Chung Ngân Hoàng ôm Phó Cẩm Họa đứng dậy, đặt lên trên giường, khẽ
đưa tay cởi quần áo trên người nàng, Phó Cẩm Họa nhắm mắt run rẩy, mặc
cho Chung Ngân Hoàng lưu lại dấu ấn trên cơ thể mình…
Hôm nay trời nắng đẹp, Hồng Ngọc ra sức đề nghị đi dạo ở Ngự hoa
viên, Lục Châu cũng tỏ vẻ đầy hứng thú, Vân Nương muốn nói gì rồi lại
thôi, thấy Phó Cẩm Họa đang cao hứng, cũng không tiện khuyên ngăn, liền
cùng Vấn Nhạn đi theo, để Lục Châu ở lại Mặc Họa đường.
Khi sắp đến Ngự hoa viên, Hồng Ngọc bỗng nhiên kêu đánh rơi mất túi
thơm trên người, muốn quay lại đường cũ để tìm, bảo Vấn Nhạn và Vân
Nương theo Phó Cẩm Họa dạo quanh Ngự hoa viên.
Phó Cẩm Họa chỉ bảo cô ta yên tâm đi tìm, nhưng trong lòng đã sinh
nghi, bước đi rất chậm, khi đến cổng Ngự hoa viên, bỗng nhiên quay người đi theo một lối khác.
Vấn Nhạn ở đằng sau đuổi theo hỏi: “Tiểu thư, chúng ta không đến Ngự hoa viên nữa sao?”
Phó Cẩm Họa quay lại, nhìn Vấn Nhạn đang đầy vẻ nghi hoặc còn Vân
Nương điềm tĩnh như không, chỉ nghe thấy Vân Nương nói: “Chỗ phía trước
cách đây không xa chính là Hồng Huân cung, chi bằng chủ nhân đến chỗ Vận phi chơi một lát, chốc nữa còn có thể xem màn kịch hay.”
Phó Cẩm Họa gật đầu, không biết Vân Nương làm thế nào mà nhìn ra được manh mối bên trong, lại tăng thêm vài phần dè chừng Vân Nương.
Hồng Huân cung ở gần Ngự hoa viên, là cung điện có vị trí tốt nhất
sau Phượng Loan cung, Chung Ngân Hoàng chỉ ban tòa cung điện ấy cho một
mình Thạch Vận Tú, đủ thấy sự sủng ái đối với nàng ta. Tuy mỗi tháng
chẳng qua cũng chỉ đến dăm ba ngày, nhưng Chung Ngân Hoàng thích tính
tình bình lặng của nàng ta, thường ban thưởng cho nàng ta những thứ đồ
quý hiếm.
Hồng Huân cung.
Phó Cẩm Họa quan sát kỹ lưỡng tòa cung điện diễm lệ tinh xảo này,
thấy bên trong bày biện đơn giản ngoài sức tưởng tượng, cung nữ bên cạnh Thạch Vận Tú là Vũ Yên có lẽ kinh ngạc khi nhận ra Phó Cẩm Họa, mỉm
cười nói: “Chủ nhân của chúng tôi không ưa xa xỉ, mọi thứ đều đơn giản,
người không biết lại tưởng hoàng thượng lạnh lùng với chủ nhân nhà chúng tôi, chứ thực ra những thứ hay ho mà hoàng thượng ban thưởng đã chất
đầy cả hai gian phòng bên cạnh rồi.”
Phó Cẩm Họa chỉ khẽ cười, không lên tiếng, Vũ Yên cũng là người nhanh nhạy, thấy thần sắc Phó Cẩm Họa như không, cũng ngầm kinh ngạc, người
khác chỉ cần nghe cô ta nói một lượt như vậy, không làm vẻ bất cần thì
cũng tỏ ra lo sợ, chỉ riêng Họa phi chẳng tỏ bất kì thái độ gì.
Đợi một lát trôi qua, Vũ Yên lại nói: “Họa phi nương nương, chủ nhân
nhà chúng tôi đang tắm, mời Họa phi nương nương đợi một lát.” Vừa nói
vừa sai tiểu cung nữ bưng trà và điểm tâm lên, đứng bên cạnh Phó Cẩm Họa cùng đợi.
Phó Cẩm Họa quả thực rất biết giữ bình tĩnh, uống mấy ngụm trà, lại
ăn mấy miếng điểm tâm, rồi ngồi đó lặng lẽ chờ đợi, không giục giã, cũng không hậm hực. Vũ Yên ở một bên lại thành ra thấy có phần không phải,
chốc chốc lại nói: “Chủ nhân nhà tôi chắc sắp sửa tắm xong rồi, xin Họa
phi nương nương thông cảm.”
Phó Cẩm Họa khẽ cười, bảo cô ta không cần khách khí, có việc gì cứ
việc vào trong hầu hạ là được, Vũ Yên cảm ơn, rồi mới vào nhà trong phục thị Vận phi.
Vấn Nhạn đứng cạnh khẽ oán trách: “Vận phi quả là kiêu căng, tiểu thư chịu đến Hồng Huân cung của cô ta, chẳng qua là nể tình ngày trước cùng tham dự tuyển chọn hoa khôi, vậy mà cô ta còn làm phách.”
Phó Cẩm Họa nhìn Vân Nương, thấy cô ta trước sau chỉ lặng lẽ đứng một bên, liền hỏi: “Vân Nương, cô thấy sao?”
“Vận phi là người thông minh, sau này chủ nhân đừng ngại kết giao, qua lại cùng cô ấy.”
Phó Cẩm Họa thầm kinh ngạc trong lòng, Vân Nương quả thực quá thông
minh, nếu không thể dùng được cho riêng mình, chi bằng thừa cơ nhanh
chóng trừ bỏ đi là hơn, nếu không…
Đang vẩn vơ suy nghĩ chuyện đó thì nàng thấy Thạch Vận Tú mặc váy
cung đình màu nhạt, bên eo thắt một chiếc thắt lưng bằng vải sa màu tím
bước ra, trên tóc vẫn còn hơi ướt, dường như không hề ngạc nhiên trước
sự ghé thăm của Phó Cẩm Họa, nói: “Bây giờ, chúng ta đi thôi?”
Phó Cẩm Họa cười nói: “Tóc cô còn chưa khô, ra ngoài sợ trúng gió đau đầu, chi bằng lát nữa hãy đi.”
Trên mặt Thạch Vận Tú nở một nụ cười hiếm hoi, quay đầu nhìn Vũ Yên
nói: “Thôi cũng được, em ra Ngự hoa viên xem thử xem, cẩn thận đừng để
ai trông thấy.”
Qua một lúc, Vũ Yên quay lại nói: “Chủ nhân, xảy ra chuyện ở Ngự hoa
viên rồi, các phi tần trong cung tám chín phần mười đều đã ra đó cả…”
Thạch Vận Tú đứng dậy, nói với Phó Cẩm Họa: “Chúng ta qua đó thôi,
Hồng Huân cung của ta ở gần Ngự hoa viên nhất, nếu ta đến muộn nhất, sẽ
khiến người ta chú ý.”
Phó Cẩm Họa cũng không từ chối nữa, cùng Thạch Vận Tú ra khỏi Hồng Huân cung, đi về phía Ngự hoa viên.
Ngự hoa viên quả nhiên đông người chen chúc, tiếng xì xào không ngớt, Vấn Nhạn tiện tay kéo một tiểu thái giám đang chạy qua, hỏi: “Trong Ngự hoa viên xảy ra chuyện gì thế?”
Tiểu thái giám kia tỏ vẻ kinh hãi, nói: “Lệ tiệp dư trong Tường Khúc
cung bị giết rồi, thi thể còn vứt trong bụi hoa, mặt mũi nát hết, khi
cung nữ của Lệ tiệp dư là Chi Lan tìm đến, phát hiện ra Thẩm chiêu nghi
đang ở trong Ngự hoa viên, ngoài ra không thấy ai khác. Hiện giờ hoàng
hậu nương nương đang bắt Thẩm chiêu nghi lại để thẩm vấn.”
Vấn Nhạn càng kinh hãi, sau lưng đã toát mồ hôi lạnh, không kiềm chế
được nói: “Tiểu thư, nếu vừa rồi chúng ta vào Ngự hoa viên, chẳng phải…”
Phó Cẩm Họa át lời cô bé, nói: “Vấn Nhạn, không được nói lung tung.”
Vấn Nhạn im miệng một cách không cam lòng, trong tay nắm chặt lấy
chiếc khăn, Phó Cẩm Họa kéo tay áo, an ủi cô bé, đưa mắt liếc nhìn Thạch Vận Tú, chỉ thấy đối phương không hề biến sắc, đang nhìn mình bằng ánh
mắt dò xét, nàng nhanh chóng trấn tĩnh, miễn cưỡng cười nói: “Lệ tiệp dư thật đáng thương, nhưng Thẩm chiêu nghi có vẻ không giống như kẻ giết
người…”
Thạch Vận Tú nhìn nàng soi mói, tiến lên kéo tay nàng, đi vào giữa
dòng người, khẽ nói: “Hãy nhớ lấy lời ta, nếu hoàng thượng quát hỏi gì
cô, cứ việc nhận là được, đừng giải thích, cũng đừng phản bác.”
Phó Cẩm Họa sững người, đang định hỏi cô ta vì sao, liền thấy Thạch
Vận Tú đột nhiên buông mình ra, quỳ hướng về phía Chung Ngân Hoàng đang
từ xa vội vàng đi tới, cúi đầu lau nước mắt.
Chung Ngân Hoàng vội đỡ cô ta dậy, ôm vào lòng, dường như đang định
hỏi gì, chỉ thấy bàn tay thon của Thạch Vận Tú chỉ về phía Phó Cẩm Họa,
lại khẽ nói gì đó với Chung Ngân Hoàng, Chung Ngân Hoàng cau chặt đôi
mày, nhìn Phó Cẩm Họa có phần bất mãn.
Bên cạnh, Vấn Nhạn lo lắng vạn phần, nói: “Rốt cuộc Vận phi nói gì
trước mặt hoàng thượng vậy? Vì sao hoàng thượng lại nhìn tiểu thư với
ánh mắt như thế? Nếu cô ta giở trò, chúng ta phải cẩn thận đề phòng mới
được.”
Không lâu sau, Mộ Dung San dẫn các phi tần thỉnh an với Chung Ngân
Hoàng, điều đặc biệt là Mộ Dung San quỳ mãi không đứng dậy, ai oán nói:
“Hoàng thượng, là thần thiếp bất tài, cai quản không nghiêm, để cho hậu
cung xảy ra tai họa thế này, xin hoàng thượng giáng tội, nếu không thần
thiếp khó mà yên lòng được.”
Chung Ngân Hoàng tiến lên đỡ Mộ Dung San dậy, nói: “Nàng vừa mới khỏe lại, sao có thể ra ngoài hứng gió thế này? Cứ về Phượng Loan cung trước đi, ở đây đã có trẫm…”
Chung Ngân Hoàng tuy giọng nói dịu dàng, nhưng sắc mặt vẫn không vui, Mộ Dung San nhất thời không dám nói nhiều, dẫn theo Tắc Hỷ nhanh chóng
rời khỏi Ngự hoa viên, khi đi qua bên cạnh Phó Cẩm Họa, hơi do dự một
chút, khẽ than một tiếng, tỏ vẻ tiếc nuối vô cùng, nhưng rốt cuộc vẫn
không nói gì.
Trong lòng Phó Cẩm Họa càng thêm nghi hoặc, lòng bàn tay toát mồ hôi
lạnh, thấy Chung Ngân Hoàng đang nghe ngự y nói tới nguyên nhân thực sự
dẫn đến cái chết của Lệ tiệp dư.
“Hồi bẩm hoàng thượng, Lệ tiệp dư bị kim châm vào đỉnh đầu mà chết…”
Các phi tần cả kinh, lập tức xì xào bàn tán, đua nhau che tay lên đầu, không lạnh mà phát run.
Lập tức có thái giám khiêng bàn ghế đến, dâng trà nước, Chung Ngân
Hoàng kéo tay Thạch Vận Tú, ngồi trên ghế, các phi tần khác vừa ngưỡng
mộ vừa ghen tức, đưa mắt lườm Thạch Vận Tú, nhưng Thạch Vận Tú lúc này
đã khôi phục lại vẻ mặt vô cảm, lặng lẽ nhìn Phó Cẩm Họa.
Thẩm chiêu nghi nãy giờ quỳ dưới đất, lúc này lê gối đến trước mặt
Chung Ngân Hoàng, dùng tay kéo vạt áo người, khóc lóc thống thiết:
“Hoàng thượng, hoàng thượng, thần thiếp bị oan, khi thần thiếp vào Ngự
hoa viên, đã trông thấy Lệ tiệp dư bị hại rồi.”
“Người đâu, nhốt Thẩm chiêu nghi vào phòng lưu dấu, chọn ngày thẩm
vấn.” Chung Ngân Hoàng gạt cô ta ra với vẻ khó chịu, lại ra lệnh, “Hậu
táng Lệ tiệp dư.”
Thẩm chiêu nghi lập tức ngất đi, bị cung nhân lôi ra chỗ khác.
Lúc này, Hồng Ngọc không biết từ đâu xông ra, hốt hoảng nói: “Chủ
nhân, cô đi đâu vậy? Nô tỳ tìm khắp cả Ngự hoa viên cũng không thấy cô
đâu.”
Phó Cẩm Họa chau mày, thấy Hồng Ngọc cố tình nói to, khiến mọi người đua nhau đưa mắt nhìn.
Vân Nương đang định tiến lên kéo Hồng Ngọc, liền bị Phó Cẩm Họa dùng
ánh mắt ngăn lại, nếu đã bị người khác nghe thấy, chi bằng cứ thản nhiên còn hơn, Hồng Ngọc thấy Phó Cẩm Họa không nói gì, liền ngượng ngùng
đứng ra sau lưng nàng.
Chung Ngân Hoàng đứng dậy, mọi người liền tản ra, đua nhau quỳ xuống. Ai ngờ, Chung Ngân Hoàng lại đi đến trước mặt Phó Cẩm Họa, lạnh lùng
nhìn nàng.
Vấn Nhạn vội kéo Phó Cẩm Họa quỳ xuống, nghe thấy Chung Ngân Hoàng khẽ quát: “Vừa rồi nàng có đến Ngự hoa viên ư?”
Phó Cẩm Họa đáp: “Thần thiếp muốn đến Hồng Huân cung thăm Vận phi,
nên đã đi vòng qua con đường này, chưa từng đặt chân vào Ngự hoa viên.”
“Ồ? Nói như vậy thì, nàng đến Hồng Huân cung là có lòng tốt sao?”
Chung Ngân Hoàng giơ tay nâng cằm nàng lên, Phó Cẩm Họa chỉ thấy đau
nhói, nhưng lại không dám kêu lên thành tiếng, chỉ đành ngầm chau mày
nhẫn nhịn, nghe thấy Chung Ngân Hoàng lại nói: “Nhưng vì sao Vận phi
nói, sau khi nàng đến Hồng Huân cung, vừa chê Hồng Huân cung sơ sài, lại vừa khinh miệt nàng ấy không đắc sủng? Có chuyện này không?”
Phó Cẩm Họa giật mình, đưa mắt nhìn Thạch Vận Tú, chỉ thấy thần sắc
ám thị trong mắt cô ta vụt lóe lên, trong lòng vô cớ nảy sinh vài phần
tin tưởng, bèn khẽ đáp: “Đúng vậy.”
Vân Nương vẫn trấn tĩnh, nhưng Vấn Nhạn đã cuống lên, đang định ngẩng đầu nói gì đó, liền thấy Phó Cẩm Họa đưa tay kéo chặt tay áo mình không cho lên tiếng, trong lòng hậm hực không thôi.
Sắc mặt Chung Ngân Hoàng sa sầm, ánh mắt sắc bén như vầng trăng lạnh
phản chiếu dưới đầm sâu, thoáng qua một tia sát phạt, quát: “Xem ra, Mặc Họa đường trẫm ban cho nàng, nàng sống thoải mái quá rồi. Người đâu,
đày Họa phi vào lãnh cung, không có thủ dụ của trẫm, không cho phép bất
kì ai được lại gần nửa bước.”
Vấn Nhạn thấy thái độ trầm tĩnh yên lặng của Phó Cẩm Họa thì không
cam lòng, chỉ hận không thể tiến lên biện bạch vài câu thay nàng, nhưng
Phó Cẩm Họa lại dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn cô bé, khiến cô bé không dám
hành động khinh suất.
Các phi tần ở đó tuy ai nấy đều cảm thấy Chung Ngân Hoàng xử lý Phó
Cẩm Họa như thế có phần chuyện bé xé ra to, nhưng hậu cung chính là như
vậy, bất kì ai cũng mong trông thấy người khác có kết cục thảm hại, chứ
chẳng bao giờ lại muốn tự nhiên có thêm một kình địch, cho nên ai nấy
lạnh lùng bàng quan.
Lúc này, Thạch Vận Tú cũng đi đến trước mặt Phó Cẩm Họa, Chung Ngân
Hoàng ôm lấy eo nàng ta, dịu dàng nói: “Tú nhi, trẫm xử trí như vậy,
nàng đã hài lòng chưa?”
Thạch Vận Tú mỉm cười, nói: “Đa tạ ân sủng của hoàng thượng. Có điều
Tú nhi cảm thấy tội của Họa phi không lớn, có sai cũng chỉ ở chỗ cung nữ bên cạnh cô ấy không biết nhắc nhở, mắc tội sơ suất chỉ điểm lung
tung.”
“Nàng nói cũng có lý.” Chung Ngân Hoàng gật đầu, đưa mắt quét qua người Hồng Ngọc, Vân Nương, Vấn Nhạn một lượt.
Phó Cẩm Họa cả kinh, Hồng Ngọc thì cũng đành, giữ lại bên mình trước
sau cũng là mầm họa, nhưng nàng sợ Chung Ngân Hoàng sẽ trách tội Vấn
Nhạn và Vân Nương, vội khấu đầu ai oán nói: “Hoàng thượng, là lỗi của
tội thiếp, xin hoàng thượng tha cho tỳ nữ của tội thiếp.”
Chung Ngân Hoàng không thèm để ý đến những lời nàng nói, lại hỏi
Thạch Vận Tú: “Tú nhi, nàng cảm thấy trẫm nên trừng phạt cung nữ nào bên cạnh cô ta, mới có thể đạt được mục đích răn đe?”
Thạch Vận Tú nhìn một lượt, dùng tayqua Vấn Nhạn, Vân Nương, cuối
cùng dừng lại trên người Hồng Ngọc, nói: “Vấn Nhạn là a hoàn theo từ nhà Họa phi, gần đây mới vào cung, không hiểu cung quy, có thể lượng thứ,
không cần phải chịu phạt. Vân Nương vốn là người của Cầm phi, Cầm phi là tỷ tỷ ruột của Họa phi, sao có thể hãm hại lẫn nhau, nhất định phải
chọn người đáng tin cậy đưa tới, cô ta cũng không cần phải chịu phạt.
Chỉ riêng Hồng Ngọc, cô ta ở trong cung cũng đã được vài năm, lại là a
hoàn đã được sắp xếp từ trước khi Họa phi vào cung, Họa phi có sai sót
gì, cô ta khó thoát khỏi tội không biết nhắc nhở. Có phạt thì phạt mình
cô ta là được.”
Lời nói khiến Chung Ngân Hoàng liên tục gật gù, chỉ nghe thấy người
lại hỏi: “Tú nhi cảm thấy nên trừng phạt cô ta thế nào mới phải? Đánh
hai mươi côn có được không?”
“Hai mươi côn, chỉ tổn thương da thịt, không vào đến gân cốt, e rằng
cô ta khỏi rồi sẽ quên chuyện này, chi bằng phạt tám mươi côn, nhất định cả đời này cô ta cũng không quên được, mà các cung nữ, thái giám khác
cũng có thể lấy đó làm gương tự nhắc nhở chính mình phải hầu hạ chủ nhân cho tốt, không gây chuyện linh tinh được nữa.”
Mọi người thở ra một hơi lạnh, đánh tám mươi côn, làm sao còn sống
được? Nhưng thấy Thạch Vận Tú chỉ khẽ cười, giọng điệu trong trẻo, nói
những lời giết người mà nhẹ nhõm như thể nói chuyện chơi, không khỏi
ngầm kinh sợ trong lòng. Nhớ lại vừa rồi cô ta nói vanh vách lai lịch
của ba cung nữ bên cạnh Họa phi, càng thêm kinh hãi, vốn cứ tưởng Vận
phi lạnh lùng cao ngạo, xưa nay không nhúng tay vào chuyện tranh sủng
trong cung, ai ngờ cô ta lại có thể ở đó mà nắm thóp Họa phi.
“Trẫm cho phép, người đâu, lôi con tiện tỳ này xuống, đánh tám mươi côn.”
Hồng Ngọc mặt trắng bệch, trên trán vã mồ hôi, nghe thấy thế liền ngất đi, mặc cho cung nữ lôi xuống, tạm không nhắc đến nữa.
Phó Cẩm Họa không cầu xin cho cô ta, chỉ cảm thấy khó mở miệng, dẫu
sao thì vừa rồi suýt nữa vì cô ta mà sinh ra đại họa, lúc này trong lòng khó tránh khỏi phẫn nộ. Các cung nữ không biết chuyện khác, đều cảm
thấy Hồng Ngọc không đáng phải chết, không khỏi cảm thấy đồng bệnh tương liên, đều bàn tán rằng Phó Cẩm Họa cư xử có phần không hợp lẽ.
Chung Ngân Hoàng ra lệnh cho các phi tần lui xuống, lại nhìn Thạch
Vận Tú dịu dàng nói: “Tú nhi, nàng về trước đi, lát nữa trẫm phải qua
Phượng Loan cung, đợi hôm khác trẫm lại đến thăm nàng.”
Thạch Vận Tú cúi người hành lễ bỏ đi, khi đi qua bên cạnh Phó Cẩm
Họa, nhét mẩu giấy trong tay mình vào tay Vấn Nhạn, Vấn Nhạn hơi sững
người, nắm chặt mẩu giấy trong tay không dám kêu lên.
Chung Ngân Hoàng thấy Phó Cẩm Họa vẫn quỳ dưới đất, liền khẽ quát:
“Người đâu, đưa Hoạ phi vào lãnh cung.” Nói đoạn, cũng không nhìn nàng
thêm một lần nào, quay lưng nhanh chóng bỏ đi.
Cung nhân sai Vân Nương nhanh chóng quay về Mặc Họa đường thu dọn vài bộ quần áo, lại giục Phó Cẩm Họa và Vấn Nhạn đi theo mình đến lãnh
cung.
Đi được một lúc lâu mới đến một khu nhà nhỏ, người đó chỉ dùng chìa
khóa mở cửa cho Phó Cẩm Họa và Vấn Nhạn vào trong, rồi mau chóng khóa
cửa lại, đứng canh bên ngoài.
Nằm ngoài sự tưởng tượng của Phó Cẩm Họa, khu nhà nhỏ này không rách
nát như nàng tưởng, đồ đạc tuy cũ kĩ nhưng vẫn đầy đủ, sạch sẽ tinh
tươm. Trước sau khu nhà đều trồng cây lê, đang mùa hoa nở, hương thơm
thanh nhã.
Phó Cẩm Họa lúc này vô cùng thích thú, hỏi: “Vấn Nhạn, vừa rồi mẩu giấy Vận phi đưa cho em viết gì thế?”
Lúc này Vấn Nhạn mới nhớ ra việc đó, liền đưa mẩu giấy nắm chặt trong tay cho Phó Cẩm Họa, chỉ thấy bên trên viết mấy chữ rắn rỏi, “Đã nếm
rượu hoa mai, ngày khác trẫm lại đến nếm thử rượu hoa lê thanh nhã của
nàng.”
Trong lòng Phó Cẩm Họa hoài nghi, nàng biết đây chắc chắn là bút tích của Chung Ngân Hoàng, nhưng ngữ khí ám muội trong lời nói của người lại là có ý gì?
Nếu Chung Ngân Hoàng có vài phần yêu thích Phó Cẩm Họa, vì sao lại
đến nỗi chỉ nghe Thạch Vận Tú nói vài lời mà đã đày nàng vào lãnh cung?
Phó Cẩm Họa nhớ lại lời nói của Thạch Vận Tú, không hiểu trong màn kịch
này cô ta sắm vai gì, dẫu sao thì mẩu giấy cũng là từ tay cô ta đưa cho
Vấn Nhạn.
Phó Cẩm Họa còn đang suy nghĩ liền thấy Vân Nương xách tay nải bước
vào, Vấn Nhạn qua xem một lượt, vội nói: “Sao chỉ mang mấy bộ quần áo
thế này? Không thừa cơ đem nhiều một chút, sau này chẳng may thiếu thứ
này thứ khác thì biết làm thế nào?”
Vân Nương chỉnh lại quần áo trong tay nải, hờ hững nói: “Cô tưởng có thể ở đây được mấy ngày?”
Vấn Nhạn hơi ngẩn người, nhìn Phó Cẩm Họa, chỉ thấy sắc mặt Phó Cẩm
Họa nghiêm trọng, suy nghĩ dường như đã ra ngoài chín tầng mây, cô bé
không dám hỏi ngay, chỉ ngầm mừng rỡ trước câu nói của Vân Nương, nếu
thực sự không cần phải ở lâu trong lãnh cung như vậy thì tốt biết bao !
Vấn Nhạn đẩy cửa mấy gian phòng ra xem một lượt, rồi mới thở phào
nói: “Tiểu thư, ở đây cũng sạch sẽ, hình như đã có người quét dọn từ
trước.”
Vân Nương đi bưng chậu nước, vò khăn, hầu hạ Phó Cẩm Họa rửa mặt chải đầu, Phó Cẩm Họa bỗng nhiên hỏi: “Vân Nương, có phải cô đã biết trước
biến cố hôm nay rồi không?”
Vân Nương tỏ vẻ điềm tĩnh, cũng không né tránh, nói: “Trước đó tôi không đoán ra, nhưng hiện giờ đã hiểu được đôi chút rồi.”
“Như thế nào?”
“Chẳng qua là hoàng thượng mượn tay Vận phi cứu mạng chủ nhân mà thôi.”
Quả nhiên, không khác gì so với suy đoán của Phó Cẩm Họa.
Buổi sáng, khi Hồng Ngọc nằng nặc đòi đi Ngự hoa viên, nàng đã cảm
thấy có gì đó không đúng, nhưng nếu không đi, bọn họ sớm muộn cũng sẽ
gây ra chuyện khác ép nàng phải nhập cuộc, nàng chỉ đành mạo hiểm một
phen.
Vốn vẫn còn hồ nghi, nhưng Hồng Ngọc lại đột nhiên nói đánh rơi túi
thơm, muốn quay lại đường cũ đi tìm, Phó Cẩm Họa thấy Hồng Ngọc cố tình
tránh mặt nên trong lòng càng thêm chắc chắn, biết được trong đó nhất
định có sơ hở gì đây. Lại thấy trên đường đến Ngự hoa viên không có cung nô, cũng không thấy phi tần nào, nàng càng cảm thấy có phần quái lạ,
bèn lập tức chuyển hướng, chọn đường đến Hồng Huân cung mới tránh được
kiếp nạn, nếu không cái chết của Lệ tiệp dư, nàng làm sao thoát khỏi can hệ?
Đám người đó rõ ràng đang nhằm vào nàng, Thẩm chiêu nghi chẳng qua chỉ là kẻ thế thân chẳng may bị đánh trúng mà thôi.
Còn nàng bình yên vô sự đứng đó xem kịch hay, đám người đó làm sao có thể cam lòng bỏ qua?
Cho nên Thạch Vận Tú liền làm theo ý của Chung Ngân Hoàng, nói nàng
được sủng ái sinh kiêu ngạo, hành động ngông cuồng, đến lúc đó Chung
Ngân Hoàng liền mượn thế đẩy nàng vào lãnh cung, để tránh tai họa. Phạt
Hồng Ngọc tám mươi côn, chẳng qua chính là để trừ bỏ tai mắt của kẻ khác cài vào bên cạnh nàng, chỉ có vậy mà thôi.
Phó Cẩm Họa hiểu rõ được chuyện này, trong lòng mới cảm thấy yên ổn
được một chút, bảo Vấn Nhạn lui xuống nghỉ ngơi, giữ Vân Nương ở lại bên cạnh, cũng không hỏi han gì, chỉ lặng lẽ uống trà không lên tiếng.
Nhưng Vân Nương lại là người chủ động lên tiếng trước: “Chắc hẳn chủ
nhân rất hiếu kỳ, vì sao Vân Nương lại nói dối cô, phải vậy không?”
Phó Cẩm Họa không ngờ cô ta lại thẳng thắn như vậy, liền đặt chén trà xuống, nghiêm mặt nói: “Đúng thế! Quả thực ta muốn hỏi cô, vì sao cô
lại nói dối ta, rõ ràng là đại tỷ đã bán Vấn Nhạn vào lầu xanh, vì sao
cô lại nói là nhị tỷ?”
Vân Nương thần sắc điềm nhiên, nói: “Nhị tiểu thư ở trong Tế Dương
vương phủ, hai bên không gặp được nhau, còn Cầm phi và cô cùng ở trong
cung, nếu cô đã sinh hận, sau này làm sao chung sống được? Vân Nương cảm thấy tỷ muội nên đồng tâm hiệp lực thì hơn, chuyện của Vấn Nhạn đã qua
rồi thì hãy để cho nó qua đi, trước mắt phải tìm cách đứng cho vững
trong hậu cung, không đến nỗi để cho người khác coi thường là điều cần
nhất.”
“Vân Nương, đây chính là cái mà cô gọi là lòng tốt sao?” Trong lòng
Phó Cẩm Họa thực sự không tán đồng với ý kiến của cô ta, nói không hề
giấu diếm, “Hôm nay tỷ ấy có thể bán tỳ nữ của ta, sau này nhất định
cũng có thể bán đứng ta. Ta có một tỷ tỷ như thế chỉ khiến bản thân thêm đau lòng mà thôi.”
“Xương dẫu gãy vẫn còn liền gân, bốn người con gái nhà họ Phó, hai
người vào cung, một người gả cho Tế Dương vương, một người hứa hôn với
Khánh Tuyên vương, đây là vinh dự lớn đến mức nào? Nhà họ Phó sao có thể không bị người ta đố kỵ? Cho dù là hoàng hậu nương nương, cũng phải cực kỳ dè chừng. Vân Nương vào cung trước chủ nhân vài tháng, nhưng dù chỉ
trong mấy tháng đó, cũng đủ thấy Cầm phi nương nương khổ sở vật lộn giữa đám phi tần vô cùng v崠vả. Đương nhiên nàng ấy sẽ nhẫn tâm với Vấn Nhạn
hơn một chút, nhưng nàng ấy và chủ nhân rốt cuộc vẫn là tỷ muội, sao có
thể gây ra những chuyện trái với đạo làm người?”
Phó Cẩm Họa lạnh lùng nhìn Vân Nương, nói: “Nói như vậy, thì cô đến
đây làm thuyết khách cho đại tỷ ư? Nhất định muốn ta quên chuyện ngày
trước, cùng tỷ ấy làm một cặp tỷ muội chung sống hòa thuận, đồng tâm
hiệp lực trong cung, tha hồ hô mưa gọi gió ư?”
Vân Nương khẽ than một tiếng, nói: “Nếu chủ nhân đã nói thế, Vân Nương cũng không thể giải thích gì thêm.”
Ánh mắt Phó Cẩm Họa đột nhiên vô cùng sắc bén, khẽ quát: “Chuyện này
ta tạm không nói với cô nữa. Ta chỉ hỏi cô một câu, nếu cô không trả lời thành thật, cho dù ta ở trong lãnh cung, cũng có cách đưa cô vào chỗ
chết.”
“Chủ nhân có điều gì xin cứ hỏi, Vân Nương tuyệt đối không phải kẻ
tham sống sợ chết, có điều chủ tớ có sự phân biệt, hồi đáp đúng sự thực
là bổn phận của Vân Nương.”
“Hôm đó, khi ta bị Gia Luật Sở Tế bắt cóc, sau đó hoàng thượng ban
cho cái chết, Khánh Tuyên vương và Tế Dương vương đến thành An Lăng đưa
linh cữu của ta về an táng, khi đó có phải cô đã sớm biết ta vẫn chưa
chết hay không?” Phó Cẩm Họa đứng dậy, nàng cao hơn Vân Nương vài phân,
hơi cúi đầu nhìn chằm chằm vào cô ta, ánh mắt lạnh như băng.
Vân Nương dường như không ngờ Phó Cẩm Họa lại hỏi như vậy, vẻ mặt
sững sờ, mất đi vẻ điềm tĩnh ung dung thường ngày, lẩm bẩm đáp: “Sao chủ nhân lại hỏi như vậy?”
“Với tư chất của cô, sao có thể dễ dàng nhận lời theo đại tỷ vào
cung? Chuyện đó không phải chỉ cần hứa cho cô vinh hoa phu quý là được,
trừ phi cô đã biết trước rằng ta chưa chết, hơn nữa nhất định sẽ vào
cung, phải vậy không?”
Vân Nương cười khổ, khuôn mặt trắng bệch vì xúc động mà đỏ ửng lên,
nói: “Đúng thế, Vân Nương quả thực biết chủ nhân chưa chết, chẳng qua là Thanh Bích thế mạng cho cô mà thôi.”
“Làm sao cô biết được?”
Vân Nương cắn chặt môi dưới, không nói gì, thân hình hơi run, dường như đang chịu đựng một nỗi đau đớn giày vò nào đó.
“Cô và Ngu Tấn Thanh ở thành An Lăng rốt cuộc có quan hệ thế nào?”
Hoặc giả do lời nói và vẻ mặt của Phó Cẩm Họa đều quá gay gắt, hoặc
giả do cái tên Ngu Tấn Thanh khiến Vân Nương quá chấn động, Vân Nương
cuối cùng không kiềm chế được, mắt rưng rưng, nhưng trước sau không rơi
lấy một giọt nước mắt.
Phó Cẩm Họa nhìn cô ta kỹ lưỡng, chỉ thấy Vân Nương mặt mũi thanh tú, thân hình thướt tha, trầm tĩnh điềm nhiên, cũng ra dáng một giai nhân
tuyệt thế, có điều ngày trước cô ta đã lưu lạc từ thành An Lăng đến
Tuyền Thành như thế nào, vẫn còn là điều chưa biết, một người thế này
làm sao có thể cam tâm làm nô tỳ cho kẻ khác được?
“Vân Nương, ta đã lên tiếng hỏi, thì nhất định phải làm cho rõ, nếu
không trong lòng ta sẽ không thoải mái được, cô cũng đâu thể cảm thấy dễ chịu?”
Vân Nương dường như đang hết sức giằng xé, cau chặt đôi mày, nghiến
răng, hồi lâu mới nói: “Vân Nương vốn là thị nữ của công tử…”
Thì ra Vân nương vốn là thị nữ của Ngu Tấn Thanh, nhưng vì sao cô ta
lại từ An Lăng đến Tuyền Thành, lại còn trốn trong tiệm may làm một thợ
thêu?
“Vân Nương ngay thẳng, gây hiềm khích với công tử, công tử có ý gả
Vân Nương cho Ngũ Cừu, Vân Nương không chịu, liền một mình từ An Lăng về Tuyền Thành, định dựa vào nghề thêu kiếm bát cơm ăn, ai ngờ lại gặp
được chủ nhân, liền quyết ý đi theo bên cạnh, nghe cô sai khiến. Hôm đó, tin tức chủ nhân mất mạng, là Ngũ Cừu nói cho Vân Nương biết, bởi lẽ
Vân Nương và Ngũ Cừu tình như huynh muội, vẫn thường thư từ qua lại.”
Phó Cẩm Họa không lên tiếng, cũng không hỏi tiếp, những lời Vân Nương nói nghe có vẻ hợp tình hợp lý, nhưng thực ra rất nhiều sơ hở.
Ngu Tấn Thanh là nhân vật như thế nào, sao có thể so đo với một thị
tỳ? Lại còn ép cô ta cưới Ngũ Cừu nữa? Huống hồ, nếu cô ta đã về đến
Tuyền Thành, cũng có thể tìm Ngu Hồng Ngạc làm chỗ dựa, Ngu Hồng Ngạc
nhất định sẽ nể tình cô ta từng phục thị ca ca mình mà sắp xếp cho cô ta một con đường lui êm đẹp.
Rốt cuộc thì VâNương vẫn nói dối, Phó Cẩm Họa cũng không vội vạch
trần cô ta. Dẫu sao thì lãnh cung cũng là nơi vắng vẻ, lại hoàn toàn
không có tin tức qua lại với bên ngoài, chỉ cần cô ta không sinh sự, vậy thì Phó Cẩm Họa cũng có thể dung nạp cô ta.
Đến tối, có cung nữ đưa thức ăn đến, Vấn Nhạn mở hộp đồ ăn ra xem,
bên trong món ăn tinh xảo, trông cũng ngon lành, liền cười nói: “Tiểu
thư, không ngờ trong lãnh cung này cũng chẳng kém gì Mặc Họa đường của
chúng ta.”
Dùng cơm xong, Phó Cẩm Họa liền bảo Vấn Nhạn, Vân Nương đi nghỉ, một
là ở đây chẳng có việc gì, không cần phải giữ lễ nghi sáo rỗng, hai là
nàng muốn một mình đi lại trong sân, tĩnh tâm lại, biến cố bất ngờ hôm
nay vẫn khiến nàng có phần không tiếp nhận nổi.
Phó Cẩm Họa giẫm lên hoa lê đầy mặt đất, bước chậm về phía hậu viện,
nàng bỗng trông thấy ở đây còn có một chiếc đu dây bèn ngồi lên đung
đưa. Bỗng nhiên mùi rượu ở đâu thoang thoảng, Phó Cẩm Họa liền xuống
khỏi bàn đu, nhìn quanh tứ phía, tìm kiếm nguồn phát ra mùi rượu.
Gần nửa canh giờ sau, Phó Cẩm Họa mới cầm một cây trâm vàng đào ra
một hũ rượu dưới một gốc cây lê, không ngờ lại là rượu nữ nhi hồng
thượng hảo. Phó Cẩm Họa mừng rỡ vô cùng, bê hũ rượu về phòng, rửa sạch
tay, cầm khăn quay lại trong sân, đón những cánh hoa lê mà gió thổi qua
vào trong khăn, cứ thế ba lượt mới gom được vài cánh hoa lê, không khỏi
có phần sốt ruột.
Không lâu sau, Vấn Nhạn và Vân Nương đi từ trong phòng ra, hai người
bật cười, nói: “Tiểu thư, nửa đêm cô không đi ngủ, lại ở đây nhặt cánh
hoa làm gì? Làm như cô, cho dù cả đêm không ngủ, cũng không nhặt được
bao nhiêu cánh hoa đâu.”
Vấn Nhạn vén váy lên, nhét vào bên eo, vỗ tay, nói: “Tiểu thư, cô và
Vân Nương đỡ dưới gốc cây, để em trèo lên cây hái cả đóa hoa lê cho hai
người.” Nói đoạn, liền nhanh nhẹn trèo lên cây, hái cả đóa hoa lê xuống
qua khăn tay, vứt xuống dưới, ném trúng thì rơi vào khăn tay của Phó Cẩm Họa và Vân Nương, ném trượt thì rơi vào mặt hai người, kể cũng không
đau, chỉ cảm thấy hơi ngứa ngáy.
Ba người cùng cười vang, ai ngờ, cổng đình viện bỗng nhiên mở ra, một bóng hình mặc áo màu vàng sáng vụt tới, sắc mặt Phó Cẩm Họa cứng đờ,
người vừa tới là Chung Ngân Hoàng, lập tức nàng cùng Vân Nương quỳ xuống đất thỉnh an.
Vấn Nhạn ở trên cây nhất thời cuống quýt, dưới chân trống trải, liền
ngã thẳng từ trên cây xuống, Phó Cẩm Họa cả kinh, kêu lên: “Vấn Nhạn…”
Chỉ thấy Chung Ngân Hoàng giơ tay ra đỡ, túm được cổ áo Vấn Nhạn,
xoay một vòng mới hóa giải hết thế rơi của cô bé, thả Vấn Nhạn yên ổn
xuống đất, cười nói: “Hóa ra ngươi chính là Vấn Nhạn, hay gây chuyện như thế, chẳng trách chủ nhân của ngươi luôn nhớ đến ngươi.”
Chung Ngân Hoàng tiến lên đỡ Phó Cẩm Họa dậy, cười nói: “Trước khi
trẫm đến, nghe các nàng cười thật vui vẻ, sao trẫm vừa đến, các nàng đã
trở nên gò bó thế này? Đang làm gì thì cứ làm đi, coi như trẫm không có
mặt ở đây là được.”
Phó Cẩm Họa ngầm oán hận trong lòng, Chung Ngân Hoàng nói chuyện lúc nào cũng “săn sóc” đến người khác thế này sao?
Thế nhưng, Phó Cẩm Họa vẫn làm theo lệnh người, nói với Vấn Nhạn và
Vân Nương: “Các em đem rửa sạch những cánh hoa này đi, phơi trên khăn
tay cho khô, rồi đem cất một phần vào trong hũ, một phần gói vào trong
khăn ép lấy nước, pha vào hũ rượu trong phòng ta, rồi lại đặt dưới gốc
cây lê trong hậu viện, qua dăm ba ngày là ngấm.”
Vấn Nhạn và Vân Nương y lời lui ra, trong sân chỉ còn lại Phó Cẩm Họa và Chung Ngân Hoàng đứng ở đằng xa.
Ánh trăng trầm tĩnh như nước, xuyên qua từng đóa hoa lê tạo thành
những đốm sáng, hoa lê trải đầy mặt đất lúc này tựa như những nét bút
tài tình điểm xuyết trên tấm lụa dài màu bạc.
“Trẫm đến đã lâu như vậy, nàng không cho trẫm vào trong ngồi hay sao?”
Lúc này Phó Cẩm Họa mới tỉnh ra, lập tức dẫn Chung Ngân Hoàng vào
trong nhà, vừa đi vừa nhẹ nhàng thưa: “Tội thiếp tưởng, mời hoàng thượng vào nội thất trong lãnh cung là tội danh đại bất kính, cho nên không
dám…”
Chung Ngân Hoàng nghe ra ý chế giễu trong lời nói của Phó Cẩm Họa,
cũng không giận, quay lại nhìn nàng, chỉ thấy trên khuôn mặt trắng trẻo
của nàng vẫn còn vương một cánh hoa lê, nhìn từ xa, tựa như trang điểm
nhẹ nhàng bằng hoa lê vậy, liền dịu dàng nói: “Không ngờ, một nơi vắng
vẻ thế này, vì có nàng, bỗng trở nên thơm tho thanh nhã. Trẫm phải đặt
tên cho lãnh cung mới được, gọi là Lê Trang uyển.”
Nói đoạn, người lập tức gọi cung nô, bưng bút mực lên, đưa bút viết ra ba chữ đó, sai người đi làm biển.
Phó Cẩm Họa nhìn Chung Ngân Hoàng đang ở trước mắt, khuôn mặt như đúc bằng ngọc, đôi mắt đen láy, tay phải cầm một viên ngọc to bằng quả
trứng ngỗng, trong màn đêm tỏa ra ánh sáng mông lung, là một viên dạ
minh châu quý hiếm.
Chung Ngân Hoàng đưa viên dạ minh châu cho Phó Cẩm Họa, nói: “Viên
ngọc này, gần đây Ngu Tấn Thanh đoạt được từ trên người một viên tướng
của triều Nguyên Hy, thấy hiếm có nên sai người từ xa ngàn dặm đem về
dâng lên trẫm. Nay trẫm thưởng cho nàng.”
Phó Cẩm Họa chợt nghe thấy tên Ngu Tấn Thanh, có phần do dự trong
chốc lát, sau cũng đón lấy viên dạ minh châu, tạ ơn Chung Ngân Hoàng,
rồi cất dạ minh châu vào trong hộp trang sức.
“Trẫn cứ tưởng nàng sẽ mang viên dạ minh châu này theo bên mình…”
Phó Cẩm Họa khẽ than, nói: “Người trong lãnh cung, sao có thể huênh hoang được?”
“Nàng đang trách trẫm phải không?” Chung Ngân Hoàng hỏi với ý vị sâu xa, thanh âm không rõ là mừng hay giận.
“Tội thiếp biết nỗi khổ tâm của hoàng thượng, cảm tạ đại ân của hoàng thượng.”
Khóe môi Chung Ngân Hoàng hơi nhếch lên, dường như rất hài lòng, bèn
cười nói: “Không ngờ nàng lại nhanh chóng hiểu được nỗi khổ tâm của trẫm như thế. Trước đó Tú nhi không chịu diễn màn kịch này, nhưng nghe nói
là nàng, liền đồng ý cùng trẫm giúp nàng, xem ra người có thể khiến nàng ấy coi trọng quả thực không hề đơn giản.”
“Tội thiếp tạ ơn hoàng thượng, tạ ơn Vận phi.” Phó Cẩm Họa nghe thấy
những lời của Chung Ngân Hoàng, bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, bèn nói tiếp, “Thực ra hoàng thượng cũng không cần phải làm như vậy,
cùng lắm thì thiếp chịu kết cục như Lệ tiệp dư, Thẩm chiêu nghi mà
thôi…”
Chung Ngân Hoàng ngồi trên ghế, vỗ vỗ vào vị trí bên cạnh, ra hiệu
cho Phó Cẩm Họa ngồi xuống, nói: “Lệ tiệp dư thôi cũng đành,ấy bị kẻ
khác giết hại, trong lòng trẫm cũng rất buồn, đã sai người đi điều tra,
nhưng Thẩm chiêu nghi làm sao có thể là hung thủ được? Trong lòng trẫm
chẳng lẽ còn không rõ hay sao? Nàng ta làm sao biết châm kim đỉnh đầu gì chứ? Trẫm đẩy nàng ta đến phòng lưu dấu, một mặt chẳng qua là để cho
hung thủ thực sự tưởng trẫm không truy xét thêm nữa, lơ là cảnh giác, để lộ sơ hở, một mặt lại là bởi Thẩm chiêu nghi vô duyên vô cớ xuất hiện
trong Ngự hoa viên, nếu không phải có kẻ khích bác, thì cũng do có bụng
đi xem trò vui của kẻ khác, trẫm cũng tiện thể cảnh cáo nàng ta, để sau
này nàng ta làm người cho tử tế.”
Phó Cẩm Họa không ngờ Chung Ngân Hoàng lại suy nghĩ chu đáo như vậy,
ngầm giật mình, ánh mắt nhìn Chung Ngân Hoàng khó tránh khỏi vẻ xa cách, Chung Ngân Hoàng cười khổ, nói: “Nàng xem, trẫm vì nàng khổ tâm như
thế, vậy mà nàng…”
Phó Cẩm Họa vội nói: “Tội thiếp…”
“Trẫm không muốn nghe nàng nói tội thiếp tội thiếp gì gì hết, trước mặt trẫm, nàng cứ tự xưng một tiếng Họa nhi là được.”
Phó Cẩm Họa ngẩn người, hồi lâu mới nói: “Cẩm Họa không dám quên lời
trong mẩu giấy, đã chuẩn bị rượu hoa lê cho hoàng thượng rồi.”
Chung Ngân Hoàng cao hứng, ôm lấy eo Phó Cẩm Họa, bế nàng lên đùi,
hít ngửi vạt áo của nàng, nói: “Nàng chính là rượu hoa lê của trẫm.”
Phó Cẩm Họa không dám vùng vẫy, đặt tay lên vai Chung Ngân Hoàng khẽ
đẩy ra, nhưng thấy Chung Ngân Hoàng bỗng nhiên dùng răng cắn vào nút áo
trước ngực nàng, chẳng mấy chốc liền kéo áo trước ngực nàng ra, để lộ
chiếc yếm màu trắng bên trong, phía trên còn thêu mấy đóa hoa lê, khuôn
ngực Phó Cẩm Họa đã lộ ra một nửa, nàng xấu hổ đỏ bừng mặt, nói như hờn
dỗi: “Hoàng thượng làm Cẩm Họa xấu hổ chết đi được…”
Tâm trạng Chung Ngân Hoàng dường rất tốt, cười lớn nói: “Trẫm còn
chưa yêu thương Họa nhi lần nào, sao mà đã xấu hổ chết đi được?” Người
vùi đầu trước ngực Phó Cẩm Họa, Phó Cẩm Họa chỉ cảm thấy một luồng hơi
ấm và cảm giác ngứa ngáy nhè nhẹ, khiến toàn thân nàng không ngừng run
lên.
Chung Ngân Hoàng ôm Phó Cẩm Họa đứng dậy, đặt lên trên giường, khẽ
đưa tay cởi quần áo trên người nàng, Phó Cẩm Họa nhắm mắt run rẩy, mặc
cho Chung Ngân Hoàng lưu lại dấu ấn trên cơ thể mình, nàng đưa tay ôm
chặt lấy eo Chung Ngân Hoàng, dường như đang cự tuyệt, cũng dường như
đang phối hợp với động tác của người…
Ánh trăng như nước, đưa hương xuân tràn ngập gian phòng, hỏi ai đang gấp gáp khẽ rên, ai đang hết mình tung ra từng đợt sóng?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...