Lúc Tiểu Hoàng trở lại biệt viện thì thấy hơi đau đầu, bèn vào phòng ngồi xuống bên bàn tự day ấn huyệt thái dương của mình, có phần chua xót trong lòng, mà cổ họng cũng rát rạt khó chịu,
“Mệt sao?”
Kỳ thật lúc Tiểu Hoàng nghe được giọng nói cũng nhận ra đấy là Tư Đồ rồi, nhưng vẫn bị dọa cho hết hồn.
“Sao thế?” – Tư Đồ nhanh nhẹn ngồi vào cạnh bên, ôm lấy Tiểu Hoàng đặt lên đùi mình – “Bị dọa à?”
Tiểu Hoàng lắc đầu tựa vào lòng Tư Đồ, ngẩn người ra.
Tư Đồ nhẹ nhàng giúp y day huyệt thái dương – “Sao lại lo lắng như thế?”
Tiểu Hoàng thả lỏng cả người để cho Tư Đồ ôm, Tư Đồ lại sờ sờ cánh tay y hệt như sờ một con mèo nhỏ – “Tiên Tiên, ai làm ngươi sợ nào?”
Tiểu Hoàng càng vùi sâu vào lòng Tư Đồ hơn.
“Ngươi nói cho ta biết đi, lão tử đi giết hắn.” – Tư Đồ gầm gừ – “Ngươi nói xem, muốn hầm chín hay lăn tái?”
Tiểu Hoàng nhịn không được phải bật cười, vươn tay cầm lấy tay Tư Đồ – “Không có việc gì đâu, chỉ là lần đầu tiên gặp hoàng đế nên có hơi lo lắng. Ông ta so với tưởng tượng của ta còn khó đối phó hơn.”
Tư Đồ gật đầu hỏi lại – “Muốn hầm chín hay lăn tái hử?”
Tiên Tiên cười vỗ vỗ hắn, tâm tình cũng tốt hẳn lên.
“Bệnh của hoàng đế thật sự nghiêm trọng.” – Tiểu Hoàng kể – “Xem chừng ông ta sẽ hành động sớm.”
“Có một chuyện ta vẫn chưa hiểu được.” – Tư Đồ hỏi – “Lão ta như thế thì cần chi phải khiến cho hai đứa con tranh đấu đến ngươi chết ta sống, sau đó chính mình cũng chẳng thể kéo dài tính mệnh? Lão ta thật sự muốn gì chứ? Sống ngày yên ổn quá nên sinh nhàm chán à?”
“Ta cũng chỉ đoán thôi, không chắc là đúng, dù sao lòng người khó liệu, ông ta thật sự muốn gì thì chỉ có ông ta mới biết.” – Tiểu Hoàng lắc đầu – “Nhưng đến cả Viên Thần Quý kia cũng không dễ đối phó.”
“Hiển nhiên rồi.” – Tư Đồ bĩu môi – “Sói cha đương nhiên phải sinh ra sói con rồi.”
“Nhưng hình như Ngao Thịnh không để y vào mắt lắm.” – Tiểu Hoàng cọ quậy trong lòng Tư Đồ, chọn cho mình một tư thế thoải mái. Tư Đồ cúi xuống hôn y – “Thằng oắt kia cũng là sói con, nó có từng để ai vào mắt đâu.”
“Không hẳn như thế.” – Tiểu Hoàng cân nhắc lời nói – “Cứ như là nó nắm chắc có cách đối phó với bọn họ vậy.”
“Hửm?” – Tư Đồ không khỏi khen thầm – “Nói thật ra thằng nhóc này chỉ sau một năm đã lột xác, đúng là bất ngờ. Ta nhìn qua thấy công phu nó cũng tiến bộ, chắc là theo Tương Thanh học đấy.”
“Phải rồi, nhắc đến Tương Thanh.” – Tiểu Hoàng vịn vai Tư Đồ – “Sao ta không thấy huynh ấy đi cùng Thịnh Nhi?”
Tư Đồ còn chưa mở miệng đã ngoảnh ra phía ngoài, Ngao Thịnh đang hớt hơ hớt hải chạy vào hỏi hai người – “Thanh có ở đây không?”
Tiểu Hoàng lắc đầu, Tư Đồ thì đáp – Ta mới nhìn thấy y và Mộc Lăng cùng đi rồi.”
“Mộc Lăng?” – Ngao Thịnh khẽ nhíu mày – “Bọn họ rất thân với nhau sao?”
Tiểu Hoàng vừa định lên tiếng thì bị Tư Đồ véo nhẹ hông một cái, bao nhiêu lời định nói đều nghẹn lại hết. Tư Đồ cười bảo – “Đương nhiên rồi, Tương Thanh đi theo Mộc Lăng từ nhỏ đến lớn, tình cảm đôi bên rất tốt.”
Ngao Thịnh chau mày, hậm hực bỏ đi.
Tiểu Hoàng ngây ra hỏi Tư Đồ – “Có thật vậy không? Sao ta cảm thấy Mộc Lăng với Tương Thanh cứ như nước với lửa ấy, gặp nhau nói không quá ba câu đã cãi nhau rồi.”
Tư Đồ lắc đầu nựng nhẹ cằm Tiểu Hoàng – “Ngươi đúng là thật thà quá đi. Ta gạt nó đó.”
“Tại sao chứ?” – Tiểu Hoàng tỏ ra khó hiểu.
Tư Đồ ngẫm nghĩ rồi bảo – “Tương Thanh ở bên phía viện của Ngao Thịnh, mà nơi ấy chỉ có một gian phòng thôi…huống hồ gần đây Tương Thanh lại thay đổi, chắc chắn là có can hệ đến thằng oắt quỷ quái kia.”
“Ý huynh là Ngao Thịnh đã làm ra việc gì phật lòng Tương Thanh ư?” – Tiểu Hoàng trầm tư – “Không đúng đâu, Tương Thanh giỏi võ thế mà, sẽ không thể bị ăn hiếp được.”
“Ai chà!” – Tư Đồ lại lắc đầu – “Ngươi có biết vì sao tên đầu gỗ kia rất thích trêu chọc Tương Thanh không?”
Tiểu Hoàng nhỏ giọng đáp – “Mộc Lăng thì ai mà chả trêu…”
“Y luôn thích chọn người thành thật để trêu. Ngươi đừng thấy võ công Tương Thanh tốt mà lầm, y cũng là người thành thật, còn thằng sói con kia lại tinh ranh, không có gì đảm bảo Tương Thanh không bị bắt nạt đâu.”
Tiểu Hoàng tỏ ra khó xử – “Huynh đừng nói thế chứ, nó là đệ đệ của ta, nếu nó mà tinh ranh thì ta đây cũng có tốt lành gì đâu.”
“Làm sao mà giống được chứ.” – Tư Đồ ôm chầm lấy Tiểu Hoàng – “Ngươi là thần tiên hạ phàm, cha mẹ sinh con trời sinh tính mà, đâu thể giống nhau được, làm gì có ai sánh được với ngươi chứ?”
Tư Đồ nói xong liền nhào đến ôm Tiểu Hoàng, bắt đầu ăn đậu hũ.
Đến lúc dùng bữa chiều thì trong cung chợt có người đến truyền lệnh, rằng Hoàng thượng hạ lệnh cho Tiểu Hoàng tiến cung cùng ngắm trăng.
Tư Đồ ngẩng lên nhìn bầu trời mịt mờ tăm tối, mây cũng dày đặc, đào đâu ra trăng mà ngắm chứ – “Ta đi theo ngươi, nếu lão già đó mà dám động vào một sợi tóc của ngươi là ta lấy mạng lão ngay.”
Tiểu Hoàng tỏ ra bất đắc dĩ – “Ông ta chỉ muốn thử một chút, sẽ không làm gì xằng bậy đâu, huynh yên tâm đi.” – nói xong liền thay y phục lên xe ngựa vào cung.
Xe ngựa theo lối cửa hông tiến vào nội cung, đến trước cửa hoa viên thì dừng lại. Tiểu Hoàng xuống xe, nhìn thấy hoàng thượng vận y phục thường ngày, đang ngồi ở đình chờ đợi.
Tiểu Hoàng bước đến, đang định hành lễ thì hoàng đế khoát tay bảo thôi – “Cùng đi với ta một lát.”
Tiểu Hoàng không nói gì, chỉ gật đầu. Hoàng đế đứng dậy dẫn Tiểu Hoàng đi dọc theo lối mòn trong hoa viên, thẳng một đường mà bước.
“Mười chín rồi phải không?” – vừa đi, Hoàng đế vừa hỏi.
“Vâng!” – Tiểu Hoàng đáp.
“Tư Đồ đối xử với ngươi có tốt không?” – Hoàng đế hỏi tiếp.
Tiểu Hoàng lại gật đầu – “Tốt lắm!”
Sau đó không khí rơi vào sự trầm mặc. Hoàng đế dẫn Tiểu Hoàng đến một chiếc bàn đá bên cạnh ao sen, trên bàn có bày sẵn một vò rượu cùng vài món bánh ngọt.
“Ngồi đi!” – Hoàng đế bảo Tiểu Hoàng ngồi xuống, rót cho y một chén rượu. Vừa nghe qua hương thơm thì Tiểu Hoàng đã biết đó là Lê Hoa Bạch, loại rượu mà Ân Tịch Ly thích nhất.
“Đã lâu rồi ta không đến nơi này uống rượu.” – Hoàng đế nâng chén lên cạn.
Tiểu Hoàng cũng nhấp một ngụm, đây là loại rượu ngon nhất, hương hoa lê tỏa ra ngan ngát, lại ngoảnh mặt nhìn bốn phía, quả nhiên là hoa lê nở trắng đầy cây…
Hai người cứ thế vừa nhắm rượu vừa nói chuyện phiếm, mãi đến khi vò rượu hết sạch thì hoàng đế mới cười bảo – “Đã nhiều năm rồi mới lại được vui vẻ như thế.”
Tiểu Hoàng buông chén xuống, thật ra trong bụng lão hoàng đế đang trù tính điều gì?
“Tịch Ly và hoàng hậu không phải là tư thông với nhau đâu…” – Hoàng đế dùng giọng nói khá bình thản để nói.
Tiểu Hoàng sửng sốt, trong lòng có hơi bồn chồn nhưng không hỏi thêm gì.
Hoàng đế quay sang nhìn y chằm chằm, rồi nói tiếp – “Hoàng hậu thật ra chỉ là một công cụ.”
Tiểu Hoàng nghe được thì cảm thấy rất chói tai…mang người khác ra làm công cụ ư? Quả nhiên là lời lẽ của kẻ làm đế vương mà.
“Nơi này có vài thứ.” – Hoàng đế đột nhiên đẩy một quyển sách nhỏ đến trước mặt Tiểu Hoàng, là viết về những chuyện đã qua.
Tiểu Hoàng đón lấy, nhưng không mở ra xem.
“Cứ xem đi.” – Hoàng đế sửa sang lại ống tay áo mình – “Xem rồi thì ngươi sẽ hiểu vì sao ta lại làm như thế.”
Tiểu Hoàng mở tập sách ra, từng tờ, từng tờ một được giở sang…Tập sách này kể lại tuần tự những sự kiện từ khi Ân Tịch Ly vào cung đến khi ông ấy mất tích. Sách là viết tay, dùng theo ngôi xưng hô của hoàng đế, bởi thế Tiểu Hoàng đoán rằng đây là bút tích của Hoàng thượng. Trong sách còn có một bức họa, trên ấy là chân dung Ân Tịch Ly, sống động lạ thường…xem qua cũng đủ hiểu tâm tư người vẽ tranh.
Tiểu Hoàng cứ chậm rãi giở từng trang sách, tay cũng bắt đầu run rẩy, đợi đến khi xem đến trang cuối cùng thì nhẹ nhàng gập sách lại, không biết nên nói gì.
“Xem xong rồi thì về đi thôi, thứ này cho ngươi đấy.” – Hoàng đế mỉm cười nói, vừa dứt lời thì Tiểu Hoàng đứng dậy bỏ đi.
Hoàng đế nhìn thấy bờ vai Tiểu Hoàng phía trước mình hơi run rẩy thì đột nhiên lên tiếng – “Tiên Tiên, cả một chuỗi sự kiện, chỉ có mỗi mình con xem như là kết cục tốt mà thôi.”
Tiểu Hoàng chợt thấy dưới chân mình như bị níu lại, bèn dụng sức chạy nhanh hơn ra phía ngoài.
Hoàng đế nhìn thấy bóng dáng Tiểu Hoàng biến mất ngoài cửa thì mỉm cười, ho khan nặng nhọc. Văn Xương Minh nãy giờ vẫn đứng xa xa dõi theo liền chạy đến, dâng thuốc cho hoàng đế. Hoàng đế khoát tay đón lấy khăn chặn lên miệng mình, lưu lại trên ấy một vệt máu đỏ thẫm, sau đó lại mang khăn trả lại cho Văn Xương Minh. Hoàng đế âm trầm hỏi – “Ngươi có còn nhớ hay không, vì sao trẫm giữ lại cái mạng này cho ngươi?”
Văn Xương Minh gật đầu – “Dạ, là vì Hoàng thượng có tấm lòng nhân hậu.”
Hoàng đế lắc đầu – “Sai rồi, là bởi vì một câu nói của ngươi.”
Văn Xương Minh sửng sốt, hoàng đế nhìn lên tầng tầng lớp lớp hoa lê nở rộ trắng cả cành, thản nhiên đáp – “Lúc ấy trẫm hỏi ngươi, vì nguyên nhân gì mà ngươi kiên trì muốn sống sót.”
Văn Xương Minh lại gật đầu – “Nô tài nhớ rõ.”
“Ha hả…ngươi nói, ngươi muốn sống đến lúc cuối cùng, để xem ông trời sẽ cho ngươi thứ kết cục gì.” – Hoàng đế lại ho khan – “Trẫm cũng muốn xem.”
…
Tiểu Hoàng chạy ra khỏi cửa bên, cũng không để ý đến kiệu phu đang chờ mà chạy thẳng ra phía ngoài, lao về phía con đường vắng, lại chẳng biết là muốn đi đâu. Sắc trời tối muộn, màn đêm thâm trầm, Tiểu Hoàng chỉ chạy chốc lát mà bên người đã vắng lặng bóng người, kế tiếp cứ thế mà lao đầu thẳng vào lòng Tư Đồ.
“Tiên Tiên, ngươi làm sao thế?” – Tư Đồ kinh hãi, sao Tiểu Hoàng lại thế này, hay là trong rượu lão hoàng đế cho y uống có vấn đề gì rồi.
Tiểu Hoàng níu chặt tay áo Tư Đồ, cứ thế vùi mặt vào lòng Tư Đồ mà khóc nức nở.
Tư Đồ choáng váng cả người. Tiểu Hoàng tuy rằng không biết võ công, tính tình cũng thành thật, trông qua hệt như thỏ con nhưng kỳ thật lại rất ít khi khóc, lúc nào ấm ức lắm cũng chỉ rơi vài giọt nước mắt rồi thôi. Nhưng sao hôm nay lại khóc thương tâm đến thế chứ?
Tư Đồ cúi đầu nhìn, thấy Tiểu Hoàng khóc đến độ vai run rẩy, đau lòng xót ruột xót gan, liền ôm lấy Tiểu Hoàng – “Có phải lão hoàng đế kia làm gì ngươi không, lão tử đi làm thịt lão.”
Tiểu Hoàng giữ chặt Tư Đồ không cho đi, chỉ lắc đầu và tiếp tục khóc.
Tư Đồ vò đầu bứt tai, chẳng biết nên làm sao mới tốt, chợt hắn nhìn thấy tập sách trên tay Tiểu Hoàng. Hắn sực nhớ lại mới nãy mình ẩn mặt từ một nơi bí mật, hình như Tiểu Hoàng sau khi xem sách thì bắt đầu mới có thái độ khác lạ.
Tư Đồ bắt lấy tập sách lật ra xem, mới nhìn vài trang đã hít sâu một hơi đóng gập lại, cho vào ống tay áo. Đoạn, hắn ôm lấy tiểu hài tử, nhẹ nhàng vỗ lưng để mặc cho y khóc.
Tiểu Hoàng khóc một chặp lâu, cảm thấy những xúc cảm uất ức nơi ***g ngực đã tiêu tán bớt mới chậm rãi ngừng lại.
Tư Đồ thấy Tiểu Hoàng đã ngừng khóc mới cúi đầu xuống lau sạch nước mặt cho y, nhỏ giọng hỏi – “Ổn rồi chứ?”
Tiểu Hoàng gật đầu, lại tiếp tục tựa vào lòng Tư Đồ không nói lời nào.
“Ít nhất thì ngươi cũng biết hiện giờ ông ấy đang sống rất tốt, có phải không nào?” – Tư Đồ xoa nhẹ cằm Tiểu Hoàng.
Tiểu Hoàng ngẫm nghĩ rồi gật đầu – “Ừm, bọn họ ai cũng bảo ông ấy giờ đây sống rất tốt.”
Tư Đồ ôm lấy Tiểu Hoàng, phi thân đến bờ sông, lấy tập sách kia ra, vận nội lực vung tay lên, cả tập sách đều bị đốt cháy,
“A…” – Tiểu Hoàng có chút không đành lòng nhưng lại bị Tư Đồ ôm lại. Tập sách nhanh chóng hóa thành những lớp tro tàn rơi xuống lòng sông. Tư Đồ kéo Tiểu Hoàng lại – “Tất cả đều là chuyện đã qua, tội tình gì phải lưu giữ lại thứ khiến ngươi đau buồn.”
Tiểu Hoàng ngẩng lên nhìn Tư Đồ, Tư Đồ lại cúi xuống hôn hắn – “Lão quỷ kia nói được một câu rất đúng. Chỉ có ngươi là kết cục tốt đẹp. Vậy cho nên Ân Tịch Ly cũng sẽ không hối hận đâu.”
Tiểu Hoàng nhìn Tư Đồ thật lâu, sau đó ôm chầm lấy hắn, nhẹ giọng bảo – “Ông trời đối đãi với ta tốt lắm, để cho ta gặp gỡ huynh ngay từ buổi ban đầu…một chút uất ức cũng chưa từng chịu qua.”
Tư Đồ mỉm cười giúp Tiểu Hoàng sửa sang đầu tóc lại, còn cúi người hôn nhẹ lên cằm y – “Về đi thôi, quên tất cả những chuyện này đi. Những việc trong quá khứ đều thuộc về Ân Tịch Ly, không cần cũng là quá khứ của ngươi, quá khứ của ngươi chỉ nên có mỗi mình ta.”
Tiểu Hoàng gật đầu cười nhẹ, được Tư Đồ nắm tay dẫn đi. Vừa đi được hai bước thì Tư Đồ đã hỏi – “Có mệt không nào? Có muốn ta ẵm không?”
Tiểu Hoàng ngượng ngùng gật đầu. Thế là Tư Đồ bế bổng y lên, vừa cười vừa nói quay trở về.
Về đến phủ Thái tử thì vừa vặn đúng giờ Tý. Tư Đồ định đưa Tiểu Hoàng về phòng thì đột nhiên nghĩ đến việc gì bèn nói khẽ với Tiểu Hoàng – “Tiên Tiên, đến biệt viện của Ngao Thịnh xem một lát đi.”
Tiểu Hoàng sửng sốt nhìn Tư Đồ, sau đó lập tức gật đầu đồng ý.
Tư Đồ bế Tiểu Hoàng, thận trọng phi thân lên đầu tường đi đến bên ngoài biệt viện của Ngao Thịnh. Bởi vì sợ bị phát hiện hơi thở nên Tư Đồ nhẹ nhàng che kín mũi miệng Tiểu Hoàng, ý bảo y đừng lên tiếng.
Đèn trong phòng Ngao Thịnh vẫn còn sáng, bản thân hắn thì đi tới đi lui ra chiều rất sốt ruột. Tiểu Hoàng và Tư Đồ liếc mắt nhìn nhau ––– Tương Thanh còn chưa về ư?
Đang lúc buồn bực thì Tương Thanh và Mộc Lăng từ ngoài cửa tiến vào. Mộc Lăng vừa đi vừa nói chuyện – “Chu choa, thật sự là trắng vô cùng héng, vừa mềm lại vừa thơm, quả nhiên là cực phẩm nhân gian mà.”
Tương Thanh chỉ cười không nói, Mộc Lăng xấn tới bá vai y – “Ta nói này Tiểu Thanh, mới rồi sao ngươi không ra tay vậy? Trời ơi, nhiều như thế mà, loại nào cũng có, chả lẽ ngươi không thích cái nào ư?”
Tư Đồ nhíu mày có vẻ bực mình. Tiểu Hoàng biết hắn đang suy nghĩ gì, chắc chắn là oán trách Mộc Lăng đi dạy hư Tương Thanh rồi.
Hai người vừa đến chỗ cửa đại viện phủ Thái tử thì Ngao Thịnh cũng vội vàng chạy đến. Hắn nhìn chằm chằm vào Tương Thanh, tầm mắt dừng lại chỗ cánh tay bá lên vai của Mộc Lăng.
Tư Đồ đưa mắt với Tiểu Hoàng, nhỏ tiếng thì thầm – “Thằng nhóc này sắp gặp họa rồi.”
Tiểu Hoàng mở to mắt nhìn Tư Đồ có vẻ không hiểu.
Tư Đồ cười, bĩu môi nhìn về phía Mộc Lăng – “Tên đầu gỗ này ranh ma lắm, làm gì chịu buông tha cho cơ hội tốt thế này chứ.”
Quả nhiên thế, Mộc Lăng vừa nhìn thấy sắc mặt Ngao Thịnh thì biết ngay hắn có vấn đề. Nếu bỏ qua cơ hội trêu chọc người thì y còn là Mộc Lăng sao, thế là y lôi kéo Tương Thanh – “Tiểu Thanh, tối nay chúng ta ngủ chung với nhau đi, hệt như trước kia vậy. Ngươi không biết đâu, vắng ngươi nên suốt một năm qua ta ngủ cứ bị sái cổ hà.”
Tương Thanh trắng bệch mặt ra, mệt mỏi đưa mắt nhìn Mộc Lăng. Tư Đồ và Tiểu Hoàng cũng lắc đầu, sao Mộc Lăng lại thiếu đạo đức thế kia chứ.
Ngao Thịnh nghe xong lời Mộc Lăng nói thì trong thoáng chốc sắc mặt đã sa sầm, lạnh lùng gườm Mộc Lăng, sau đó lại chuyển qua Tương Thanh – “Mau theo ta vào đây, ta có chuyện cần ngươi làm.”
“Oa…” – Mộc Lăng ôm chặt lấy Tương Thanh – “Tiểu Thanh à, thằng nhóc này dám sai bảo ngươi như thế sao? Ngay cả Tư Đồ cũng chưa dám thế nữa là. Thảo nào mà ngươi bảo muốn quay về Hắc Vân Bảo.”
Ngao Thịnh sửng sốt ngó Tương Thanh trừng trừng – “Ngươi phải về Hắc Vân Bảo sao?”
Tương Thanh hơi khó xử, cuối cùng vẫn gật đầu – “Sớm muộn gì cũng phải về thôi.”
Ngao Thịnh nghiến răng, lạnh lùng buông lời – “Vào đây cho ta!”
Tiểu Hoàng và Tư Đồ ở trên đầu tường bị thái độ của Ngao Thịnh làm cho kinh ngạc vô cùng, Mộc Lăng cũng sửng sốt…thằng nhóc này làm sao thế?
Ngao Thịnh níu chặt tay Tương Thanh lôi về hướng biệt viện – “Ta là hoàng đế tương lai, thiên hạ này là của ta, ngươi cũng là của ta, đừng hòng nghĩ đến chuyện đi đâu cả. Kẻ nào dám thu nhận ngươi thì ta sẽ giết sạch cả nhà kẻ đó.” – nói xong liền xoay lại hung hăng bảo với Mộc Lăng – “Những nơi hạ lưu đấy sau này ngươi đi một mình đi, đừng có lôi kéo Thanh đến đó nữa.” – nói xong liền vung chân đạp tung cửa.
Mộc Lăng gãi đầu, ngẩng mặt hỏi Tư Đồ và Tiểu Hoàng ở trên đầu tường – “Nơi hạ lưu là nơi nào?”
Tư Đồ bĩu môi – “Mới nãy ngươi bảo cái gì mà trắng trắng thơm thơm, lại còn mềm mại, là cực phẩm nhân gian ấy.”
Mộc Lăng nhấp nháy mắt, ngoẹo đầu đáp – “Cửa tiệm bánh nếp[4] mà…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...