hơi thở . .. ta lại được kéo lên bờ . . .Khi tỉnh lại, thấy chàng ở bên xin ta tha thứ . . .ta thấy lạnh lẽo trong lòng . . . vì sao? Chẳng phải chàng chối bỏ ta trước sao? Chẳng phải chàng đã bảo ta không phải Bình nhi của chàng?
Lòng ta quặn thắt lại . . . đau đớn hơn bị ngàn mũi tên xuyên thấu . . . tưởng rằng đã gặp được một nửa đích thật . . . thế nhưng ta lại không có phúc phần đó.
Ta cứ nghĩ cả đời sẽ không tha thứ cho chàng . . . . thế nhưng hành động của chàng đã làm ta lung lay . . . . Chàng sẵn sàng không ngại đau đớn . . . .từ bỏ dung mạo của mình chỉ vì ta . . . thử hỏi . . . tấm lòng của chàng, chân tình của chàng . . . ta sao nỡ chối từ? Sóng gió đi qua . . . bầu trời lặng yên trở lại . . . Chúng ta lại thuộc về nhau!
[10] Lời chưa nói - Song Tử
Là một kẻ phong lưu . . . e hèm . . . cái này không phải do ta nói à nha! Là thiên hạ đồn thổi ta thành ra như vậy. Có lẽ là ta ham chơi thật, phong lưu thật . . . nhưng chỉ là qua đường . . .
Ta chính là đang đợi một nửa thực sự! Một nửa sẽ cùng ta chung sống tới già. Một nửa sẽ cùng ta đi chung con đường.

Một nửa mà ta yêu hơn mạng sống . . . Rốt cuộc ta cũng gặp được một nửa của mình . . . Nàng như một cơn gió xuân nhẹ thổi vào đời ta . . . mát mẻ, trong veo, thuần khiết.Dung nhan tựa như tiên giáng trần, xinh đẹp động lòng người.. . .ta đã say đắm trước vẻ đẹp đó. Nàng là một đóa hoa nở rộ, tràn ngập hương thơm . . . ta thật không đưa tay ra hái . . .
Nhưng . . . khi biết nàng sắp gả cho Hoàng thượng . . .hắn thấy rất bức rức, khó chịu, hắn muốn là kẻ duy nhất sở hữu đóa hoa đẹp ấy, không cho bất kỳ ai chạm vào. Nhưng hắn không muốn gây mất tình huynh đệ . . . .chẳng biết nên xử trí thế nào . . . Hắn đấu tranh tư tưởng dữ dội . . .nhưng không biết nên làm thế nào . . . đành phải đi mua vui giải sầu.
Nào có ngờ . .. từ đó mà xảy ra chuyện lớn . . . . Ta xin thề với đất, với trời . . . ta tuy phong lưu nhưng không bao giờ chung đụng với nữ nhân . . . chẳng qua là đùa giỡn mà thôi . .. mùi vị nữ nhân thế nào ta còn chưa biết nữa là . . . oan ức quá, khi không lại lòi ra một cái "hài nhi" chưa sinh.
Giải thích bao nhiêu lần thế mà nhất nhất không tin tưởng ta . . .khiến ta thất vô cùng . . .nhưng không thể trách nàng được, ai bảo ta bị mang cái danh phong lưu chứ. Ta không còn lời nào để giải thích . . mặc kệ nàng nghĩ sao thì nghĩ. Ta ngay thẳng, vốn là vậy!!!! Ta liền từ hôm đó ít ở phủ hơn, nên khi nàng gặp nguy nan ta lại chẳng ở bên để chống đỡ cho nàng. Đứa trẻ quả thực không phải con ta, sự trong sạch của ta đã được chứng minh! Đổi lại nàng bị chúng hãm hại . . . mất đi dung nhan. Ta một mực phủ nhận.
"Nàng không phải Bình nhi!!!"
Ta nào có muốn nói lời tổn thương nàng . .. nhưng do thần trí ta quá rối loạn . . . không tự làm chủ được lời mình . . Khi nghĩ lại . .. ta thấy mình là một nam nhân tệ hại!! Vì dung nhan xấu đi mà chối bỏ nàng. Ta đi tìm rượu giải sầu . . . khi trở về đã say khướt . . .nghe tin nàng trầm mình tự vẫn . . .ta như người rơi xuống đáy vực . . . đau khổ không cách nào nguôi. Nhìn đôi hài đỏ nằm bên cạnh thân thể ướt nước của nàng . . .ta mới biết . . . ta chính là có mắt như mù . . .
Nàng ở ngay trước mắt thế mà ta lại không nhận ra . . .
Ta phải rơi lệ bao nhiêu lần thì tâm mới hết đau? Ôm nàng vào lòng . . . .ta tự trách bản thân đã quá sai lầm. Ta nguyện trở nên như nàng, không cần cái bề ngoài này nữa . . . ta chỉ cần có nàng. Tấm lòng này là thật!
Chân tình này cũng là thật!
Hết thảy của ta đều thuộc về nàng . . .!
11] Lời chưa nói - Thiên Yết
Ghi chép của Hoàng Đế.
Trẫm . . . .là vua một nước. Đứng đầu thiên hạ, mọi thứ đều nắm trong lòng bàn tay, hậu cung ba ngàn giai lệ . . . muôn hoa đua nở, hoa nào cũng đẹp . . . nhưng trẫm một chút cũng không hứng thú.
Trẫm còn nhớ trước đây . . .khi vẫn còn là một tứ hoàng tử. Trẫm luôn là một kẻ trầm tính, tĩnh lặng, rất khó gần gủi với người khác, người thân thiết nhất với trẫm chính là Ma Kết.
Trẫm thường thích đọc sách cùng hắn . . .hai huynh đệ rất hiểu nhau. Lúc rãnh rỗi trẫmlại luyện tập võ, dùng để phòng thân. Nói đúng ra là . . .trẫm là kẻ văn võ song toàn.
Phụ Hoàng? . . . Ngay cả mặt của người như thế nào trẫm còn không nhớ kĩ . . . hai tiếng Phụ Hoàng ta rất ít khi gặp ta, và Mẫu Hậu cũng thế. Dù sao trẫm cũng không quan tâm cho lắm . . .gặp rồi cũng biết nói gì đâu.
Ấy thế mà . . . .người được lựa chọn làm thái tử lại chính là trẫm!!
Phụ Hoàng!! Người đừng có đùa!!! Trẫm cứ thế bị bọn họ quay như chong chóng, từ y phục hoàng tử đổi sang thái tử, trẫm được chuyển về Đông Cung ở, nơi dành riêng cho thái tử. Trẫm bắt đầu chịu sự giáo dục của một vị vua tương lai, chịu rất nhiều áp lực đè lên. Nhìn các hoàng huynh, hoàng đệ lúc nào cũng vui vẻ, nói cười trong các bữa tiệc . ..trẫm ganh tị . . .
Thầy dạy trẫm là Tể Tướng đương triều, là một người tận trung với nước, hiếu với dân, ông có một nữ nhi duy nhất, tên Cự Giải, xinh đẹp, dịu dàng, phẩm chất đạo đức không ai sánh bằng, lại biết cách đối nhân xử thế. Trước khi lâm chung .. . ông nhờ trẫm chăm sóc nàng, trẫm biết nàng có cái gọi là tình ý với trẫm . . . thế nhưng trẫm khi ấy không có cảm hứng mà xảy ra tình yêu nam nữ . . .trẫm chỉ tập trung học tập và xem Cự Giải như một muội muội mà đối đãi.
Chẳng bao lâu sau . . Phụ Hoàng băng hà .. . trước khi lâm chung, ông đã nắm chặt tay trẫm, trước mặt các huynh đệ khác .. . dặn dò trẫm hãy bảo vệ giang sơn, dặn dò trẫm hãy cứng rắn kiên cường, dặn trẫm hãy yêu lấy đất nước này, người dân nơi đây, làm một vị vua tốt.
Trẫm khi ấy đã hứa với người. . . sẽ giữ lấy giang sơn của người. Ngày trẫm lên ngôi, cả hoàng cung rộng lớn ai nấy đều quỳ dưới chân trẫm. Miệng tung hô chúc mừng. Tiếng hô như sấm rền bên tai, bất giác trẫm cảm thấy . . . mình đã có được thiên hạ trong tay.
Vài tháng sau Ma Kết tổ chức tuyễn tú, trẫm không quan tâm lắm, mặc kệ hắn tuyễn ai thì tuyễn.
Trẫm theo như lời đã hứa, lập Cự Giải làm Đức phi, cung cấp đầy đủ mọi thứ cho nàng, để nàng sống sung túc, không phải lo sầu điều chi.
Trẫm cứ tưởng cuộc đời trẫm sẽ ảm đạm trôi qua như vậy . . . nào ngờ sự xuất hiện của nàng đã làm đổi mới tất cả.
Ta gặp nàng một cách rất tình cờ . . . hai lần ở tại cùng một nơi. Có lẽ chúng ta có duyên.
Ta anh tuấn, soái ca thế này mà nàng lại nghĩ ta là thái giám . . . ta cười khổ trong lòng, nhưng cũng không muốn nói ra thân phận thật của mình.
Ta thích nhìn thấy nàng khi đứng dưới trăng .. . . mơ hồ . . . . khó nắm bắt. Ngũ quan nàng tinh tế, nét đẹp dịu dàng như nước . . .khiến ta nhung nhớ không thôi.
Chợt nhận ra . . .hình ảnh nàng đã ngập tràn trong tâm trí ta . . . Từ cách xưng hô trẫm quen thuộc thế mà khi đứng trước nàng ta lại xưng hô bằng 'Ta'. Ta không muốn với tư cách là vua trước mặt nàng, mà với tư cách là một phu quân của nàng.
Cây kim trong bọc cũng có ngày lộ ra, nàng biết thân phận thật sự của ta . .. thế nhưng chỉ giận dỗi chút ít, hôm sau lại tươi cười như trước. . . .
Nơi hậu cung này . . .sóng gió quá nhiều, ta rất sợ nàng bị kẻ xấu hãm hại. Ta tui là vua nhưng cũng có những cái giới hạn của một vị vua.
Ta chỉ vì một chút ham vui, để nàng lại hậu cung một mình, khiến nàng bị kẻ khác hãm hại, xót thương nhìn nàng hao gầy ốm yếu, ta tự hận chính mình đã quá lơ là. Những ai dám đụng đến nàng, ta sẽ cho bọn họ sống không yên thân!!!!
Ta sắc phong cho nàng làm Quý phi, ban cho chữ Duyên . . . vì ta thấy chữ này tặng nàng rất hợp, ta và nàng tình cờ gặp nhau, hoàn toàn là do duyên số.
Ngày đại hôn của hoàng huynh và hoàng đệ, khi đang ngồi trên ngự giá trở về cung sau buổi tiệc, nàng chỉ đơn giản nói muốn mặc hỉ phục, mà ta đã hiểu sai lệch.
Ta là Vua, ngoại trừ Hoàng Hậu ra, không ai được phép mặc hỉ phục. Nàng nói thế khiến ta nghĩ . . .nàng muốn làm Hoàng Hậu. Ta không tin tưởng vào nữ nhân ở chốn hậu cung này nên đã nhẫn tâm nói rằng nàng mặc hỉ phục sẽ không hợp.
Vào ngày mừng thọ cho ta, từ trong đám người, tên Xà Phu ấy xuất hiện cùng một nữ nhân. Lúc đầu ta rất kích động, cứ ngỡ An Du . .. nhưng lý trí đã đánh thức ta . . . nữ nhân đó nhất định không phải An Du, ta còn lạ gì tính Xà Phu?
Thế là ta liền tương kế tựu kế. Sớm biết ả Nhạc Vân đó sẽ gây tổn hại cho nàng, ta đành đày nàng vào lãnh cung, có như vậy . . . ả mới không để ý nhiều tới nàng nữa, tiện bề để ta ra tay lật mặt ả. Ta đối xử lạnh nhạt với Song Ngư nhưng trong lòng cũng đau đớn lắm.
Đêm khuya . . .ta chờ khi nàng ngủ rồi mới đến bên cạnh nàng, ở cái nơi lãnh cung tồi tàn này . . . thật ủy khuất cho nàng. Chỉ mong nàng hãy kiên trì . . . nhẫn nại chờ ta. Ý đồ của ta rốt cuộc cũng thành công, đưa ả vào tròng. Ta trở về ngự thư phòng . .. lấy ra bức tranh vẽ An Du. . . nữ nhân trong tranh mang dáng vẻ cô đơn đượm buồn, ánh mắt nàng luôn nhìn về phía xa xôi . . . dường như nàng là kẻ không thuộc về nơi này. Ta rất yêu nàng . . . khi nàng chết đi . . .ta đã hứa không yêu ai nữa .. .chính vì thế mà ta đã không thừa nhận yêu với Song Ngư.
Tin dữ truyền đến tai . . .ta hối hả tới lãnh cung . .. chỉ thấy nàng mê man nằm đó . . .trước khi ngất đi nàng vẫn thủy chung hỏi ta câu hỏi ấy. Câu hỏi mà ta không dám trả lời thật lòng mình.
"Trên đời này, chàng yêu gì nhất?"
Khi ấy ta đã định buộc miệng đáp lại . .. . nhưng lời chưa nói đã bị kiềm lại . . . .Thái y tới bắt mạch cho nàng, khẳng định nàng đã hoài thai hài tử của ta.
Lòng ta rạo rực không thôi, muốn lay nàng dậy để cùng chia sẻ niềm vui này. Thế nhưng nàng sau khi tỉnh lại vẫn mặt lạnh với ta, không thèm để tâm tới ta . . . ngay cả nhìn một cái cũng không.
Ta biết ta có lỗi với nàng, ta cũng không muốn biện minh gì nhiều, chỉ âm thầm ở đằng sau quan sát nàng, không để nàng bị bất kỳ thương tổn gì nữa.
Cho tới lúc nàng lâm bồn . . . ta ở bên ngoài bồn chồn không yên . . bất chấp nơi sinh nở của nữ nhân, ta lao luôn vào trong. Cố gắng trấn an nàng, không để nàng suy nghĩ lung tung. Cuối cùng nàng cũng an toàn sinh hài nhi . . . .
Ta hạnh phúc ôm đứa trẻ trong lòng, ngắm nhìn nó . . . cảm giác lần đầu được làm cha . . . thật rất mới lạ, ta cứ thích ôm nó mãi không thôi.
Nhưng . . . tên Xà Phu ấy lại quá to gan, cho người hành thích ta, đáng lẽ ra ta là người hứng mũi tên ấy, thế nhưng mà . . . .nàng lại xuất hiện. Ôm nàng đẫm máu trong lòng, ta lo sợ mất nàng, khi ấy ta rất hối hận vì sao trước đây không chịu nói yêu nàng sớm hơn?
Nàng trở thành một hoạt tử nhân . .. vĩnh viễn ngủ vùi.
Ta đau đớn vô cùng, đau tận xương tủy, lần đầu tiên trong cuộc đời . . . .ta đã khóc .. . . ai bảo nam nhân không được khóc?
Dù lúc An Du chết đi . . . ta cũng không khóc. Thế mà với nàng . .. lệ không kiềm được mà rơi . . . Ngư nhi . . . nàng biết không . . .lời yêu thật sự không nhất thiết phải nói ra . . .chỉ cần trong tim ta có nàng . . .chỉ bằng hành động của ta . . .đủ để chứng minh . . . .
Ta yêu nàng!
*Những lời này do chính tay Hoàng Đế thứ mười hai của Hoàng Đạo viết ra, sử sách không có lưu lại, cũng không ai đề cập đến. Thế nhưng khi vị Hoàng Đế này băng hà . . . những ghi chép của hắn được chôn cất theo cùng. Tấm chân tình của hắn . . . không cần phải cho thiên hạ biết . . .. chỉ cần nàng biết!
[12] Lời chưa nói - Song Ngư
Một kẻ cả đời không ham danh lợi, cũng chẳng ưa hư vinh, ta chỉ muốn sống đơn giản, làm một cái nữ nhân bình thường, hiểu biết cầm, kỳ, thi, họa sau đó được gả đi, rồi lại sinh con đẻ cái, nuôi dưỡng chúng . . . rồi an hưởng tuổi già.

Xử tỷ thường nói ta không phải là kẻ cầu tiến, chỉ biết thả mình mặc kệ mọi thứ diễn ra. Có lẽ là vậy thật. Bình thường ta đều ở nhà chẳng ra đường nửa bước, hiếm có lắm mới đặt chân ra ngoài.
Thế mà có nằm mơ ta cũng không nghĩ mình có ngày này, tên ta có trong số danh sách tuyển tú, kỳ lạ, ta rõ ràng rất ít ra ngoài, làm sao họ biết đến ta? Thầm nghĩ . . .phụ thân ta chỉ là một quan nhỏ, ta tiến cung chắc gì đã được làm phi tần phẩm cao.
Ngày ta đi, cha và nương khóc sướt mướt, ta cố gắng giữ vẻ mặt vui vẻ trước bọn họ nhưng khi bắt đầu khởi kiệu, ta đã bật khóc nức nở cho tới lúc cửa cung, ta mới bình tĩnh lại, ngừng khóc.
Hoàng cung là nơi thế nào? Uy nghiêm, tráng lệ, xa hoa . . mọi thứ đều rất rực rỡ. Ta bước ra khỏi kiệu, ngẩng mặt nhìn vào bên trong cửa cung, mọi thứ đều thật lộng lẫy.
Nơi nào thâm sâu tựa đáy vực, thăm thẳm, tối tăm không có đường ra. Nơi nào lòng người thâm hiểm, ngoan độc được ngụy trang bằng những vẻ đẹp hoàn mĩ. Nơi nào chỉ có bước chân vào mà cánh cổng đằng sau mãi mãi khép kín lại.
Nơi nào mỗi bước đi đều là một bước tính toán chuẩn xác đến từng ly từng tý nếu không sẽ phải trả giá bằng chính mạng của mình.
Nơi nào tình yêu chỉ là phù du, hoa trong gương, trăng trong nước, mãi mãi không tồn tại một thứ gọi là chân tình? Ta hiện đang đứng ở nơi như thế . . . . ta nhìn xung quanh . .. chẳng ai thân thiết. Bọn họ hôm nay có thể cười nói vui vẻ, chẳng biết mai sau có dùng thủ đoạn để triệt hạ đối phương không? Nhưng với một kẻ bình thường như ta, không chắc là có cơ hội được sủng ái. . .
Thế nhưng ông trời liệu có quá ưu ái ta? Ta thi thố tài nghệ nào, đều hoàn thành xuất sắc, là do ta có tài hay do ta may mắn gặp phải đối thủ bình thường? Nhưng ta vốn biết dù đạt kết quả cao thì sao? Với gia thế của ta . . .cùng lắm chỉ được phong làm thất hoặc lục phẩm.
Quả vậy . . . ta chỉ được phong làm bậc Mỹ Nhân. Với những kẻ khác . . .dù không tài năng cũng leo lên bậc Phi. Vốn biết kết quả như thế nên ta không có buồn hay thất vọng gì cả. Hoàng Đế hình như là một người rất yêu nước thương dân thì phải, sau khi hậu cung được lấp đầy các phi tử hình như còn chưa thấy hắn tới cung của bất kỳ ai, ngoại trừ lâu lâu lại tới chỗ của Đức phi. Họ vốn là thanh mai trúc mã .. . yêu nhau là chuyện thường tình, ta cũng không muốn nghĩ ngợi nhiều, thân phận ta như vậy thì phải chấp nhận thôi.
Ta đã từng mơ tới một tình yêu hoàn mỹ, được ở bên người đó tới tận khi răng long đầu bạc, tận khi đất trời sụp đổ.
Xem ra . . . . hoa trong gương, trăng trong nước, giấc mộng này khó mà thành sự thật.
Lần đầu tiên ta mới gặp được một nam nhân xuất chúng như vậy, ngũ quan của hắn như được điêu khắc, nét nào nét nấy đều hoàn mĩ vô cùng.
Hắn bắt cho ta cái tiểu bạch thỏ làm ta thích thú vô cùng. Trò chuyện vài câu với hắn biết được hắn tên là Thiên Yết, nhưng ta vẫn thích gọi hắn là Tiểu Yết hơn.
Lần thứ hai gặp hắn là sau buổi tiệc thiết đãi Vương gia gì gì ấy. Mãi sau ta mới nhớ, là Bạch Vương gia.
Giữa trời đêm tịch mịch, ở bên cạnh cái hồ, mặt nước yên bình tĩnh lặng, hắn đứng đó . . . ngẩng mặt nhìn vầng trăng khuyết, ánh sáng dìu dịu soi rọi trên khuôn mặt anh tuấn của hắn, từng đợt gió nhẹ thổi tà áo hắn bay lất phất. Nhìn bóng hắn đổ dài dưới đất . . .một mình lẻ loi . . . thật cô đơn.
Lần thứ ba gặp hắn là khi ta đã trở thành phi tần của Hoàng Đế, được phong làm Mỹ Nhân. Sau khi rời khỏi yến tiệc, ta liền đi tạo tới ngự hoa viên, ta cũng đứng ở vị trí của hắn khi đó, ngẩng mặt thưởng trăng . . . . tiếng xì xào của lá cây vang lên bên tai, rất êm dịu.
Ta gặp hắn trong bộ đồ của thái giám, suýt chút nữa ta đã bò lăn ra cười, một kẻ soái ca như vậy mà lại là thái giám sao? Đáng tiếc, thật đáng tiếc a. Hắn đứng gần ta, cao hơn ta một cái đầu, ta cúi mặt nhìn bóng cả hai người hòa vào nhau bất giác ta mỉm cười.
Cái bóng giờ đã có đôi . . .
Ta nhìn khung cảnh xung quanh, trong lòng ta có một dư vị lạ lùng.
Ba lần gặp, đều cùng một chỗ. . . .
Tránh được hỉ, nộ, ái, ố . . . . chẳng tránh được một chữ.
Duyên!
Đúng là tránh không khỏi.
Hắn cư nhiên lại chính là Hoàng Đế . . . là phu quân của ta, à không là của hàng vạn phi tần. Lòng ta hơi chua xót. Ta vừa tức hắn vì sao dám nói dối ta? Lại tức hơn khi hắn biết rõ ta là ai . . . mà lại không đá động gì. Có lẽ đây là sở thích của hắn, thích vờn con mồi.
Ở bên hắn thời gian không dài . . . .có lẽ vì quá thân thuộc nên ta không câu nệ lễ tiết gì với hắn .. . . mà hắn cũng không để ý gì về vấn đề ấy. Tim ta trao hắn từ lúc nào, bản thân ta không biết . . . nương nói nữ nhân trao lần đầu cho một nam nhân, sẽ liền có tình cảm với nam nhân ấy. Đó là lý do vì sao các tiểu thư dù phải chịu sự sắp xếp hôn sự của cha mẹ nhưng họ vẫn sống tốt đời sống phu thê.
Có lẽ ta cũng vậy . . .
Ta luôn hỏi hắn. . .
"Trên đời này, chàng yêu gì nhất?"
Hỏi đi hỏi lại câu đó không biết bao nhiêu lần . . . . nhưng câu trả lời vẫn như thế. Hắn yêu giang sơn . . . .
Ha ha ha . . . .Yêu giang sơn???? Chàng đang xem thiếp là một đứa trẻ sao? Giang sơn của chàng? Vĩnh viễn thuộc về chàng . . . Và cả nàng ta. . . . Vĩnh viễn được chàng yêu thương . . .
Cho dù âm dương cách biệt . . . . Thiếp không là kẻ ngốc! Thiếp hiểu được cái gì tình cảm sâu nặng . . . nhất là mối tình đầu.
Và chàng chính là tình đầu của thiếp . . . .!
Thiếp không sợ tranh đấu hậu cung, không sợ kẻ khác ám hại . . . với một người mang thân phận như thiếp, dù có được ban danh phận 'Quý Phi' thì đã sao?? Thiếp vĩnh viễn vẫn là một kẻ tầm thường . . . .
Hoài thai long chủng . . . Ta vừa vui, vừa sợ . . . Vui mừng vì ta sắp được làm mẹ. Lo sợ sẽ có kẻ hãm hại . . . Ta không muốn hài nhi của ta khi chưa ra đời đã chết đi từ trong bụng . . . Ta lúc này đã không có được hắn . . không thể không có đứa trẻ này.
Dưới sự bảo trợ của hắn, ta bình an sinh đứa trẻ ra. Sáng hôm ấy vừa tỉnh lại . .. ta đã nghe tiếng binh khí va vào nhau.
Ta nhìn thấy một mũi tên lao vun vút về phía hắn, trực chờ lấy mạng hắn. Khoảnh khắc ấy . . . trong đầu ta chỉ có hình ảnh của hắn khi nói cười. . . . Ta sợ hắn sẽ trở thành một cái xác lạnh lẽo . . . Không cần động lực nào thúc đẩy . . .ta tự lao mình ra. Khi mũi tên xuyên vào da thịt, ta đau đớn vô cùng, ngã vào lòng ngực hắn .. . ta chợt mỉm cười . . . chết đi trong vòng tay hắn.
Cũng đủ để ta thấy hạnh phúc. Ta đã hối hận, vô cùng hối hận, vì sao trước đây khi hắn đối xử tốt, vì sao ta biết rõ hắn không cố ý khiến ta vào lãnh cung, tại sao khi ấy ta không chịu tha thứ?? Chẳng phải cả hai sẽ có những giờ phút mặn nồng sao?
Ta tự giễu bản thân mình . .. ta đã sai . . . Hắn không yêu ta cũng được, ta chỉ muốn ở bên cạnh hắn. Vẫn biết mọi thứ ta cần, chỉ cần mở miệng, sẽ có người đem đến, tất cả đều là do hắn đáp ứng. Những gì hắn làm, lẽ nào ta không biết .. .
............................
Trong cơn mê man, ta nghe Bảo Bình nói ta sẽ thành hoạt tử nhân. . . . không được . . .còn con của ta . . . ta còn muốn nuôi dưỡng hắn lớn lên, còn muốn dạy hắn nói . . . ta còn muốn nhiều thứ lắm . . . .
Lần đầu tiên trong đời, ta thấy nhiều hoa anh đào như thế, rơi lả tả, lất phất, trong không khí còn mang theo mùi hương dịu nhẹ . . .Cả một rừng hoa . .. rất đẹp. Cả một khung cảnh mang sắc hồng .. . ta rất muốn đứng dậy, nhảy múa giữa rừng hoa . . . nhưng thân thể đã quá suy nhược. Ta thôi ngắm nhìn tiên cảnh, lại nhìn sang khuôn mặt hao gầy của hắn . . .nơi khóe mắt hắn còn chút ướt át. Ta biết hắn đã khóc . . . .
Ta lại muốn hỏi hắn câu hỏi ấy . . . .dù cho câu trả lời thế nào . . . .Thế nhưng .. . câu trả lời lần này hoàn toàn khác . . .
"Mất nàng, trừ bỏ giang sơn . . . ta cái gì cũng không có!"
Không phải một câu nói yêu thương gì, nhưng nó chứa đựng những gì ngọt ngào nhất trên thế gian này. Ai nói bậc đế vương vĩnh viễn là kẻ vô tình. Ai nói tình yêu nơi hoàng cung không tồn tại. Ai nói chân tình là thứ hoa trong gương, trăng trong nước.
Cuối cùng . . . điều ta mong chờ đã thành hiện thực!
Ta không biết ta ngủ đã bao lâu . . . . trong tiềm thức của ta, mỗi ngày ở nơi đây đều có sương khói vây quanh, mơ hồ ảo ảo . . . Thường thường có một nữ bạch y tới nói chuyện cùng ta . . .Ta có hỏi vì sao ta lại phải ở đây? Nàng ta chỉ đáp . . .
"Chờ đợi kỳ tích"
Kỳ tích mà nàng ta nói, rốt cuộc là gì?
Mỗi ngày, chàng đều đến thăm ta, nói chuyện cho ta nghe, kể về những gì xảy ra trong ngày. Lần nào chàng cũng nhắc ta, mau mau tỉnh dậy. Chàng thường bế Đẳng nhi tới thăm ta, ta thật sự muốn tỉnh dậy để ôm lấy con. Nhưng cố gắng ra sao . . . vẫn không thể làm được. Giờ ngọ nào hắn cũng tới. Hôm đó thì không . .. ta lo sợ, phải chăng chàng có chuyện gì . . . .phải chăng chàng ngã bệnh rồi? Hay là . . .Ta đã khóc, khóc rất nhiều . . . thân thể ta cũng khóc . ..
Vài ngày sau. Đúng giờ chàng lại đến, chàng nói Đẳng nhi xảy ra chuyện, không sống nổi. Không . .. Đẳng nhi là bảo bối tâm can ta. . . mất Đẳng nhi rồi chàng sẽ còn ai? Ta không muốn chàng cô đơn cả đời . . . .ta đã không thể ở bên cạnh chàng, ông trời không được phép cướp Đẳng nhi đi. . . !!!
Không được!!!!!
Một luồng sức mạnh lan tỏa cả cơ thể, hồn của ta hòa làm một với thân xác . . . ta lấy lại được hơi thở như trước, từ trên giường ta đã bật dậy . . .Chẳng lẽ. . .đây chính là kỳ tích?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui