Hoàng Bán Tiên

Tư Đồ đi qua đi lại trước cửa thạch ốc độ hai vòng rồi tìm băng ghế đá dài mà ngồi xuống. Tương Thanh mang đến cho hắn một chén trà. Tư Đồ nhìn y, cười và hỏi – “Bắt ngươi cùng đi với Ngao Thịnh, hẳn là ngươi không được vui?”

Tương Thanh hơi sửng sốt, vội vã lắc đầu bảo – “Bang chủ bảo tôi đi, tôi có thể không đi sao?”

Tư Đồ cười, thản nhiên bảo – “Ngươi cũng không còn nhỏ nữa…chẳng cần thiết phải chôn thân ở mãi một nơi, có thể làm gì thì cứ làm đi.”

Tương Thanh ngẩng lên nhìn chằm chằm vào Tư Đồ – “Bang chủ…người…”

“Những thủ hạ dưới trướng của ngươi thì dẫn theo hết đi.” – Tư Đồ nhấp một ngụm trà, rồi nói một cách rất bâng quơ.

“Sao cơ?” – Tương Thanh ngạc nhiên – “Bang chủ, tôi dẫn người đi rồi thì Hắc Vân Bảo biết làm sao?”

“Ai…ngươi chỉ dẫn theo người của mình thôi mà, số còn lại có ít đâu mà sợ.” – Tư Đồ cười.

“Nhưng mà…tình hình bây giờ…” – Tương Thanh có hơi sốt ruột.

“Việc ở đây ngươi đừng bận lòng.” – Tư Đồ mỉm cười ngắt lời Tương Thanh – “Đi theo Ngao Thịnh đến kinh thành đi. Và hãy nhớ rõ nó là đệ đệ của Tiên Tiên đấy.”

Tương Thanh im lặng cúi đầu, cuối cùng mới ngẩng lên hỏi – “Vậy…chờ đến khi Ngao Thịnh đăng cơ rồi thì tôi có thể quay về hay không?”

Tư Đồ sửng sốt bật cười – “Vậy phải xem ngươi có muốn về hay không đã.”

Tương Thanh kinh hãi hỏi lại – “Bang chủ, người không cần tôi nữa ư?”

Tư Đồ cười ha hả, đứng dậy vỗ vai Tương Thanh – “Sự đời khó nói trước, đợi đến lúc đó mới nói đi.”

–––

Mấy ngày sau đó thì mọi người ai nấy đều hết sức bận rộn, Ngao Thịnh cũng không gây chuyện gì náo loạn hơn nữa. Ban ngày thì đi theo Tiểu Hoàng đọc sách, Tiểu Hoàng dạy nó thêm vài điều, buổi tối thì Tư Đồ dạy nó học võ công.

Ngao Thịnh thông minh dị thường, hơn nữa gần đây thằng nhóc con ấy cũng bắt đầu sửa chữa những thói quen của mình trong chuyện sinh hoạt. Vốn dĩ nó vẫn quen thói ương ngạnh, đỏng đảnh do được nuông chiều, hiện giờ thì lại ngoan ngoãn ăn uống, dễ có đến gấp hai lần.

Tư Đồ thầm giật mình, có một ngày không nhịn được phải buông lời hỏi – “Bộ ngươi quyết tâm ăn cho mập thây lên hay sao?”

Ngao Thịnh hung hăng trừng mắt liếc trả lại Tư Đồ một cái – “Ta phải mau mau lớn lên chớ. Ngươi cứ chờ đó đi, rồi sẽ có một ngày ta còn cao to hơn ngươi nữa kìa.”

Tư Đồ nhướn mày, quay sang nhìn Tiểu Hoàng. Bệnh của tiểu hài tử đã gần như khỏi hẳn rồi, tâm tình gần đây cũng vui vẻ lắm, nhưng chẳng hiểu vì sao mà Tư Đồ cảm thấy hình như y có chút tâm sự gì đó.



Những ngày càng vui vẻ thì lại càng chóng vánh trôi qua, chẳng bao lâu sau, có thám báo chạy đến bẩm với Tư Đồ ––– đoàn người đón hoàng thái tử đã nhập Thục rồi, ngày mai sẽ đến Hắc Vân Bảo.

Tư Đồ dẫn theo Tiểu Hoàng và Ngao Thịnh, rời khỏi thạch ốc trở về Hắc Vân Bảo.

Tư Đồ và Tương Thanh vẫn còn vài việc bận nên nhanh chóng mất dạng, bỏ lại Tiểu Hoàng và Ngao Thịnh ngồi trong sân dùng trà. Cả hai người đều chẳng ai đề cập đến việc chia lìa của ngày mai.

Lúc này, ngoài cửa xuất hiện một bóng người đi vào, Tiểu Hoàng và Ngao Thịnh thấy thế đều đứng bật dậy – “Tứ Nương!”

“Ta đang đi tản bộ một chút.” – Tứ Nương bây giờ đang có mang, bụng hơi hơi to ra, vừa cười vừa chào hỏi hai người.

Tiểu Hoàng và Ngao Thịnh dù sao vẫn còn chút tâm tính trẻ con, cứ nhìn chằm chằm vào bụng của Tứ Nương một cách hết sức tò mò.

“Đã biết đạp rồi đấy, hai đứa có muốn sờ thử không?” – Vân Tứ Nương cười mà hỏi.

“Có thể được sao?” – Tiểu Hoàng và Ngao Thịnh đưa mắt liếc nhìn nhau, cẩn thận đưa tay qua chạm nhẹ lên bụng của Tứ Nương…


“Í, em bé đạp này!” – Cả hai đứa trẻ cùng kinh ngạc đến mở to hai mắt, hại cho Tứ Nương phải bật cười lớn.

Mộc Lăng dẫn theo hai người thợ may đến, nói là giúp Ngao Thịnh làm vài thứ y phục tươm tất, để dùng khi nào về đến hoàng cung, bảo Ngao Thịnh đi mặc thử xem sao.

Tứ Nương và Mộc Lăng đều giúp Ngao Thịnh đi thử y phục mới, riêng Tiểu Hoàng thì lấy cớ trong người không khỏe, phải nghỉ ngơi một chốc để ngồi lại trong phòng. Y đợi đến khi tất cả mọi người đi rồi thì cho gọi Tương Thanh đến.

“Tiểu tiên sinh tìm tôi à?” – Tương Thanh vừa vào, thấy không có ai ở đấy thì có phần hơi khó hiểu.

“Huynh ngồi đi!” – Tiểu Hoàng chỉ chiếc ghế bên cạnh.

Tương Thanh bước đến ngồi xuống kế bên Tiểu Hoàng, chờ nghe xem y có gì căn dặn.

“Vật này cho huynh.” – Tiểu Hoàng lấy từ trong ngực ra một phong thư dày thật dày đưa cho Tương Thanh.

“Đây là cái gì?” – Tương Thanh đón lấy xem mà chưa hiểu lắm.

“Bên trong có viết về những nguy cơ hai người có thể gặp phải khi lên kinh chuyến này, có cả phương pháp giải quyết nữa.” – Tiểu Hoàng thấp giọng nói – “Huynh phải giữ cẩn thận, đến lúc đó thì tùy cơ ứng biến.”

“Ừm!” – Tương Thanh cất thư vào ngực, gật đầu bảo – “Xin cứ yên tâm, tôi sẽ giữ gìn cẩn thận mà.”

Tiểu Hoàng gật gù nói tiếp – “Ta còn có một thỉnh cầu.”

Tương Thanh nghe qua thì cảm thấy vui – “Tiểu tiên sinh, có chuyện gì thì người cứ dặn dò là được mà, cần gì phải thỉnh cầu chứ.”

“Thịnh Nhi tính tình rất ương ngạnh…về sau chắc là huynh phải vất vả nhiều.” – Tiểu Hoàng tỏ ra hơi khó xử – “Sau này nếu nó có làm chuyện gì quá đáng, mong huynh hãy nể mặt ta và Tư Đồ mà bỏ quá cho nó.”

Tương Thanh gật đầu – “Tôi vốn đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi, xin người đừng lo lắng.”

Tiểu Hoàng cũng gật đầu – “Còn nữa…huynh có thể tiếp tục dạy nó võ công không?”

“Dạy võ công ư?” – Tương Thanh thắc mắc – “Ý người là muốn tôi dạy Ngao Thịnh sao?”

“Phải!” – Tiểu Hoàng xác nhận – “Tuy rằng các huynh đều có thể bảo vệ nó, nhưng nếu tự mình có thể bảo vệ mình thì vẫn tốt hơn. Huống hồ, ta xem ra Thịnh Nhi cũng thích học võ đấy, vậy cảm phiền huynh chịu cực nhọc dạy dỗ nó.”

“Được!” – Tương Thanh gật đầu đồng ý, rồi ngồi lại thêm chốc lát. Y thấy Tiểu Hoàng không nói gì liền cáo từ rời đi. Vừa đi đến cửa lại nghe hình như Tiểu Hoàng lẩm bẩm gì đấy – “Thịnh Nhi rất có tâm cơ…nhưng phàm đã là người có tâm cơ thì mọi sự ham muốn cũng nhiều, lại càng không biết quý trọng, vậy nên vĩnh viễn cũng không có được hạnh phúc.”

Tương Thanh không mấy hiểu được, chỉ còn cách bỏ đi. Vừa ra đến sân thì bị Ngao Thịnh vốn đã chờ sẵn ở đó chặn lại, hùng hùng hổ hổ hỏi – “Hoàng Hoàng nói gì với ngươi đấy hả?”

Tương Thanh hơi nhướn mi – “Cậu đúng là không biết phép tắc gì cả. Có một vị ca ca tốt như thế mà cũng không biết gọi, cứ kêu là Hoàng Hoàng mãi thôi.”

“Ai cần ngươi lo chứ hả?” – Ngao Thịnh trừng mắt – “Huynh ấy nói với ngươi cái gì hả? Có cho ngươi cẩm nang diệu kế gì không? Có thì mau đưa ta xem với.”

Tương Thanh ngửa mặt than trời, rồi đáp – “Tiểu tiên sinh nhờ ta dạy cậu học võ công.”

“Chỉ vậy thôi?” – Ngao Thịnh tỏ ra không tin.

“Chỉ vậy thôi!” – Tương Thanh gật đầu.

“Hứ…không thèm!” – Ngao Thịnh tìm ghế đá mà ngồi xuống – “Thế mà ta cứ tưởng huynh ấy đẩy ta đi để nói với ngươi chuyện kinh thiên động địa gì ấy chứ.”

Tương Thanh hơi giật mình. Đừng thấy đứa trẻ này tuổi chưa lớn mà xem thường, nó rất có tâm cơ, đầu óc cũng thông minh, chỉ cần liếc mắt là nhận ra ngay tiểu tiên sinh cố ý lừa nó đi chỗ khác…

“Y phục thử thế nào rồi?” – Tương Thanh nói lảng sang chuyện khác – “Lúc trở về thì ăn vận cho tươm tất sang trọng một chút.”


“Còn chờ đến ngươi phải lo sao?” – Ngao Thịnh bĩu môi – “Phải rồi, ta cũng chọn cho ngươi một bộ đấy, mau đi thay xem nào.”

“Ta không cần đâu!” – Tương Thanh lắc đầu – “Ta chỉ là âm thầm làm việc, không thể thu hút sự chú ý của người khác được.”

“Ai bảo cứ mặc y phục mới là thu hút sự chú ý của người khác hử?” – Ngao Thịnh cười cười đầy vẻ gian trá – “Ta cam đoan ngươi mà mặc bộ y phục ấy vào rồi thì sẽ vô cùng, vô cùng không thu hút sự chú ý của người khác.”

“Sao cơ?” – Tương Thanh cứ ù ù cạc cạc mà bị Ngao Thịnh lôi kéo.

“Ngươi nghĩ đi! Ngươi đường đường là phó bang chủ của Hắc Vân Bảo, trên giang hồ có ai mà không biết ngươi chứ?” – Ngao Thịnh nói y như thật – “Ngươi mà lộ diện thì mọi người sẽ đề phòng ngươi ba phần mất thôi. Vậy nên ta quyết định để ngươi cải trang làm thủ hạ của ta, mà còn phải là một văn nhân nữa kìa.”

“Cái gì cơ?” – Tương Thanh dở khóc dở cười – “Ta làm sao có thể cải trang thành văn nhân chứ? Này, chờ đã…”

Ngao Thịnh dùng hết sức để túm lấy, lôi tuột Tương Thanh vào phòng, ép y phải thay một bộ y phục màu trắng, loại mà các phu tử hay mặc, sau đó nheo mắt đánh giá, vừa lòng vừa ý mà cười.

Tương Thanh vốn muốn phản đối, nhưng Mộc Lăng và Tứ Nương đều bảo cách ăn vận này tốt lắm, không khiến người khác chú ý đến, cùng lắm sẽ chỉ nghĩ y là một tiên sinh dạy Ngao Thịnh học chữ mà thôi. Tương Thanh cắn răng cắn lợi, lòng thầm mắng tên nhóc con kia lấy việc công để báo thù chuyện tư. Đúng lúc ấy thì có tiếng Mộc Lăng thì thầm bên tai – “Ngươi cũng nên mừng đi, nó chưa bắt ngươi giả trang làm một cô nương đã là may mắn lắm rồi.”

Mặt mày Tương Thanh lập tức chuyển sang xanh mét, ngoan ngoãn ngậm miệng lại không nói nữa.

“Nói đi thì cũng phải nói lại…” – Mộc Lăng vuốt cằm đánh giá Tương Thanh – “Ngươi lúc bình thường không phải đen thì cũng là xám, bây giờ chuyển sang màu trắng…cũng ra dáng một chú chó con lắm đó.” – Vừa nói vừa nắn nắn quai hàm của Tương Thanh – Sao mặt mày lại tối sầm vậy hử? Nào nào, cười một cái đi Tương phu tử.”

Tương Thanh giận dữ đến mức suýt rút đao chém người. Trong lòng y tự nhủ thầm việc tốt duy nhất khi rời khỏi Hắc Vân Bảo là sẽ không bị tên thần y khùng điên này trêu chọc nữa.

Đêm đến, cả Hắc Vân Bảo đều đã chuẩn bị đâu ra đó sẵn sàng, mọi người cùng đi nghỉ ngơi sớm, đợi sáng sớm mai đội rước sẽ đến.

Tư Đồ xoa cổ về phòng, vừa đến cửa thì thấy Tiểu Hoàng ngơ ngác ngồi ở đầu giường, đầu dựa vào thanh trụ, sách cầm trên tay mà mắt thì lại chăm chăm nhìn vào ánh nến chập chờn trên bàn, mặt mày thẫn thờ.

Tục ngữ xưa có câu, dưới đèn ngắm mỹ nhân. Tiểu Hoàng lẳng lặng ngồi ở đầu giường, được bao phủ bởi một tầng ánh sáng mềm mại mà ấm áp của những ngọn nến, cả người như được phủ một chiếc chụp đèn mờ ảo, đôi mắt màu hổ phách rực lên những nốt sáng, và những đường cong vốn nhu hòa nay lại càng mềm mại bội phần.

Tư Đồ rất vừa ý, lại nổi cơn hứng thú, ngẫm nghĩ một chốc rồi nhẹ nhàng khép cửa lại, lén lút phi thân lên nóc nhà, dỡ một viên ngói ra, đưa mắt nhìn xuống.

Bên dưới kia, Tiểu Hoàng vẫn đang ngẩn người ra.

Tư Đồ ướm thử khoảng cách đến chỗ đầu giường ngay phía sau Tiểu Hoàng, sau đó bèn nâng tay dỡ thêm mấy viên ngói ra rồi phi thân tiến vào.

Tiểu Hoàng nghe được tiếng động thì cả kinh, hồi phục tinh thần, định quay đầu lại thì bị một người chẹn ngay cổ khống chế, rồi lại nghe có một giọng nói khàn khàn từ phía sau vang lên – “Không được nhúc nhích!”

Tiểu Hoàng hốt hoảng tự nhủ sao giọng nói này nghe quen quá…là ai có khả năng lớn đến thế, có thể đang đêm đột nhập vào Hắc Vân Bảo mà còn ung dung như không đi vào phòng y nữa. Thân thủ người này chắc chắn không tệ đâu…Là ai vậy chứ?

Kỳ thật cái kẻ được gọi là thích khách ấy chỉ là Tư Đồ giả giọng mà ra thôi. Tư Đồ cảm giác được vùng da cổ trắng nõn mịn màng của Tiểu Hoàng nên trong lòng ngứa ngáy lắm, và tự dưng lại nảy ra một chủ ý mới.

“Tư Đồ đâu rồi?” – Tư Đồ trầm giọng hỏi Tiểu Hoàng.

Tiểu Hoàng hơi hoảng sợ, chẳng lẽ người này là đến vì Tư Đồ ư? – “Huynh ấy không có ở…”

“Thế khi nào thì về?” – người nọ lại hỏi.

Tiểu Hoàng nhẹ nhàng lắc đầu – “Không biết…nhưng ngươi là ai.”

“Ha ha…Ta là kẻ duy nhất trên đời này có thể đoạt được mạng của Tư Đồ.”


Tiểu Hoàng có phần khẩn trương. Người này có vẻ như rất lợi hại, rốt cuộc là có tư thù gì với Tư Đồ vậy chứ?

“Ngươi…có thù oán gì với Tư Đồ vậy?” – Tiểu Hoàng cố trấn tĩnh mà hỏi.

“Đúng vậy, quả thật là có mối thù thâm sâu tựa biển cả. Hắn đã cướp đi người mà ta yêu nhất.” – Người phía sau nghiến răng gằn giọng.

Tiểu Hoàng sợ hãi hỏi lại – “Có phải đã có hiểu lầm gì chăng?”

“A…hiểu lầm ư?” – người phía sau cười lạnh – “Ngươi là gì của hắn?”

Tiểu Hoàng sửng sốt khi người này không biết y là ai. Nói cách khác, hắn không phải là người đến từ hoàng thành, mà chỉ đơn thuần là một kẻ đến tìm Tư Đồ để trả thù.

“Ngươi ngủ trong phòng hắn…mà ta nghe bảo hắn đã thành thân.” – Người nọ cười – “Nói vậy thì ngươi chính là tên nam nhân mà hắn yêu rồi.”

Tiểu Hoàng nhẹ nhàng gật đầu, trong lòng hơi sốt ruột mà cũng chưa nghĩ ra thêm được gì.

“Haha…vậy ngươi có thích hắn không?” – Người nọ lại trầm giọng hỏi.

Tiểu Hoàng lại nhẹ nhàng gật đầu, khiến cho Tư Đồ ở phía sau vui sướng phát điên, nhưng lại giả vờ tức giận – “Sao lại chẳng nói lời nào thế? Ta biết rồi, ngươi vốn không hề thích hắn, là hắn ép buộc ngươi đúng không?”

“Không phải vậy đâu!” – Tiểu Hoàng vội vã kêu lên – “Ta thích huynh ấy thật mà.” – Nói xong thì mặt mày đỏ au lên.

Lòng Tư Đồ còn ngọt ngào hơn cả đổ mật vào, mắt nhìn thấy bóng dáng thon gầy của Tiểu Hoàng, cái cổ trắng nõn, chỉ một nắm tay cũng có thể tóm trọn cả thắt lưng, bật cười lớn – “Ngươi đã là người mà hắn yêu nhất, vậy chi bằng ta cướp ngươi về đi, như vậy xem như đã báo thù được rồi.” – Nói xong liền vung tay tóm lấy ngang lưng Tiểu Hoàng.

“Không…không được…thật ra ngươi là ai?” – Tiểu Hoàng tức giận giãy dụa lên.

Tư Đồ tuy rằng giả dạng thành kẻ trộm, nhưng cũng không dám dùng hết sức, sợ làm bị thương bảo bối nhà mình thì không biết khóc với ai đâu.

Hắn nghĩ ngợi một chút rồi đột nhiên tháo đai lưng của Tiểu Hoàng xuống.

“Á…“ – Tiểu Hoàng sợ hãi kêu lên, còn chưa kịp nói gì thì Tư Đồ đã dùng chính đai lưng ấy bịt mắt y lại.

“Ngươi…ngươi làm gì thế?” – Tiểu Hoàng sốt ruột. Tư Đồ lại xé cả màn giường xuống, dùng nó quấn quanh người Tiểu Hoàng rồi ôm y bay ra khỏi nóc nhà.

“Ngươi làm gì vậy? Mau buông ta ra!” – Tiểu Hoàng giãy dụa, tiếng hét vọng đến tai mấy thủ vệ, lúc ấy đang nhìn Tư Đồ ngây người ra.

Tư Đồ đưa suỵt khẽ ý bảo họ đừng lên tiếng, sau đó ôm chặt Tiểu Hoàng phóng ra khỏi Hắc Vân Bảo.

“Bang chủ đang làm gì vậy?” – Một thủ vệ lên tiếng hỏi.

“À ừ…” – Có người hoang mang lắc đầu đáp – “Không biết nữa à nha, hay là bày trò chơi với tiểu tiên sinh?”

Xa xa có bóng dáng Mộc Lăng đang lắc đầu buông lời mắng – “Cái đồ Tư Đồ cầm thú nhà ngươi! Làm nhiều việc ác như thế cẩn thận về sau không nhúc nhích được nữa đấy.”

Tiểu Hoàng bị Tư Đồ đưa đến chỗ đống cỏ khô ở phía sau núi, là một nơi bốn bề vắng lặng. Tư Đồ thấy trăng treo vắt vẻo trên đầu mình, trước mặt là Tiểu Hoàng đã bị bịt kín hai mắt, đang vừa tức tối vừa hoảng hốt giãy dụa kịch liệt, đôi môi khép mở vô cùng gợi cảm thì đã muốn đấm ngực tru lên vài tiếng như sói đói vào đêm trăng rằm.

“Ngươi…thật ra là ngươi muốn làm gì hả?” – Tiểu Hoàng cảm giác được mình đang nằm trên một mớ cỏ khô, cựa quậy muốn thoát khỏi sự quấn chặt của cái màn giường, mang cả mảnh vải đang bịt mắt mình tháo xuống.

“Ha hả…” – Tư Đồ tiếp tục giả dạng làm kẻ bại hoại – “Quả nhiên Tư Đồ là kẻ tinh mắt, ngươi đúng là một mỹ nhân à nha.”

“Ngươi…ngươi nói quàng nói xiên gì vậy hả?” – Do không thể nhìn thấy gì nên Tiểu Hoàng càng sợ hãi. Nhưng điểm kỳ quái nhất là người này lại mang đến cho y một cảm giác rất thân thuộc, chẳng lẽ là người quen ư?

“Ta…ta có quen ngươi ư?” – Tiểu Hoàng cố gắng trấn tĩnh để hỏi người nọ.

Tư Đồ mỉm cười, lòng tự nhủ tiểu hài tử quả nhiên có cảm giác thân quen với mình. Hắn đảo mắt rồi bật cười lớn – “Hay là như vầy đi, nếu như ngươi đoán được ta là ai thì ta sẽ thả ngươi ra.”

“Nói vậy là ta thật sự có quen ngươi?” – Tiểu Hoàng giật mình.

“Hahahaha…đâu chỉ là quen thôi đâu, mỗi ngày còn gặp nữa đó chứ.” – Tư Đồ cười rất chi là tà ác – “Cơ mà đã có thưởng thì cũng phải có phạt. Nếu ngươi đoán sai thì ta sẽ cởi một món y phục của ngươi, có chịu không nào?”

“Không được!” – Tiểu Hoàng từ chối – “Đồ hạ lưu, ta cũng chả thèm biết ngươi là ai.”

Tư Đồ cảm thấy được trong lòng run rẩy cả lên. Đừng nghĩ tiểu hài tử bình thường cứ như con thỏ nhỏ nhé, đến lúc đụng chuyện thì vô cùng dũng cảm đấy.


“Không chịu cởi y phục thì thân mật một chút cũng được ha…” – Nói xong liền vươn tay xoa xoa thắt lưng Tiểu Hoàng, còn nhân tiện sờ sờ mông y nữa.

“A…” – Tiểu Hoàng kinh hãi vung tay đánh người nọ – “Ngươi tránh ra mau! Không được đụng đến ta.”

Tư Đồ chợt cảm thấy máu nóng đang tràn lên não mình, sảng khoái đến không nói nên lời. Ngoại trừ hắn ra thì tiểu hài tử không cho ai chạm vào. Thế nhưng hắn vẫn vờ tức giận kêu lên – “Ngươi và Tư Đồ cũng đã làm ba cái chuyện đó rồi, vậy mắc mớ gì không cho ta đụng vào hả?”

“Tư Đồ thì khác!” – Tiểu Hoàng hung hăng đánh đá tứ tung – “Ngoại trừ huynh ấy ra thì ai cũng không được, ngươi mà dám làm xằng bậy thì ta chết cho ngươi coi.”

Tư Đồ cười đến lệch cả miệng. Ôi, Tiên Tiên nhà hắn ngoại trừ chính hắn thì không cho ai chạm vào hết kìa.

“Ngươi thả ta ra mau!” – Tiểu Hoàng càng nghĩ càng giận, đưa tay đấm vào người trước mặt mình, trong lúc quẫy đạp thì có một vật gì đó rơi trúng xuống tay y, vừa chạm đến thì thấy đó là một khối ngọc bội, mà hình như là đã gặp qua ở đâu rồi.

Tư Đồ đang đắm chìm trong niềm sung sướng vô bờ, tiếp tục giở trò hôn vào cổ Tiểu Hoàng – “Ngươi đúng là đẹp quá mà. Thôi thế này nhé, ngươi đừng theo Tư Đồ nữa, đi theo ta đi, ta so với hắn còn lợi hại hơn gấp bội.”

“Ta không thèm!” – Vốn Tiểu Hoàng đang trong cơn nghi hoặc nhưng đến đây thì cũng không còn kịp nghĩ gì nữa, chỉ còn biết làm sao để mau mau thoát thân. Thế nhưng kẻ ở phía trên kia khí lực lớn lắm, với cả cái chỗ ấy ấy của hắn áp sát vào hông y lại còn đang cứng lên nữa. Cảm giác này Tiểu Hoàng biết rõ lắm, lòng thầm mắng người này cũng hạ lưu y hệt Tư Đồ vậy.

“Ha ha ha ha , ngươi có phản kháng cũng vô dụng thôi.” – Tư Đồ lúc này đã hứng thú đến cực điểm rồi, càng đùa dai hơn, chỗ này sờ một tí, chỗ kia rờ một tẹo, làm cho Tiểu Hoàng phải giãy dụa liên tục. Sau cùng, Tiểu Hoàng hết sức ngã vật ra đống cỏ, tóc tai rối bù, và rồi đột nhiên khóc nức nở lên.

“Ối…” – Tư Đồ sửng sốt, lòng thầm nhủ không phải chính mình vừa chọc cho Tiên Tiên yêu quý phải khóc rồi chứ. Hắn theo bản năng muốn cất lời an ủi, nhưng sực nhớ lại nếu Tiên Tiên mà biết hắn giả dạng ác nhân đến trêu chọc y, thì ai biết chừng đâu mai mốt sẽ không có đường trèo lên giường nữa đó. Trong cái khó mới ló cái khôn, Tư Đồ dùng giọng nói thật của mình mà hét lên – “Kẻ nào đấy? Mau buông Tiên Tiên ra ngay.”

Tiểu Hoàng vừa nghe thấy giọng Tư Đồ thì vừa mừng vừa sợ bèn kêu toáng lên – “Tư Đồ!”

“Tiên Tiên đừng sợ, có ta đây!” – Tư Đồ lại diễn trò, vung tay áo tạo ra âm thanh xé gió bay đến, lại tiếp tục dùng giọng nói của kẻ lạ mặt mà bảo rằng – “Hay cho cái tên Tư Đồ nhà ngươi, còn dám mò đến đây sao? Đúng lúc ta đang định đi tìm ngươi đây.” – Nói xong liền xông lên, cùng Tư Đồ so chiêu một trận…Lẽ đương nhiên đều là do một mình Tư Đồ diễn trò thôi.

Tiểu Hoàng cố sức ngồi dậy, đang định tháo mảnh vải che mắt xuống thì nghe có tiếng kêu thảm thiết của ác nhân kia, kế tiếp là có tiếng người chạy mất – “Tư Đồ, ngươi cứ chờ đó đi!”

“Hừ, coi như là ngươi lẹ chân đấy.” – Tư Đồ đã kịp diễn xong một màn “chiến đấu” đúng lúc Tiểu Hoàng tháo vải che mắt xuống, liền phi thân trở về chỗ đống cỏ khô – “Tiên Tiên, ngươi có sao không?”

Tiểu Hoàng vẫn còn chưa hoàn hồn, bèn nhào thẳng vào lòng Tư Đồ mà thổn thức – “Tư Đồ…”

“Đừng sợ nữa, hắn đã đi rồi.” – Tư Đồ vội ôm lấy Tiểu Hoàng yêu quý của hắn mà vỗ về. Đây là Tiên Tiên nhà hắn chủ động dâng mình lên mà, không ăn thì hắn còn là Tư Đồ sao?

“Người đó là ai vậy?” – Đầu óc Tiểu Hoàng bây giờ hoàn toàn trống rỗng – “Hình như hắn có thù oán gì với huynh ấy, còn bảo huynh đã cướp đi người mà hắn thích nhất nữa.”

“Vậy sao?” – Tư Đồ trừng mắt – “Đầu óc hắn có vấn đề đấy, đừng để ý làm chi.”

“Thật chứ…” – Tiểu Hoàng vẫn còn cảm thấy có gì đó chưa được rõ ràng, nhưng chưa gì đã bị Tư Đồ đặt lên đống cỏ khô – “Tiên Tiên, ngươi có bị hắn làm gì xằng bậy không?”

“Không…” – Tiểu Hoàng lắc đầu, nhưng rồi lại phát giác ra cái chỗ ấy của Tư Đồ đã…Thế là trong lòng y rất buồn bực, cái con người này, sao cứ như vậy chứ.

“Tiên Tiên…” – Tư Đồ nhào đến ôm Tiểu Hoàng mà cọ cọ – “Địa điểm này không tệ nha, nơi trăng thanh gió mát còn hơn là ở trong giường ấm nệm êm, không làm thì quả thật là rất lãng phí.

“Huynh nói bậy bạ gì đấy hả?” – Tiểu Hoàng tức giận nâng tay đẩy Tư Đồ ra – “Đừng có rộn chuyện nữa, chúng ta phải trở về.”

“Trở về?” – Tư Đồ nghiêm mặt lắc đầu – “Vì sao phải về? Tiên Tiên, hôn ta một cái đi! Ngươi hết bệnh rồi mà, lần trước ở suối nước nóng ta đã phải chịu nhịn rồi, ngươi lại muốn ta phải nhịn nữa ư?

Tiểu Hoàng khó xử, ngẫm lại hình như y cũng đã bắt Tư Đồ kiêng cữ lâu lắm rồi.

“Ngươi nhẫn tâm bắt vi phu đây phải nén chịu nỗi bất mãn sao?” – Tư Đồ càng nói càng tỏ ra đáng thương.

“Việc này…” – Tiểu Hoàng khe khẽ thở dài, sau cùng buông lời – “Vậy…chỉ có thể làm một lần, còn nữa, huynh phải nhẹ một chút, mà cũng không được làm lâu.”

“Không thành vấn đề!” – Tư Đồ gầm nhẹ một tiếng, cúi xuống hôn lấy hôn để, sau đó mang Tiểu Hoàng ra ăn sạch sẽ.

Tiểu Hoàng bị hắn ép đến ê ẩm cả mình, nhưng vẫn đủ tỉnh táo để hiểu được sự nhẫn nhịn và khắc chế của Tư Đồ, trong lòng cảm thấy vui vẻ, đang tính bảo Tư Đồ không cần nhẫn nhịn nữa thì bàn tay lại cầm trúng ngay vật gì đó. A, là vật mới nãy lấy được của tên đại ác nhân kia.

Tiểu Hoàng nhặt món ấy lên, đưa lên trước mắt mình…là một mảnh ngọc bội hình song ngư, chính là vật lần trước mình đã đưa cho Tư Đồ…Thế này thì…đầu óc y lập tức ngẫm nghĩ lại đầu đuôi ngọn nguồn.

Trong cơn giận dữ, Tiểu Hoàng ngẩng lên nhìn kẻ đang mải mê phía trên mình, càng nghĩ thì càng giận, bèn nhấc chân đạp hắn một cái – “Sao huynh lại đáng ghét như vậy hả? Sau này huynh đừng có đến gần ta nữa!”

Tên Tư Đồ đang lúc cao hứng lại thành tính già hóa non, cũng không để tâm đề phòng một cước của Tiểu Hoàng, ăn trọn một cú, sau đó kêu toáng lên và từ trên đống cỏ khô lăn cù mèo xuống đất…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui