Hoang Đảo Chúa Tể


Tại nơi đảo hoang này,không còn cách nào có thể trở về.

Nguyên bản trật tự xã hội,pháp luật,cùng quy tắc,đều thùng rỗng kêu to.

Hải Hoàng quả thật không ngờ tới tên mập đã lựa chọn tự sát.

Hải Hoàng nghĩ rằng với tính cách của tên mập,ít nhất cũng phải làm ra động tĩnh điên cuồng gì đó với chính mình.

Nhưng không hắn lại chọn cách tự sát để giải thoát.

Hải Hoàng không biết rằng tự sát cần bao nhiêu lớn dũng khí,ngược lại hắn không đủ cam đảm để tự sát.

Trong lều trại của tổ đội bốn người lúc này.

Tên trung quốc sắc mặt trầm xuống những vẫn giữ được vẻ bình tĩnh nói.

“Các người muốn săn cái đám dã thú đấy thì tự mà săn,chuyện này tôi không tham gia”.

Harvey thấy hắn nói vậy cũng khinh bỉ lớn tiếng trách móc hắn.

“Tại sao,chúng cùng lắm chỉ là một đám dã thú không có trí tuệ,chúng ta có thể làm một cái bẫy,chính tôi cũng đồng ý làm mồi nhử rồi cơ mà".

Tên đội trưởng không nói lời nào,cùng với Trang ánh mắt nhìn về phía căn nhà gỗ của Hải Hoàng.

Tên trung quốc này không muốn nói nhiều,thầm nghĩ thằng đần Harvey này sao có thể sống đến bây giờ.

“Cậu không thấy đám dã thú đó rất kì lạ sao,chỉ hoạt động xung quanh căn nhà gỗ đó,một điểm ý tứ đến chúng ta cũng không có,mà cho dù chúng là loại không có đầu óc nhưng tính phưu lưu khi săn chúng cũng quá lớn,mẹ nó con hổ kia táp một cái đoán chừng chúng ta cơ thể sẽ bị xẻ làm đôi,nếu như nói tên Hải Hoàng kia không có chút tà môn đánh chết tôi cũng không tin".

Harvey không cho là đúng vẫn cố giải thích với hắn,hắn thật sự đói lắm rồi,đói đến mức sắp mất kiểm soát rồi.

“Cứ cho là lời anh nói đúng nhưng chẳng lẽ chúng ta cứ ngồi chờ chết như thế này sao,liều một phen ít nhất còn có cơ hội".

Tên trung quốc nắm đầu của Harvey xoay nó qua hướng căn nhà của Hải Hoàng.

“Mẹ nó,cậu nhìn kĩ giúp tôi,nhìn hắn đi,nhìn cây súng trên tay hắn đi,mở to mắt ra mà nhìn,cậu nghĩ hắn sẽ để yên cho chúng ta động vào đám dã thú à".


Hải Hoàng tên này rất đáng giận,gối đầu lên đùi Siyoung thân thể thì hưởng thụ lấy Băng Băng xoa bóp,một tay không ngừng giơ lên vẫy vẫy về đám người,vẻ mặt rất thân thiện,đoán chừng lúc này nếu ánh mắt có thể giết người Hải Hoàng đã chết không biết bao nhiêu lần.

Harvey cuối cùng mới giật mình hiểu ra,ánh mắt nhìn về phía Hải Hoàng có oán hận,có hâm mộ,đố kị,cũng có chút bất lực.

Đồng dạng là con người tại sao có thể khác nhau đến thế chứ.

Tên đội trưởng lúc này nhìn Trang như muốn khuyên bảo cô điều gì đó.

“Cô và hắn cùng là người Việt,ít nhất hắn sẽ có thái độ với cô khác bọn tôi,hơn nữa còn là bác sĩ cô có thể sang thử đả động hắn xem”.

Thật ra Trang cũng nghĩ đến như vậy từ lâu rồi,có lẽ là do sợ hãi hắn nên nàng mới không giám,nhưng hôm nay đã đến đường cùng rồi,nàng không thể làm gì hơn là liều mình thử một lần,dù gì thì cũng là cùng người Việt Nam,chắc hẳn hắn sẽ không làm quá với cô.

Đáng tiếc suy nghĩ của Trang là sai lầm đối với một người như hắn.

Lúc này Hải Hoàng cũng không biết đám người đó nói chuyện về mình,nhưng hắn khi nhìn về ba ông cháu người thái hắn lại khá bất ngờ.

Không ngờ là ông già đó lại đang tiến về chỗ hắn.

Hải Hoàng thấy buồn cười,không giám nghĩ là người đầu tiên đến lại là ông già đó.

Đại lại hắn đoán là những người trong tổ đội kia sẽ không nhịn được mà liều mình chứ,sao lại là một lão già gần đất xa trời đến trước chứ.

Đợi cho lão tiến đến,Hải Hoàng mới ngồi dậy hứng thú nhìn lão già hỏi.

“Ông lão,có chuyện gì mà có thể khiến ông đến tìm tôi vậy".

Ông lão vẫn bình tĩnh ít nói như thường,nhìn thẳng về Hải Hoàng mà nói.

“Lão già này có một thứ muốn trao đổi lấy thực phẩm và nước ngọt của cậu”.

Hải Hoàng giật mình không ngờ là ông già này giám đàm phán với mình,hắn hỏi.

“Lão già,ông có gì để trao đổi với tôi chứ,cho dù thứ đó của ông có thể khiến tôi động tâm nhưng tôi cần gì phải trao đổi trực tiếp đoạt lấy nó là được".

“Lão dùng chính là mạng của mình đổi lấy.


Hải Hoàng nghe thấy vậy cũng ngẩn ra sau đó cười lớn nói.

“Haha,lão già mạng của ông tôi đâu có cần,nó có tác! ”Chưa nói hết câu lão già ngay lập tức vút lên huy quyền vào chính bụng Hải Hoàng.

“Ầm”.

Hải Hoàng không ngờ rằng lão già này giám động thủ với mình,càng không ngờ rằng lực đạo lại lớn như vậy,phải biết rằng thể chất của Hải Hoàng sau hơn hai tháng đã được cải tạo đến mức kinh người,mọi thứ từ tốc độ,phản xạ,thể lực,sự cứng rắn đều là tuyệt luân.

Nhưng lại bị lão già một quyền mà ngã xuống.

Hải Hoàng đã hiểu ý của lão già này hóa ra dùng mạng của lão đổi là như thế này.

Hải Hoàng ngay lập tức quét chân lão một cái,đáng tiếc lão dễ dàng né được.

Hải Hoàng thấy vậy cũng không lạ gì,bắt đầu thô bạo trả đòn,hắn không có kinh nghiệm gì trong chiến đấu cả,hoàn toàn là nhờ vào tốc độ,cùng sức mạnh vượt trội mà đánh trả,nhưng dù như vậy đều bị lão già này né tránh hết,vờn cho hắn một trận.

Hải Hoàng lúc này đoán chừng đã ăn không biết bao nhiêu quyền của lão già.

Nhưng sự cứng rắn và thể chất vượt trội của Hải Hoàng làm cho hắn cảm thấy cũng không có gì đáng ngại lắm,nhưng bị ăn đòn nhiều như vậy mà đến một quyền cũng không trả được cũng làm cho hắn rất khó chịu.

Chúng nữ và đám người tổ đội kia nhìn một bên cũng há hốc mồm không ngờ lão già này lại lợi hại đến thế.

Hóa ra là lão biết võ công,không ngờ còn rất lợi hại.

Hải Hoàng tức giận đến run người,đột nhiên lại cảm thấy quyền của lão già đánh vào người lực đạo ngày càng nhỏ,lúc đầu còn có chút đau đớn,đến lúc này thì có khác gì gãi ngứa cho hắn đâu.

Hải Hoàng liền đứng yên cho lão già đánh,lên tiếng nói.

“Lão già,ông còn cố làm gì nữa,còn cố nữa không biết lúc nào ông chết thật đó".

Thấy Hải Hoàng nhận ra,lão cũng ngừng lại,không nhịn được mà cảm thán một câu.

“Cơ thể cậu rốt cuộc là thứ gì chứ,cứng rắn như sắt thép vậy,tốc độ phản xạ cũng là kinh người,nếu không phải là không biết võ công đoán chừng một quyền là có thể giết chết lão thân,tay lão cũng đã vì va chạm với cơ thể cậu mà đã gẫy mất xương ngón tay rồi".


Hải Hoàng hừ lạnh nói.

“Đối với một lão già như ông trong tình cảnh này như vậy là quá khó tưởng tượng rồi,ông nếu không còn gì trăn trối,cũng không còn gì để trao đổi vậy lập tức có thể chết được rồi".

“Lão có thể dậy cậu võ công để đổi lấy thức ăn cho hai đứa cháu của lão được chứ".

Hải Hoàng liếc mắt về hai đứa cháu của lão già,rồi quay về với lão híp mắt,cau mày nhìn lão nói.

“Nếu,tôi dùng hai đứa cháu đó của lão để uy hiếp lão thì sao".

Lão già hiển nhiên cũng nghĩ đến trường hợp như vậy,không do dự mà nói.

“Vậy thì lão già này dù có chết,cũng không để cậu đạt được ý muốn".

Hải Hoàng cười lạnh nói.

“Hừ,lão đừng giả bộ,ông đủ cam đảm nhìn hai đứa cháu mình chết sao,nhưng không sao tôi rất hứng thú với bộ võ công của lão có thể giúp lão một lần".

Nói xong hắn ra hiệu cho Siyoung vào nhà lấy thực phẩm và nước ngọt cho cả ba người.

Lão già cười khổ ,đúng như lời Hải Hoàng nói làm sao mà lão có thể nhẫn tâm nhìn hai đứa cháu mình chết mà không cứu,vốn dĩ cho rằng mình có thể chế phục được Hải Hoàng lại không ngờ rằng cơ thể Hải Hoàng lại biến thái như vậy,quả là khó tưởng tượng,cho dù không biết võ công nhưng với cơ thể như vậy cũng đủ nghiền ép lão.

Tiếp nhận thực phẩm và nước ngọt xong,Hải Hoàng liền dặn lão.

“Ngày mai đúng giờ này lão bắt đầu dậy cho tôi,ngày nào lão còn dậy chính là ngày lão và hai đứa cháu của lão còn có thể được ăn uống”.

Nói xong mặc kệ lão già tự giải quyết.

Lại tiếp tục điều khiển đám động vật nghe ngóng tìm kiếm người khác trên đảo.

Thấy một màn này Trang cũng tự tin hơn mà tiến lại chỗ hắn,theo sau cô là tên người trung quốc.

Hải Hoàng thấy lần này là hai người đến ,nhưng mà tên trung quốc giơ hai tay lên như vẻ đầu hàng thì hắn không hiểu lắm.

Đợi xem tên này đến cùng là làm sao.

Trang cùng tên trung quốc đó đi đến gần Hải Hoàng,rốt cuộc cũng mở lời.

Trang: “Tôi cũng có thể thương lượng với anh như ông lão kia chứ,tôi là một bác sĩ rất có ích cho anh trên nơi đảo hoang này".

Hải Hoàng biết cô là bác sĩ,nhưng hắn đâu có cần,ngày trước thì hắn còn có ý định giữ lại cô phòng trừ nữ nhân của hắn bị làm sao còn có một bác sĩ tại,nhưng mà giờ hắn có thương thành trong đầu mặc dù lọ chất lỏng màu xanh đó có hơi đắt nhưng hắn có thể chấp nhận vì nữ nhân mình mà hi sinh.


Hải Hoàng vừa có ý định mặc kệ nàng thì tên trung quốc nói.

“Tôi biết là anh không cần một bác sĩ,tôi có ý tưởng thế này anh nếu cảm thấy hợp lí có thể để cho tôi thực phẩm và nước ngọt cùng nữ nhân này phát tiết một chút chứ".

Trang nghe vậy cũng sửng sốt mà nhìn hắn,rất nhanh sự phẫn nộ dâng lên nhanh chóng,muốn chửi ầm lên với hắn.

“Anh! ”Hải Hoàng lập tức ngắt lời cô.

Hứng thú ra lệnh cho tên trung quốc nói tiếp.

“Câm miệng".

Băng Băng và Siyoung một bên nhìn tên trung quốc này cũng là một ánh mắt khinh bỉ.

Riêng Băng Băng thì không nhịn nổi mà mắng hắn.

“Anh đang nói cái gì thế,người Trung Quốc chúng ta đúng là bị anh làm mất hết thể diện".

Hắn cười khổ, không giám trả lời băng băng,thầm nghĩ.

“Cô cứ thử rơi vào hoàn cảnh như tôi đi rồi xem,thể diện có thể ăn được sao,đoán chừng nếu cô không xinh đẹp kết cục không khá hơn là bao,nếu không phải bị tên Hải Hoàng này nhìn trúng làm nữ nhân,bọn tôi đã sớm đè cô ra,xem cô còn giữ cái bộ mặt cao lạnh đó được không?,còn con bé bác sĩ kia cũng ngốc không kém,hắn nếu cần cô đã sớm đem cô bắt lại,còn cho cô nhởn nhơ đến giờ này sao,tôi mặc dù không giám động vào nữ nhân của hắn,nhưng cũng không quá kén chọn trong trường hợp này".

Tên người trung quốc từ từ nói với Hải Hoàng.

“Chi bằng thay vì giết chúng tôi,sao anh không thiết lập một chế độ riêng cho mình chứ,anh chính là người đứng đầu,mọi người đều phải phải nghe lệnh của anh,anh có thể bắt chúng tôi làm thứ gì đó để đổi lấy thức ăn và nước ngọt,ai nấy đều như nhau,kẻ nào có bản lãnh,có tác dụng thì được anh trọng dụng,tôi cũng biết rằng hòn đảo này còn những người khác nữa,cũng sẽ liên tục có những người khác đến,anh lập ra một chế độ như vậy sau này rất dễ kiểm soát những tổ đội khác cũng như những người mới đến”.

Nghe đến đây Hải Hoàng cũng rất tâm động,đúng như hắn nói Hải Hoàng còn muốn xây dựng một vương quốc riêng cho chính mình,chính hắn là một tên có bản lãnh có thể giúp Hải Hoàng một tay làm nên vương quốc riêng cho mình.

“Được,rất tốt,cậu tên là gì để sau này tôi dễ xưng hô".

Thấy Hải Hoàng hỏi câu này,tên này cũng biết mình đã thoát chết,càng xu nịnh Hải Hoàng hơn.

“Sau này,anh cứ gọi tôi là tiểu Lâm,mọi chuyện anh nói đều chính là mệnh lệnh tuyệt đối với tôi".

Hải Hoàng suy nghĩ một lúc cười lớn nói.

“Haha,được lắm,tiểu Lâm,quyết đoán lắm,cam đảm lắm,từ giờ cậu sẽ là người quản lí đám người mới lên đảo và đám người tổ đội khác khi bắt được,ngoại trừ tôi và nữ nhân của tôi thì cấp bậc của cậu là lớn nhất,mọi người sẽ nghe theo sắp xếp của cậu,tôi cho cậu thời gian đến tối nay thuyết phục đám người,kẻ nào kháng lệnh trực tiếp giết đi"Nói xong Hải Hoàng đem đồ ăn cho hắn,hẹn hắn tối nay đến nhà gỗ của mình nói chuyện kĩ càng hơn.

Quả thật người tài như hắn Hải Hoàng rất thưởng thức,để cho hắn làm việc cho mình thật sự tốt hơn nhiều.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui