Hoang Đảo Chúa Tể


Về phía bắc cách nhà gỗ của Hải Hoàng 2km,một đôi nam nữ đang ở trên cát viết chữ SOS,nó chính là tín hiệu cầu cứu để nếu như có trực thăng hay máy bay đi qua chính là có thể nhìn xuống mà biết được đang có người gặp nạn mà kẹt tại nơi này.

Nam nhân cùng nữ nhân còn đốt một đống lửa ở trên mỏm đá khá cao,phủ lên lá tươi để tạo ra các cột khói cao nhằm tối đa nhất việc tạo ra tín hiệu cầu cứu.

Quay trở lại với Hải Hoàng,lúc này hắn đang ngồi trên giường,vẻ mặt tập trung như đang suy nghĩ một vấn đề gì đó.

Hắn thấy đám người kia rất lạ,hôm nay Hải Hoàng có lén nhìn quan sát chúng,ngoài việc dựng trại ra đám người này còn thu thập thêm rất nhiều thân tre và các thùng nhựa đã bỏ đi trên đảo.

Tiết tấu này,chằng lẽ là muốn làm bè mà ra biển.

Nhưng theo Hải Hoàng biết ngoài cái đảo này ra theo tầm nhìn của hắn quanh đây làm gì còn cái đảo nào nữa,hơn nữa việc ra biển bằng bè như vậy là quá phưu lưu,mạo hiểm,đám người kia làm gì đến mức đã đến đường cùng mà phải liều lĩnh như thế.

Kì lạ,càng nghĩ Hải Hoàng càng đau đầu,chẳng lẽ bây giờ hắn trực tiếp sang đó,tùy tiện bắt lấy một tên,đe dọa mà bắt hắn khai ra.

Thật ra suy đoán của Hải Hoàng cũng đúng một phần,đúng là họ có ý định ra biển,nhưng họ ra biển không phải để tìm cách trở về,hay di chuyển sang đảo khác.

Siyoung nhìn thấy Hải Hoàng suy tư như vậy,cũng không làm phiền hắn, tiếp tục cùng Băng Băng làm cơm cho hắn.

Ăn xong Hải Hoàng đang có ý định làm một học sinh bất trị cùng với hai lão sư khó tính thì bên ngoài nhà gỗ có tiếng đập cửa.

Đám người này là thế nào đây,không biết là có chuyện gì mà lại chủ động tìm hắn.

Hải Hoàng buồn phiền ngồi dậy đi ra mở cửa.


Đập vào mắt hắn lúc này là hai người đàn ông,hai người này đối lập với nhau hoàn toàn,một tên đầu trọc bặm trợn,tên còn lại thì đeo kính,mái tóc dài gọn gàng,nhìn qua khá nhã nhặn.

Lúc này tên đeo kính lên tiếng nói.

“Chào anh,tôi muốn hỏi anh một chút chuyện chứ,không biết là có thể không".

Hải Hoàng thấy khá lạ,ở đây thì có chuyện gì để hỏi chứ,đoán chừng là một cái cớ.

Hải Hoàng đóng cửa đi ra ngoài ngồi cùng với hai người.

“Nói đi,hai người muốn hỏi chuyện gì chứ".

Thấy Hải Hoàng thái độ lạnh nhạt,kiêu căng tên đeo kính cũng rất khó chịu với hắn,nhưng bên ngoài vẫn giữ được vẻ bình tĩnh,nhã nhặn đối Hải Hoàng.

“Thật ra chúng tôi chỉ muốn cậu gia nhập vào đoàn đội của bọn tôi thôi,cậu chắc cũng hiểu trong hoàn cảnh này,càng nhiều người thì khả năng sống sót càng cao".

Hải Hoàng thấy suy nghĩ của tên này thật ngu ngốc,đáng lẽ ra phải nói là càng ít người thì tỉ lệ sống sót càng cao mới đúng.

Làm gì có chuyện đĩa bánh lại từ trên trời rơi xuống mà lại rơi vào đúng miệng Hải Hoàng như vậy.

Hơn nữa Hải Hoàng còn cần phải nương tựa bọn hắn mới có thể sống sót được sao?.

Hải Hoàng không nhiều lời lập tức từ chối thẳng thừng.

“Không cần,các người mau về đi,tôi không có hứng thú gia nhập đoàn đội của các người".

Tên đầu trọc thấy thái độ Hải Hoàng như vậy cũng cực kì khó chịu đứng dậy quát lớn.

“Tiểu tử,ông đây nhịn mày từ nãy đến giờ rồi,bọn tao có ý tốt chính mày còn không biết điều,hơn nữa thái độ của mày là sao".

Tên này thái độ sừng sỏ như vậy,chắc chắn là có ý đồ với ba người Hải Hoàng rồi,không thì sao mà cố sống cố chết mời hắn gia nhập làm gì.

Tên trọc đầu vừa mới có ý định đập cho Hải Hoàng một trận thì đã tên đeo kính ngăn lại,sau đó nói với Hải Hoàng.

“Tôi hi vọng cậu thức thời một chút,cậu mới đến đây,chắc cũng chưa biết cứ sáu tháng một lần hòn đảo này lại có biến cố,nếu không gia nhập cùng bọn tôi sợ rằng cậu sẽ chết".

Nghe đến đây Hải Hoàng liền hứng thú với câu nói của hắn,cái gì mà sáu tháng hòn đảo sẽ sảy ra biến cố đến mức mà hắn phải chết cơ chứ,ngoài cái đảo này chìm ra Hải Hoàng thật sự không nghĩ ra nguyên nhân nào nữa.

Hải Hoàng vẻ mặt giả vờ ngu ngơ hỏi“Biến cố gì chứ,tôi thật sự không biết,biến cố gì mà có thể làm cho người chết được”.

Thấy Hải Hoàng như vậy tên đầu trọc cũng khinh bỉ nói.


“Muốn biết sao,trừ khi cậu gia nhập cùng bọn tôi,lúc đó cậu có thể biết được".

Hải Hoàng không muốn nói nhảm với hai người này nữa thoắt cái đã dùng tay bóp lấy cổ chúng nhấc lên.

Hai tên này không cần nói cũng biết lúc này đang hoảng loạn thế nào,biến cố sảy ra thật sự quá nhanh,không thể tưởng tượng ra được lực đạo của một nam nhân trẻ tuổi lại lớn như vậy.

Ánh mắt Hải Hoàng lạnh tanh,nhìn hai người đang dẫy dụa trên tay mà nói.

“Nói,nếu hai bọn mày còn lảm nhảm nữa tao lập tức tiễn chúng mày lên đường".

Nói xong thì thả hai người xuống.

Tên đầu trọc có vẻ như không phục,nghĩ rằng vừa rồi mình quá bất cẩn mới để Hải Hoàng hạ thủ được,lần này đã có chuẩn bị,một quyền nhắm thẳng vào bụng Hải Hoàng.

Hải Hoàng thấy vậy khinh miệt cười một tiếng,dùng tay bắt được nắm đấm của hắn sau đó bóp mạnh một cái làm cho bàn tay của hắn biến dạng.

Tên đầu trọc cũng vì thế mà hét lên một tiếng chói tai,vẻ mặt hoảng sợ nhìn lấy nắm tay bị bẻ gẫy xương của mình.

“Aaaa”.

Nghe được động tĩnh lớn như vậy cả đám người của tổ đội và chúng nữ cũng chạy ra đến xem xét.

Cảnh tượng xung đột như này thật sự quá bình thường trên hoang đảo như vậy,cũng không cần biết đầu đuôi câu chuyện ra sao,chỉ cần biết là người bên mình thì sẽ bảo vệ.

Mấy người trong đó cùng nói.

“Này,cậu làm cái gì vậy,tưởng mình có chút công phu liền phách lối sao”.

“Đúng vậy,chúng tôi có ý tốt mời cậu gia nhập,không những cậu từ chối mà còn đả thương anh ấy,loại người như cậu trên đảo sớm muộn gì cũng chết".


Hải Hoàng cảm thấy trước tiên chưa nên giết chúng,dậy dỗ một điểm là được,ít nhất cần bọn chúng nói ra về thông tin sáu tháng một lần gì đó rồi mới giết được.

Hải Hoàng không lảm nhảm với bọn họ,tốc độ cực nhanh áp sát với một nam nhân trong đó cho hắn một quyền vào bụng,tiếp đó xoay người đánh ngã một người nữa,rất nhanh chóng đám người này đều nằm gục ra đất,không phải là đám người này vô dụng,mà là Hải Hoàng quá mạnh so với bọn chúng.

Thử hỏi một đám người có thể tồn tại trên đảo này đến bây giờ lại còn kết thành một đoàn đội có thể đơn giản sao,hơn nữa những tên nam nhân ở trong tổ đội này,kẻ nào cũng to lớn,khỏe mạnh,ít nhất là cũng đã có kinh nghiệm chiến đấu,còn có thể ăn hắn một quyền mà còn chưa ngất,chứng tỏ đám người này cũng không phải hạng xoàng.

Hải Hoàng cảm thấy còn chưa đủ,dùng dao phi thẳng vào đầu một tên nam nhân trong đó,khiến hắn lập tức ngửa đầu ra mà chết.

Mặc dù đám người này cũng không lạ gì chuyện ẩu đả mà tranh giành thức ăn,hay xung đột gì đó nhưng thủ đoạn thì chưa đến mức rợn người như người này.

Tên đội trưởng lập tức thấy không ổn cố nén đau đớn ngồi dậy nói chuyện.

“Khoan đã,có gì từ từ nói,chúng tôi sẽ đáp ứng mọi điều cậu yêu cầu”.

Hải Hoàng rút dao ra khỏi đầu cái xác,ngồi trở về chỗ cũ sau đấy mới lên tiếng.

“Tôi vừa nghe tên đeo kính này nói cái gì mà sáu tháng một lần, tôi cần biết tất cả về nó".

Nghe Hải Hoàng nói vậy mọi người trong đoàn đội đó đều dùng ánh mắt oán hận nhìn về hai tên đầu trọc và đeo kính.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui