Hoàng Cung Cẩm Tú

Hồng trần cuộn, gió tây thê lương, nhìn tóc mây rối bời, nước mắt chứa chan, cùng nhau trở về cát bụi.

Phó Cẩm Họa chưa kịp quay người đã lại nghe thấy Tế Dương vương khẽ
quát: “Ngu Tấn Thanh không thể về triều được! Nhà họ Ngu của hắn tự cho
mình là bề tôi trung lương, lúc nào cũng muốn chống đối bản vương…”

Phó Cẩm Họa khẽ cười, nhưng ngữ khí không kìm được đã thêm vài phần
gay gắt: “Không ngờ đường đường Tế Dương vương cũng có người khiến ngài
phải úy kị. Thế nhưng Ngu Tấn Thanh kia ở biên cương đã được năm năm,
cho dù từng là con rồng trong đầm nước, bây giờ chắc cũng chẳng thể nào
tạo nên cơn sóng lớn được đâu.”

Nằm ngoài dự tính của Phó Cẩm Họa, Tế Dương vương nghe nàng nói xong
không hề tức giận, mà nét mặt lại u ám: “Nếu có cơ hội gặp hắn, nàng sẽ
biết bản vương vì sao lại coi trọng hắn đến thế.”

Lời nói đó của Tế Dương vương tức thì khiến Phó Cẩm Họa nảy sinh mấy
phần hiếu kì đối với Ngu Tấn Thanh, chẳng lẽ hắn quả thực linh kiệt bất
phàm giống như lời đồn đại?

Chìm trong im lặng một hồi lâu, Tế Dương vương bỗng đưa cho Phó Cẩm
Họa một chiếc bình ngọc nhỏ: “Cầm lấy, nếu có thể dùng đến, phải hành
động cho dứt khoát…”

Phó Cẩm Họa lập tức hiểu ra, trong chiếc bình ngọc này nhất định có
chứa thuốc kịch độc, ngón tay đón lấy chiếc bình khẽ run, thở dài một
hơi mới bình ổn được tâm trạng, lại qua một lát, nàng bèn cáo từ lui ra, quay về nhà họ Phó.

Phó Cẩm Họa dẫn theo Vấn Nhạn vừa bước vào nhà họ Phó liền trông thấy đại a hoàn Vọng Mai ở phòng đại phu nhân đang đứng đợi một bên, trông
thấy nàng bèn tiến lên nói: “Tứ tiểu thư, lão gia và phu nhân ở gian
trước chờ cô.”

Phó Cẩm Họa bảo Vấn Nhạn đem giấy nghiên bút mực về Họa Trai cất
trước rồi quay lại theo hầu sau, còn nàng theo Vọng Mai tiến vào gian
nhà trước, trông thấy Phó Thần Đồ và đại phu nhân, tam phu nhân, cả Phó
Tắc Kỳ đã ở đó, trong khi Phó Tố Cầm và Phó Nhan Thư không biết đi đâu.

Phó Cẩm Họa vừa bước vào, đã nghe thấy tam phu nhân the thé cất
giọng: “Ôi chao, đại công thần nhà họ Phó chúng ta trở về rồi đấy à?
Phen này thì chẳng còn ai ở sau lưng chỉ trỏ mắng nhiếc nữa rồi. Tứ tiểu thư, ta thật không ngờ con lại giở thủ đoạn này! Đừng nói chúng ta trợn mắt há mồm, ngay đến Tuyền Thành e rằng lúc này ai nấy cũng đều đang
bàn tán xôn xao đó.”

Phó Thần Đồ nghe vậy lườm tam phu nhân một cái, kế đó quay sang Phó
Cẩm Họa: “Họa nhi, lúc Ngu Hồng Ngạc lên đài thốt ra những lời đó, cha
cũng toát mồ hôi lo lắng cho con. Không ngờ, không ngờ…”

“Không ngờ Tứ muội lại dựng hẳn một màn kịch như thế, khiến người
trong nhà là chúng ta còn bị mắc lừa. Trước tiên là khiến danh dự của
bản thân rơi xuống đất, sau đó lại hạ một chiêu khống chế kẻ địch, tứ
muội, muội trở thành một người có tâm cơ sâu sắc như vậy từ bao giờ
thế?” Phó Tắc Kỳ khẽ ho, tiếp lời Phó Thần Đồ, giọng điệu cay nghiệt.

Phó Cẩm Họa nhếch miệng cười, nàng nào có dựng màn kịch nào đâu? Chẳng phải chính nàng cũng là người trong cuộc bị hại đó sao?

Hoặc giả kiếp này luôn phải nằm trong sự khống chế của người khác,
nghĩ đến đây, Phó Cẩm Họa càng siết chặt thêm chiếc bình ngọc trong tay. Tế Dương vương giao nàng chiếc bình này thực ra còn một tầng nghĩa
khác, đó là nếu mọi chuyện thất bại, chất kịch độc trong chiếc bình này
chính là dành cho Phó Cẩm Họa nàng tự uống…

Phó Cẩm Họa nói: “Mọi người đang trách vì sao con không nói rõ sự thật với cả nhà phải không?”

“Họa nhi, dù có thế nào thì con cũng nên nói rõ cho cha mẹ biết chứ…”

Đại phu nhân tiến lên, nắm tay Phó Cẩm Họa, định kéo nàng ngồi xuống
cạnh bên, ai ngờ Phó Cẩm Họa tức thì tránh ra xa, ngồi xuống phía bên
kia chiếc bàn. Đại phu nhân thoáng sững người, sắc mặt có phần gượng
gạo.

Phó Cẩm Họa lại nói: “Có phải sau khi con nói rõ sự thật thì mọi
người sẽ không cần phải tốn công mời tể tướng Thạch Trình đến nhà họ
Dương làm mối cho con nữa? Có thể tìm được một gia đình như nhà họ
Dương, xem ra mọi người đã tốn không ít công sức …”

Sắc mặt đại phu nhân có phần khó coi, hạ giọng ngắt lời “Họa nhi, con nói năng kiểu gì vậy?”

Nhưng Phó Cẩm Họa không thể bình tĩnh hơn được nữa, nàng tiếp tục cất lời, càng nói càng bừng bừng phẫn nộ: “Các người nói dễ nghe thật! Lúc
tôi mang tiếng là tấm thân không còn trong trắng, các người đã vội hứa
gả tôi cho nhà họ Dương làm thiếp, người không hiểu rõ chuyện còn tưởng
các người thương con gái lắm, thực ra, động cơ để các người đem gả tôi
cho nhà họ Dương làm thiếp, chẳng qua là vì…”

Vốn dĩ, nhà họ Dương và tể tướng Thạch Trình quan hệ thân thiết, mà
Thạch Trình và Phó Thần Đồ xưa này thù ghét lẫn nhau, thậm chí còn ngấm
ngầm đấu đá suốt bao năm. Lần này Phó Cẩm Họa bị hiểu nhầm là tấm thân
không còn trong trắng, cũng coi như đồng thời mất đi chỗ dựa là Tế Dương vương, cho nên Phó Thần Đồ mới không còn cách nào khác phải cúi đầu
trước tể tướng Thạch Trình, đồng thời đem Phó Cẩm Họa hứa gả cho Dương
gia công tử làm thiếp.

Hơn nữa, một khi Phó Thần Đồ đắc thế, công khai đối đầu với tể tướng
Thạch Trình, thì hi sinh một đứa con gái đã không còn giá trị lợi dụng
cũng chẳng tổn thất gì cho lắm.

“Câm miệng! Họa nhi, con khiến cha quá thất vọng! Nhà họ Phó chúng ta vốn là một trong những gia tộc có danh vọng nhất của bản triều, hiện
giờ bị gã tể tướng Thạch Trình kia giẫm dưới chân, cha sao có thể cam
tâm được? Con thân là con gái nhà họ Phó, thì nên làm tròn bổn phận mà
dốc sức vì gia tộc nhà họ Phó này!” Sắc mặt Phó Thần Đồ lúc này đã đỏ
gay, bị kích động khiến khóe môi run lên, bỗng nhiên ông ôm ngực thở
dốc. Đại phu nhân, tam phu nhân thấy vậy thất thanh đổ xô lại, Phó Cẩm
Họa nhắm mắt thở dài một tiếng, rồi nhẹ bước ra khỏi cửa phòng.

Phó Cẩm Họa nhanh chóng sai người đi mời đại phu, đứng đợi ngoài hành lang, đến khi trông thấy bóng đại phu đi tới nàng mới quay người rời
đi.

Về đến Họa Trai, Vấn Nhạn lưỡng lự một hồi cuối cùng không chịu được

phải nói ra những lời gan ruột, “Tiểu thư, cô vẫn nên như ngày trước thì hơn, cứ tiếp tục thế này, chỉ e…”

Phó Cẩm Họa đón lấy chén trà Vấn Nhạn đưa cho, khẽ nhấp một ngụm,
nói: “Vấn Nhạn, em sợ ta nói năng quá khích, cãi nhau với người trong
nhà đến mức trở mặt thành thù ư?” Nói đoạn, nàng đặt chén trà trong tay
lên bàn, khẽ nói, “Nếu quả thực có thể làm đến mức như vậy, đối với ta,
đối với nhà họ Phó, chưa biết chừng sẽ là một chuyện may mắn. Chỉ e cả
đời này ta cũng không có cách nào thoát khỏi gông cùm nhà họ Phó thôi…”

Vấn Nhạn im lặng đứng một bên, trong mắt không giấu được vẻ rầu rĩ mơ hồ, Phó Cẩm Họa thấy thế có phần không nỡ, ân cần cất tiếng: “Vấn Nhạn, từ nhỏ em đã sống cùng ta, ta đối với em xưa nay cũng cảm thấy thân hơn vài phần so với các chị em ruột của mình. Nếu em có tâm sự, cứ yên tâm
kể cho ta nghe…”

Vấn Nhạn nghe thấy Phó Cẩm Họa nói thế, ánh mắt thoáng trở nên lấp lánh, quay đầu khẽ nói: “Tiểu thư, Vấn Nhạn không sao…”

Đang nói, liền nghe thấy cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy mạnh ra, Phó Tố
Cầm dáng vẻ say sưa, sắc mặt đỏ bừng xông vào, chỉ tay vào Phó Cẩm Họa
vừa như cười vừa như khóc: “Tứ muội, tứ muội, tứ muội tốt của ta, muội
muốn đại tỷ của muội bị người ta chê cười, không sống nổi trên đời này
nữa có phải không?”

Phó Cẩm Họa kinh ngạc, vôi giục Vấn Nhạn đi rót một chén trà đặc cho
Phó Tố Cầm, tự mình dìu Phó Tố Cầm lên giường ngồi xuống, liền nghe thấy giọng nói oán hận của Phó Tố Cầm tiếp tục vang lên, “Muội biết rõ ràng
trước đây ta vì Khánh Tuyên vương… đã từng bị người ta chế nhạo. Lần này ta muốn đoạt ngôi vị hoa khôi để rửa mối nhục ngày trước, nhưng muội
lại thể hiện tài năng, khiến hoàng thượng không thể nào quên…”

Phó Tố Cầm nắm lấy cổ tay Phó Cẩm Họa, lực đạo mạnh mẽ khiến nàng
thất kinh. Phó Cẩm Họa chau mày, lại thấy Phó Tố Cầm đôi mắt nhắm nghiền say mơ hồ nói: “Trong số bốn chị em chúng ta, chẳng phải muội tài giỏi
nhất sao?” Nói đoạn, thân hình nghiêng ngả, nằm lên giường ngủ thiếp đi.

Phó Cẩm Họa thở ra một hơi, kéo chăn đắp cho nàng ta, nhìn khóe mắt
Phó Tố Cầm vẫn còn ướt, cũng còn vài phần tức giận. Nàng nghĩ bụng, Phó
Tố Cầm, ngày trước khi tỷ tâm cao khí ngạo, một lòng tâm niệm muốn lấy
Khánh Tuyên vương, có từng đến Họa Trai của muội nửa bước? Bây giờ lại
chạy đến đây hỏi tội, chẳng lẽ tỷ tưởng muội muốn bước vào chốn hậu cung khắp nơi đều là xương trắng lởm chởm đó sao?

Bỗng nhiên, Vấn Nhạn từ bên ngoài vội vã chạy vào, gấp gáp nói: “Tiểu thư, Vân Nương sai người gửi thư đến, nói không tiện ở lại trong tiểu
viện nữa, hỏi cô cần đồ thêu thế nào, để cô ấy làm cho xong…”

Vấn Nhạn đang nói, trông thấy Phó Cẩm Họa khẽ chau mày ra hiệu bằng
mắt với mình, lập tức khẽ cắn môi im lặng. Phó Cẩm Họa quay đầu nhìn Phó Tố Cầm, chỉ thấy nàng ta dường như đã ngủ say, thở ra một hơi, bèn kéo
Vấn Nhạn ra khỏi cửa phòng, nói nhỏ: “Vấn Nhạn, em đi đưa thêm ít bạc
cho Vân Nương, bảo cô ấy cứ yên tâm chờ đợi…”

Vấn Nhạn đầy vẻ nghi hoặc, nói: “Tiểu thư, cái cô Vân Nương đó chẳng
qua chỉ là có chút tài thêu thùa, nhưng cũng chẳng hơn cô là bao, cho dù cô muốn nhờ cô ta làm đồ thêu, cũng chỉ cần giữ cô ta ở tiệm vải Tài
Vân, lúc nào đến tìm cũng được. Bây giờ sắp xếp cô ta ở trong tiểu viện, thế là vì sao?”

Gió lại nổi lên, thời tiết cuối thu lạnh lẽo sương dày, Phó Cẩm Họa
không khỏi run người, nàng cắn răng nói thêm: “Đến lúc đó rồi em sẽ
biết…”

Vấn Nhạn đang định đi ra thì Phó Cẩm Họa lại gọi cô bé lại, dặn dò:
“Vấn Nhạn, em đến nhà buôn chọn lấy hai a hoàn lanh lợi, cho nhà bọn họ
nhiều bạc một chút cũng không sao, nhưng phải nhớ, nhất định người nhà
bọn họ phải ở trong Tuyền Thành.”

“Tiểu thư, tìm hai a hoàn đến, nhất thời phải sắp xếp thế nào?”

“Cứ tạm cho hai người đó đến chỗ Vân Nương, còn về việc sau này sắp
xếp thế nào, chờ nghe tin tức của ta.” Phó Cẩm Họa giục Vấn Nhạn đi mau, lại dặn dò Vấn Nhạn mang theo đủ ngân phiếu.

Vấn Nhạn trong bụng còn có điều muốn hỏi, miệng đã mở ra nhưng rốt cuộc không cất lên thành tiếng, đành y lời ra đi.

Phó Cẩm Họa quay người vào trong nhà, thấy Phó Tố Cầm vẫn đang ngủ
say thì không chút nghi ngờ nàng ta đã nghe thấy gì, lấy một tấm chăn
mỏng khác ngồi ôm trên giường, trong lòng vẫn băn khoăn về chuyện Vân
Nương và hai a hoàn kia.

Nếu nàng phải vào cung, vậy thì bên cạnh nhất định phải có vài cung
nữ thân cận, Vấn Nhạn rất đáng tin, tiếc là tính tình thật thà, cuộc
sống lừa gạt lẫn nhau trong cung sẽ chỉ khiến cô bé mệt mỏi vì tìm cách
ứng phó. Cho nên, Phó Cẩm Họa mới muốn mua chuộc thêm vài người, lặng lẽ đưa vào trong cung, đến khi đó sau khi nàng vào cung lại từ từ đưa
những người này về bên cạnh mình sử dụng.

Cứ suy tính như thế, mơ hồ đến rạng sáng mới chợp mắt được một lúc.

Vấn Nhạn từ bên ngoài quay về liền vào thẳng trong phòng, mang theo
hơi lạnh, hắt hơi một cái liền khiến Phó Cẩm Họa tỉnh giấc, Phó Cẩm Họa
lập tức không ham ngủ nữa, đi xuống khỏi giường.

Phó Cẩm Họa chỉ lo động tĩnh trong phòng lại làm Phó Tố Cầm tỉnh dậy, bèn buông rèm trên giường xuống, hạ giọng sai Vấn Nhạn hầu hạ mình rửa
mặt chải đầu. Đến lúc ngồi trước bàn trang điểm, Vấn Nhạn khẽ nói: “Tiểu thư, Vấn Nhạn đã đưa hai a hoàn đó đến chỗ Vân Nương, hai người đó một
là Đông Tình, một là Thu Lộ, đều khá lanh lợi, mặt mũi cũng dễ coi…”

Phó Cẩm Họa nhất thời không ngờ rằng Vấn Nhạn lại hành động nhanh
nhẹn đến thế, chưa báo trước cho Vân Nương đã đưa người tới, rốt cuộc có thỏa đáng hay không nàng còn chưa rõ, bèn hỏi: “Vân Nương thấy bọn họ,
có nói gì không?”

Vấn Nhạn vừa chải tóc cho Phó Cẩm Họa vừa nói: “Vân Nương không nói
gì cả, nhưng Vấn Nhạn xem bộ dạng của cô ta thì dường như trong lòng cô
ta hiểu rõ, như thể biết được tiểu thư định làm gì rồi. Tiểu thư, Vấn
Nhạn thấy cái cô Vân Nương đó chẳng giống một thợ thêu bình thường chút
nào! Cô ta quá thông minh.”

Phó Cẩm Họa khẽ “ồ” một tiếng, nhưng không tiếp lời, thông minh có
cái lợi của thông minh, ít ra thì cô ta biết nhìn nhận thời thế, sẽ
không làm những chuyện ngu ngốc. Nàng không biết liệu Vân Nương có thân
thế cao sang gì hay không, nhưng nàng biết ngày trước đưa Vân Nương ra
khỏi tiệm vải Tài Vân hoàn toàn là một hành động sáng suốt.

Vấn Nhạn giúp Phó Cẩm Họa chải đầu trang điểm xong liền đi xuống bếp. Chẳng mấy chốc, Phó Tố Cầm từ từ tỉnh lại, ngồi dậy xuống giường, nhìn
Phó Cẩm Họa cười nhạt, nhưng lập tức khiến Phó Cẩm Hoạ cảm thấy lạnh
lẽo.


“Tứ muội, muội bảo Vấn Nhạn chọn hai a hoàn, cha mẹ đều ở trong Tuyền Thành phải không?”

Phó Cẩm Họa nghe thấy thế giật mình, sắc mặt lập tức thay đổi, ánh
mắt nhìn Phó Tố Cầm cũng thêm vài phần phòng bị, chỉ nghe thấy Phó Tố
Cầm tấm tắc với vẻ đắc ý, lại nói: “Tứ muội, thật không ngờ muội còn có
tâm cơ như thế! Người nhà của Đông Tình và Thu Lộ đều ở trong Tuyền
Thành, cũng chính là bị khống chế trong lòng bàn tay muội, bọn họ lo sợ
điều đó, sau này sao dám làm ra những chuyện phản bội muội, phải không?”

“Đại tỷ, có những lời trong lòng tỷ hiểu rõ thì thôi, hình như tỷ
từng nói với nhị tỷ thế này, thuốc có thể uống lung tung, nhưng lời
không thể nói nhiều được…” Sắc mặt Phó Cẩm Họa như không, điềm tĩnh nói
trọn vẹn câu liền thấy Phó Tố Cầm lườm nàng căm phẫn, nhanh chân đi ra,
suýt thì va vào Vấn Nhạn đang bưng cơm canh đi vào.

Vấn Nhạn bày xong thức ăn cho Phó Cẩm Họa, do dự hỏi: “Tứ tiểu thư, đại tiểu thư sẽ không đi nói lung tung khắp nơi chứ?”

“Tỷ ấy cũng là người thông minh, sẽ không đến nỗi không hiểu chuyện đâu…”

“Tiểu thư nói cũng phải, đại tiểu thư không có hy vọng vào cung, sau
này còn phải dựa vào ân sủng của tứ tiểu thư ở trong cung để tìm một mối hôn sự tử tế. Chà, nếu có thể hứa gả đại tiểu thư cho Khánh Tuyên
vương, chưa biết chừng đại tiểu thư có khi còn cảm kích tiểu thư cả đời
đó.”

Phó Cẩm Họa nhìn Vấn Nhạn ngây thơ mà cười có phần chua chát: “Thế sự sao có thể như ý đến vậy? Ngày trước là Khánh Tuyên vương không thích
đại tỷ, cho dù sau này đại tỷ được gả về đó cũng sẽ không hạnh phúc. Nếu tỷ ấy thực sự muốn tìm một người đáp lại tình cảm, thì nói thế nào ta
cũng giúp cho tỷ ấy được toại nguyện.”

Phó Cẩm Họa chỉ dùng mấy iếng cháo thanh đạm rồi không chịu ăn thêm
nữa, Vấn Nhạn đang định nài ép thêm thì thấy Vọng Mai ở phòng đại phu
nhân vội vã xông vào, khuôn mặt đầy vẻ mừng rỡ lẫn lo lắng, nói: “Tứ
tiểu thư, thánh chỉ đến rồi, lão gia phu nhân gọi cô qua nhà trước tiếp
chỉ…”

Gian nhà trước nhà họ Phó.

Bốn vị tiểu thư Cầm Kỳ Thư Họa của nhà họ Phó có mặt đầy đủ, Phó Thần Đồ đứng đầu, đại phu nhân, tam phu nhân đứng hai bên cùng tiếp chỉ. Phó Nhan Thư đứng cạnh Phó Cẩm Họa, khẽ nói bên tai nàng: “Tứ muội, đừng
tưởng ta không nhận ra chuyện này là do Tế Dương vương đứng sau lưng sai khiến…”

Phó Cẩm Họa thấy đầu óc “ù” lên một tiếng, thánh chỉ nói gì nàng đều
không nghe thấy, có điều sau khi sứ thần đi rồi mọi người nhất loạt dồn
ánh mắt nhìn về phía nàng. Đại phu nhân vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, tiến
lên nắm lấy tay Phó Cẩm Họa, nói: “Họa nhi, đây là phúc phận của nhà họ
Phó chúng ta, con xứng đáng có được diễm phúc này…” Vừa nói, đại phu
nhân vừa rơi nước mắt.

Mỗi người mang một vẻ mặt khác nhau, ai nấy đều nhìn Phó Cẩm Họa, Phó Cẩm Họa miễn cưỡng mỉm cười rồi nhanh chân bỏ đi.

Hôm sau, chính vào lúc nàng sắp sửa bước chân ra khỏi nhà họ Phó,
thực không biết, nếu nàng biết được từ nay vận mệnh giống như một vần
thơ bi thảm, một bức họa đẫm máu và nước mắt, thì liệu nàng còn có thể
cất bước được hay không?

Đêm đã khuya, Phó Thần Đồ đi đi lại lại bên ngoài Họa Trai, không hề
biết rằng Vấn Nhạn đã báo cho Phó Cẩm Họa từ lâu nhưng Phó Cẩm Họa không muốn ra cửa gặp ông. Gặp rồi biết phải nói gì, Phó Thần Đồ chắc cũng
chỉ định nói những lời như kiểu như phàm việc gì đều phải lấy nhà họ Phó làm trọng là cùng, Phó Cẩm Họa hiểu.

Trước đó đại phu nhân, tam phu nhân đều đã đến. Đại phu nhân khóc lóc quyến luyến, còn tam phu nhân giữ vài phần ý tứ cẩn thận, còn nói bóng
nói gió nhắc tới Phó Nhan Thư, hi vọng sau này Phó Cẩm Họa có thể chiếu
cố tới nàng ta.

Phó Cẩm Họa đồng ý mọi chuyện, nhưng trong lòng không khỏi sinh niềm
cay đắng. Hoàng cung kia vốn đã ba ngàn giai lệ, Phó Cẩm Họa nàng vào
hậu cung rốt cuộc có thể đoạt được thánh sủng hay không, nào ai biết
được? Hơn nữa hôm đó gặp mặt, Phó Cẩm Họa cũng nhận ra Chung Ngân Hoàng
tuyệt đối không phải một vị hôn quân.

Vấn Nhạn ở một bên thu dọn đồ đạc, vô ý nói: “Không ngờ lần này hoàng thượng lại đồng thời sắc phong ba phi tử, Vận phi, Ngu phi, còn cả Họa
phi là tiểu thư nữa. Nếu cô vào cung rồi, Vấn Nhạn cảm thấy có thể thân
cận với Ngu phi hơn một chút, còn về Vận phi kia, cô đừng nên dây vào là hơn.”

Phó Cẩm Họa sững người, nàng không nghe rõ nội dung thánh chỉ, cho
nên không hề hay biết hoàng thượng đã sắc phong ba vị phi tử, vậy thì,
yến tiệc tuyển chọn mỹ nhân năm nay đã phá lệ, không chọn ra hoa khôi ư?

“Không sao, chuyện gì phải đến rồi sẽ đến, trước sau chúng ta cũng không tránh được…”

Phó Cẩm Họa gỡ cây trâm ngọc trên đầu xuống, để cho mái tóc xõa trên
tà áo trắng, nằm trên giường, khẽ nói: “Vấn Nhạn, ta mệt rồi, cần nghỉ
ngơi một lát, em đi nói với bọn họ, sáng sớm mai ta không muốn gặp ai
hết, bảo kiệu vào thẳng Họa Trai đón ta ra khỏi nhà họ Phó.”

Đến khi trời tờ mờ sáng, trống nhạc đàn sáo, tiếng người cười nói ồn
ào, Phó Cẩm Họa đã bước ra khỏi Họa Trai trong không khí náo nhiệt như
thế. Quay đầu nhìn lại, đụn tuyết trong Họa Trai còn chưa tan hết,
chuyến đi này cửa cung sâu như biển, thôi cũng đành, thôi cũng đành,
đừng quay đầu lại nữa, chỉ còn tiếc hận mà thôi.

Phó Cẩm Họa ngồi trong kiệu vàng, thoáng nghe thấy đại phu nhân nén
tiếng khóc và phía xa vọng lại mấy tiếng cười lạnh lùng, nàng nhắm mắt
thở dài, người khác thấy nhà họ Phó vang danh thiên hạ, đâu biết rằng đó chẳng qua chỉ là cái vỏ bọc che đậy sự xấu xa bên trong mà thôi.

Vấn Nhạn nhắm mắt theo sau, thỉnh khoảng lại vén rèm kiệu lên kể cho
Cẩm Họa nghe mọi chuyện bên ngoài. Phó Cẩm Họa có phần mất kiên nhẫn,
trong lòng vẫn rối bời , khi nghe thấy Vấn Nhạn nói vừa rồi đi qua phủ
Tế Dương vương lại càng thêm u uất trong lòng.

Bỗng nhiên, Phó Cẩm Họa ở trong kiệu nghe thấy đằng xa có tiếng đao

kiếm, còn cả tiếng kêu chói tai của Vấn Nhạn. Phó Cẩm Họa đang định quát hỏi, không ngờ đỉnh kiệu bị một thanh trường kiếm chém xuống, trong lúc thất kinh hồn phách nàng bị một người phi ngựa tới tóm lấy, phóng đi
mất dạng.

Những người có mặt ở đó, không ai có thể ngờ lại xảy ra biến cố như
vậy, đợi đến khi tỉnh táo lại, người bắt cóc Phó Cẩm Họa đã cưỡi ngựa đi mất tăm mất tích, chỉ còn lại một nhóm tử sĩ đoạn hậu đang không ngừng
chém giết.

Có lẽ do không chịu nổi đường xóc, Phó Cẩm Họa nằm trên lưng ngựa tóm chặt lấy cánh tay kẻ đó, ruột gan đảo lộn chỉ thấy buồn nôn, nghe thấy
nam tử cưỡi ngựa khẽ quát một tiếng “Chết tiệt”, ngựa liền đi chậm lại.

Nam tử cưỡi ngựa kéo căng dây cương, ngựa dừng lại, Phó Cẩm Họa miễn
cưỡng gắng gượng ngẩng đầu lên, liền bị ánh mắt lạnh lùng tà ác của nam
tử bịt mặt trước mắt làm cho run sợ. Phó Cẩm Họa bỗng giật mình, buông
cánh tay hắn ra, không ngờ liền trượt từ trên lưng ngựa xuống, ngã lăn
dưới đất, đau đến mức thở dốc một hơi.

Chưa kịp đứng dậy, đã thấy một đám người xông ra từ khoảnh rừng xung
quanh, đồng loạt cúi chào nam tử trên ngựa, có một đầu lĩnh đứng tuổi
tiến lên nói: “Bẩm cáo Sở vương, con đường phía trước đã bị quan viên
triều Thương Ly vây chiếm, mà binh mã của Tề tướng quân vẫn ở ngoài ba
trăm dặm chờ tiếp chiến, thuộc hạ chỉ e…”

“Sợ cái gì? Trong tay chúng ta vừa có Họa phi, lại có cả thủ dụ của
tri phủ thành Tuyền Châu, cải trang thành thương nhân đi đến biên quan
cũng không phải khó.”

Phó Cẩm Họa đứng dậy một cách khó khăn, cắn chặt răng không chịu để
lộ ra vẻ sợ hãi, tiếng cười lạnh lùng của nam tử trên ngựa không ngờ lại âm hiểm đến vậy, khiến người ta không chỉ lạnh mà phải run lên.

Chuyến này đến biên quan nào phải chỉ cách xa nghìn dặm, người này
lại có thể tự tin đến thế, chẳng lẽ ngoại trừ thủ dụ của tri phủ thành
Tuyền Châu ra trong tay hắn còn có quân cờ nào khác?

Bỗng nhiên, Phó Cẩm Họa trông thấy bên eo của nam tử trên ngựa có
giắt một con dao, trên vỏ dao có khắc một con chim ưng hung hiểm tàn ác. Hóa ra hắn chính là hoàng tử địch quốc Gia Luật Sở Tế!

Nghe nói hoàng tử triều Nguyên Hy Gia Luật Sở Tế khi mới chào đời đã
gặp phải cung biến, mẫu phi bị giết, Gia Luật Sở Tế may được cung nhân
bế vào rừng bỏ trốn mới thoát được kiếp nạn, từ nhỏ uống sữa báo ăn máu
hươu mà trưởng thành, sau lại tình cờ gặp cao nhân trong núi, bái được
danh sư cho nên võ nghệ phi phàm. Về sau hắn được hoàng đế triều Nguyên
Hy đón về cung dạy dỗ thêm.

Còn Tế Dương vương năm đó khi trấn thủ ở biên quan, cũng từng giao
chiến với Gia Luật Sở Tế, có điều khi đó Gia Luật Sở Tế còn nhỏ tuổi,
không địch nổi Tế Dương vương. Giờ ai có thể ngờ, Gia Luật Sở Tế lại dám lẻn tới triều Thương Ly bắt cóc Họa phi mà hoàng thượng sắc phong, đây
quả thực là hành vi khiến người đời kinh hãi.

Thủ hạ của Gia Luật Sở Tế hành động rất nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc đã cải trang thành thương nhân, dùng vải bọc đao kiếm lại chất lên hòm đầy xe ngựa, Gia Luật Sở Tế cũng thay một bộ quần áo bình thường của thương nhân.

Từ đầu đến cuối, Gia Luật Sở Tế luôn cưỡi trên lưng ngựa, thấy Phó
Cẩm Họa vẫn đội mũ phượng khăn trùm, thân mặc y phục rực rỡ, hắn hơi
chau mày, ruổi ngựa đến bên cạnh nàng, ôm nàng lên lưng ngựa, dùng áo
choàng của mình che lại, người ngoài tự khắc nhìn không rõ quần áo trên
người nàng ra sao.

Đội ngũ đi chầm chậm, Gia Luật Sở Tế dường như không sợ quan binh
truy đuổi, thân hình ôm lấy Phó Cẩm Họa nắm dây cương chậm rãi vung vẩy
trên yên ngựa, hồi lâu mới trầm giọng hỏi: “Chẳng lẽ nàng không sợ sao?”

Phó Cẩm Họa im lặng, trong lòng có phần coi thường, chỉ thấy Gia Luật Sở Tế tựa như cố ý ép chặt cánh tay lại, nàng mới bị ép mà phải nói:
“Đến tận bây giờ ngươi vẫn không chịu giết ta, vậy thì ta đương nhiên là người có tác dụng đối với ngươi. Nếu đã là như thế, ta chẳng đưa ra
điều kiện gì với ngươi đã là tốt lắm rồi, có gì mà phải sợ kia chứ?”

Có lẽ Gia Luật Sở Tế không ngờ Phó Cẩm Họa lại hiểu biết như vậy, hắn hơi sững người một chút rồi sau mới cười lạnh lùng: “Không ngờ một tiểu thư khuê các như nàng mà miệng lưỡi lại sắc bén đến vậy! Đợi đến khi ra khỏi biên quan, bản vương xem nàng còn ngông cuồng được đến đâu!”

“Phen này ra biên quan đường sá xa xôi, hành trình thế này, không hơn một tháng chắc chắn không đến nổi biên quan, chẳng lẽ ngươi tưởng người của triều Thương Ly không bắt nổi ngươi sao?”

Nghe Phó Cẩm Họa đáp lời như thế, Gia Luật Sở Tế càng thêm ngạo nghễ, lại cất tiếng cười càng chói tai hơn. Phó Cẩm Họa nhíu sâu đôi mày, chỉ nghe thấy hắn nói: “Đừng nói hơn một tháng, chỉ cần có người chịu cho
đi qua, cho dù bản vương muốn ẩn náu trong triều Thương Ly này mười năm, cũng chẳng có ai tìm được.”

Phó Cẩm Họa thấy thế liền không lên tiếng nữa, nàng biết Gia Luật Sở
Tế có thể lẻn vào triều Thương Ly, nội tình bên trong chắc chắn còn phức tạp hơn sự tưởng tượng của nàng, nhưng sau khi cân nhắc nguyên do trước sau, nàng vẫn có phần không hiểu được vì sao mình lại bị bắt cóc.

Đến chiều muộn, cả đoàn tạm nghỉ trong rừng, Gia Luật Sở Tế vứt tấm
thảm của mình cho Phó Cẩm Họa, Phó Cẩm Họa chưa đưa tay ra đón lấy màđem nghi vấn trong lòng mình nói ra, “Đương kim thánh thượng phong ba vị
phi tử, Vận phi là con gái của Thạch Trình, phụ thân cô ta là đương kim
thừa tướng, quyền thế nghiêng ngả triều đình; huynh trưởng của Ngu phi
trấn thủ biên quan, là trang tuấn kiệt vạn người không địch nổi, bọn họ
đều có thể dựa dẫm vào cha anh. So sánh như thế, ngươi bắt cóc con tin
như ta chẳng phải là quá nhẹ rồi hay sao?”

Ánh mắt sắc bén của Gia Luật Sở Tế lướt qua Phó Cẩm Họa, Phó Cẩm Họa
chỉ cảm thấy toàn thân như thể rơi vào đầm băng, đợi đến khi hắn đi xa
rồi vẫn không thấy ấm áp trở lại, đành ôm chặt lấy tấm thảm hắn để lại
cho, vẫn lạnh đến mức răng đánh vào nhau lập cập không thể chịu nổi.

Cứ thế đi được ba ngày, đội ngũ có chậm đến đâu thì cũng đã rời xa
thành Tuyền Châu, hơn nữa Phó Cẩm Họa còn quan sát thấy phía trước không có phục binh, sau lưng cũng không có truy binh, vị hoàng tử địch quốc
Gia Luật Sở Tế bắt cóc phi tử của đương kim thánh thượng này sao lại có
thể thoải mái bước ra khỏi triều Thương Ly như thế?

Phó Cẩm Họa không còn kìm nén được như mấy ngày trước nữa, thấy Gia
Luật Sở Tế mấy ngày nay vẫn không gỡ khăn bịt mặt xuống, nàng không ngại dùng miệng lưỡi sắc bén của mình đưa lời chế giễu: “Gia Luật hoàng tử
cải trang lên đường, chẳng lẽ thực sự thấy mất mặt lắm sao?”

Mắt Gia Luật Sở Tế sáng tựa ngôi sao lạnh giá, nghe Phó Cẩm Họa châm
chọc bỗng lóe lên một luồng hàn quang, khiến nàng có phần hối hận đã nói ra những lời này, chỉ nghe thấy hắn tức tối quát: “Đừng có giở trò khôn vặt trước mặt ta! Hãy nhớ lấy, ta không phải là Tế Dương vương, sẽ
không chơi mấy trò vờ tha để bắt với nàng đâu!”

Phó Cẩm Họa nghe thấy thế lập tức giật mình ngẩng đầu nhìn, có phần
không thể tin nổi, Gia Luật Sở Tế cúi xuống khẽ quát bên tai Phó Cẩm
Họa: “Nàng nghĩ bản vương làm thế nào mà có thể tự do tung hoành trong
triều Thương Ly?” Nói đoạn, hắn cười lớn đầy vẻ đắc ý.

Phó Cẩm Họa hiểu ngay rằng Gia Luật Sở Tế đang ám chỉ với nàng, đó là do Tế Dương vương tạo điều kiện cho hắn. Bỗng chốc tâm trạng nàng trở
nên phấp phỏng, hai tay nắm chặt, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, tự
nói với mình hết lần này đến lần khác rằng không thể thế được, Tế Dương
vương chẳng lẽ không phải còn muốn lợi dụng nàng vào hoàng cung, sau này gây dựng bá nghiệp đế vương cho ngài ấy sao, sao ngài ấy có thể dễ dàng để cho Gia Luật Sở Tế bắt cóc nàng như thế? Chẳng lẽ, chút động lòng mà nàng nhận ra trong mắt Tế Dương vương chẳng qua chỉ là ảo giác của bản
thân nàng mà thôi?

Phó Cẩm Họa cười đau khổ, có phần không thể kiềm chế được. Phó Cẩm
Họa ơi là Phó Cẩm Họa, sau khi ngươi bị bắt cóc, chẳng phải ngươi vẫn
luôn mong ngóng Tế Dương vương sẽ cầm kiếm xông tới giải cứu cho mình đó sao?

Phó Cẩm Họa hiểu mình cần phải nhận thức rõ một sự thực, đó là đem hi vọng gửi gắm lên vai người khác quả thật là một sai lầm nghiêm trọng.

Có lẽ đã nhận ra ý đồ bỏ trốn của Phó Cẩm Họa, Gia Luật Sở Tế bèn cúi xuống dựa gần vào nàng, nói đầy vẻ ám muội: “Ta vốn có thể cắt gân chân nàng, nhưng nếu làm như thế, hoàng thượng triều Thương Ly e rằng sẽ
không muốn một phi tử què quặt nữa đâu nhỉ? Đến khi đó, triều Thương Ly
dốc toàn bộ binh lực, không biết muốn lấy đầu ta, hay là cái đầu xinh

đẹp của nàng đây?”

So với việc giữ lại một phi tử tàn tật từng làm con tin trong tay kẻ
khác, chi bằng giết hết cho sạch sẽ, Gia Luật Sở Tế không hổ là người
trong hoàng thất, đương nhiên hiểu rõ đạo làm vua.

Gió cuộn hồng trần, gió tây thê lương, nhìn tóc mây rối bời, nước mắt chứa chan, cùng nhau trở về cát bụi.

Qua hơn mười ngày, Phó Cẩm Họa vốn dĩ không chịu nổi bôn ba, sức lực
đã cạn kiệt. Gia Luật Sở Tế sai người kiếm xe ngựa, bên trong trải chăn
bông dày, rồi lại sai người dìu Phó Cẩm Họa nằm xuống.

Ban đầu cũng coi như tạm ổn không ngờ, Phó Cẩm Họa vừa nghỉ ngơi liền đột nhiên phát sốt, chìm vào hôn mê, Gia Luật Sở Tế sầm mặt, vội vã sai người tìm đại phu chữa bệnh cho nàng, đợi đến sau khi Phó Cẩm Họa hạ
sốt tỉnh lại, từ lúc đó về sau Gia Luật Sở Tế không cưỡi ngựa nữa mà
cùng ngồi trong xe, hiếm khi nào xuống xe một bước.

Hình như lại nổi gió, thổi rèm xe bay phần phật, gió cuộn hoa tuyết
rót vào trong khoang xe, Phó Cẩm Họa quay đầu lại theo bản năng, chỉ
nghe thấy một tiếng cười lạnh lùng của Gia Luật Sở Tế. Phó Cẩm Họa khẽ
cắn đôi môi mỏng, liếc xéo hắn một cái, chỉ chạm vào ánh mắt lạnh như
băng, không còn gì khác.

Những ngày qua, Phó Cẩm Họa chưa từng thấy Gia Luật Sở Tế cười, nàng
cẩn thận nằm co vào một góc trong khoang xe, hết sức tránh nói chuyện,
may mà Gia Luật Sở Tế cả ngày chỉ ngồi ngay ngắn một chỗ, cũng không hề
để ý đến nàng.

Chiều hôm đó, người ngựa mệt mỏi, cả đoàn người nghỉ chân dưới núi.

Gia Luật Sở Tế nhắm mắt dưỡng thần không xuống xe, còn Phó Cẩm Họa
len lén vén rèm, thấy dưới chân núi có vài lối rẽ, mà thuộc hạ của Gia
Luật Sở Tế đều hầu hạ ở đằng xa, bèn táo bạo nảy ra một ý định.

Phó Cẩm Họa khẽ ho một tiếng, thấy Gia Luật Sở Tế hơi mở mắt ra, khẽ
nói: “Gia Luật hoàng tử có thể xuống xe một lát không? Ta… ta muốn thay
áo…”

“Nàng hãy nhớ lấy lời ta nói, đừng có giở trò, nếu không…”

Gia Luật Sở Tế dùng ánh mắt sâu thẳm lặng lẽ nhìn Phó Cẩm Họa mấy
lần, Phó Cẩm Họa nhấp nhổm không yên, đến khi thấy Gia Luật Sở Tế xuống
xe đi về phía thuộc hạ, mới gỡ trâm cài đầu xuống, vén rèm xe lên đâm
mạnh vào mông ngựa, ngựa lập tức thất kinh vì bị đau, chạy như điên về
phía trước.

Xe ngựa điên đảo, Phó Cẩm Họa một tay tóm chặt lấy thanh ngang trong
khoang xe, tay kia xé rèm xe ở bên cạnh, đến khi đi qua ngã rẽ, nàng dồn sức nhảy từ trên xe ngựa xuống, nấp vào sau tảng đá, đợi đến khi tiếng
đám người Gia Luật Sở Tế đuổi theo xe ngựa mất hút, nàng mới từ từ đứng
dậy, đi sang một lối khác.

Phó Cẩm Họa sợ Gia Luật Sở Tế phát hiện ra trong xe không có ai, lại
quay đầu đuổi theo, bèn bỏ đường lớn tìm đường nhỏ mà đi. Váy áo lòe xòe không tiện đi lại, Phó Cẩm Họa bèn xé chỗ quét đất thành một mảnh quấn
lên tay.

Thế nhưng, dẫu sao thì Phó Cẩm Họa cũng không biết đường, sau khi đi
được hai canh giờ, nàng đã không còn phân biệt được phương hướng nữa.
Tuyết trắng mênh mông phủ đầy mặt đất, phía trước không có dấu khói,
phía sau không có đường lui, suốt dọc đường nàng ngã không biết bao lần, Phó Cẩm Họa không dám dừng chân, loạng choạng khổ sở bước đi.

Phó Cẩm Họa vốn sợ lạnh, giờ đi lại giữa trời tuyết, toàn thân từ lâu đã cóng đến mức tay chân tê dại, gần như mất hết cảm giác, cho nên sau
khi ngã thêm một lần nữa nàng không tài nào đứng dậy nổi.

Nằm trên mặt tuyết, Phó Cẩm Họa không ngừng cười trong sầu khổ, thật
không ngờ nàng lại phải bỏ mạng nơi đây. Nếu đời người coi trọng mệnh
duyên, vậy thì Phó Cẩm Họa nàng phải chăng đến sau cùng vẫn không thoát
khỏi kiếp số nặng nề?

Gió lại nổi, tuyết rơi mỗi lúc một dầy, trong lòng Phó Cẩm Họa hiểu
rõ, nếu trước đó Gia Luật Sở Tế còn có thể lần theo dấu chân mà tìm kiếm nàng, thì bây giờ tuyết rơi, dấu chân đã bị che phủ hết, không còn dấu
vết gì nữa. Vậy thì, con đường sống duy nhất của nàng cũng đã bị cắt đứt rồi…

Hoặc giả chìm đắm trong thanh âm của cái chết, hoặc giả sợ hãi trước
sự tê buốt của cái lạnh, cuối cùng Phó Cẩm Họa chìm sâu vào giấc ngủ…

Đến khi tỉnh lại, mở mắt chỉ thấy nền trời u ám, hoa mắt chóng mặt,
Phó Cẩm Họa miễn cưỡng ngồi dậy, thấy mình đã nằm trên chăn dày trong
khoang xe.

Phó Cẩm Họa kinh ngạc, đang định vén rèm xe nhìn ra bên ngoài bỗng có một người ra tay thần tốc, lôi mình từ trong khoang xe ra ném mạnh
xuống đất, tiếp sau là tiếng quát giận dữ: “Phó Cẩm Họa, nàng có biết,
nếu bản vương đến chậm nửa bước thôi, thì nàng đã bị vùi trong tuyết
rồi, nàng sẽ chẳng còn trên thế gian này nữa đâu!”

Thì ra là Tế Dương vương.

Trong một khoảnh khắc, từ trong thâm tâm Phó Cẩm Họa bỗng cảm thấy
thật yên tâm, trong ánh mắt nàng ẩn giấu chút dịu dàng, cười khổ chậm
rãi nói: “Sao ngài tìm được thiếp? Thôi cũng đành, có lẽ mệnh thiếp chưa tận, còn chưa chịu hết nỗi khổ trên thế gian, ông trời sao có thể bỏ
mặc cho thiếp chết đi như vậy được?”

Tế Dương vương cúi người về phía trước, giơ tay nắm lấy cằm nàng, nói hằn học: “Nàng nhớ lấy cho bản vương, chuyện nàng hứa với bản vương còn chưa làm, sao có thể chết như thế được? Bản vương không cho phép nàng
chết…”

“Thiếp biết rồi…”

Phó Cẩm Họa thấy trong lòng chợt động, thanh âm càng hạ thấp, có thứ
tình cảm quyến luyến không rõ khiến nàng trở nên rối bời, vừa mới ngã
dưới đất rất đau, giờ lại bị Tế Dương vương dùng sức nắm lấy cằm càng
cảm thấy khó chịu, nàng bèn đẩy tay chàng ra, khi chạm vào tay Tế Dương
vương mới nhận ra tay chàng ấm áp, Phó Cẩm Họa bất giác nắm lấy tay
chàng, khẽ lắc lắc, ra hiệu cho Tế Dương vương kéo nàng đứng dậy.

Bất luận thế nào, chỉ cần gặp được Tế Dương vương, vậy thì Phó Cẩm Họa nàng có thể bình yên quay về thành Tuyền Châu rồi.

Phó Cẩm Họa đang định lên xe ngựa, thấy Tế Dương vương vẫn không động đậy, dùng ánh mắt phức tạp và kìm nén nhìn mình, nàng chau mày, trái
tim dường như đã chìm đắm nhưng vẫn có phần tỉnh táo, bèn khẽ cất tiếng
hỏi dò la: “Chẳng lẽ Tế Dương vương có ý muốn bảo thiếp đừng về thành
Tuyền Châu nữa, mà tiếp tục ở lại làm con tin trong tay Gia Luật Sở Tế?”

Tế Dương vương nhìn nàng hồi lâu, quay người đi không nói năng gì.
Phó Cẩm Họa có phần tức giận, không cam lòng, lại hỏi: “Nếu quả thực là
như thế, thì Tế Dương vương cần gì phải đuổi theo ngàn dặm, lại cần gì
cứu thiếp ra từ trong tuyết?”

Nói xong, Tế Dương vương vẫn không quay lại trả lời, Phó Cẩm Họa đứng sau lưng một lát, cuối cùng không chịu được bực bội bỏ đi.

Nàng chọn một hướng khác, chính là hướng mà Gia Luật Sở Tế đuổi theo.

Chỉ nửa canh giờ sau, nàng liền trông thấy Gia Luật Sở Tế ở bên
đường. Nhìn dáng điệu của hắn, hình như đã đứng đợi nàng ở đó từ lâu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui