Hoàng Bán Tiên

Binh phân lưỡng lộ

“Tiên Tiên, ăn vải không?” – Tư Đồ cười khà khà bước đến bên cạnh Tiểu Hoàng, đưa một quả vải đến bên mép của Tiểu Hoàng. Quả vải vừa chỉ bóc đi nửa phần vỏ, tròn trịa trắng bóc nhìn thích vô cùng, như khuôn mặt của tiểu hài tử vậy. Xong rồi kêu – “A ~~”

Từ lúc từ Tiên Nhân Nhãn trở về đến giờ, Tiểu Hoàng vẫn lờ tịt Tư Đồ đi, ngay cả liếc cũng không buồn liếc cho một cái! Y nằm trên giường một lúc rồi lại đứng lên, bây giờ thì đang chăm chú cúi người bên bàn nhìn bức địa đồ. Nghe thấy tiếng Tư Đồ, Tiểu Hoàng cũng chẳng buồn ngó hắn cái nào.

“Tiên Tiên…quả vải ngọt lắm nha.” – Tư Đồ kiên nhẫn bớt cười lại – “Không phải có cả câu thơ đấy à, rằng cái gì mà một quả lệ chi phi tử tiếu…”

Tiểu Hoàng đánh khóe mắt sang lườm Tư Đồ, chữa lại – “Là “Nhất kỵ hồng trần phi tử tiếu”, đồ ngốc!”[6]

“Phải rồi, là ta ngốc.” – Tư Đồ gật gật đầu – “Lại đây ăn vải này.”

“Không ăn.” – Tiểu Hoàng quay mặt đi, tiếp tục không ngó ngàng gì Tư Đồ.

“Ai…” – Tư Đồ thở dài, lại đưa quả vải về phía trước một chút. Dè đâu tay hắn lung lay, thế là “độp” một tiếng, quả vải tròn căng mọng nước đã rơi xuống bản vẽ của Tiểu Hoàng…

“Nha!” – Tiểu Hoàng nhìn mực trên giấy bị nước vải làm vây ra lấm lem thì phì phì thở nhìn Tư Đồ – “Tại huynh cả đấy!”

“Phải, phải, là do ta hết! Để ta lau cho ngươi.” – Nói rồi Tư Đồ nhanh nhảu lấy tay chùi chùi, cũng chẳng dè đâu tay áo lại quệt tí xíu qua chén trà bên cạnh. “Rầm” một tiếng, một chén trà đầy ắp cũng đổ hết cả ra bản vẽ.

Tiểu Hoàng nhìn bản vẽ ướt sũng nước, cũng tức là công sức cả buổi trưa của mình đã tan tành mây khói thì giận không để đâu cho hết. Oán khí hôm qua cộng thêm bất mãn hôm nay nữa, khiến Tiểu Hoàng thấy khổ sở toàn thân, rồi rốt cuộc cũng bạo phát –––– y đấm vào Tư Đồ – “Đều do huynh cố tình. Ta vẽ mất cả buổi sáng đấy, huynh thường ta đi, thường ta đi! Huynh chỉ biết ức hiếp ta, chỉ có vậy thôi! Huynh thường cho ta đi…”

“Được mà được mà!” – Tư Đồ làm mặt dày lên cười khanh khách nghiêng sang bảo – “Tiên Tiên muốn ta thương ngươi à? Ta sẽ thương ngươi mãi!”[7]

Tiểu Hoàng bị sự không biết xấu hổ là gì của Tư Đồ khiến cho có muốn tức giận cũng không được mà không tức cũng không xong. Y nghĩ phải vẽ lại cả bức tranh, lại nghĩ tới chuyện hôm qua bị hắn ta khi dễ tới nỗi bây giờ cái hông còn đau rần chân còn bủn rủn, cả người thì mệt nhoài ra. Sớm hôm đã trở dậy chính là vì phải vẽ cho xong bức tranh này đây…Càng nghĩ càng thấy không vui, mà Tiểu Hoàng vốn không đánh cũng không mắng người, chỉ tức tối đi đến bên giường ngồi xuống giận dỗi, tỏ vẻ ấm a ấm ức.


Tư Đồ trông thấy thì đau lòng muốn chết. Thật ra ý tứ của hắn chính là không muốn Tiểu Hoàng hôm nay dậy sớm, nhưng tiểu hài tử cứ khăng khăng rằng phải có một bức vẽ bản đồ địa hình chiến lược, thế là vẽ tới vẽ lui đã tới buổi trưa. Thế nên người thật ra giận nhất phải là hắn chớ. Những muốn làm cho Tiểu Hoàng vui, thế nhưng cứ liên tục trầy trật rồi cuối cùng khiến cho thành quả lao động của Tiểu Hoàng cả buổi trưa đều bị hắn làm hỏng cả, cái khỉ gió gì thế!

Thấy tiểu hài tử không la mắng không đánh chửi, chỉ ngồi ở chỗ kia ôm giận mà Tư Đồ càng thêm khổ sở. Lòng hắn kêu thật sự là oan quá. Biết oan là oan thế, nhưng bất đắc dĩ cũng phải chịu thôi, ai kêu bản thân hắn cứ hay đau lòng làm gì. Hắn mặt dày mày dạn bước qua, ngồi xổm xuống, cầm lấy bàn tay Tiểu Hoàng ngước đầu lên nói – “Tiên Tiên, đừng giận nữa, nếu như ngươi thật sự không vui thì đánh ta mấy cái đi, nếu còn chưa hết giận thì đâm ta mấy nhát dao cũng dược. Ta da dày thịt béo, đừng lo.”

Tiểu Hoàng nhìn Tư Đồ đang ngước mặt lên nhìn mình, cảm giác chứ như hắn ta là một con chó to biết mình đã làm bậy, giờ đang vẫy vẫy đuôi cọ cọ dụi dụi tay mình như đang xin tha. Thấy bộ dạng hắn như thế, cơn giận trong lòng Tiểu Hoàng đã sớm bay biến đi phân nửa.

Tư Đồ thấy Tiểu Hoàng dù không vui chút nào nhưng bàn tay trong tay hắn vẫn chưa rụt về thì đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh Tiểu Hoàng thấp giọng nói – “Tiên Tiên ngủ thêm một lúc nữa đi, ngươi mệt như thế này lòng ta khổ sở lắm.”

Tiểu Hoàng hơi đỏ mặt lên, nhỏ giọng nói – “Không được, bức vẽ này ngày hôm nay nhất định phải vẽ cho xong!”

Tư Đồ nhìn bản vẽ đã bị nước làm hỏng trên bàn, hỏi – “Đó là bản vẽ gì?”

“Địa đồ.” – Tiểu Hoàng nghĩ ngợi một lúc rồi nói – “Một bức địa đồ giả.”

“Giả sao?” – Tư Đồ chẳng rõ – “Vậy vẽ làm gì?”

“Là vẽ cho bọn người Tề Dịch xem” – Tiểu Hoàng thấy lưng mình đã mỏi, bèn xuôi theo cánh tay Tư Đồ mà ngả vào vai hắn. – “Người của Tề Dịch hẳn không quen địa hình, nếu muốn khai chiến với chúng ta tất phải viện đến những nơi hướng đạo ở địa phương. Đường sá phía trước núi tất nhiên đã có nhiều người vẽ qua rồi, nhưng vùng Cao Hạp phía sau núi vừa cao vừa hiểm trở, lại nằm trong vùng quản hạt của Hắc Vân Bảo, cho nên cũng chưa có mấy ai đi qua, chắc chắn chưa từng có bức vẽ địa hình nào. Nếu chúng ta truyền những bản địa đồ này ra ngoài, chỉ cần phía trước đúng được phân nửa còn phía sau không màng đúng sai, người bình thường chắc chắn không nhận biết được.”

“Sao ngươi khẳng định rằng Tề Dịch sẽ đi qua Cao Hạp?” – Tư Đồ nghi ngờ – “Chỗ đó núi cao rừng rậm, đường rất khó đi. Tề Dịch vì sao muốn theo con đường đó tấn công lên núi?”

Tiểu Hoàng ngẫm nghĩ, rồi lại nói – “Bây giờ ta không nói huynh biết được. Đến khi ấy huynh sẽ biết thôi. Dù sao cũng vậy, Tề Dịch nhất định sẽ theo con đường đó!”

Tư Đồ nửa tin nửa ngờ, hỏi lại – “Thật ra vùng này ta nắm rõ địa thế hơn bất cứ ai, ngươi chỉ cho ta, ta sẽ vẽ cho?”

Tiểu Hoàng khẽ giật mình nhìn Tư Đồ – “Huynh vẽ được sao?”


Tư Đồ cười khổ, quay sang xoa má y – “Ngươi đánh giá ta thấp quá đấy, nghĩ tướng công ngươi ngoài đánh nhau ra thì không làm được việc gì khác à?”

Tiểu Hoàng đẩy hắn ra, lườm cho một cái. Tư Đồ phải nghiêm chỉnh lại, nhỏ giọng hỏi – “Ngươi nói đi, phải sửa thế nào?”

Tiểu Hoàng lẽ ra đã từ chối rồi, nhưng đêm qua y đã “vất vả” quá chừng, sớm nay vừa trở dậy đã loay hoay đến giữa trưa, bây giờ đã mệt mỏi đến mức mí mắt muốn sụp cả xuống rồi. Y cũng không từ chối nữa, chỉ đành dựa vào vai Tư Đồ, cẩn thận giảng giải lại cho hắn nghe chi tiết và những nơi cần phải thay đổi trên bức địa đồ.”

Tư Đồ nhất nhất đều ghi nhớ, đợi khi Tiểu Hoàng giảng xong rồi thì hắn gật đầu – “Ngươi cứ yên tâm, chuyện này không khó, ta nhất định là có thể…” – Câu nói còn chưa xong đã im ắng trở lại, bởi vì tiểu hài nhi bên người hắn đã ngủ say tự bao giờ.

Tư Đồ bất đắc dĩ lắc đầu, thận trọng bế Tiểu Hoàng đặt lên giường, hôn lên trán y, đắp chăn lại cho y ngủ được yên giấc. Còn bản thân hắn thì đến bên bàn, trải thêm một lần giấy mới, rồi bắt đầu chăm chú vẽ.

Suốt buổi chiều hôm ấy, Tư Đồ tỉ mỉ hoàn thành xong bức vẽ. Đến khi trời đã ngả bóng về tây, Tư Đồ mới buông bút xuống, hài lòng nhìn lại một lượt, nghĩ rằng so với Tiểu Hoàng thì không khác biệt gì nhiều.

Chợt khi ấy, hắn nghe thấy Tiểu Hoàng lẩm bẩm mấy tiếng, rồi khẽ cục cựa trên giường mấy cái, chậm rãi mở mắt ra…

“Tiên Tiên!” – Tư Đồ nhanh chân chạy đến ngồi xuống bên cạnh Tiểu Hoàng – “Ngươi tỉnh rồi à?”

Tiểu Hoàng cục cựa thân người, Tư Đồ tự tay đỡ y dậy, lại nghe thấy Tiểu Hoàng hô “Nha” một tiếng. Y nhìn thấy cảnh trí lúc tịch dương bên ngoài khung cửa thì vừa khẩn trương vừa tức giận – “Sao huynh không gọi ta thức dậy? Bức vẽ còn chưa xong, chính sự bị lỡ mất!” – Nói rồi đã muốn xuống giường. Tư Đồ ngăn y trở lại rồi cười – “Đừng vội, dù ta không vẽ in hệt bức tranh của ngươi được, nhưng bất quá cũng tàm tạm đấy.” – Đoạn, đi đến chiếc bàn lấy bức địa đồ kia lên, giơ lên trước mặt Tiểu Hoàng – “Ngươi nhìn xem, có phải chính là ý này không?”

Tiểu Hoảng mở to hai mắt nhìn bức vẽ kia một hồi rồi giật mình há hốc mồm ra. Bức vẽ của Tư Đồ có thể nói là giống gần như đúc bức mà y vẽ, hơn nữa có thể rằng do hắn nắm rõ địa thế vùng sau núi cho nên việc đánh dấu mốc các nơi chốn còn có phần chi tiết hơn hẳn, so với sự hiểu biết và nghe kể lại của bản thân mình, bức vẽ này càng chân thực lạ thường.

“Có phải không?” – Tư Đồ thấy Tiểu Hoàng không nói không rằng thì hỏi – “Không đúng chỗ nào thì cho ta biết đặng sửa lại.”

Tiểu Hoàng ngẩng đầu lên nhìn Tư Đồ, xong lại lắc đầu nhỏ giọng nói – “Không có đâu…tốt lắm.”


“Thật thế à?” – Tư Đồ không tin – “Nói thế tức là không cần chỗ nào phải sửa ư?”

“…Ưm” – Tiểu Hoàng gật đầu, đưa tay ra đón lấy bức địa đồ kia để ngắm nhìn một chút, rồi thấp giọng bảo – “Tranh vẽ khá lắm, còn tốt hơn bức của ta.”

Tư Đồ vừa nghe xong thì đuôi đã xù lên trời, nhân lúc tình cảm nguội lạnh vừa được hâm cho ấm nóng trở lại, hắn đặt mông ngồi xuống bên người Tiểu hoàng, hì hì bảo – “Tiên Tiên, tay ta đau lắm, mắt cũng mỏi nữa, vẽ vời thật sự mệt quá đi.”

“Thật…thật ư?” – Tiểu Hoàng ngước lên nhìn Tư Đồ hỏi han – “Huynh…cả buổi trưa huynh đều ở bên bàn sao?”

“Phải đó.” – Tư Đồ gật đầu lia lịa – “Cả đời ta chưa từng cầm bút lâu như vậy. Tay cũng mỏi nữa, còn mệt hơn cả luyện công.”

“Phải ha…” – Tiểu Hoàng sinh lòng yêu thương, xoa bóp nhẹ lên cánh tay cứng cáp của Tư Đồ – “Huynh có thể vẽ ít đi một chút, rồi đánh thức ta dậy vẽ tiếp cho huynh mà.”

Tư Đồ khẽ cười, nghiêng sang hôn Tiểu Hoàng – “Ta hửm, trời sanh ra cứng cáp lắm ngươi đừng lo…Vậy ngươi còn giận ta nữa hết?”

Tiểu Hoàng phân vân một hồi, khi ngẫm nghĩ lại thì dường như mình không còn giận tí nào cả, hơn nữa Tư Đồ khi cầu xin tha thứ thì rất đỗi đáng thương. Thế là y gật đầu bảo – “Vậy sau này huynh không được làm thế nữa.”

“Ừ!” – Tư Đồ gật đầu – “Sau này ta tuyệt đối không tự dưng đi làm trong đầm nước nữa!” – Miệng mồm thì chắc như đinh đóng cột, nhưng trong lòng lại bảo…cho nên, ta có thể tự dưng làm trong rừng, tự dưng làm dưới thác, nói tóm lại chính là, không cần phải đầm nước là xong!

Tiểu Hoàng nghe Tư Đồ nói thế, dù nghĩ rằng sự đảm bảo của hắn có gì đó kỳ quặc, nhưng vốn dĩ tính tình tiểu hài tử rất đỗi trong sáng nên cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, bèn nói – “Ừ, vậy thì quên đi, ta hết giận rồi.”

Tư Đồ nghe thấy thế thì cười đến gần như sái cả quai hàm, hắn chồm qua hôn lên má của Tiểu Hoàng, bụng bảo dạ rằng nhóc con này vừa dễ thương vừa dễ dụ, mặt mũi ưa nhìn, trí óc thông minh, tình tình tốt đẹp, lại thêm cái tính không biết thù dai là gì. Tiên Tiên nhà hắn quả là nhân gian cực phẩm! Thật tình là tiểu thần tiên mà, coi bộ sau này bản thân mình có thể có thêm nhiều dịp thừa cơ xơ múi, trước lạ sau quen hai ba lần là vào nếp, làm cho tới khi Tiên Tiên nhà hắn quen rồi thì giường chiếu bao lần cũng được mà đậu hũ mỗi ngày đều có ăn!

Tiểu Hoàng không hề hay biết tâm tư đen tối xấu xa của Tư Đồ, y thận trọng xếp bức vẽ lại rồi giao cho Tư Đồ – “Huynh đưa Tương Thanh, bảo huynh ấy gọi người sao chép suốt đêm ra thêm vài bản, sau đó chuyển cho các nơi hướng đạo ở nơi này.”

“Được.” – Tư Đồ cất bức vẽ đi.

Sớm hôm sau, Tương Thanh quay trở về báo lại, rằng địa đồ sao chép cả đêm đã xong xuôi, những người hướng đạo ở địa phương đều đã có, hơn nữa cũng không hề biết đó là do Hắc Vân Bảo truyền ra ngoài.


Tư Đồ gật gù – “Còn về phần kia?”

“Tin tức hoàng thành sắp sửa đại loạn cũng đã lan truyền!” – Tương Thanh đáp – “Bây giờ khắp nẻo Thục Trung đều biết rằng “Hoàng Bán Tiên gieo được thiên cơ, hoàng đế sắp chết, ai vào được tẩm cung trước nhất tất được thiên hạ”.”

“Tốt!” – Tư Đồ gật đầu, hỏi sang Tiểu Hoàng – “Tiên Tiên, bước kế tiếp chúng ta làm gì?”

Tiểu Hoàng nghĩ một lát rồi bảo – “Đợi thôi…không quá hai ngày nữa chắc hẳn sẽ có phản ứng.”

Tư Đồ và Tương Thanh cùng liếc mắt nhìn nhau. Cả hai đều có chút nghi hoặc, nhưng cũng không hỏi han nhiều nữa. Quả nhiên, ngày thứ hai sau đó có tang huấn loan truyền, rằng hoàng đế đương triều đã bệnh nặng băng hà, hoàng thái tử vì quá đỗi bi thương nên ho ra máu tươi, đổ bệnh trầm trọng. Trong hoàng thành, tất cả đều là loạn lạc.

“Bang chủ!” – Chu lão gia tử hấp tấp chạy vào báo – “Quân doanh Tề Dịch có chuyển biến lớn. Phần lớn quân sĩ trong doanh trại của lão bắt đầu nhổ trại khởi hành, hướng đi là về phía kinh thành! Theo như ta trông thấy thì chí ít cũng đi hơn năm mươi vạn, hơn nữa Tề Dịch cũng đi theo cùng.”

Tư Đồ gật đầu nhìn sang Tiểu Hoàng – “Quả nhiên không sai, sau đó thì sao?”

Tiểu Hoàng tư lự rồi đáp – “Tề Dịch hẳn không hề xuất phát đến kinh thành, tin tức truyền ra chỉ là giả.”

“Vì sao?” – Tư Đồ không hiểu.

“Chúng ta ở gần, hoàng thành ở xa. Tề Dịch tiêu diệt chúng ta trước, sau đó mới tiến quân về hoàng thành thì ắt sẽ có thể thống nhất được thiên hạ không chút lo lắng…Nhưng nếu bỏ chuyện gần lấy chuyện xa, thì dù cho có đến hoàng thành trước để làm hoàng đế, chính sự chưa bình ổn lại bôn ba đường dài đến tiêu diệt chúng ta, như thế thật không hợp lý. Hơn nữa, xét theo thực lực mà nói, chúng ta ở đây mạnh hơn hẳn binh mã trong kinh thành. Với trí thông minh của Tề Dịch, ông ta tuyệt đối sẽ không đi làm chuyện ngu ngốc kia. Ông ta loan truyền tin tức ra ngoài, không ngoài việc muốn tin tức đã rối càng thêm rối mà thôi.”

“Ừ.” – Tư Đồ gật đầu – “Có đạo lý.”

“Trước hết chúng ta nên sắp xếp nhân mã của chúng ta.” – Tiểu Hoàng đứng lên kéo Tư Đồ ra ngoài – “Đợi người nhà của chúng ta bố trí xong rồi thì hẵng đi tìm các hào sĩ giang hồ kia!”

Tư Đồ bước theo phía sau, cười bảo – “Người một nhà với người khác nhà, ngươi đi phân biệt cho rõ ràng thế sao?”

“Phải thôi mà” – Tiểu Hoàng lườm Tư Đồ, nhỏ giọng thì thầm – “Người của huynh đương nhiên là người một nhà.”

Tư Đồ nghe thấy thế thì khoan khoái cả người. Hắn ở phía sau nhìn tấm lưng mảnh khảnh và cái mông tròn lẳn của Tiểu Hoàng, tính toán rằng phải ăn đậu hũ chỗ nào đây!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui