Editor: Vân Nghiên
Vào lúc giữa tháng 8, ve kêu râm ran, trong Lê Sương cung cũng là một mảnh ồn ào, vui sướng, vì Trữ phi nương nương vừa hạ sinh một tiểu công chúa.
Trữ phi tính cách uyển chuyển hàm xúc, thái độ làm người khiêm tốn, cho nên không thiếu nhân duyên, từ lúc sinh hạ nữ nhi người tiến đến thăm liên tiếp không ngừng. Hoàng đế cũng thường xuyên đến thăm nàng, làm cho gương mặt của nàng cùng tiểu công chúa luôn tươi tắn không ngừng.
Hôm nay sau giờ ngọ, Trữ phi nằm trên ghế trúc ở dưới hành lang, chơi đùa với nữ nhi đang được vú nuôi cho ăn sữa, bên kia cung nữ báo lại, hoàng hậu đưa Tĩnh Hải vương đến đây.
“Trời nóng thế này mà lại đến quấy rầy muội muội thật sự là ngại quá, nhưng mà Tiễn nhi cái đứa nhỏ này lại cứ quấy đòi đến xem tiểu muội muội”
Hoàng hậu vừa vào cửa liền giải thích với Trữ phi, khiến cho Trữ phi cũng phải vội vàng đứng dậy đáp lễ. Kết quả là mội đôi mẹ con bên này đón tiếp một đôi mẫu tử bên kia, lớn xem lớn, nhỏ nhìn nhỏ.
Tĩnh Hải vương, con trai lớn nhất của hoàng đế, năm nay vừa tròn sáu tuổi, tên chỉ có một chữ “Tiễn”. Nói vậy thôi chứ tiểu Tiễn cậu cũng chẳng có gì để mà phải ao ước cả (Tiễn nghĩa là ao ước, mong ước). Theo như lời nói của tiểu Tiễn thì cậu đang phải trải qua “thời kỳ phiền não”, còn về phần phiền não cái gì á?? Ai mà biết chứ, tiểu quỷ này hầu như lúc nào chả phiền não, bởi vì nó có quá nhiều vấn đề để hỏi…
“Tiểu muội muội tại sao trông lại không giống con gái thế ạ?? Nhị tỷ nói con gái là phải có ngực!!”
Thực ra tiểu Tiễn cậu cũng chả biết ngực là cáigì đâu, nhưng mà theo như sự quan sát của cậu, bé con trước mặt trên người cũng chẳng có cái gì mà cậu không có cả. Hoàng hậu nghe con trai phán một câu mà suýt nữa chết sặc. Nàng cảm thấy không hiểu sao mình anh minh một đời mà lại sinh ra một thằng con trai ngốc nghếch làm bản thân xấu hổ như thế cơ chứ??
Bất đắc đĩ đành phải quay qua chỗ Trữ phi cười ngại ngùng. Trữ phi thì trái lại rất bình tĩnh, thản nhiên giải thích với đứa bé đang tràn đầy tò mò trước mặt.
“Đó là do tiểu công chúa còn chưa lớn lên. Khi nào nàng lớn, điện hạ tất sẽ phát hiện ra điểm khác nhau thôi” Tiểu Tiễn cái hiểu cái không, gật gật đầu, xong nghĩ ngợi một chút lại tiếp tục hỏi.”Tiểu muội muội cũng sẽ giống Thuần đệ tự dưng biến mất sao ạ??”
Lời vừa nói ra, hai người lớn trong lòng đều đồng loạt trầm xuống. Trữ phi đôi mắt hồng hồng, bên trong còn nổi lên hơi nước.
Thuần là đứa bé đầu tiên của nàng, đáng tiếc là không thể sống đến giờ. Một năm đó tinh thần của nàng luôn luôn cả ngày không ổn định.
Hoàng hậu hiểu cái tật xấu không thể giữ mồm giữ miệng của thằng nhóc này, liền khẽ quát một tiếng.” Tiễn nhi không được nói bậy!”
Tiểu Tiễn chu chu cái miệng, nghĩ chắc bản than đã lấy lòng không đúng vấn đề rồi, vì thế lại cúi đầu nghĩ nghĩ, lập tức lại xuất hiện cái muốn hỏi.
“Thế tiểu muội muội làm sao mà tới thế ạ??”
Trữ phi vừa rồi đôi mắt còn hồng hồng, giờ đây đã hồng cả khuôn mặt, hoàng hậu không thể nhìn nổi nữa, lập tức sai cung nhân đưa cái tên không cách nào quản được mồm miệng lúc nào cũng thích phát ngôn gây sốc này mang đi, đỡ khiến cho hắn lại nói ra câu nào làm người khác sợ hãi.
“Đại điện hạ người chạy đi đâu thế?? Đường hồi cung là ở bên này cơ mà…”
“Ta muốn tới chỗ của Khang mẫu phi, ngươi muốn theo thì theo!!”
Tiểu Tiễn đi ra khỏi Lê Sương cung, liền hướng Quế Xương cung chỗ Khang phi chạy tới. Tiểu Tiễn cậu đang thắc mắc, rất chi là thắc mắc, vấn đề này mà không được giải đáp rõ ràng thì sẽ không vui —– tiểu muội muội rốt cuộc là từ đâu mà tới????
Trong cung tất cả mọi người đều biết, Tĩnh Hải Vương, là người có biệt hiệu “mười vạn câu hỏi vì sao”.
Một đứa nhỏ bình thường đến tuổi này thường thích hỏi những vấn đề không có tính giáo dục, thấy ai là hỏi người đấy. Tuy rằng có nhiều vấn đề cũng chẳng biết giải thích ra sao, nhưng cũng chẳng ai dám nói lung tung, dù sao tội danh “Xúi giục hoàng tử” không phải người nào cũng có thể gánh được. Vì thế cái gì đáp được thì đáp, không đáp được thì đẩy, đẩy qua đẩy lại, đẩy tới đẩy lui, cuối cùng hơn phân nửa là đẩy tới vị phụ trách cao nhất của hoàng cung—- chính là hoàng đế đại nhân cha của tiểu Tiễn.
Hoàng đế mới đầu thấy con trai mình ham học hỏi thì rất vui sướng, rất kích động, bởi vì bản thân hắn cũng là một nhân sĩ thích những vấn đề có tính triết học cao thâm, tuy nhiên, hắn lại rất nhanh phát hiện ra rằng cùng đứa con ngay cả lời nói cũng chưa nhận thức được toàn bộ này chia sẻ kết tinh trí tuệ của hắn căn bản chính là ông nói gà bà nói vịt, dần dần cũng mất hết hứng thú, cuối cùng đã phát minh ra hai phương án dự bị không một chút sơ hở để đối phó mấy câu hỏi đột kích của con trai.
Nếu tiểu Tiễn hỏi hoàng đế “Tại sao nam nhân khi tiểu phải đứng??” Loại vấn đề này thì hoàng đế phải trả lời thế này “Đây là do lão tổ tông quy định”. Còn nếu cậu hỏi “Hoàng tổ mẫu như thế nào lại nói nhiều như thế??” thì hoàng đế lại trả lời thế này “Sự việc liên quan đến nền tảng quốc gia, bây giờ còn chưa thể nói được.” (=))))) Lâu dần, hai câu nói này được người trong cung xưng tụng là “Bộ đáp án bóp chết mười vạn câu hỏi vì sao”
~~~~~~~
“Khang mẫu phi! Tiểu muội muội là tới như thế nào ạ?”
Tiểu Tiễn vừa thấy đến Khang phi, liền ào ào đem thắc mắc ra hỏi. Lúc này Khang phi đang thưởng một ly trà thơm, tay cầm một quyển sách cổ, vẫn còn chưa hiểu đại hoàng tử đang hỏi cái gì.
“Tiểu muội muội gì cơ?”
“Chính là tiểu muội muội của Trữ mẫu phi đó, con vừa mới hỏi là làm thế nào mà tới được thì đã bị mẫu hậu đuổi ra ngoài….”
Tiểu Tiễn ủy khuất vô cùng đáp
Khang phi ngẩn ra cả nửa ngày, mãi rồi mới vô cùng bình tĩnh ngước lên nhìn đại hoàng tử.
Trong cung mọi người đều nói Khang phi bụng đầy kinh luân, kiến cao thức xa, Tiểu Tiễn cậu đối với Khang phi cũng là mười phần tin tưởng, ngoại trừ việc nàng có tiếng là tài nữ, còn bởi vì nàng là một trong số những người có khả năng kiên nhẫn giải đáp các thắc mắc nhiều vô số kể của chính mình -- chỉ sợ đây hiện tại đã là người duy nhất rồi.
“...... Cốt nhược cân nhu mà nắm cố, không biết tẫn mẫu chi hợp mà chỉ, tinh chi tới cũng; suốt ngày hào mà không dát, cùng chi tới cũng.” Khang phi xuất khẩu thành thơ nói
“......??”
“Đi khí, nuốt tắc súc, súc tắc thân, thân tắc hạ, hạ tắc định, luật cố, cố tắc manh, manh tắc dài, lâu là phục, phục tắc thiên, thiên này bản ở trên, trụy này bản tại hạ, thuận tắc sinh, nghịch tắc tử”
“......???”
“Núi nhỏ trọng điệp kim minh diệt, tấn vân dục độ hương má tuyết”
Khang phi lấy một câu thơ cổ hết sức mỹ lệ để kết thúc công cuộc giải đáp thắc mắc.
Tiểu Tiễn cuối cùng cái gì cũng không hiểu được,
Khang mẫu phi rất tốt, nhưng cái duy nhất khiến cậu không vừa lòng chính là những lời nàng nói ra luôn rất quái lạ, giống như là…..giống như là Thái phó đại nhân luôn kể chuyện xưa mà bên trong cứ nhắc tới “Thiên thư”.
Nhìn tiểu Tiễn trên mặt không có chút gì là có vẻ hiểu, Khang phi liền nói một câu là lời nói duy nhất tiểu quỷ này có thể hiểu được từ lúc vào Quế Xương cung.
“Đến hỏi Cung mẫu phi của con đi, kinh nghiệm thực tế của nàng rất phong phú.”
Cung mẫu phi kinh nghiệm rất phong phú?? Tiểu Tiễn nghiêng đầu nghĩ nghĩ.
Đúng rồi! Cung mẫu phi có đến hai công chúa cơ mà!! Đem so với các mẫu phi khác thì nhiều công chúa hơn, xem ra đây chính là kinh nghiệm thực tế a ^^!!
Nghĩ như vậy, tiểu Tiễn phấn khởi chạy đi, hướng thẳng tới chỗ Cung phi— Xích Phong cung
~~~~~~
“Tiểu muội muội là từ trong cơ thể mẫu thân đi ra!” Cung phi đáp lời như chém đinh chặt sắt.
Tiểu Tiễn trong lòng vui vẻ một trận, Cung mẫu phi thoải mái rõ ràng tiến thẳng vào chủ đề như vậy. Vấn đề đơn giản như thế sao Khang mẫu phi cứ phải niệm một đống những cái thứ cậu nghe không hiểu chứ?? Cậu nhớ lại “Thiên thư” của Khang phi, cùng câu trả lời của Cung phi, bỗng nhiên phát hiện trong vấn đề này cất giấu rất nhiều điều bí ẩn.
“Nhưng tiểu muội muội đi vào cơ thể mẫu than như thế nào???” Trữ mẫu phi trên người hình như không có cái lỗ lớn vậy nha…
“......”
Cung phi lâm vào tình trạng trầm mặc, đôi mắt quyến rũ đảo hai vòng, cuối cùng nói”Vấn đề này con phải hỏi Hoàng thượng mới biết được!”
“A! Phải hỏi phụ hoàng sao……”
Từ lúc hoàng đế lấy “Bộ đáp án bóp chết mười vạn câu hỏi vì sao” trả lời qua loa tắc trách, tiểu Tiễn một thời gian dài liền cực kỳ không tình nguyện đem vấn đề đến hỏi lão cha mình.
“Cung mẫu phi lần này không lừa con nữa, bởi vì tiểu muội muội hay là tiểu đệ đệ, tất cả đều là do Hoàng thượng tạo ra thôi!”
Tiểu Tiễn miệng nhỏ há hốc như quả trứng. Này này, đây thực sự là tin tức có tính công phá lớn nha… Phụ hoàng có thể làm ra cục cưng???!!! Cậu như thế nào tới bây giờ chưa nghe qua???
Hơn nữa…… phụ hoàng làm lúc nào? Cậu cũng chưa từng phát hiện ra a!! Chẳng lẽ là cố ý gạt cậu!! Tiểu Tiễn biết hoàng đế có rất nhiều việc lừa cậu, nhưng mà vấn đề to ơi là to như tiểu bảo bảo cũng muốn lừa cậu, quả thực là quá quá đáng rồi!!!!
Cho nên cậu chạy một mạch đến Trường Kiền điện, muốn hoàng đế cho cậu một câu giải thích rõ ràng.
~~~~~~~~
“Cái gì cái gì? Ngươi nói cái gì?”
Hoàng đế nhìn đứa con không hiểu làm sao, vừa rồi tiểu quỷ này thở không nổi tức giận xông vào trong điện, hắn còn tưởng chuyện lớn gì, thậm chí còn tạm ngưng chính sự đang thảo luận cùng các thần tử, kết quả thằng nhóc này căm phẫn chất vấn mình tại sao lúc tạo cục cưng lại không mang hắn theo??!!
“Sao lại có thể có chuyện này được chứ!!!!”
“Chính là tiểu muội muội của Trữ mẫu phi, không phải là phụ hoàng làm sao???”
Hoàng đế ngất OTZ
“Ai!!! Là ai nói với ngươi như vậy!!!!
Tiểu Tiễn mặc kệ phản ứng của hoàng đế, nhanh chóng kéo khóa miệng lại.
Cung mẫu phi lúc vừa ra cửa liền dặn cậu giữ bí mật rồi, nếu không về sau sẽ không dẫn cậu đi chơi nữa. Kỳ thật cho dù Cung phi không dặn trước, tiểu Tiễn cậu cũng quyết không nói ra tên của người đâu. Trước kia hoàng đế cũng từng cười hì hì hỏi qua cậu “Là ai nói với con??”, kết quả là cậu phát hiện những ngày sau những người đó không có ai trả lời cậu nữa, tiểu Tiễn cảm thấy nhất định là do hoàng đế phá rối, lại còn nhỏ mọn như vậy!!
Bản thân không nói thì thôi lại còn không cho người khác nói với cậu, Tiểu Tiễn cậu là người có nghĩa khí, nhất định không bao giờ bán đứng người trả lời cho cậu đâu!!!
“Là con hỏi trước mà, Thái phó nói “phải có thứ tự trước sau”. Phụ hoàng người trả lời con trước đi đã!!”
Mẹ nó, thằng nhóc chết tiệt này bây giờ còn chơi trò chữ nghĩa à!!
Hoàng đế một bên chán nản, một bên tức giận thái phó sao lại tận lực làm hết phận sự thế cơ chứ. Cuối cùng nghĩ nghĩ, vẫn là quyết định đưa ra “bảo bối vạn năng”
“Sự việc liên quan….”
“Sự việc liên quan đến nền tảng đất nước, cho nên còn chưa thể nói cho Tiễn nhi? Ghét quá đi mất!! Tiễn nhi ghét nhất là bị phụ hoàng lừa như thế!! Oa~~~~~”
Ơ này này!! Sao tự nhiên lại khóc thế???
Hoàng đế nhìn con trai gương mặt nhỏ tràn đầy nước mắt, cũng cảm thấy đau lòng. Bản than cân nhắc một hồi, cảm thấy con trai tuy rằng hayhỏi mấy câu vô lý, nhưng mà lối suy nghĩ ham học hỏi như thế thì vẫn đáng để tuyên dương, đem tính cách này bóp chết đi từ trong trứng nước cũng thật không thỏa đáng. Vì thế hoàng đế ôm lấy con dỗ dành
“Phụ hoàng nói cho Tiễn nhi là được, có cái gì mà phải khóc chứ, cũng không thấy xấu hổ sao?!”
“…… Con….. Bởi vì phụ hoàng luôn gạt con……… Ô…..”
“Rồi rồi rồi, lần này nhất định không lừa con nữa!”
“Vậy phụ hoàng nói đi a!!! Tiểu bảo bảo là đi ra thế nào???
“Cái này….. Kỳ thật nói cho Tiễn nhi cũng vô dụng, con bây giờ cũng không làm được!”
“Tại sao??”
“Phải đợi con lớn lên…..”
“Oa~~~~ phụ hoàng lại nói cho có lệ thôi!!!!”
Hoàng đế khổ sở ra mặt, nghĩ thầm, đây có phải là báo ứng “Sói đến rồi” không a~! (chuyện chú bé chăn cừu)
“Hoàng Thượng, vừa rồi...... Không xảy ra chuyện gì chứ.....”
Tĩnh Hải Vương đi rồi, Mạnh công công lặng yên không một tiếng động tiến đến, định xem khi nào hoàng đế truyền gọi mấy vị thần tử kia vào lại!
“...... Không có việc gì......”
Giọng hoàng đế nghe như chẳng còn lời nào để nói, hắn đang nhớ lại cái vẻ mặt hưng phấn của con trai lúc rời đi cùng lời hứa cho hắn xem làm thế nào tạo ra tiểu bảo bảo của mình.
Aiii……. Cũng chẳng biết mười tháng sau phải giải thích như thế nào đây…..Nhưng mà —-hoàng đế nghĩ an ủi mình—- chắc nó cũng chẳng kiên trì cầm tay một tiểu cô nương suốt mười tháng đâu nhỉ?!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...