Hoàng Cung Kỳ Ngộ

Tế Châu,

Quán trọ Trúc Dương,

“Bà chủ quán đâu rồi, mau mang đến đây hai bình rượu nếp than, hai chén cơm rượu, hai củ khoai lang nướng.” Thiếu nữ xinh đẹp thả người xuống ghế, một tay uyển chuyển xoắn xoắn lọn tóc đen tuyền, tay còn lại đập đập xuống mặt bàn, ra vẻ rất côn đồ. “Mà này, nhớ khuyến mãi thêm hai con gà quay, hai đĩa bào ngư, bốn chén huyết yến nha.”

“Quý khách có tin mình được dùng chổi chà để tiễn ra ngoài không?” Thuỷ Trúc tay ôm con mèo con, bước đến chỗ Ngọc Dao đang ngồi, dịu dàng cất tiếng. “Hay là muốn biến thành bánh bao nhân thịt?”

“Bớ người ta, hắc điếm!” Ngọc Dao bật người đứng dậy, vừa thốt ra mấy tiếng thì đã bị Thuỷ Trúc nhét ngay cái bánh ú vào mồm.

“Quyết định đến đây làm gái già sao?”

“Còn sự lựa chọn khác sao?” Nàng nhoẻn miệng, cười buồn.

Ba tháng trước, Lê Nguyên Phong rời khỏi kinh thành, giải tán thuộc hạ, ra lệnh kết thúc tất cả các nhiệm vụ đang thực hiện. Từ thời khắc ấy, nàng và Phi Quân Tử lẽ ra đã không nên còn bất kì mối liên quan gì nữa.

Không còn nhiệm vụ, không nên vương vấn. Nếu không, sẽ càng lún càng sâu.

Nếu không phải năm xưa Phi Long hoàng triều xâm lược Lạc Việt, ông nàng đã không chết. Nàng sẽ vẫn là một tiểu thư quyền quý, sẽ không phải mới mười hai tuổi đã bị bán vào Ngọc Hương lầu.

Nàng có thể quên đi tất cả mà chấp nhận hắn, cả đời kề vai sát cánh bên hắn được sao?

Ngay từ đầu, giữa hai người đã là giả dối rồi.

Nàng bỏ đi, không một lời từ biệt.

“Ngọc Dao, nếu có một ngày ta không còn tiền tài, không còn địa vị, nàng có chấp nhận đi theo một kẻ tay trắng như ta không?”

Lúc hắn hỏi nàng câu ấy, nàng chỉ cười, không đáp.




“Đã theo người ta suốt quãng đường từ kinh thành đến đây, giờ vẫn còn muốn lấp lấp ló ló sao?” Ngọc Dao ném một vốc đậu phộng ra phía cửa, nơi chiếc bóng in dưới đất đã phản bội chủ nhân của nó lúc này đang đứng nép sau một góc tường.

Đỗ Thiên Thành chậm rãi bước ra, nhìn nàng, gãi gãi đầu cười ngượng.

“Tại sao anh lại đi theo tôi?” Nàng nghiêm mặt. Đã đến lúc này, nàng không cần giả làm em họ của hắn làm gì. Hơn nữa, tên này từ khi mất trí nhớ rất hiền, hầu như vô hại, nàng không lo hắn sẽ trả thù.

“Tôi…tôi thất nghiệp…tôi…” Hắn lắp ba lắp bắp. Sau đó, ánh mắt dần dần trầm xuống.

Lúc quyết định tham gia vào các kế hoạch của Lê Ứng Thiên để tăng vị trí của mình trong đội mật thám, khiến Lê Ứng Thiên vì nể hắn mà không bắt Ngọc Dao làm những việc mạo hiểm, hắn tưởng mình cuối cùng mình đã có thể làm một người đàn ông mạnh mẽ. Vậy mà, rốt cuộc hắn vẫn là một kẻ nhút nhát, như cái hồi còn bị bọn con gái bắt nạt ở trường tiểu học.

Thuỷ Trúc sấn tới, ngó hắn một lượt từ chỏm tóc đến tận gót chân, sau đó giở giọng chủ quán ra. “Làm không công, bao ăn bao ở, chịu không?”

“Thuỷ Trúc…” Ngọc Dao có vẻ không hài lòng. Nàng vốn không thích bị người ta đeo bám.

“Tôi nấu ăn rất giỏi, có thể nấu rất nhiều món lạ.” Hắn nhanh nhảu nói. Chuyên ngành của hắn ở thời hiện đại là công nghệ thực phẩm. Hơn nữa, từ bé đến lớn, hắn luôn phải nấu ăn cho bốn người chị của mình. Những việc này vốn là sở trường của hắn.

“Vậy từ ngày mai bắt đầu làm việc đi.” Thuỷ Trúc nói với hắn, nhưng lại nhìn sang phía Ngọc Dao, cười mỉm đầy ẩn ý. “Biết đâu lại có thể khiến người khác thay đổi đấy.”

Ngọc Dao thở dài ngán ngẩm, nhai trệu trạo mấy miếng bánh, rồi bỏ lên lầu. Đồ của quán này quả thật rất khó ăn.

Hai tháng sau, một trận lửa bất ngờ thiêu trụi dịch quán của Phi Quân Tử ở kinh thành. Lê Ứng Thiên tỏ tình hoà hiếu, sai sứ giả đưa tro cốt tìm thấy trong dịch quán về lại quê nhà.



Mùa xuân năm Duệ Đế thứ tư, hoàng hậu họ Lê vì sinh non mà qua đời. Hoàng đế thương xót khôn nguôi, lệnh cho cả nước để tang ba ngày, đồng thời tuyên bố từ nay về sau sẽ không bao giờ lập hậu.

Những thế lực cuối cùng của nhà họ Nguyễn rồi cũng dần dần bị tiêu trừ. Kẻ bị tử hình, người bị biếm chức quan. Nguyễn thái hậu bị xem là có liên quan đến cái chết của cố hoàng hậu, nhưng do hoàng đế niệm tình mẫu tử, nên bà chỉ bị đưa đến hoàng lăng ngày đêm khói nhang cho tiên đế. Nửa năm sau, cũng bạo bệnh qua đời.


Ngoài kì thi văn võ trạng nguyên ba năm tổ chức một lần theo tiền lệ, triều đình mở thêm các cuộc thi toán, thiên văn để thu hút nhân tài từ nhiều lĩnh vực. Phục vụ cho việc đo đạc ruộng đất, tính toán thuỷ triều, dự báo thiên tai. Vụ lúa hè thu năm ấy, Lạc Việt được mùa, kho lương đầy ắp.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa…

Năm năm sau,

Tây Vũ ngồi bên cửa sổ, hướng ánh mắt về phía vầng trăng tròn vành vạnh, miệng vẫn không thôi thúc giục chủ nhân của mình bỏ tấu chương xuống mà đến ngắm trăng.

“Nguyệt thực vẫn chưa xuất hiện, ngươi vội làm gì?” Lê Ứng Thiên điềm tĩnh nói.

“Đến lúc nó xuất hiện thì chủ nhân có chạy cũng không xem kịp.” Tây Vũ vừa huyên thuyên vừa rót rượu vào ly. “Dù sao đêm nay là lần cuối cùng chủ tớ chúng ta gặp mặt, chủ nhân sao không có thành ý chút nào.”

“Ngươi càng ngày càng lắm lời.” Lê Ứng Thiên gác bút, đứng dậy, bước về phía cánh cửa sổ mở toang. “Nghĩ lại, vẫn chưa đến cuối tháng, trẫm cũng không cần phải trả hết tiền lương cho ngươi.”

“Chủ nhân…” Tây Vũ ngước nhìn Lê Ứng Thiên đầy ai oán. “Thuộc hạ còn phải nuôi vợ nuôi con, chủ nhân nỡ lòng nào tính toán chi li như vậy.”

“Ngay cả ngươi cũng đi…” Lê Ứng Thiên nở một nụ cười vô vị, nhìn vào ly rượu sóng sánh ánh trăng.

Nửa năm sau khi Lê Nguyên Phong và Hạ Vy rời khỏi kinh thành, hắn nhận được hai quyển sổ từ một người bí ẩn. Một quyển lưu giữ danh sách các đại thần cấu kết với Lý Thiệu Minh. Một quyển liệt kê các quan viên địa phương bị Phi Long hoàng triều mua chuộc. Hắn theo đó mà điều tra; vừa sàng lọc để tiêu diệt, vừa tăng cường đào tạo nhân tài thay thế. Sau năm năm, hắn đã có thể yên tâm về mối lo ngại từ nhà họ Lý, duy chỉ có Lý Thiệu Minh là vẫn chưa tra ra tung tích.

Hắn cũng vậy, Lê Nguyên Phong cũng vậy, tất cả, suy cho cùng đều mang dòng máu hoàng tộc họ Lê.

Năm năm trước, Lê Ứng Thiên theo lời hứa với Đỗ Thiên Thành, sau khi biết được bí mật đằng sau nét chữ nổi trên quả dưa thì thả cho hắn và Ngọc Dao được tự do, dù cuối cùng hắn vẫn không dùng bí mật đó để vạch trần Lê Nguyên Phong trước quần thần.

Đến hôm nay, Tây Vũ cũng từ biệt hắn, đi theo hạnh phúc của riêng mình.


Những người từng kề vai sát cánh bên hắn, những người từng làm đau khổ hắn, những người từng cho hắn ngọt ngào, tất cả đều lần lượt ra đi.

Buổi tiệc nào, cũng có lúc chia ly.

Nhìn ánh trăng dần chuyển sang màu đỏ, hắn như một lần nữa được nhìn thấy ánh mắt bối rối của nàng lúc bị hắn bắt gặp cùng Lê Nguyên Phong ở Tây Khởi, như một lần nữa khát khao được nghe câu ‘Thánh thượng ban đêm ngự giá Trường Lạc cung, không biết có điều chi dạy bảo?’

Duyên nợ của hắn và nàng, chỉ có bấy nhiêu thôi.

“Chủ nhân, biển người mênh mông, nhất định có một ngày người sẽ tìm được một cô gái có thể cùng người nắm tay đi đến hết cuộc đời.”

Hắn khẽ gật đầu, ánh mắt xa xăm nhìn về phía những ngọn bằng lăng.

Trường Lạc cung là kỉ niệm của hắn và nàng.

Nơi ấy, có một hàng bằng lăng vừa tròn năm tuổi, mọc trên chiếc cài tóc màu tím biếc…



Cao Ly,

Ba năm sau,

“Phụ thân ơi, con muốn cưỡi ngựa.”

“Phụ thân ơi, con muốn đi câu cá.”

“Phụ thân ơi, con muốn đi bắt bướm.”

“Oe…oe…oe…”

Lý Thiệu Minh vừa rung đùi ru đứa bé còn ẵm ngửa trong tay, vừa lệnh cho Trường Đông phân phó cho bọn nô tỳ đưa các tiểu mỹ nam mỹ nữ của hắn đi chơi. Được ra ngoài, trên dưới ai nấy cũng mặt mày hớn hở…

…vì không phải theo phu nhân vào bếp.


“Thiệu Minh, chàng mau bắt con gà giúp thiếp!” Lâm Nguyệt xông vào đại sảnh, tay lăm lăm con dao, không ngừng đuổi theo con gà đang hết sức mở đường máu để bảo tồn sinh mạng.

“Nàng có thể dùng ám khí với nó mà.” Hắn vừa ngán ngẩm nói, vừa dỗ dành đứa con nhỏ đang giật mình vì tiếng gà kêu.

“Không được! Dùng ám khí thì còn gì là người vợ đảm đang hiền thục! Thiếp đang ‘lột xác’ mà.”

“Nàng như trước đây mới là đặc biệt, là tốt nhất. Loại phụ nữ đảm đang hiền thục ở đâu chẳng có, quá tầm thường.”

“Thiệu Minh, trên đời này chỉ có chàng là biết thưởng thức cực phẩm thôi.” Nàng nhu mì cúi xuống hôn ‘chụt’ lên trán hắn một cái, sau đó phóng dao hạ sát con gà tại chỗ. “Dù sao thì thiếp cũng phải hoàn thành món gà hầm nhân sâm cho hôm nay cái đã.”

“Đúng vậy, việc hôm nay không nên kéo dài đến ngày mai.”

“Phải, ngày mai thiếp phải làm kim chi rồi, bận lắm.”

Đứa bé trong tay hắn lại khóc ré lên.

Nhìn báu vật mềm mại như con mèo nhỏ đang nằm trong tay mình, rồi lại nhìn theo chiếc bóng màu đỏ rực như cánh hoa anh túc bay trong gió, khoé môi hắn bất giác cong lên.

Con người có thể sống bằng nụ cười, có thể sống bằng thù hận.

Đoạt lại ngôi vị cho họ Trần thì sao? Tình yêu của hắn và nàng sẽ phải mãi mãi chôn vùi trong bóng tối. Những đứa con của hai người sẽ không bao giờ đường đường chính chính gọi hắn một tiếng phụ thân.

Một người sinh ra, trước hết là để sống, vì mình.

Từ lúc mất đi nàng, hắn mới bắt đầu nghiệm ra đối với mình điều gì mới là quan trọng nhất. Tại sao cứ phải vì một thứ cả thiên hạ tranh giành, đánh mất thứ có thể cho mình hạnh phúc cả cuộc đời?

Hạnh phúc không cần phải là quyền lực, không cần phải là danh vọng.

Chỉ cần đến khi nhắm mắt, thứ ấy vẫn khiến hắn tự hào vì đã chọn bỏ qua tất cả mà đánh đổi…

…thì đó chính là HẠNH PHÚC.

Thế sự vô thường, đừng hẹn kiếp sau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui