– Sư đồ ký –
Tháng tám hương hoa quế[1] ngập tràn. Trước đó không lâu, chẳng biết Mộc Lăng từ đâu tìm thấy một lượng lớn hạt giống hoa quế, mang về gieo trồng xung quanh Hắc Vân Bảo. Thế nên chưa đến tháng tám thì hương hoa đã tỏa ngát, khiến cho chúng huynh đệ Hắc Vân Bảo cứ như đắm mình giữa chốn hương thơm, tâm tình cũng theo đó mà thư thái.
Tiểu Hoàng mấy hôm trước nhiễm phong hàn sinh cảm mạo, được Mộc Lăng kê đơn bắt uống thuốc và nghỉ ngơi nay đã khỏe lại, chỉ còn hơi hắt hơi sổ mũi thôi. Vì thế mà cái mũi y trở nên ửng đỏ, có khi còn nghẹt nghẹt nên giọng nói không như lúc thường mấy. Tư Đồ thấy giọng tiểu hài tử biến thành ồm ồm thì hí hửng lắm, cứ tò tò theo sau nhái giọng trêu ghẹo, cuối cùng Tiểu Hoàng giận không thèm nói chuyện nữa.
Tư Đồ vội bưng một đĩa bánh quế hoa đến bên Tiểu Hoàng, cười hì hì bảo – “Tiên Tiên, bánh quế hoa này.”
Tiểu Hoàng liếc mắt nhìn hắn, mũi khụt khà khụt khịt mãi vẫn chẳng thông, thật khổ sở vô cùng.
“Hít hương giấm chua thì sẽ đỡ ngay.” – Tư Đồ bật cười – “Ta đi nấu một nồi giấm nhỏ cho ngươi được không?”
Tiểu Hoàng ngẫm nghĩ rồi gật đầu, thế là Tư Đồ hí hửng bỏ chạy đến nhà bếp.
Tiểu Hoàng chẳng có việc gì làm bèn tiếp tục đọc sách. Nhưng đột nhiên y nghe phía trên đầu mình có tiếng động lạ, nghe kỹ hơn thì thấy đó là tiếng người nói, mà càng lúc càng rõ nữa. Tiểu Hoàng ngẩng mặt lên, vừa hay chạm phải một bóng người từ trên trời rơi xuống, miệng la bài hãi – “Ái da da…”
Tiểu Hoàng hoảng hốt nhảy dựng lên, lui lại phía sau mấy bước, thế là người ấy ngã lộn nhào, mặt đập thẳng xuống nền đất.
“Ái da da…” – Người nọ kêu rên thảm thiết, cơ thể lại im lìm bất động trên sàn.
Tiểu Hoàng kinh hãi ngẩng lên nhìn phía trên đầu, sao ở đâu ra người rơi xuống thế này?
Y lại nhìn người nọ mà chẳng thấy người ấy cử động gì. Tiểu Hoàng tiến đến chọc nhẹ lên người kẻ ấy, mềm mềm, lại chọc chọc…nhưng sao vẫn im lìm thế.
“Này!” – Tiểu Hoàng lại lay lay khiến người kia lật ngửa thân thể lên, ra là một ông lão.
“Lão gia gia.” – Tiểu Hoàng nhẹ nhàng chạm vào vai ông ta, thấy chẳng có phản ứng gì thì nôn nóng lắm, lòng tự nhủ ngã từ trên cao xuống thế này liệu có chết không? Thế là y vươn tay muốn xem thử hô hấp của ông ta có còn không. Bất thình lình, ông ta mở mắt ra.
“Nha…” – Tiểu Hoàng sợ hãi kêu lên rồi lùi về phía sau.
“Ui chao ơi~~~” – ông lão ấy vừa xoa xoa thắt lưng vừa quay lại, thấy đúng ngay Tiểu Hoàng.
Tiểu Hoàng có hơi hoảng hốt, hai người nhìn nhau chằm chằm, lão nhân nheo mắt xem xét y, sau đó sờ cằm khen – “Đúng là rất đáng yêu.”
Tiểu Hoàng quay trái quay phải, cảm thấy lạ lùng vô cùng. Mấy người ám vệ đâu mất cả rồi, sao chẳng có lấy một ai thế này?
“Đều bị lão phu điểm huyệt cả rồi.” – lão nhân tựa như hiểu được suy nghĩ của Tiểu Hoàng liền bật cười hăng hắc, nâng tay vỗ một cái, lập tức bốn người ám vệ ngã xuống từ tứ phía, ai cũng bị điểm huyệt, muốn động đậy cũng không nổi.
“Thế này…” – Tiểu Hoàng sợ hãi kêu lên. Người gì thế này, công phu cao vậy sao?
“Ha ha ha…” – lão nhân xoa tay đứng dậy, ngó nghiêng Tiểu Hoàng rồi tấm tắc khen – “Đứa bé này sao trưởng thành rồi mà vẫn nhỏ xíu thế này, chả trách sao lại đáng yêu.”
Tiểu Hoàng cầm chặt sách trong tay, lui thêm vài bước. Lão nhân này thoạt trông không phải người xấu, nhưng vì sao ông ta lại điểm huyệt các ám vệ, hơn nữa còn có cảm giác ông ta là một tên háo sắc.
Lão nhân ấy áp sát đến bên Tiểu Hoàng, cười hì hì bảo – “Ngươi là Hoàng Bán Tiên đúng không?”
Tiểu Hoàng tuy hơi giật mình nhưng vẫn gật đầu.
Lão nhân xoa đầu y – “Một đứa trẻ đáng yêu thế này, theo Tư Đồ đúng là phí của giời, chi bằng theo lão phu đi.”
Tiểu Hoàng choáng váng, căng thẳng nhìn ông ta, chẳng ngờ ông ta sấn thêm một bước, túm lấy tay y – “Nào, cho ta hôn một cái.”
“Á!” – Tiểu Hoàng kinh hãi hét lên, vung tay đập luôn quyển sách vào mặt ông ta rồi xoay người bỏ chạy, và đụng ngay phải Tư Đồ đang cầm theo nồi giấm nhỏ đi vào.
“Tiên Tiên?” – Tư Đồ giật mình khi thấy Tiên Tiên bổ nhào vào lòng mình.
“Tư Đồ, có một lão già háo sắc.” – Tiểu Hoàng chỉ về phía sau. Tư Đồ ngước lên nhìn, thấy có một lão nhân ngông nghênh đứng giữa đình nhướng mày với mình.
“Lão già chết tiệt, sao lão lại đến đây?” – Tư Đồ vừa thấy thì hai đường chân mày đã dựng thẳng lên. Hắn sực nhớ mới nãy Tiểu Hoàng gọi lão là lão già háo sắc bèn túm lấy tay y – “Lão ta đã làm gì ngươi?”
Tiểu Hoàng đỏ mặt kề sát tai Tư Đồ kể lại – À ừ…
Tư Đồ nghe xong liền bốc hỏa, định vung tay ném nồi, nhưng nghĩ rồi lại thôi, bèn giao lại cho Tiểu Hoàng, còn mình thì tức tối nhào về phía trước.
Lão nhân kia thấy Tư Đồ xông đến bèn co giò bỏ chạy, miệng hét toáng lên – “Tiểu Hoàng Hoàng, lão phu tốt hơn thằng oắt Tư Đồ này những một vạn lần, ngươi theo ta đi.”
“Lão già thối tha.” – Tư Đồ giận dữ đuổi ông ta chạy giáp vòng sân.
“Ha ha.” – lão nhân vừa chạy vừa cười, tranh thủ lạng đến sát bên Tiểu Hoàng, vươn tay sờ cằm y một cái – “Cha chả, mềm quá đi.”
“Lão quỷ già chết bầm.” – Tư Đồ phóng một cước đạp vỡ luôn chiếc ghế đá, tiếp tục đuổi theo lão ta, đánh nhau loạn xà ngầu cả lên. Tiểu Hoàng càng nhìn càng hãi bởi công phu lão ta tốt đến mức đánh ngang tay được với Tư Đồ. Đúng lúc này thì tiếng ồn ào đã đánh động đến người bên ngoài. Mộc Lăng đang làm bánh quế hoa[2] với Tứ Nương và Tiểu Hân, nghe thấy liền xách theo cây cán bột ào đến xem – “Tiểu Hoàng, có chuyện gì thế?”
Tiểu Hoàng ngoảnh lại thấy là Mộc Lăng bèn kể ngay – “Có một lão già quái đản xuất hiện, bây giờ đang đánh nhau với Tư Đồ.”
Mộc Lăng vừa đưa mắt nhìn đã hít sâu một hơi, lớn giọng hét vang – “Lão già thối tha!”
Lão nhân đánh với Tư Đồ đã có phần chật vật, đang còn phải tránh trái tránh phải, nay thấy Mộc Lăng xuất hiện liền thét đáp lại – “A, không phải là Tiểu Lăng Tử sao? Ngươi xem đi, Tư Đồ dám khi sư diệt tổ này.”
“Có mà lão đáng chết ấy.” – Mộc Lăng xắn tay áo lên, vung cây cán bột xông vào hỗ trợ Tư Đồ.
“Á trời ơi!” – ông ta đối phó với mỗi Tư Đồ đã muốn đứt hơi, thấy cả Mộc Lăng cũng tham chiến đành nhanh chân bỏ chạy, sau cùng bị đuổi đến không còn đường thoát bèn kêu cứu Tiểu Hoàng – “Cứu mạng với! Mấy tên nghịch đồ dám đánh sư phụ.”
Tiểu Hoàng chớp chớp mắt, quay sang nhìn Vân Tứ Nương khó hiểu – “Sư phụ?”
Tứ Nương mỉm cười đáp – “Ông ta là Hạc Lai Tịch, cũng là sư phụ của bang chủ và nhị đương gia.”
“Á!” – Tiểu Hoàng kinh ngạc – “Sư phụ…sao hai người họ lại đánh sư phụ mình thế? Không được đâu.”
“Lần nào cũng thế.” – Tứ Nương nháy mắt với Tiểu Hoàng – “Thầy trò bọn họ cứ hễ gặp nhau là lại động tay động chân. Nghe bảo trước đây bang chủ và Mộc Lăng bị ông ta khi dễ nhiều lắm, nên bây giờ phải trả đũa.”
“À…” – Tiểu Hoàng gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Ngẫm lại thì trước đây có nghe nói về sư phụ của Tư Đồ và Mộc Lăng, ra chính là ông già háo sắc này.
Cuối cùng, Hạc Lai Tịch trốn được ra phía sau Tiểu Hoàng – “Tiểu Hoàng Hoàng, mau quản thúc tướng công của ngươi đi.”
Tiểu Hoàng đỏ mặt. Vốn y đang muốn bảo Tư Đồ dừng tay, nhưng nghe ông ta ăn nói bậy bạ thế liền do dự. Nếu bây giờ mà can gián thì khác nào thừa nhận Tư Đồ chính là tướng công của mình đâu. Mất mặt lắm!
Lão nhân thấy gương mặt đỏ ửng của Tiểu Hoàng rất đáng yêu bèn thò tay véo mông y một cái.
“Nha!~~” – Tiểu Hoàng thét lên khiếp đảm, Tư Đồ cũng nhanh chân nhào đến, nhưng Hạc Lai Tịch còn nhanh hơn, vội vàng bỏ chạy, vừa chạy vừa kêu gào – “Ha ha, thằng bé này quá sức dễ thương, ngươi đúng là sướng, Tư Đồ ạ.” – nói xong liền biến mất như một cơn gió.
Mộc Lăng ngồi bệt xuống bậc tam cấp thở dốc, miệng lẩm bẩm mắng – “Đồ lão già chết toi.”
Tư Đồ bước đến cạnh Tiểu Hoàng, bực dọc xoa mông y một hồi – “Để cho lão già đó chiếm lợi ích rồi.”
Tiểu Hoàng càng đỏ mặt hơn, nhấc chân đạp Tư Đồ một cái – “Hứ!” – nhưng rồi y đột nhiên chớp mắt mấy cái – “Mũi không nghẹt cứng nữa.”
“Phải, giọng nói cũng không khàn nữa.” – Tư Đồ cũng thấy lạ, bèn đón lấy nồi giấm chua kia – “Có tác dụng nhanh vậy sao?”
Tiểu Hoàng lắc đầu – “Nhưng ta đâu đã hít.”
“Sao lại thế được?” – Tư Đồ nhìn sang Mộc Lăng, Mộc Lăng liền bước đến bắt mạch cho Tiểu Hoàng, sau đó nở nụ cười – “Vừa rồi có phải ngươi ngửi thấy hương dược liệu không?”
Tiểu Hoàng nhớ lại và gật đầu, thật sự lúc Hạc Lai Tịch đến gần thì y có nghe thấy hương dược liệu.
“Lão già đó có của báu.” – Mộc Lăng bật cười – “Ta phải cướp về nấu canh cho Tiểu Hoàng dùng.” – nói rồi liền co giò chạy mất.
Tư Đồ kéo Tiểu Hoàng vào nhà dặn dò – “Lão già kia háo sắc lắm, về sau ngươi phải cẩn thận.”
“Ta chưa từng nghe huynh nói về sư phụ.” – Tiểu Hoàng tò mò – “Sao ta cảm thấy có gì đó là lạ.”
Tư Đồ ôm Tiểu Hoàng vào lòng, đưa giấm chua cho y hít – “Lão già đó trước đây đã bắt nạt ta và Đầu Gỗ không ít chuyện.”
“Ông ấy bắt nạt các huynh thế nào?” – Tiểu Hoàng cảm tháy rất hứng thú bèn nhích sát vào người Tư Đồ – “Có thể dạy ra huynh và Mộc Lăng thế này thì ông ấy giỏi thật.”
“Giỏi cái rắm thối ấy, tất cả đều do tự chúng ta có sinh mệnh mạnh mẽ, bằng không cũng sớm đi gặp Diêm vương rồi.” – Tư Đồ tức tối bảo.
“Kể cho ta nghe với.” – Tiểu Hoàng túm lấy ống tay áo Tư Đồ – “Kể chuyện trước đây của huynh ấy.”
“Có gì hay ho đâu mà kể.” – hiếm khi thấy Tư Đồ lúng túng như thế – “Chuyện đã qua lâu rồi.”
“Huynh nói đi mà.” – Tiểu Hoàng lại túm tay áo Tư Đồ, đôi mắt sáng rực lên nhìn hắn đầy chờ mong. Thế là Tư Đồ không thoái thác được nữa – “Vậy thì phải kể từ lúc còn nhỏ.”
“Ừm!” – Tiểu Hoàng tựa vào Tư Đồ, im lặng lắng nghe.
“Khi ta còn rất nhỏ thì cả nhà bị sung quân đến biên cương, sau lại bị bọn buôn người bắt đi, nhốt với một đám hài tử khác, chờ đến khi bán cho nhà giàu làm nô lệ. Mộc Lăng là đứa ốm yếu nhất trong cả bọn. Lúc ấy thức ăn có được đều là phải tranh cướp, tên tiểu tử ấy dù gầy yếu nhưng cũng ngang ngạnh, tranh giành không nể tình gì, nhưng vì quá yếu nên không sao đánh thắng nổi, lúc nào cũng đói meo.”
“Thật đáng thương.” – Tiểu Hoàng thương cảm thốt lên. Nhìn Mộc Lăng bây giờ lúc nào cũng hi hi ha ha cười, nào có ai nghĩ trước đây đã từng có số phận như thế.
“Ta cũng đáng thương nè.” – Tư Đồ vươn tay véo cằm Tiểu Hoàng – “Dù bản thân thường xuyên chịu đói, nhưng hễ có thức ăn thì y đều nhín ra một phần cho chó con, mèo con gì đấy. Ta thấy tính tình y không tồi, nên từ đó cứ mỗi lần cướp đều là hai phần, chia cho y một phần.”
“Huynh tốt quá.” – Tiểu Hoàng dụi dụi trong lòng Tư Đồ – “Ta biết huynh là người tốt nhất trên đời mà.”
“Thời đấy có một số tên nhà giàu biến thái, tên tiểu tử Mộc Lăng trông cũng thanh tú dễ nhìn, thế là có một kẻ mua hai chúng ta, ta thì để làm việc, còn Mộc Lăng thì để hầu hạ hắn.”
“A?!!” – Tiểu Hoàng giật nảy người – “Thế hắn có đạt thành ý nguyện không?”
“Làm sao mà được chứ.” – Tư Đồ nhếch mép tỏ ra khinh bỉ – “Ta và tên Đầu Gỗ hợp lực lại làm thịt kẻ đó rồi.”
“Các huynh…khi ấy các huynh bao nhiêu tuổi?” – Tiểu Hoàng hỏi tiếp.
“Độ chừng tám, chín tuổi gì ấy.” – Tư Đồ nhướn mày – “Ta lên tám, lên chín đã giết người rồi.”
Tiểu Hoàng vỗ nhẹ lên tay hắn an ủi – “Loại người ấy đáng chết.”
“A…” – Tư Đồ mỉm cười – “Hiếm khi thấy ngươi ngoan ngoãn thế này.”
“Sau đó thì sao?” – Tiểu Hoàng giục Tư Đồ kể tiếp.
“Chúng ta đều là những kẻ có chữ ‘sinh’ trên người[3], giết người mua mình chính là tử tội, bởi thế ta và Đầu Gỗ liều mạng bỏ chạy, cuối cùng thoát được vào rừng.”
“Rừng?” – Tiểu Hoàng lại giật mình.
“Chúng ta ẩn thân trong rừng một thời gian, cái ăn không thành vấn đề, có thể bắt cá bẫy thỏ, sống rất thoải mái, có điều Đầu Gỗ lại mắc bệnh nặng.” – Tư Đồ kể – “Khi ấy chúng ta không ra ngoài được, cũng không tiền mời đại phu, chỉ biết trơ mắt nhìn y ngày một cận kề cái chết.”
Tư Đồ nói xong liền thấy hai mắt Tiểu Hoàng rưng rưng thì không khỏi cảm thấy buồn cười – “Ngươi khóc cái gì? Chả phải hiện giờ y vẫn đang sống sờ sờ sao?”
“Ừm!” – Tiểu Hoàng gật đầu – “May mà huynh ấy không sao.”
“Ta cũng đáng tội nghiệp đây, mới tám chín tuổi đầu đã phải chăm sóc y.” – Tư Đồ tiếp tục véo Tiểu Hoàng, y bèn túm tay hắn lại, giục – “Rồi sao nữa, huynh mau kể tiếp đi.”
“Có một hôm ta đi săn thú, gặp được một lão già điên.” – Tư Đồ bĩu môi – “Lão chính là Hạc Lai Tịch, và lão cứ nằng nặc đòi nhận ta làm đồ đệ.”
“Có lẽ vì ông ấy cảm thấy huynh là kỳ tài luyện võ.” – Tiểu Hoàng cười.
“Nếu không phải vì giúp Đầu Gỗ chữa bệnh thì ta mong mình có thể sống cả đời trong núi, vô ưu vô lo thật tốt.” – Tư Đồ thản nhiên nói – “Nhưng Đầu Gỗ bệnh nặng quá, nếu không chữa trị thì sẽ mất mạng, nên ta ép lão già kia nhận cả hai chúng ta làm đồ đệ.”
“Sau đó ông ấy cứu Mộc Lăng ư?” – Tiểu Hoàng vỗ ngực – “Nguy hiểm quá.”
Tư Đồ cả giận, ra sức véo mặt Tiểu Hoàng – “Tiểu hài tử đáng ghét, nhân vật chính là ta đây.”
Tiểu Hoàng mỉm cười – “Nhưng sao các huynh lại hung dữ với ông ấy đến thế?”
“Tại ngươi không biết lão dùng cách nào để dạy chúng ta đấy.” – Tư Đồ nổi giận – “Chúng ta sống chung với nhau xảy ra nhiều chuyện bực dọc khong thể tả. Đời lão chỉ trông mong có được một đứa đồ đệ như ta để kế thừa công phu của lão, nhưng ta thì không muốn, thế là cứ xem lão như một tấm gương sáng trong hai mươi bốn vị sư phụ có hiếu để sai bảo[4].”
“Sao lại như thế?” – Tiểu Hoàng không hiểu.
“Lão mang Đầu Gỗ về mà lòng không cam, tìm đại một đại phu chữa trị, bảo chữa không hết thì thây kệ.” – Tư Đồ vẫn chưa hết giận – “May mắn sao Đầu Gỗ xem xong cả một phòng sách về y dược thì tự cứu được chính mình.”
Tiểu Hoàng cười – “Thế cũng xem như chó ngáp phải ruồi rồi.”
“Ta lúc thường không hề muốn nhìn thấy mặt lão, nhưng cứ đến lúc luyện công thì lão lại hành hạ ta, nào là ném ta vào bầy sói, quẳng ta xuống vách đá hoặc dìm ta vào nước biển. Lão tử ta sống bây nhiêu đó năm chưa từng chịu đựng nhiều đến thế.”
“Chả trách sao công phu của huynh tốt như thế.” – Tiểu Hoàng cười nhẹ – “Xem như cũng không mấy tệ…”
Tư Đồ gật đầu, sau đó thẫn thờ nhìn ra phía cửa sổ – “Thật ra lão cũng chẳng gây nên tội tình gì mấy với ta, người lão nợ chính là Đầu Gỗ.”
“Ông ấy nợ Mộc Lăng điều gì?” – Tiểu Hoàng tò mò.
“Một mạng người.” – Tư Đồ bâng quơ nói thế rồi chuyển đề tài – “Ngươi nhớ lần sau chớ có đến gần lão. Đấy là một lão già háo sắc, sở thích khoái khẩu là mấy tiểu hài tử dễ thương như ngươi ấy, lại còn thích cướp những gì thuộc về ta nữa.”
Tiểu Hoàng gật đầu. Tư Đồ chợt bảo mình còn việc phải làm, dặn Tiểu Hoàng nếu có chuyện gì phải kêu to lên, Mộc Lăng ở ngay sát bên, nếu lão già đó dám đến sẽ đập cho một trận.
Tiểu Hoàng cười tiễn Tư Đồ đi rồi mới quay về phòng, vừa cầm sách lên thì cửa hé mở, gương mặt của Hạc Lai Tịch lại xuất hiện.
“Ha ha.” – Hạc Lai Tịch cười với y.
Tiểu Hoàng buông sách xuống, nhỏ giọng gọi – “Sư phụ.”
“Ngoan lắm!” – Hạc Lai Tịch bước đến ngồi bên bàn. Tiểu Hoàng châm trà cho lão, lão nhân bưng chén hớp một ngụm rồi bảo với tiểu hài tử – “Hai thằng nhãi ranh kia chưa bao giờ rót nổi cho lão phu một chén trà.”
Tiểu Hoàng mỉm cười mà lòng cảm thấy kỳ lạ vô cùng. Tư Đồ tính tình cổ quái không nói làm gì, nhưng Mộc Lăng là người thấu tình đạt lý, có lý nào lại không biết hiếu kính sư phụ mình. Hơn nữa mới nãy Tư Đồ nói Hạc Lai Tịch nợ Mộc Lăng một mạng người là ý gì?
“Phải rồi.” – Hạc Lai Tịch cười – “Hoàng Hoàng, vật này cho ngươi, ngươi giúp ta chuyển cho Mộc Lăng.”
Tiểu Hoàng đưa tay nhận lấy vật Hạc Lai Tịch đưa cho. Vật ấy được bọc bằng lụa, mở ra thì thấy có một cây nhân sâm lớn. Tiểu Hoàng cũng là người tinh thông y thuật, liếc mắt thì nhận ra ngay đây là một cây nhân sâm ngàn năm, vô cùng quý giá.
“Vật này hẳn không dễ dàng mà có được.” – Tiểu Hoàng hỏi ông ta – “Sao người không tự mình đưa cho Mộc Lăng, huynh ấy chắc chắn sẽ vui lắm.”
“Ài~~~” – lão nhân khoát tay – “Nếu lão phu mà đưa thì cầm chắc nó sẽ vất cho chó ăn ngay.”
“Sao cơ?” – Tiểu Hoàng sửng sốt, lúc này mới để ý vật này có hương thơm ngát, cũng chính là hương vị lúc nãy mình nghe thấy, nhờ thế mà cơn cảm mạo thuyên giảm hẳn. Chắc đây là vật thần rồi.
“Thứ này có thể kéo dài tính mệnh.” – lão nhân vò đầu, ngượng ngùng nói – “Ngươi giúp lão phu lừa Tiểu Lăng Tử ăn.”
Tiểu Hoàng thấy lão nhân có điều khó nói nên chỉ gật đầu nhận lời – “Dạ!”
Hạc Lai Tịch hơi bất ngờ bèn hỏi lại Tiểu Hoàng – “Ngươi không thắc mắc vì sao lão phu làm thế ư?”
Tiểu Hoàng lắc đầu cười nhẹ – “Chỉ cần tốt cho Mộc Lăng là được.”
Hạc Lai Tịch ngẩn ngơ nhìn tiểu hài tử, đột nhiên bổ nhào đến ôm y – “Chao ơi, đáng yêu quá, thế này mà giao vào tay Tư Đồ thì thật đáng tiếc.”
“Á!~~~” – Tiểu Hoàng hét toáng lên, tức thì cửa bị đá văng, Mộc Lăng vác theo cái cán chổi chạy vào – “Lão già thối tha, ra lão ở đây.”
Hạc Lai Tịch búng mình một cái đã bay khỏi nóc nhà đi mất, Mộc Lăng cũng nhanh chóng đuổi theo.
Tiểu Hoàng chờ cả hai người đi hẳn rồi mới lên tiếng – “Vào đi.” – quả nhiên thấy Tư Đồ đẩy cửa bước vào. Hắn bước đến ngồi xuống cạnh bên và ôm lấy Tiểu Hoàng – “Trước đây lão chết sống gì cũng giao cho ta bằng được, chả trách sao lại kỳ lạ thế.”
Tiểu Hoàng mỉm cười kéo Tư Đồ ra ngoài.
“Đi đâu vậy?” – Tư Đồ tò mò.
“Đi bắc nước nóng làm bánh quế hoa. Mộc Lăng thích ăn món ấy.” – Tiểu Hoàng kéo Tư Đồ đi thẳng đến nhà bếp.
Thế là cả quá trình làm bánh, từ lúc rây bột đến lúc nhồi, Tư Đồ cứ dán chặt vào Tiểu Hoàng mà cọ cọ dụi dụi, sau đó là giở trò, rồi kế nữa là cởi áo tháo đai lưng, cuối cùng là củi khô bén lửa…
…
Sáng sớm hôm sau, Tiểu Hoàng đưa cho Mộc Lăng, vốn đã mệt bở hơi tai vì truy đuổi Hạc Lai Tịch cả đêm, một hộp bánh quế hoa. Mộc Lăng cứ thế ngốn hết, còn bảo sao bánh lại có vị nhân sâm…
Mấy hôm sau đó ngày nào Hạc Lai Tịch cũng đến quấy rầy, ông ta cùng với Tư Đồ và Mộc Lăng náo loạn cả buổi, sau đó lại lẳng lặng đưa các loại thuốc quý hiếm cho Tiểu Hoàng.
Ngày thứ năm, vật cần đưa cũng đã đưa xong, Hạc Lai Tịch cũng theo đó mà biến mất.
Hôm nay Tiểu Hoàng đứng ngẩn người trong sân, trên tay cầm một cây nấm linh chi ngàn năm, âu sầu nghĩ cách lừa Mộc Lăng ăn.
Tư Đồ nhìn thấy liền bảo – “Có cách rồi.” – sau đó chạy vào nhà bếp xách nồi ra nấu, hồi lâu nấu ra được một chén canh bèn xông thẳng vào phòng Mộc Lăng, đặt lên bàn cho y.
Mộc Lăng nháy mắt mấy cái, nhìn chằm chằm vào đấy – “Cái gì đây?”
“Canh nấm hương.” – Tư Đồ trả lời tỉnh như không – “Uống đi!”
Mộc Lăng trầm lặng một lát rồi đập bàn hét lên – “Hai người các ngươi tưởng ta là thằng ngốc hả? Sâm nhung thì bảo là hồi oa nhục, yến sào thì kêu là da lợn, còn bây giờ nấm linh chi lại bị nói thành nấm hương, bà mẹ các ngươi…A…”
Lời còn chưa dứt thì Tư Đồ đã véo tai Mộc Lăng, còn Tiểu Hoàng thì cầm chén canh đổ thẳng vào miệng y…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...