Cố Sùng Nghiêm rời kinh thành ba tháng đến Ký Châu dẹp loạn, chớp mắt xa nhà cũng gần bốn tháng rồi.
Hắn rất nhớ tổ mẫu, nhớ mẫu thân, nhớ thê tử, càng nhớ ba đứa bé trong nhà hơn.
Trên đường về Hầu phủ, Cố Sùng Nghiêm đã bắt đầu tưởng tượng cảnh đoàn tụ với người nhà, song khi bước xuống ngựa lại phát hiện trong phủ không một bóng người.
Cố Sùng Nghiêm không khỏi liếc nhìn một vòng.
Quản gia nhìn thấy, nghĩ thầm, lão thái quân đang thẩm vấn Lục cô gia, các tiểu công tử và tiểu tiểu thư đều ngoan ngoãn ở trong nội viện của mình, không cho phép ra khỏi cửa thì ai có thể tới đón chứ?
Quản gia đi đến bên người Hầu gia, đơn giản giải thích một phen: Cô gia nuôi ngoại thất, tiểu thư khóc lóc trở về, hiện giờ cô gia đang nhận lỗi ở chỗ lão thái quân.
Cố Sùng Nghiêm nghe xong, vốn dĩ khuôn mặt tuấn tú tràn đầy cảnh xuân tươi đẹp, trong nháy mắt lạnh như băng.
Áo giáp cũng không cởi, y phục cũng không đổi, nhanh chân đi tới Vạn Xuân Đường.
Bóng dáng Đại tướng quân oai phong vừa xuất hiện, Du thị vừa ngọt ngào vừa khẩn trương, vóc dáng trượng phu vừa to lớn vừa anh tuấn, mỗi lần xa cách gặp lại, lòng nàng đều rung động như trong đêm tân hôn, tim đập thình thịch, mỗi một hành động một ánh mắt của chàng cũng làm nàng bối rối.
Nhưng mà, bây giờ đang ở bên ngoài, Du thị thận trọng che giấu vẻ sốt ruột mong ngóng phu quân.
Liễu thị kiêu ngạo nhìn nhi tử độc nhất của mình, Triệu lão di nương có được sủng ái như thế nào đi nữa cũng chỉ sinh một con ma bệnh, năm đó nhờ xung hỉ mới nhặt được cái mạng về, làm sao giống con của bà chứ, từ nhỏ đã tập võ, vô địch nơi sa trường, là đại anh hùng trong mắt lê dân bá tánh.
Tiêu lão thái quân cũng vô cùng hài lòng về đích trưởng tôn của mình, nếu không phải hai tôn tử, một tôn nữ đều hiểu chuyện, tằng tôn, tằng tôn nữ lanh lợi đáng yêu, chỉ bằng hai đứa con dâu này, thật sự không đáng để bà sống lâu như thế.
“Sùng Nghiêm bái kiến tổ mẫu, mẫu thân.” Trên người còn mặc áo giáp nhưng động tác Cố Sùng Nghiêm vô cùng lưu loát quỳ gối trước mặt Tiêu lão thái quân và Liễu thị, nhìn hai người nói: “Sùng Nghiêm bất hiếu, ra ngoài lâu như vậy, không thể tận hiếu với nhị lão, để tổ mẫu và mẫu thân vất vả rồi.”
Liễu thị cười híp mắt, đỡ nhi tử đứng lên, “Trở về là tốt, trở về là tốt, thế nào, không có bị thương chứ?”
Cố Sùng Nghiêm lắc đầu, ánh mắt đảo qua thê tử xinh đẹp, bởi vì thời cơ không thích hợp, hắn khẽ vuốt cằm nhìn về phía thê tử, lại nhìn về phía Tiêu lão thái quân vẫn còn đang nghiêm túc.
Tiêu lão thái quân hất hất cằm về phía Lục Duy Dương đang quỳ, nói: “Tổ mẫu già rồi, có một số việc lực bất tòng tâm, con trở về đúng lúc, chuyện Duy Dương và Lan Chi, ta giao hết cho con.” Nói xong, Tiêu lão thái quân chống quải trượng, ung dung đứng lên, Du thị bước nhanh đến bên người lão nhân gia, hiếu thuận đỡ trưởng bối trở về phòng.
Cố Sùng Nghiêm vụng trộm cho mẫu thân một ánh mắt, có một số việc, không thích hợp nữ quyến ở bên cạnh.
Liễu thị mơ hồ, bất quá nhi tử bảo bà đi, bà cũng nhanh chóng theo tiễn mẹ chồng.
Lục Duy Dương ngẩng đầu, hổ thẹn nói: “Đại ca, đệ.
.
.”
“Hiền đệ sao lại quỳ?” Cố Sùng Nghiêm không nói gì đỡ muội phu đứng lên, cười nói: “Đều là người một nhà, có chuyện gì không thể bình tĩnh nói rõ ràng sao, có phải Lan Chi lại trở tính không?”
Hắn càng nói như vậy, Lục Duy Dương càng hổ thẹn, mặt đỏ lên, khó mà mở miệng.
Cố Sùng Nghiêm buông bờ vai của hắn ra, vẻ mặt nghiêm túc, nhìn chằm chằm Lục Duy Dương, “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Lục Duy Dương không có cách nào khác, chỉ biết cúi đầu, giải thích rõ ngọn ngành nhưng vừa mới nhắc đến Hạ Liên, bóng đen trước mắt chợt lóe lên, một nắm đấm không hề nhẹ đập vào má phải của hắn! Lục Duy Dương là người đọc sách, thể trạng hơi yếu lại không có nhiều sức lực, dường như nắm đấm của Cố Sùng Nghiêm vừa dứt, Lục Duy Dương đã té ngã trên mặt đất giống như cây đổ, cả người đều ngơ ngác, hai tay chống xuống đất không nhúc nhích được, máu mũi lộp bộp nhỏ xuống.
Lỗ tai ong ong, Lục Duy Dương lắc đầu, ý thức và đau đớn từng chút từng chút khôi phục.
“Ngươi muốn nạp thiếp? Cũng được thôi, nhưng nuôi ngoại thất là sao chứ? Ngươi đặt thể diện nhà họ Cố chúng ta ở đâu?” Cố Sùng Nghiêm kéo Lục Duy Dương lên, tức giận mắng, hắn vốn thân cao tám thước, Lục Duy Dương bất lực che đầu, hai chân hai tay miễn cưỡng áp sát mặt đất.
“Đại ca, đệ biết sai rồi, cầu xin huynh đừng để Lan Chi hòa ly với đệ.” Nước mắt rơi xuống, hòa với dòng máu trên mặt kéo dài xuống đất, Lục Duy Dương bị sưng nửa khuôn mặt, khóc lóc cầu khẩn nói.
Hắn quả thật biết sai rồi, chỉ cần Lan Chi có thể tha thứ, đừng nói là Hạ Liên, ba đứa bé kia hắn cũng không đón vào phủ.
“Hòa ly hay không, không phải ngươi nói là được, cút đi!” Cố Sùng Nghiêm xách Lục Duy Dương đi ra ngoài giống như xách một con gà con, ném trên mặt đất.
Lục Duy Dương còn muốn tiếp tục quỳ xuống cầu xin nhưng lại bị gã sai vặt mạnh mẽ lôi đi, Lục Duy Dương không cam lòng hét tên của thê tử nhưng Hầu phủ lớn như vậy vẫn yên tĩnh, không có người nào đáp lại.
Sau khi Lục Duy Dương đi rồi, Cố Sùng Nghiêm phái người đi mời muội muội đến, cùng với Tiêu lão thái quân bàn bạc biện pháp giải quyết.
Thật ra, nếu không có cháu ngoại Lục Quý An, Cố Sùng Nghiêm nhất định sẽ để muội muội hòa ly nhưng có đứa trẻ thì chuyện sẽ không dễ xử lý, Tiêu lão thái quân ưu sầu cũng vì chuyện này.
“Tứ tiểu thư, sao tiểu thư lại tới đây?” Người lớn đang thương lượng, bên ngoài đột nhiên truyền đến giọng nói kinh ngạc của Lý ma ma.
Tiêu lão thái quân nhìn thoáng qua cháu dâu.
Du thị vội vàng đứng dậy nói: “Đứa nhỏ này chỉ biết gây phiền toái, để con đi xem một chút.”
Phiền toái cái gì chứ? Đó là tiểu nữ nhi bảo bối của hắn!
Cố Sùng Nghiêm vừa nghĩ như vậy, giọng nói mềm mại của nữ nhi truyền tới: “Phụ thân đã trở về rồi, A Loan muốn gặp phụ thân!”
Cố Sùng Nghiêm lập tức đứng ngồi không yên, xin phép nhị lão một tiếng, theo thê tử đi ra ngoài.
Cố Loan đến đây chủ yếu là vì cô cô nhưng nàng cũng thật sự nhớ phụ thân, màn cửa vừa vé lên, trông thấy phụ thân vẫn còn trẻ một lần nữa, những ủy khuất ở kiếp trước chợt hiện ra trong đầu, bé gái bốn tuổi ngơ ngác đứng ở cửa ra vào, từng giọt nước mắt to như hạt đậu thi nhau rơi xuống.
Thấy nữ nhi khóc thành như vậy, tim Cố Sùng Nghiêm cũng sắp nghẹn chết, lập tức tiến tới bế nữ nhi lên, hung hăng hôn hai cái trên khuôn mặt: “A Loan không khóc nhè, phụ thân đã trở về rồi.”
Cố Loan nghe vậy càng khóc, nàng đã chết quá thảm rồi, thà bị loạn quân tạo phản chém chết còn hơn lúc nhìn thấy được hy vọng lại bị Ninh Vương bóp chết.
Nàng ôm cổ phụ thân, vừa khóc vừa cố gắng nhớ lại hành động vĩ đại của phụ thân khi thống lĩnh đại quân đối nghịch với Ninh Vương ở trong mộng, chỉ có như thế Cố Loan mới có thể hả giận.
Chờ Cố Lan Chi và Miêu lão di nương cùng nhau đến, Cố Loan mới miễn cưỡng bình tĩnh lại, ghé đầu vào vai phụ thân, đôi mắt to ướt sũng nhìn Cố Lan Chi, vừa ngoan ngoãn vừa đáng thương gọi một tiếng cô cô.
Cố Lan Chi rất yêu thích mấy cháu gái trong Hầu phủ, thấy cháu gái nhỏ khóc thành bộ dạng này, nàng ngạc nhiên hỏi: “A Loan sao vậy?”
Du thị ngượng ngùng nói: “Nhớ cha, làm nũng ấy mà.”
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý, sắc mặt Cố Lan Chi biến đổi, trong mắt hiện vẻ bi thương.
Nàng hòa ly thì nhi tử sẽ ở tại Bá phủ, có phải cũng khóc nhớ mẫu thân hay không? Hoặc là nàng mang theo nhi tử, nhi tử ở bên cạnh nàng, có phải lại muốn cha ruột hay không? Mình tủi thân hoặc nhi tử tủi thân, nhất định phải chọn một, Cố Lan Chi thà rằng chính mình chịu uất ức.
Du thị nhìn thấu được lựa chọn của Cố Lan Chi, ảo não không thôi, có phải nàng đã nói sai rồi không?
Cố Loan cũng nhìn ra, trong lòng đau nhói.
Kiếp trước, chuyện lúc bốn năm tuổi này nàng không nhớ rõ nhưng nàng biết sau này xảy ra chuyện gì, cô cô mang theo biểu ca về Vĩnh An Bá Phủ ra điều kiện, cô phụ giao Hạ Liên cho tằng tổ mẫu, tằng tổ mẫu sắp xếp Hạ Liên ở thôn trang của nhà mình, không cho phép Hạ Liên gặp mặt cô phụ nữa.
Chuyện của Hạ Liên đã giải quyết nhưng tình cảm của cô phụ và cô cô không trở về như trước được nữa, cuộc sống của cô cô rất là đau khổ.
Lục lão phu nhân và cô phụ đều rất sủng ái ba đứa bé của Hạ thị, nhất là sau khi biểu ca bị té ngã gãy chân, thậm chí Lục lão phu nhân còn có suy nghĩ thay đổi thế tử.
Nhưng có nhà họ Cố làm chỗ dựa, đương nhiên bà ta đổi không được.
Có điều Cố Loan không thể quên được bộ dạng tiều tụy của cô cô, chỉ mới hơn ba mươi mà tóc đã bạc trằng, càng quên không được khuôn mặt u ám và bóng lưng cô đơn khập khễnh của biểu ca Lục Quý An.
“Cô cô, cô phụ là người xấu, cô cô đừng trở về đó nữa!” Tựa vào vai phụ thân, Cố Loan khóc nức nở nói với cô cô.
Tất cả trưởng bối xung quanh đều giật mình, sau khi Du thị hết khiếp sợ, ánh mắt sắc bén bắn về phía nhũ mẫu của nữ nhi.
Nhũ mẫu “bịch” một cái quỳ trên mặt đất, liên tục phủ nhận: “Phu nhân, nô tỳ vẫn luôn theo Tứ tiểu thư nhưng trước mặt Tứ tiểu thư cũng không có lắm miệng!”
Du thị không tin, đang định xử trí nhũ mẫu, Cố Loan vừa khóc vừa la lên: “Cô cô đừng trở về, biểu ca cũng đừng trở về, hai người đừng đi mà!”
Dường như đứa bé chỉ muốn bày tỏ ý muốn của mình nhưng lời nói của nàng lại khiến người lớn nảy ra một ý nghĩ, ai nói sau khi hòa ly đứa bé nhất định phải ở bên nhà nội?
Cố Lan Chi bắt đầu dao động, Lục Duy Dương đối với nàng như vậy, thật sự nàng không muốn nhìn hắn thêm lần nào nữa, dù một chút cũng cảm thấy buồn nôn, nhưng nhi tử sẽ bằng lòng rời khỏi Lục gia sao? Nhi tử có nhớ phụ thân hay không?
Liễu thị thì nghĩ rằng, nếu Lục Quý An ở lại Hầu phủ, vậy thì địa vị ở Vĩnh An Bá Phủ phải làm sao? Làm gì có thế tử của một bá phủ nào lại lớn lên bên nhà cậu chứ? Nếu thật như vậy, tương lai sau này làm sao hắn kế có thể thừa Bá phủ?
Nhưng những lo lắng này trong mắt Cố Sùng Nghiêm đều không phải là vấn đề, cũng không bàn bạc với Tiêu lão thái quân và Liễu thị, Cố Sùng Nghiêm trực tiếp làm chủ, nói với Cố Lan Chi: “Muội muội, chỉ cần muội quyết định hòa ly, Lục gia cũng đừng mơ tưởng mang Quý An đi, ca ca có thể cam đoan, sau này tước vị của Vĩnh An Bá Phủ vẫn thuộc về Quý An.”
Người ta nói tình cha như núi, từ nhỏ Cố Lan Chi đã mất đi phụ thân, trong mắt nàng, đại ca chính là núi của nàng.
Cố Lan Chi tin lời huynh trưởng nói, nhưng mà.
.
.
Nàng cúi đầu xuống, khổ sở nói: “Nếu thật có thể như vậy, muội đồng ý, chỉ sợ Quý An không muốn sống cùng muội.” Nữ nhi có thể gần gũi với mẫu thân, nhưng nhi tử theo họ của phụ thân, tất nhiên lòng cũng sẽ hướng về hắn?
Cố Lan Chi không nắm chắc.
“Đi mời biểu công tử tới đây.” Cố Sùng Nghiêm lập tức phân phó.
Gia nhân vội vàng chạy đi.
Cố Loan còn muốn tiếp tục đứng bên ngoài quan sát, Cố Sùng Nghiêm cảm thấy nữ nhi quá nhỏ không thích hợp ở chỗ này, gọi nhũ mẫu mang nữ nhi đi trước.
Cố Loan muốn ầm ĩ khóc lóc nhưng nhìn gương mặt anh tuấn của phụ thân nghiêm túc, nàng lại không dám, dù sao thì bên trong cũng là đại cô nương.
“Cô cô, cô cô đừng đi.” Mặc dù bị nhũ mẫu bế lên, Cố Loan nghiêng đầu, ê a căn dặn cô cô mình.
Đôi mắt bé gái sáng sủa trong veo, hai mắt Cố Lan Chi cay cay, rơi lệ, ngay cả đứa cháu gái bốn tuổi cũng biết yêu thương nàng, tại sao Lục Duy Dương lại ác độc như vậy?
Khi Lục Quý An chín tuổi đi tới, thấy vành mắt của mẫu thân phiếm hồng, bộ dạng như có thể khóc bất cứ lúc nào.
Lục Quý An rất khó chịu, tiểu thiếu niên còn nhỏ nhưng cũng có lập trường của mình, mẫu thân nhiều lần bị tổ mẫu ức hiếp, bây giờ ngay cả phụ thân cũng khi dễ người!
Vì vậy, lúc cữu cữu hỏi hắn muốn về Lục gia hay là sống cùng mẫu thân ở Hầu phủ, Lục Quý An không chút do dự lựa chọn mẫu thân.
Có phụ thân như thế, Lục Quý An lấy làm hổ thẹn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...