Tim của An Nguyệt bỗng chốc đập thình thịch,cô thật sư có thể nhìn thấy sự tin tưởng mà hắn giành cho chính mình,dù nó thật sự có chút mơ hồ và lạnh nhạt.Cô tiến lên phía trước,bàn tay nắm lại quyết tâm tiến đến chỗ bàn đá nơi Du thái y đang đứng,cô nói:
"Du thái y,trước kia ta có đọc qua một vài sách y cổ,cũng xem như là tinh thông,không biết ta có thể xem qua lọ thuốc này không?"
"Đừng cho nàng đụng vào,nhất định nàng sẽ giở trò đó.Hoàng thượng,xin người mau chém đầu nàng đi."-Hàm tần lên tiếng.
"Này,cô cũng đừng có lên cơn.Ở đây đông người như vậy thì nàng còn có thể làm cái gì?"-Trưởng công chúa vênh khuôn mặt xinh xắn của mình lên cãi lại,chỉ tay vào mặt Hàm tần.
Hàm tần không thể cãi lại được,đành ngậm miệng chịu trận,không vui nhìn An Nguyệt cầm lọ thuốc lên .Nàng cũng không tin nàng ta thật sự không liên quan đến việc này!...Trong lúc đó,An Nguyệt lại mở nắp của lọ thuốc ra,quan sát,đưa lên mũi sau đó trực tiếp đổ vào trong miệng!
Du thái y thấy thế thì mặt cắt không còn chút máu,hoảng hốt chạy tới ngăn cản hành động của An Nguyệt. Trưởng công chúa cũng phóng tới,nhưng nàng chưa kịp làm gì thì đã bị một tay áo màu vàng gạt phăng ra,Vũ Hiên đế không biết từ lúc nào đã xuất hiện bên cạnh An Nguyệt,giật phăng lọ thuốc,đẩy nàng xuống.
"Ngu xuẩn"-Hắn quát lên,không nhìn rõ nét mặt,bóp nát lọ thuốc trên tay.Trang quý phi đứng gần đó cũng chau đôi mày ngọc lại,vẫn đứng yên tại chỗ nghi hoặc quan sát người ngã dưới mặt đất.Các vị phi tần đến xem trò vui đều dùng khăn tay sợ hãi che miệng lại.
"Hoàng thượng,người nói sai rồi..."-An Nguyệt khó nhọc đứng dậy,vuốt vuốt ngực,lau đi khóe môi còn vươn chút bột trắng,mỉm cười nói tiếp:
"Đúng như thần thiếp suy đoán ,đây hoàn toàn không phải bột nghiền từ cam thảo dây.Nếu thật sự như vậy,thần thiếp e là đã không còn mạng mà đứng đây nữa rồi.Thứ đó chỉ là cam thảo bình thường thêm một chút hương liệu để đánh lừa người khác,dùng để trị liệu và bồi dưỡng thân thể.Du thái y không nhận ra do mùi của nó bị loãng trong không khí với mùi phấn trang điểm của các vị phi tần.Thần thiếp vẫn bình an vô sự,xin hoàng thượng minh oan,lấy lại trong sạch"
"Không ...không thể nào...không,làm sao có thể?Hoàng thượng...chính nàng ra lệnh cho nô tì giết hại Hạ sung viên...chính là nàng ta"-Chu Tịch gào lên,loại thuốc kia do chính tay ả chôn vào,làm sao có thể xảy ra chuyện gì được?Rút cuộc...rút cuộc là vì lý do gì?
"Ngươi còn không mau nhận tội đi?còn định vu oan cho người khác đến bao giờ?Mau mang ra chém ngay lập tức"-Trưởng công chúa ngắt lời ,ra lệnh cho quân lính tới lôi Chu Tịch đi .Không một ai có thể thốt lên được lời nào nữa ,không ngờ An quý tần lại có thể xoay ngược tình thế nhanh đến như thế.
Chu Tịch bị lôi đi không phục,cắn mạnh vào tay của hai tên lính,đẩy ra lao đến chỗ của các phi tần,nơi Trang quý phi đang đứng.Ả giơ tay lên nắm lấy chân váy Trang quý phi,rối rít cầu xin:
"Nương nương...nương nương...nô tì đã làm...xin người cầu hoàng thượng tha tội cho nô tì...nương nương...người đã hứa với nô tì rồi mà...nô tì van xin người,nương nương...A"-Chu Tịch còn chưa nói hết câu thì Trang quý phi đã dùng chân đá nàng ra dập đầu xuống đất,máu bắt đầu chảy ra thấm ướt vùng gáy.Trang quý phi mặt cũng không hề biến sắc,nói:
''Ngươi đừng ở đây xằng bậy,đến chủ tử của mình còn không trung thành,đem đi vu khống cho tội ác của bản thân còn dám đến đây cầu xin ta gúp đỡ,loại như ngươi nên sớm chết đi!Lính đâu,lôi nó ra"
Chu Tịch cuối cùng cũng bị lôi đi mất,ả còn không ngừng nguyền rủa,vang những lời sỉ nhục về phíabên này:
"Các ngươi hãy đợi đó,ta sẽ trở lại,dù có trở thành ma quỷ hay bị đày xuống âm ti ta cũng sẽ không thả cho mấy ả tiện nhân các người...Ta sẽ báo thù..."-tiếng la dần dần nhỏ lại rồi cuối cùng cũng biến mất.
"Tất cả về lại cung,mọi chuyện chấm dứt ở đây.Nếu có kẻ nào còn nhắc lại chuyện này , trực tiếp ban cái chết "-Kỳ Nhật lạnh lùng nói,thậm chí không nhìn An Nguyệt lấy một cái,phất tay áo rời đi.Các phi tần đồng loạt nhìn nhau,cuối cùng không tình nguyện nói tạ lỗi,cũng mất dạng.Chỉ còn để lại An Nguyệt ,trưởng công chúa và Hiền phi.
"Ta thật bái phục tài y thuật của muội,chuyện khó thế cũng có thể ..."-Lời nói của Kỳ Hoa bỗng chốc khựng lại...cũng bởi vì An Nguyệt đứng cạnh đang ôm ngực,máu bắt đầu chảy ra từ khóe môi ánh lên sắc đỏ tươi nổi bật,khuôn mặt tái nhợt dần...
"An quý tần,muội...muội làm sao vậy?,người đâu,gọi thái y mau!..."-Hiền phi chạy tới ,đỡ lấy vai người đã khuỵu xuống bất tỉnh.
Lời tác giả:Truyện đã đi được nửa giai đoạn rồi,tình hình là trong laptop ta lưu gần chục hố đủ các thể loại...Sau bộ này sẽ là trọng sinh-thanh xuân vườn trường-sư đồ luyếnnha,có nàng nào hứng thú thì đến ủng hộ ta,xie xie
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...