Hoàng Bán Tiên

– Vạn sự câu bị –

Một ngày sau đó, doanh trại của Tề Dịch đã có sự chuyển biến lớn. Năm mươi vạn nhân mã không phải là con số nhỏ, muốn rút lui toàn bộ phải mất một quãng thời gian khá dài. Mặt khác, Tề Dịch cho bộ phận nhân mã ở lại tập hợp đến ở cùng nhau để tiện bề quản lý.

Ở phía bên kia, người của Hắc Vân Bảo cũng đang tích cực chuẩn bị. Tiểu Hoàng mấy hôm nay cứ phải tất tả ngược xuôi, tự mình phân công cho mọi người.

Chúng huynh đệ Hắc Vân Bảo thì dựa theo hình thể, võ công mà được phân chia làm bốn đội Thiên, Can, Địa, Chi[1]. Đội Thiên dù quân số ít ỏi, nhưng ai nấy đều là những người có khả năng rất cao, bất luận là thể lực hay trí tuệ thì đều ở mức giỏi nhất. Đội Can là đông nhất, là đội tập hợp các huynh đệ có thể lực tốt. Đội Địa là đội của những ai tinh thông một kỹ năng nào đó, ví dụ như y thuật, hoặc quen thuộc địa thế của cả vùng, vị trí các cơ quan. Đội Chi là đội của những ai tuổi tác đã cao, thể lực bình thường nhưng lại có kinh nghiệm phong phú, trầm ổm bình tĩnh trước mọi sự.

Đội Thiên thì cứ hai người làm thành một đội, một chính một phụ. Đội Càn thì bốn người một đội, đội Địa và Chi cũng hai người một đội. Và cứ mười người như thế hợp thành một tiểu đội, theo số thứ tự mà có tiểu đội một, hai, ba…

Kế tiếp, Tiểu Hoàng mở bản đồ địa hình ra, đánh dấu tất cả các vị trí mà mỗi tiểu đội trấn thủ, sau đó bảo Tương Thanh cùng các phó bang chủ dựa theo đó mà an bài nhân mã, tích cực thao luyện.

Tư Đồ nhìn thân ảnh nho nhỏ của Tiểu Hoàng thoắt tới thoắt lui, mang mọi sự sắp đặt thỏa đáng, còn kẻ làm bang chủ như hắn chỉ biết lẽo đẽo theo sau, chập hồi thì khều vai, chập hồi lại bóc vỏ quả vải, nếu có cơ hội sẽ hôn trộm một cái.

Tiểu Hoàng xem sự hiện diện của hắn như thể ruồi bọ, còn nếu đang bận quá mà còn bị Tư Đồ quấy quá thì sẽ giáng hắn một đấm cho xong.

Mộc Lăng thấy thế chỉ còn biết lắc đầu, vỗ vai Tư Đồ mà rằng – “Cuối cùng ta đã hiểu ra, ngươi đây không phải lấy về…mà là được gả đi.”

Tư Đồ trừng mắt lên – “Ai bảo ngươi thế hả?”

“Ngươi xem cái bản mặt vợ hiền bé nhỏ của ngươi đi.” – Vừa nói vừa chỉ về phía Tiểu Hoàng – “Ngươi nhìn người ta xem, khả năng của người ta lớn biết chừng nào.” – Mộc Lăng nói xong liền chặn ngay một tiểu huynh đệ đang vội vã chạy ngang qua – “Này!”

Vị tiểu huynh đệ kia liền dừng bước, hành lễ với hai người – “Bang chủ, Mộc đại phu.”

“Ừ!” – Mộc Lăng gật đầu bảo y – “Đi giúp ta làm mấy việc cái nào.”

“Ấy da, không được đâu nha.” – Tiểu huynh đệ lắc đầu – “Hoàng tiểu tiên sinh bảo tôi đi đổi ca gác rồi.”

“Nhưng đây là mệnh lệnh của bang chủ đó.” – Mộc Lăng cười cười nhìn kẻ bên cạnh là Tư Đồ.

Tiểu huynh đệ kia lắc đầu, đưa mắt nhìn Tư Đồ mà phân trần – “Bang chủ…nếu tôi đến đổi ca gác muộn, chỉ sợ Hoàng tiểu tiên sinh sẽ không vui đâu.”

Tư Đồ vừa nghe thấy “tiểu tiên sinh không vui” liền phất tay – “Vậy còn không mau đi đi.”

“Dạ!” – Tiểu huynh đệ kia vội co giò chạy mất.

Sau khi để người đi rồi thì Tư Đồ mới sực nhớ ra điều gì, trong lòng cảm thấy có gì đó kỳ quái, còn Mộc Lăng thì ôm bụng cười ha hả – “Ta nói ngươi này Tư Đồ ơi, ngươi đúng là tam tòng tứ đức đó nha. Đúng là con dâu ngoan của nhà họ Hoàng mà!”

Tư Đồ tức giận đến vẹo cả mũi, rống ầm lên – “Ta là tướng công của y chứ, không tin thì ngươi đi hỏi đi, xem ban đêm là ai ở trên mặt hả…Ái da!” – Lời còn chưa nói dứt thì từ trong phòng đã có một chén trà bay ra cái véo, đập thẳng vào trán Tư Đồ.


Tư Đồ xoa xoa trán, làm ra vẻ oan ức mà nhìn về phía Tiểu Hoàng đang trừng mắt với hắn, miệng cũng đang bày ra vẻ tức giận. Thế là hắn lại tự gào thét trong lòng rằng ––– Tên nhóc tiểu yêu tinh này, sao đến tức giận cũng đáng yêu dữ vậy nè.

Tiểu Hoàng vốn bận rộn cả ngày trời, vừa mới lơi tay uống hớp nước thì nghe tiếng trò chuyện của Mộc Lăng và Tư Đồ ngay trước cửa, đang muốn nghe thử xem hai ngươi nói gì, nào có biết đâu Tư Đồ lại hét ầm ĩ đến mức cả Hắc Vân Bảo đều nghe thấy, làm Tiểu Hoàng phải sặc sụa cả lên, vừa tức vừa cuống, vội vàng vung tay ném luôn chén trà trên tay ra ngoài ––– tên Tư Đồ này, mồm miệng không biết phép tắc, không đánh không được mà.

Mộc Lăng tỏ ra hết sức đồng tình khi nhìn thấy nguyên cục u trên trán Tư Đồ, dùng bộ dạng vui sướng khi có kẻ gặp tai họa và đi thẳng vào phòng, nói với Tiểu Hoàng – “Mấy chuyện ngươi bảo, ta đều đã làm xong cả rồi.”

“Vậy…nhóm người giang hồ đâu?” – Tiểu Hoàng hỏi – “Tình hình bọn họ thế nào rồi?”

“Haha…cả một đám chả chịu ăn thực phẩm do Hắc Vân Bảo cung cấp, nhưng lại chả tìm được thứ gì khác. Ở vùng núi Thục Trung này dẫu cho có tiền cũng chưa chắc mua được thức ăn đâu. Thế nên cả đám ấy đã đói đến xanh xao vàng vọt, có khi còn gặm vỏ cây mà ăn nữa đấy.”

Tiểu Hoàng nghe được liền nở nụ cười – “Vậy cứ y theo kế hoạch lần trước đã bàn mà làm nhé.”

“Được!” – Mộc Lăng vừa cười cười xoay người chạy đi vừa nói – “Dù sao cũng còn có chỗ phải dùng, để bọn họ chết đói thì cũng không hay lắm, trước hết cứ kéo bọn họ ra cho ăn no đi, sau đó mới cho họ đi đánh giặc, phải không nào?”

Tư Đồ xoa trán bước vào – “Tiên Tiên, ngươi lại bày ra ý gì cho Mộc Lăng thế hả?”

Tiểu Hoàng thấy trán hắn sưng đỏ một mảng thì có chút đau lòng, chén trà kia cứng lắm mà, chắc là đau lắm đây.

“Cổ độc trên người những người giang hồ này còn chưa giải được, nhưng bọn họ lại không chịu ăn thứ do chúng ta đưa cho, mà chúng ta thì không thể nói rõ ra, cho nên ta bày cách để Mộc Lăng lừa họ ăn.”

“Cách gì cơ chứ?” – Tư Đồ vì hứng thú mà xán đến gần – “Nói ta nghe một chút xem nào.”

“Có đau không?” – Tiểu Hoàng kéo nhẹ bàn tay đang day ấn trán của Tư Đồ, quả nhiên thấy đỏ sưng một vùng, trong lòng có hơi áy náy, nhỏ giọng thì thầm – “Công phu huynh cao lắm mà…sao không tránh hử?”

Tư Đồ ưỡn ngực ra đáp – “Ngươi ra tay nhanh như chớp ấy, ta tránh đi đằng nào được chứ.”

Tiểu Hoàng bị hắn chọc cho phải mỉm cười, liền vươn người đến thổi thổi cho Tư Đồ – “May mà không bị thương.”

Tư Đồ trong lòng chửi toáng lên ––– Bị thương mới tốt chứ, bằng không thì làm sao khiến ngươi đau lòng vì ta nào.

“Chúng ta đi xem thế nào.” – Tiểu Hoàng đột nhiên lên tiếng – “Nói không chừng sẽ rất thú vị đây.”

“Được!” – Tư Đồ cũng thấy hứng thú, liền kéo Tiểu Hoàng rời khỏi phòng, vừa đi vừa hỏi – “Đến đâu xem náo nhiệt hử?”

“Đến rừng cây ăn trái phía sau núi ấy.” – Tiểu Hoàng đáp.

“Rừng cây ăn trái?” – Từ Đồ càng thêm tò mò rốt cuộc tên nhóc này muốn làm trò gì đây.


Hai người nhanh chóng đi đến rừng cây ăn trái, Tiểu Hoàng chỉ gốc cây cao nhất mà bảo – “Trèo lên trên ngọn cây đi.”

Tư Đồ ngẩng mặt nhìn rồi cười mà rằng – “Cây này đã lại cao đến vậy rồi sao?”

“Sao huynh lại nói thế?” – Tiểu Hoàng thắc mắc.

“Cây này đã khô héo mấy lần, thế mà vẫn có thể cải tử hoàn sinh, càng lúc càng cao.” – Tư Đồ cười – “Cũng đã mười năm rồi.” – Vừa nói vừa khom lưng xuống để Tiểu Hoàng kiễng chân ôm lấy cổ mình, sau đó hắn nhẹ nhàng bế bổng y lên, đề khí, phi thân lên một nhánh trên ngọn cây.

“Cây này hình như có tên gọi là cây vọng thiên.” – Tiểu Hoàng nhìn thấy tán cây như thể một chiếc ô, liền hỏi Tư Đồ.

Đợi cho đến lúc đáp xuống một chạc cây rồi thì Tư Đồ mới đặt Tiểu Hoàng xuống, gật đầu bảo – “Cây này là do Mộc Lăng mang về.”

“Ta nhớ rõ loại cây vọng thiên này ưa nơi có khí hậu ẩm thấp và ấm nóng, phải đi về phương Nam thì mới có thể nhìn thấy được.” – Tiểu Hoàng hỏi – “Vì đâu lại có một gốc vọng thiên sinh trưởng ở nơi này thế?”

Tư Đồ cũng ngồi xuống, đưa tay tháo hồ lô rượu đeo bên hông đưa cho Tiểu Hoàng – “Năm ấy ta và tên đầu gỗ đến Nam Hải một chuyến. Đầu Gỗ vừa liếc mắt đã ưng ý loại cây cao đến cả trăm thước, thậm chí có thể che được cả trời. Y bảo cũng muốn trồng một gốc như thế ở Hắc Vân Bảo. Có điều bọn ta hỏi không ít người, ai cũng bảo loại cây này ưa ẩm và nóng, nếu mang đến nơi khác trồng sẽ dễ bị chết.”

“Cuối cùng huynh ấy cũng mang một gốc về à?” – Tiểu Hoàng tò mò.

“Khi ấy ta bảo với y, rằng cứ mang nhiều nhiều về, nói không chừng một trăm gốc thì cũng có một gốc có thể sống.” – Tư Đồ cười lắc đầu.

“Thế rồi Mộc Lăng bảo chỉ cần một gốc thôi có phải không?” – Tiểu Hoàng hỏi.

Tư Đồ bật cười, thở dài đáp – “Hóa ra ta là kẻ nông cạn, cứ cho rằng thứ tốt thì phải có càng nhiều càng hay, phải vậy không?”

Tiểu Hoàng cũng cười, hớp một ngụm rượu rồi hỏi tiếp – “Thế…bây giờ thì sao?”

“Bây giờ thì ta đã hiểu, không phải cứ nhiều là tốt.” – Tư Đồ nói xong liền xoa nhẹ cằm của Tiểu Hoàng – “Khắp thiên hạ thứ tốt có đến hàng nghìn hàng vạn, nhưng thứ tốt nhất thủy chung chỉ có một mà thôi. Một khi đã tìm được, thì dẫu cho có mang hết thảy thứ tốt trong thiên hạ đến đổi cũng không thể bằng lòng.”

Tiểu Hoàng dùng hồ lô rượu che mặt mình lại, nhưng cũng không sao che được đôi tai đã ửng hồng, ánh mắt hơi rưng rưng, bên trong lại hàm chứa ý cười.

“Sau cùng, Mộc Lăng bứng một gốc cây con tưởng như sắp chết đến nơi về.” – Tư Đồ chậm rãi kể tiếp.

“Quả nhiên rất đúng với tính cách của huynh ấy.” – Tiểu Hoàng cười – “Chắc chắn huynh ấy đã nói, chẳng phải ai sinh sống ở phương Nam cũng đều ưa ấm nóng, cũng sẽ có những người ưa lạnh lẽo. Cây này nếu chính ngay địa phương ấm áp mà vẫn không thể sinh trưởng, nói không chừng đến nơi lạnh lại tốt tươi, phải vậy không?”

“Ha ha…” – Tư Đồ đập tay lên thân cây mà cười, lắc đầu bảo – “Đúng là thần tiên, một chữ cũng không sai, y chính là đã nói thế đấy.”


Tiểu Hoàng cười theo, sau đó lại hỏi – “Sau đó thật sự đã sinh trưởng ư? Vậy sao còn khô héo rồi sống lại?”

Tư Đồ vỗ nhẹ vào thân cây – “Sau đó có xảy ra một vài sự kiện, vô cùng thú vị.”

“Gì cơ?” – Tiểu Hoàng cảm giác lưng hơi mỏi, bèn dựa vào người Tư Đồ. Thế là Tư Đồ ôm y vào lòng, mang y đặt lên chân mình, nhẹ nhàng day ấn lưng cho y – “Sau đó gốc cây này thế mà sinh trưởng được thật, chẳng mấy chốc đã cao đến mấy chục trượng. Đầu Gỗ quý nó lắm, xem như bảo bối vậy, nhưng chẳng bao lâu sau thì ở sau núi xảy việc mất trộm cây.”

“Mất trộm cây?” – Tiểu Hoàng hỏi lại – “Có người đến trộm gỗ ư?”

“Ừ!” – Tư Đồ gật đầu – “Nơi này đa số là cây sam và cây lim[2], cây đã cao, nếu dùng làm củi thì vô cùng đáng giá, cho nên dăm ba hôm lại có một gốc bị trộm đi.”

“Cây này lớn đến thế, hẳn là cũng sẽ bị trộm thôi.”

“Mộc Lăng khi ấy cũng lo lắng, trốn ở trên ngọn cây để theo dõi, sau đó bắt được một thằng nhóc con độ chừng tám tuổi.” – Tư Đồ cười – “Hóa ra kẻ vẫn hay đến sau núi trộm cây là chỉ là một thằng oắt thôi.”

“Một hài tử mới bảy tám tuổi mà đã đi trộm cây rồi ư?” – Tiểu Hoàng giật mình.

“Tiểu tử kia tên gọi là gì thì ta cũng không nhớ rõ, vóc dáng cao lớn, tính tình ương ngạnh, bị đầu gỗ đánh cho một trận vẫn không phục, tuyên bố nhất định sẽ trộm cây này đi cho bằng được thì thôi.”

“Thú vị quá nhỉ?” – Tiểu Hoàng ngạc nhiên.

“Ừm!” – Tư Đồ gật đầu – “Sau đó cứ dăm ba hôm nó lại đến, mỗi lần đến nếu không phải bị Đầu Gỗ tóm thì cũng bị sập bẫy. Khi ấy Hắc Vân Bảo vừa mới thiết lập, công việc bề bộn đầy ra đấy, thế mà tên Đầu Gỗ cả ngày chỉ ngóng trông tiểu tử nọ, nghĩ đủ mọi cách trêu chọc nó.”

“Xấu quá đi!” – Tiểu Hoàng lại cười – “Thế sau đó nữa thì sao?”

“Cũng vì cây này cao quá mà có một trận mưa to nọ, bị sét đánh trúng.” – Tư Đồ kể tiếp – “Ngày đó thằng oắt kia cũng vừa đúng lúc đến trộm cây, thế là bị đánh trúng luôn.”

“Thế hắn chết rồi sao?” – Tiểu Hoàng mở to hai mắt.

“Không,…người mà Đầu Gỗ không cho chết thì tuyệt đối không thể chết được. Sau hôm ấy, nó ở lại Hắc Vân Bảo dưỡng bệnh dễ có đến nửa năm, cuối cùng cũng khỏe mạnh lại, có điều trên người bị bỏng hơn phân nửa.”

“Thật đáng thương!” – Tiểu Hoàng tiếc hận – “Thế bây giờ hắn đâu rồi?”

“Lúc nó còn ở đây thì đều do Đầu Gỗ một tay chăm sóc, hình như là một đứa trẻ mồ côi ấy, ta cũng dạy nó chút đỉnh công phu. Có một hôm, nó đến sau núi, thấy cây đã bị chặt đổ thì ngồi bên cạnh suốt một đêm.” – Tư Đồ mỉm cười – “Sáng sớm hôm sau, nó bỏ đi.”

“Hắn đi rồi ư?” – Tiểu Hoàng giật mình – “Nhưng là đi đâu mới được chứ?”

Tư Đồ mỉm cười – “Tiểu tử kia hiện giờ chắc cũng đã mười bảy, mười tám tuổi rồi…chỉ cần hắn chưa chết thì về sau nhất định sẽ là một nhân vật hiển hách đấy.”

“Làm sao huynh biết?”

“Lúc thằng bé bỏ đi có để lại một câu với Mộc Lăng.” – Nét mặt Tư Đồ có phần tán thưởng – “Nó nói từ hôm nay sẽ đổi tên thành Tần Vọng Thiên, bảo Mộc Lăng cố mà trồng lại gốc cây héo tàn này, rồi sớm muộn gì cũng có một ngày nó quay lại đoạt lấy.”

“Tần Vọng Thiên…” – Tiểu Hoàng ngẫm nghĩ – “Cây vọng thiên…đúng là một danh tự đầy khí phách, so với Ngận Suất gì gì đó thì hay hơn nhiều… Ít nhất là cách hắn đặt tên cũng có triển vọng.”

“Nói cái gì đấy hử?” – Tư Đồ đè Tiểu Hoàng xuống – “Dám chê tướng công của ngươi à?” – Hắn nói xong liềm túm ngay lấy cánh tay tiểu hài tử mà hôn. Tiểu Hoàng hoảng quá giãy dụa lên, khiến cho nhánh cây rung rinh một hồi.


“Đừng náo loạn mà, gãy cây đấy.” – Tiểu Hoàng vội vàng ngăn hắn lại. – “Ngã xuống thì chết mất.”

Đang lúc vui đùa ầm ĩ thì chợt nghe có tiếng động vẳng đến từ phía xa xa trong rừng, thế là Tư Đồ vội vàng ôm chặt Tiểu Hoàng vào lòng, hướng mắt dõi theo.

Chẳng bao lâu sau, có một nhóm người đi từ trong rừng cây ra, lúc đến gần thì quả nhiên là nhóm người giang hồ ấy.

Hai người thấy bọn đi thành từng tốp ba tốp năm đến gần và ngồi xuống, miệng mồm hùng hổ mà rằng – “Bọn Hắc Vân Bảo này làm cái trò khỉ gì thế? Khinh thường chúng ta sao? Dám bảo chúng ta đến đây trấn thủ cái rừng cây vớ vẩn này.”

“Dù sao thì…tôi thật sự muốn một hồi thị phi này mau mau chấm dứt cho rồi, vậy thì chúng ta có thể quay về Trung Nguyên. Cái chốn Thục Trung này ăn gì cũng cay xé cả lưỡi, lại còn lắm muỗi mòng, thật khiến cho người ta phải phát điên luôn mà.”

“Đúng vậy…Một tháng rồi tôi cũng chả ăn uống được gì sất.”

“Kìa,…ta bảo này, các người có ngửi thấy mùi gì không?”

“Có, ta cũng ngửi thấy rồi…hình như là trái cây đấy.”

Cánh mũi Tiểu Hoàng hơi khụt khịt, bèn quay lại nhìn Tư Đồ – “Là một mùi hương rất thơm đấy nhé!”

Tư Đồ thấy bộ dạng tiểu hài tử đáng yêu như thế thì ngứa ngáy lắm. Tiểu hài tử sao lại đẹp mê người đến vậy chứ? Thế là hắn nhịn không được, phải chồm đến cọ tới cọ lui vào cổ Tiểu Hoàng.

“Đạo trưởng, phía sau có một bụi dưa.” – có một người vui mừng chỉ phía cách đó không xa mà hét lên – “Cây dưa kia trông vàng thế, hình như là chín rồi.”

“Thảo nào mà thơm như thế!”

Lời vừa dứt thì bọn giang hồ hảo hán đã thèm thuồng đến rỏ dãi rồi.

“Hình như là mọc hoang đấy, chúng ta hái ăn được không?”

“Nhưng mà…đây là lãnh địa của Hắc Vân Bảo.”

“Dẹp đi! Núi này có từ đời thưở nào, trái cây là mọc hoang, ai bảo đều thuộc quyền sở hữu của Hắc Vân Bảo hả?”

“Đúng vậy! Chúng ta bán mạng cho bọn chúng, đến một cắc cũng chả kiếm được còn chưa nói đi, mỗi ngày còn phải nơm nớp lo sợ hãi hùng nữa chứ. Hôm nay ăn vài quả dưa hồng đằng thì sao chứ.”

“Đúng lắm! Chúng ta đi nào!”

Nói đi nói lại thì, cái thứ được gọi là cốt khí vẫn không sao thắng nổi cái bụng rỗng, thế là đám người giang hồ đành ngả giáo đầu hàng mớ dưa trước mặt kia.

Cây dưa này kỳ thật là do Tiểu Hoàng bảo Mộc Lăng chuyển từ trong vườn ra, mỗi một quả dưa đều đã được tẩm dược bên ngoài, để chừng ba ngày, dược sớm đã ngấm vào phần thịt quả.

Tiểu Hoàng nhìn thấy đám người giang hồ tranh nhau ăn dưa như rồng cuốn hổ vồ thì đắc ý quay lại cười với Tư Đồ, ánh mắt long lanh vui sướng, ý như muốn nói ––– đại công cáo thành.

Thế là Tư Đồ làm sao mà nhẫn nhịn được nữa chứ, liền nhào đến ôm chầm lấy y.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui