Hoàng Bán Tiên

Hoàng Bán Tiên mơ mơ màng màng bị Tư Đồ lôi lên xe ngựa. Khi màn xe vừa buông xuống, chỉ nghe bên ngoài Tương Thanh hô to một tiếng – “Khởi hành!”

Xe ngựa liền ngả nghiêng tiến lên quan đạo trùng điệp, rời khỏi Hắc Vân Bảo.

Hoàng Bán Tiên sửa sang tóc tai một chút, phát hiện trong cỗ xe ngựa rộng thênh thang chỉ có mỗi y và Tư Đồ, ở một bên có bày sẵn mấy quyển sách…Y ngẫm nghĩ một tí rồi nhặt lấy một quyển sách, cúi đầu đọc.

“Này!” – Tư Đồ ngồi sát vào bên cạnh y, tiện tay kéo tóc y một cái.

“Gì vậy~~~?” – Hoàng Bán Tiên ủy khuất kéo tóc mình trở lại…Nếu như cứ như vầy hoài thì không cần đến hai mươi tuổi y chắc chắn sẽ bị trọc đó.

“Đồ Mọt Sách nhà ngươi còn bình tĩnh thế được hử? Ngươi không hỏi ta mang ngươi đi đâu à?” – Tư Đồ cười có hơi chút âm hiểm – “Không sợ ta mang ngươi đi bán sao?”

Hoàng Bán Tiên giương mắt nhìn hắn rồi lại cúi đầu tiếp tục đọc sách.

Tư Đồ nổi giận nha. Tiểu hài tử này chẳng thú vị chút nào, cứ y như một khúc gỗ vậy ấy.

Hắn vươn tay cướp lấy sách trong tay y rồi bảo – “Biểu tình trên mặt ngươi không thể thay đổi một chút ư?” – Vừa nói vừa ném sách sang một bên, bắt đầu vân vê quai hàm của Hoàng Bán Tiên.

Mặt Hoàng Bán Tiên đau đến ứa nước mắt, đôi mắt long lanh nhìn chằm chằm quyển sách đang nằm trên sàn…Sách này là sách mới mà, sao lại làm nó bị nhăn chứ?…

Tư Đồ nương theo ánh mắt của y, thấy y vẫn đang nhìn chằm chằm quyển sách kia thì tức giận đến muốn vẹo mũi sang một bên, vươn tay túm lấy y – “Ta không tin ngươi không có bất kỳ phản ứng nào khác~~”

“Nha~~” – Hoàng Bán Tiên đột nhiên kêu lên hoảng hốt, trên mặt xuất hiện một tia đỏ ửng, đôi mắt phượng mở to trừng lên, sợ hãi nhìn Tư Đồ. Mới rồi Tư Đồ đã véo thắt lưng của y.

“Sao~~~?” – Tư Đồ nhướn mày, cười ranh mãnh – “Ngươi sợ nhột…?”

Vừa nghe thấy lời hắn, Hoàng Bán Tiên đã vội vàng lui lại phía sau, mặt mày khẩn trương nhìn trừng trừng Tư Đồ, nhỏ giọng nói – “Huynh…đừng làm loạn nữa.”

Tư Đồ chậm rãi mon men đến gần – “Để xem ngươi còn dám không để ta vào mắt không…” – Vừa nói vừa tóm lấy thắt lưng của Hoàng Bán Tiên.

“Nha~~~ đừng mà ~~~” – Hoàng Bán Tiên đáng thương bị Tư Đồ túm chặt lấy, ôm sát vào ngực, hung hăng cù mạnh~~~

Đúng lúc này Mộc Lăng tiến lên xe, xốc màn nhòm vào – “Ngươi đang làm gì đấy?!”

Tư Đồ bị y hỏi thì không tránh khỏi sửng sốt, vội buông lỏng tay. Hoàng Bán Tiên nhân cơ hội đào thoát, chạy đến núp sau lưng Mộc Lăng, chỉ ló mỗi cái đầu ra, lòng vẫn chưa nguôi hoảng sợ nhìn Tư Đồ.


“Họ Tư Đồ kia, ngươi có phải người không vậy, ngay cả tiểu hài tử cũng không buông tha sao?” – Mộc Lăng quay đầu nhìn Hoàng Bán Tiên đang trốn sau lưng mình. Nhìn thấy y phục trang không chỉnh tề, tóc tai rối loạn, cộng thêm mặt mày đỏ au, nước mắt lưng tròng…Mộc Lăng giận quá chỉ vào mặt Tư Đồ mà chửi ầm lên.

“Cái gì?” – Tư Đồ không hiểu ra làm sao – “Ngươi uống thuốc quá liều à? Nói hươu nói vượn cái gì hả?”

Mộc Lăng đẩy Hoàng Bán Tiên ra phía trước, hỏi – “Tiểu Hoàng, ngươi nói đi, tên súc sinh này vừa làm gì ngươi?”

Hoàng Bán Tiên hít sâu một hơi, khẽ cắn môi, cố thu hết can đảm nói – “Huynh…sau này không được giật tóc ta…cũng không cho cù làm ta nhột nữa.”

“…” – Mộc Lăng sửng sốt một lúc lâu mới hỏi lại – “Cù?”

“A~~~” – Tư Đồ cười gượng – “Bằng không thì ngươi nghĩ rằng ta có thể làm gì? Y như thế còn gầy hơn que củi, ta có thể chiếm tiện nghi gì đây hử? Hơn nữa, cho dù y có khuynh quốc khuynh thành nhưng nhìn cái thứ y cứ mang kè kè bên người thì lão tử đã ngấy tận cổ rồi.”

Mộc Lăng ném cho hắn một tia nhìn khinh bỉ rồi quay lại bảo Hoàng Bán Tiên – “Ngươi đừng để ý đến hắn. Sau này, dù cho hắn nói cái gì, ngươi cứ mắng hắn thúi lắm là được.”

Sau khi ngẩng đầu nhìn Mộc Lăng, Hoàng Bán Tiên lẳng lặng gật đầu.

“Ngươi dám gật đầu ư?” – Tư Đồ trừng mắt.

“Ngươi đừng có tự mãn quá sớm. Đợi đến được Hạc Minh Sơn thì ngươi còn phải trông cậy người ta xuất thủ giúp ngươi đấy.” – Mộc Lăng cúi người nhặt sách lên đặt vào tay Hoàng Bán Tiên, sau đó kéo y đến ngồi đối diện với Tư Đồ. Mộc Lăng xoay người trở ra ngoài, trước khi buông màn xe xuống còn ngoảnh lại cười với Tư Đồ – “Đến cả thần tiên cũng dám bắt nạt, cẩn thận trời phạt đó!” – Nói rồi nhảy khỏi xe, trèo lên ngựa.

Xe đi được nửa ngày, Tư Đồ thấy trong người bứt rứt không yên, bèn chạy ra ngoài cưỡi ngựa, chốc lát sau mới trở vào ngủ một giấc. Hoàng Bán Tiên cứ ngồi đối diện với hắn, ngoan ngoãn ôm lấy sách, ngoại trừ lật sách thì một chút cử động cũng không có.

Tư Đồ đánh một giấc xong, lẳng lặng quan sát Hoàng Bán Tiên trước mắt mình, rồi đột nhiên cất lời – “Lần này chúng ta đi Hạc Minh Sơn.”

Hoàng Bán Tiên khẽ hạ sách một chút, hai mắt ngước lên nhìn Tư Đồ, chờ hắn tiếp tục nói.

“Ngươi đã bao giờ nghe qua đệ nhất mỹ nữ vùng Thục Trung chưa?” – Tư Đồ duỗi thẳng một chân, đặt ngay bên cạnh chỗ ngồi của Hoàng Bán Tiên, mũi chân khẽ cọ cọ y.

Lắc đầu ~

“A… biết ngay là ngươi chưa từng nghe qua mà” – Tư Đồ nhún vai – “Nàng ta tên là Kim Khê Vân, là ái nữ độc nhất của trang chủ Hạc Minh Sơn Trang vùng Thục Trung. Nghe thiên hạ đồn rằng nàng mỹ mạo như thiên tiên, hơn nữa võ công cũng không tệ.” – Hắn tạm dừng một chút, nhìn về phía Hoàng Bán Tiên vẫn đang chuyên tâm nghe mình nói – “Lần này nàng mời mười hai lộ anh hùng hào kiệt đến, bảo là muốn kén chồng.”

Hoàng Bán Tiên gật đầu rồi cúi xuống đọc sách tiếp.

“Ta đã nói xong đâu!” – Tư Đồ đá nhẹ y – “Lần này người đến cầu thân không ít, ngươi có biết vì sao không?”


Hoàng Bán Tiên lại bị bắt phải dời mắt khỏi trang sách một lần nữa, khẽ nhìn Tư Đồ một chút rồi trong lòng thầm nói – “Tất cả mọi người đều giống huynh, vừa háo sắc vừa nhàn rỗi~~~”

“Đang nghĩ gì đấy hả?” – Tư Đồ ngồi sát vào, đưa tay túm tóc y.

Hoàng Bán Tiên đang muốn bỏ chạy sang phía đối diện, nhưng lại bị Tư Đồ hung hăng trừng mắt – “Ngươi dám chạy ta sẽ cù ngươi!!”

Thế là y đành cúi đầu đầy vẻ đáng thương, mắt chỉ biết nhìn tóc mình đang nằm trong tay đối phương.

“Trang chủ Hạc Minh Sơn Trang, cũng là thân phụ của Kim Khê Vân, Kim Hạc Minh, được xưng là thiên hạ đệ nhất phú hào!” – Hắn dùng ngón tay quấn lấy mấy lọn tóc của Hoàng Bán Tiên, vân vê qua lại – “Ai lấy Kim Khê Vân chẳng khác nào gom hết tài phú thiên hạ. Vậy nên lần này đến cầu thân, ngoại trừ người trong giang hồ còn có cả hoàng thân quốc thích lẫn các đại quan.”

Nói đến đây đã thấy bàn tay đang cầm sách của Hoàng Bán Tiên run lên một chút.

Tư Đồ vừa ý, cười nhẹ – “Nói cách khác, tên Thụy Vương cứ rắp tâm muốn bắt ngươi về cũng sẽ đến” – thấy trên mặt Hoàng Bán Tiên bắt đầu xuất hiện sự hoảng sợ, Tư Đồ tiếp tục nói – “Nghe bảo người cầu thân không phải hắn, mà là hắn giúp cho Nhị hoàng tử mà hắn phò trợ.”

“Huynh cần gì đi tranh chấp mấy chuyện thị phi này…Huynh có thiếu tiền đâu.” – Hoàng Bán Tiên nhỏ giọng nói.

“Ai nói ta vì tiền?!” – Tư Đồ bĩu môi khinh thường – “Ta đây là muốn đến xem Kim Khê Vân kia có phải xinh đẹp đúng như lời đồn đại hay không. Nếu đủ tư cách là thiên hạ đệ nhất đại mỹ nhân thì ta sẽ cưới nàng.”

“…” – Hoàng Bán Tiên nghĩ ngợi, miệng hơi mở ra, muốn nói gì đấy nhưng lại thôi, cuối cùng vẫn chẳng nói gì, chỉ cúi đầu đọc sách.

“Ngươi muốn nói cái gì?” – Tư Đồ giật nhẹ tóc y – “Nói!”

“Ta…ta cảm thấy…” – Hoàng Bán Tiên nhìn chằm chằm vào sách – “Có phải thiên hạ đệ nhất mỹ nữ hay gì ấy chẳng hề quan trọng, điểm cốt yếu là…huynh không phải thật lòng thích. Nếu đã thật lòng thích thì xinh đẹp hay không chả có gì là quan trọng cả.”

Tư Đồ nhìn y một lúc lâu rồi hỏi lại – “Nếu nàng ta không xinh đẹp thì ta cần gì phải thật lòng thích chứ?”

…Hoàng Bán Tiên trầm mặc một lúc lâu, thêm một lần nữa xác định rằng, tên này quả nhiên là…nông cạn! Thế là y bèn cúi đầu tiếp tục đọc sách.

“Này! Tiểu quỷ!” – Tư Đồ đột nhiên huých y – “Ngươi thích kiểu người thế nào? Ta thuận tiện sẽ giúp ngươi một tay.”

Hoàng Bán Tiên lắc đầu – “Trong ba năm này thì không thể.”

“Nói thế là sao?” – Tư Đồ cảm thấy khó hiểu – “Lần trước ngươi cũng nói thế, cái gì mà trong vòng ba năm không thể hồi hương, sao lại như thế?”


Hoàng Bán Tiên buông sách xuống một cách hiếm thấy, hướng mắt nhìn ra khoảng trời xanh trong bên ngoài bức màn xe, thản nhiên nói – “Ta chỉ còn sống không quá ba năm, nói không chừng còn có thể liên lụy đến người bên cạnh mình. Vậy nên ta không thể hồi hương…Nếu ta có thể sống qua hai mươi tuổi, vậy sẽ không còn vấn đề gì lớn nữa…Còn chuyện kết hôn đến lúc đó mới tính đi, hiện tại cứ thế này là tốt rồi.”

“Vì sao mà lại sống không quá ba năm?” – Tư Đồ kinh ngạc – “Ngươi có bệnh ư? Hay là bị trúng độc? Đừng nhìn tiểu tử Mộc Lăng như một kẻ lắm bệnh, kỳ thực hắn rất xứng đáng với hai chữ thần y. Hắn ngoại trừ chính mình ra thì ai cũng có thể chữa khỏi, ngay cả người chết cũng có thể hồi sinh. Ngươi để hắn xem thử đi.”

“Không phải là chuyện bệnh tật…” – Hoàng Bán Tiên vội vàng xua tay – “Chuyện này…không liên quan gì. Gia đình mọi người đều đã không còn. Nói cách khác, trong ba năm này, chỉ cần không có người nào thích ta, ta cũng không thích bất kỳ ai, vậy thì cho dù thật sự đột nhiên chết đi cũng sẽ không có ai thương tâm, chính mình cũng không thương tâm. Vậy nên, đừng lo lắng.”

…Tư Đồ không nói gì, chỉ nhìn y một lúc lâu, rồi đột nhiên tóm lấy vai y mà lắc lắc – “Mọt Sách, ngươi được bao nhiêu tuổi đời chứ hả? Cứ từ từ khám phá hồng trần, thấu triệt sự đời huyền ảo đi. Đừng sa sút tinh thần như thế. Đợi khi nào đến thị trấn, ta sẽ dẫn ngươi đi tìm trò vui, cho ngươi được biết nơi phồn hoa đô hội này có biết bao điều kỳ diệu. Nhìn ngươi thế này hẳn vẫn còn non nớt chứ nhỉ? Ha hả~~ Gia gia ta dẫn ngươi đi khai trai…”

“Nha a ~~~” – Trong xe ngựa lại truyền ra tiếng “kêu thảm thiết” của Hoàng Bán Tiên cùng tiếng cười “*** ô” của Tư Đồ…

Mộc Lăng và Tương Thanh ở bên ngoài xe liên tục lắc đầu, trong lòng thầm than – “Tiểu hài tử đáng thương…rơi vào tay ác lang mất rồi!”

Mãi đến khi mặt trời xuống núi thì xe mới vào đến một thị trấn lớn. Ngọn Hạc Minh Sơn hùng vỹ đứng ở thành tây, từ xa đã thấy một tòa Hạc Minh Sơn Trang to lớn hoa lệ trên đỉnh núi.

Xe ngựa của nhóm người Tư Đồ không dừng lại trong thành, mà trực tiếp tiến lên Hạc Minh Sơn.

Kim Khê Vân tổng cộng phát ra mười thiếp mời, cho nên lần này đến cầu thân có cả thảy mười người. Có thể nói mười người này hiện thời đều là những vị thanh niên tuấn kiệt đứng hạng nhất nhì trong thiên hạ, địa vị không giống người thường. Kim Hạc Minh mang họ an bài tại biệt viện của Hạc Minh Sơn Trang, vị trí vừa vặn ở ngay giữa sườn núi Hạc Minh.

Nhân mã của Tư Đồ vừa dừng lại ở cửa biệt viện, từ phía sơn đạo đối diện cũng có một đội mã xa đi đến, dừng ngay trước mặt nhóm người của Tư Đồ.

Đi đầu đội nhân mã là một nam tử mặc thanh sam cẩm bào, niên kỷ không quá ba mươi, bộ dạng sắc bén, không chỗ nào không lộ vẻ uy nghiêm.

Hắn xuống ngựa, nhìn thấy Tư Đồ cũng đang từ mã xa bước ra liền mỉm cười, sau đó khẽ phất tay.

Các thủ hạ phía sau nhất tề xuống ngựa, tiến đến trước mã xa quỳ xuống. Màn xe được nhấc lên, một lão thái giám bạc đầu đỡ một thiếu niên tầm hai mươi tuổi, thần tiền sắc diện có vẻ ốm yếu xuống xe.

Tư Đồ trong lòng cười thầm. Hóa ra đây chính là Nhị hoàng tử Thần Quý, ái tử duy nhất của đương kim hoàng đế. Quả nhiên bệnh tình rất nguy kịch. Trông Thần Quý mặt mày tái mét, thở không ra hơi, dáng người lòm khòm, đi hai bước đã phải dừng lại thở hồng hộc…Thế này cũng có thể sống quá nửa năm sao?

Nghe nói đương kim hoàng thượng cũng là một kẻ lắm bệnh, mỗi ngày ở thâm cung lê lết chút hơi tàn.

Giang sơn này, đối nội toàn bộ dựa vào hoàng đệ Thụy Vương Viên Cảnh, đối ngoại dựa vào thê cữu9 Tề Dịch chống đỡ…Người trong thiên hạ đều bảo, đến khi đương kim hoàng đế băng hà, Thụy Vương và Tề Dịch ắt phải nổi một trận can qua, hiện giờ song phương đều đang tích cực trù bị. Còn về phần Nhị hoàng tử Thần Quý…chỉ là một con rối mà thôi.

Hai đạo nhân mã vừa đến thì đại môn của biệt viện đã mở rộng, Kim Hạc Minh vốn chờ đã lâu liền dẫn người ra đón tiếp.

Kim Hạc Minh trông qua chỉ ngoài bốn mươi, tràn trề sinh lực, trên gương mặt rạng rỡ ý cười.

Tư Đồ đánh giá ông ta một lượt, nghĩ bụng – “Cáo già!”

Đợi cho mọi người hành lễ xong, Kim Hạc Minh dự định nghênh đón thì thấy Tư Đồ quay trở lại nhấc màn xe, đưa tay vào bên trong, tựa hồ như muốn đỡ người nào bước xuống. Tất cả mọi người đều hướng mắt vào xe, trong lòng tò mò chẳng biết là vị nào danh chấn giang hồ khiến cho Tư Đồ bang chủ phải lưu tâm…


Hoàng Bán Tiên ở trong xe cảm thấy có gì đó không ổn, trong lòng cũng sáng tỏ đây là Tư Đồ cố ý mang y đến để khoe khoang. Thế này chẳng phải là hại chết y ư…Đang lúc do dự thì đã thấy ánh mắt Tư Đồ sắc lẻm ánh lên, nhưng trên mặt vẫn mang nét cười, nhẹ nhàng nhưng cũng rất rắn rỏi, thốt ra một chữ – “Xuống!”

Hoàng Bán Tiên bất đắc dĩ đành đưa tay cho hắn, bị kéo ra ngoài một phen.

Mọi người nhìn thấy một bàn tay vươn đến phía trước, trắng nõn gầy yếu – không giống tay nữ nhân, nhưng nếu so với nam nhân thì vẫn nhỏ hơn, chẳng lẽ là một thiếu niên…

Quả nhiên, chỉ thấy người Tư đồ dắt đến là một bạch y thiếu niên gầy gò.

Thiếu niên này thoạt nhìn chỉ tầm mười sáu mười bảy tuổi, tướng mạo thanh tú. Tuy rằng không cầm quạt hay chít khăn trên đầu nhưng vẫn toát lên khí chất tiên phong đạo cốt. Ai nấy đều ngây ngẩn cả ra, chẳng biết từ khi nào trên giang hồ có một người như thế, hay là một thân thích nào đó của Tư Đồ?

Lúc này chợt nghe Thụy Vương cười nhẹ một tiếng – “Hóa ra là Hoàng tiểu tiên sinh. Tiên sinh lần trước không từ mà biệt, khiến cho tiểu vương tìm kiếm thật vất vả đó!”

Hoàng Bán Tiên không dám ngẩng đầu nhìn Thụy Vương. Nam nhân này y đã từng gặp qua một lần, khi ấy là bị hắn thúc ép phải đảm đương trọng trách, vất vả biết bao nhiêu mới có thể thoát thân…Thật chẳng hiểu hắn trăm phương nhìn kế cố bắt lấy mình là vì lý do gì nữa. Tuy rằng không hề nói chuyện với nhau quá vài câu, nhưng cảm giác hắn mang đến cho y như thể loài rắn, âm trầm lạnh lẽo. Mỗi lần đối diện với hắn thì toàn thân không thể nào tự nhiên được.

“À…Vị tiểu tiên sinh này có phải…” – Kim Hạc Minh thấy cả Tư Đồ lẫn Thụy Vương đối với thiếu niên này đều cư xử lễ độ trọng trị thì không khỏi tò mò về thân phận của y.

“Kim lão gia tuy chưa từng gặp qua, bất quá chắc hẳn đã từng nghe nói đến rồi.” – Tư Đồ cười vang bảo – “Vị này chính là thần tiên sống có thể phá thiên kiếp, động tiên cơ – Hoàng Bán Tiên.”

Chú thích

1 : Dương thai mộ vũ : Nguyên văn Hán Việt đọc là “Dương thai mộ vũ”, kỳ thật nếu dịch ra âm Việt là “Dương đài mộ vũ”. Nếu xét trên nghĩa đen thì có nghĩa là ban công, sân thượng, ở đây có thể hiểu là một mỏm đá nhô ra bên sườn núi, tạo hình thành một lan can tự nhiên. Còn mộ vũ là mưa rơi lúc hoàng hôn. Vậy có thể hiểu cụm “Dương thai mộ vũ” là cảnh mưa chiều tòa dương đài của Vu Sơn.

2: Vu Hạp : là một trong ba thung lũng sông Trường Giang, hai thung lũng còn lại là Hoắc Đường Hạp và Tây Lăng Hạp, thường được gọi chung là Trường Giang Tam Hạp. Thung lũng Tam Hạp bắt đầu từ thành Bạch Đế, huyện Bổng Tiết ở tỉnh Tứ Xuyên, xuôi dòng đi qua các huyện Nam Tân Quan, Khoa Bổng Tiết, Vu Sơn, Ba Đông Tỉ và Nghi Xương, kéo dài khoảng 200km.

3: Vu Sơn : là một huyện núi nằm ở Đông Bắc thành phố Trùng Khánh. Theo ranh giới hành chính của Trung Quốc ngày nay thì tỉnh Tứ Xuyên và thành phố Trùng Khánh nằm giáp nhau. Vu Sơn Thập Nhị Phong là mười hai đỉnh núi của vùng này.

4: Nhất nhập hầu môn thâm tự hải: Cửa quan vừa vào sâu như biển, ý nói vướng vào quan trường sẽ không còn lối thoát.

5: Nguyệt ly vu tất : đây là một hiện tượng thiên văn. Theo Tây Hán thư thì nếu trăng đi nửa đường mà đổi sang hướng Đông Bắc, nhập vào sao Ky thì trời sẽ nổi gió to. Còn nếu trăng đi nửa đường mà đổi sang hướng Tây, nhập vào sao Tất thì trời ắt mưa to.

Sao Ky, sao Tất là những ngôi sao nằm trong Nhị thập bát tú.

6: Tam tinh nhập hộ: Ba ngôi sao vào cửa nhà, có chú giải bảo rằng là Phúc – Lộc – Thọ vào nhà, cầu mong điều lành cho gia chủ. Cũng có nghĩa bảo rằng là duyện duyên phận thành đôi. Rõ nghĩa hơn xin xem chú thích bên dưới.

7: Đây chính là bài Trù Mâu – Đường Phong thứ 5 – trong Kinh Thi. Đại ý bài thơ này là ý nói chuyện cầu mong duyên lành của những người lao động: Khi làm ruộng thì trông sao để mong đôi lứa gặp gỡ. “Tam tinh tại hộ” mang ý nghĩa nhân duyên sắp đến là như thế.

Tham khảo thêm ở đây http://.wattpad.com/235782?p=21

8: Bạch Đế thành : Như đã từng nói, Bạch Đế thành thuộc về tỉnh Tứ Xuyên, là nơi khởi nguồn của Trường Giang Tam Hạp. Nói rộng hơn về chữ Thục Trung, ở vào độ thế kỷ thứ 15 trước Công nguyên (sau thời nhà Thương vài năm) thì đây là vùng của Thục Quốc (nay là Thành Đô, tỉnh Tứ Xuyên) và Ba Quốc (nay là thành phố Trùng Khánh). Về sau, hai tiểu quốc cổ này bị nhà Tần diệt, nhập lại làm một vùng trung tâm kinh tế, văn hóa tại sông Dương Tử. Sự tồn tại của những tiểu quốc này mãi đến năm 1986 mới bắt đầu được các nhà khảo cổ khai quật và biết đến. Ngoài ra, vùng đất này cũng thuộc về quyền quản hạt của nhà Tây Thục thời Tam quốc.

9: Thê cữu: Anh vợ, em vợ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui