Sau này Long Khánh Đế cũng không còn tâm tư gì khác với biểu muội Cố Lan Chi.
Cố Lan Chi ở nhà quả thật lo lắng một trận nhưng ngày ngày qua đi, trong cung không có truyền đến động tĩnh gì, Cố Lan Chi cũng hiểu, vị biểu ca hoàng đế kia chỉ là nhất thời cao hứng, cũng không chắc chắn phải có được nàng.
Cũng đúng thôi, hậu cung giai lệ ba nghìn, Hoàng thượng muốn tìm dạng mỹ nhân nào mà không có, huống chi, trong lòng Hoàng thượng còn có một cố nhân, khắc cốt ghi tâm.
Không lo lắng chuyện trong cung nữa, Cố Lan Chi nghe được tin tức của Lục gia, Lục lão phu nhân đã đưa mấy đứa cháu vào phủ, bọn nhỏ khóc lóc ầm ĩ đòi mẫu thân, Lục lão phu nhân mềm lòng, cũng muốn cho Hạ Liên danh phận di nương nhưng Lục Duy Dương lại kiên trì phản đối nên đến giờ Hạ Liên vẫn còn ở tiểu viện nông gia của nàng ta.
Đối với chuyện này, trong lòng Cố Lan Chi một chút gợn sóng cũng không có.
Lục Duy Dương không nạp Hạ Liên vào cửa, có lẽ còn muốn hi vọng xoay chuyển lòng của nàng? Nhưng sau khi hòa ly, Cố Lan Chi càng nhìn thấu tính tình Lục Duy Dương, hắn chính là một thư sinh mềm yêu, có lòng phản bác mẫu thân nhưng không có lòng kiên trì đến cùng, cứ chờ mà xem, sớm muộn gì Hạ Liên cũng sẽ vào cửa Lục gia.
Bất quá, cũng không còn liên quan gì tới nàng, hiện tại Cố Lan Chi ở nhà mẹ đẻ vô cùng hài lòng, ngoại trừ việc mẹ đẻ là Miêu lão di nương cả ngày ưu sầu lo lắng tương lai của nàng thì ca ca và tẩu tử đối với nàng hiền hoà, còn cháu trai cháu gái hoạt bát đáng yêu.
Nhưng Cố Loan có chút không hài lòng.
Long Khánh Đế lại muốn mẫu thân mang nàng và ca ca tiến cung.
Tháng sáu, Cố Loan trùng sinh quay về lúc còn bé, bây giờ đã là tháng chín, hai lần trước nàng đã dùng biện pháp giả bệnh và ngủ nướng để né tránh tiến cung, thật sự lần này không nghĩ ra được lý do gì.
Du thị cũng hiểu nên hỏi nữ nhi: “A Loan sợ Nhị điện hạ đúng không?” Du thị từ đầu đến cuối tin rằng nữ nhi bị hành động bóp chết vẹt của Nhị hoàng tử Triệu Quỳ hù dọa.
Kỳ thật Cố Loan không nhớ rõ chuyện Triệu Quỳ bóp chết vẹt nhưng nàng nhớ rõ Triệu Quỳ bóp chết nữ tử đáng thương là nàng ra sao! Nếu như có thể, đời này Cố Loan không muốn gặp lại Triệu Quỳ.
“Đừng sợ, ca ca sẽ bảo vệ muội!” Tiểu nam tử hán Cố Đình xuất hiện, vô cùng ra dáng nói: “Nếu hắn lại bóp chết vẹt, ca ca sẽ che mắt cho muội!” Cố Đình cũng sợ Triệu Quỳ, đám trẻ ở trong cung hay ngoài cung, hễ là từng gặp Triệu Quỳ thì không ai không sợ.
Nếu bảo Cố Đình đi cướp vẹt trong tay Triệu Quỳ thì hắn không dám, dù sao hắn cũng còn nhỏ nhưng che mắt muội muội lại, tất nhiên hắn làm được.
Cố Loan bị dáng vẻ nghiêm trang của ca ca chọc cười, vì không để mẫu thân phải lo lắng, Cố Loan gật đầu, đồng ý tiến cung.
Tiêu lão thái quân lớn tuổi, không muốn đi tới đi lui trong cung, Liễu thị ngại trong cung nhiều quy củ nên không có việc gì cũng không muốn đi, cho nên hôm nay tiến cung, Du thị chỉ mang theo đôi long phượng thai.
Trước kia nàng cũng thường dắt trưởng nữ Cố Phượng theo nhưng hiện tại nha đầu này bị rụng một chiếc răng cửa, tiểu cô nương sợ bị người ta chê cười nên cũng không muốn đi đâu hết.
Xe ngựa vững vàng chạy vào hoàng thành, Du thị cười hỏi nữ nhi: “A Loan có nhớ Nhị công chúa không?”
Hiện tại trong cung có hai phi tử tương đối được sủng ái, đều là mỹ nhân mà năm đó Hoàng thượng nam tuần đã nạp vào.
Một vị là Hoa phi, sinh được Tam hoàng tử tám tuổi và Nhị công chúa năm tuổi, còn một vị khác là Thục phi, sinh ra Tứ hoàng tử bảy tuổi và Tam công chúa bốn tuổi.
Sau khi Tương quý phi chết, Long Khánh Đế khôi phục bản tính phong lưu, nhưng không còn phong phi nữa.
Hoa phi và Thục phi có thể được tấn phong, ngoài việc sinh ra hoàng tử lúc Nam tuần, chủ yếu là do Tương quý phi lúc còn sống có quan hệ thân thiết với hai người.
Long Khánh Đế muốn gặp hai đứa cháu họ long phượng thai này, đều là lấy danh nghĩa Hoa phi hoặc Thục phi mời Du thị tiến cung.
Mẫu thân hỏi, khiến Cố Loan không biết nên trả lời như thế nào.
Trong cung có tất cả ba vị công chúa, đại công chúa do Hoàng hậu sinh, lớn hơn Cố Loan mười tuổi, là đại cô nương rồi nên không thể chơi cùng với các nàng được, hơn nữa Cố Loan cũng không quen.
Còn lại hai người, Tam công chúa nhỏ tuổi nhất nhưng ngược lại vô cùng kiêu ngạo, mắt cao hơn đầu, bởi vậy Cố Loan có quan hệ tốt với Nhị công chúa nhất.
Nhưng, Cố Loan đang trên đường đi gặp Nhị công chúa thì ngoài ý muốn bị thất thân.
Việc này rốt cuộc có liên quan đến Nhị công chúa hay không?
Thanh danh bị mất nhưng lúc ấy không có khả năng lộ ra bên ngoài, Nhị công chúa cũng không biết nàng đã xảy ra chuyện, thậm chí khi Cố Loan vào Đông cung, Nhị công chúa còn tìm đến nàng nói chuyện, vẫn là bộ dáng cười nói thân thiết kia.
Cố Loan không có chứng cứ, cho nên nàng không xem Nhị công chúa như kẻ thù được nhưng cũng không có cách nào thân thiết như trước, dần dần thái độ phai nhạt đi.
“Con nhớ.” Cố Loan ngẩng đầu, cười ngọt ngào với mẫu thân, như vậy mới giống đứa trẻ bốn tuổi.
Trùng sinh nhưng Cố Loan chưa hề nghĩ tới chuyện nói cho phụ mẫu nghe, vì họ có tin hay không là một chuyện, quan trọng là Triệu Quỳ rất được Hoàng thượng cưng chiều, nếu như phụ thân biết nàng từng bị Triệu Quỳ hại chết, phụ thân tức giận, có khi nào sẽ nghĩ cách trừng trị Triệu Quỳ hay không? Nếu như suôn sẻ, tất nhiên là Cố Loan vui vẻ nhưng lỡ như có chuyện gì thì phụ thân sẽ bị Long Khánh Đế và Triệu Quỳ căm ghét.
Long Khánh Đế là người không được tỉnh táo nhưng không phải hôn quân, lúc tâm trạng tốt, thần tử có nói khó nghe đi nữa hắn đều cười trừ nhưng lúc tâm trạng không tốt, cho dù giết một thần tử ngỗ ngược cũng không hề chớp mắt.
Triệu Quỳ này, kiếp trước có thể thành công soán vị, có thể thấy hắn rất có bản lĩnh, mặc dù sau đó bị phụ thân tạo phản, Cố Loan không muốn phụ thân mạo hiểm, đắc tội hai cha con Hoàng gia này.
Cố Loan thận trọng nghĩ , Thừa Ân hầu phủ và Triệu Quỳ không có thù oán, sở dĩ Triệu Quỳ giết nàng là bởi vì Thái tử quá sủng ái nàng, nàng bị Thái tử liên luỵ.
Chỉ cần kiếp này nàng cách xa Thái tử, cách xa Triệu Quỳ, cho dù tương lai Triệu Quỳ có tạo phản một lần nữa, hắn cũng sẽ không đối phó với Thừa Ân hầu phủ ở vị trí trung lập.
Đối với Thái tử hay là Triệu Quỳ, không nên trêu chọc, cũng không nên đắc tội, đây chính là quyết định của Cố Loan.
………………………
Thừa Ân hầu phủ ở bên ngoài hoàng thành, cách không xa nên xe ngựa rất nhanh đã đến trước cửa cung.
Du thị xuống xe trước, sau đó đỡ hai huynh muội bước xuống.
Cuối thu nên không khí dễ chịu, bầu trời trong xanh, hoàng cung phía trước hùng vĩ uy nghiêm.
Trở lại chốn cũ, Cố Loan theo bản năng nhìn về phía Đông cung.
Thái tử Triệu Trinh, năm nay mười tám tuổi, đầu năm Long Khánh Đế vừa tứ hôn cho Thái tử, Thái tử phi là cháu gái bên nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu, ngày đại hôn đã ấn định qua năm.
Nghĩ đến Thái tử, Cố Loan toàn thân rét run, Triệu Quỳ muốn sủng hạnh nàng, Cố Loan đã chuẩn bị kỹ càng và tiếp nhận được sự thật này, cho nên đêm đó Cố Loan không có mâu thuẫn gì, chỉ là cảm thấy mệt mỏi.
Nhưng lần đầu tiên của nàng cùng với Thái tử, khi ấy nàng chỉ mới mười lăm tuổi, vừa mới cập kê, Thái tử lại sắp ba mươi, đối với Cố Loan mà nói giống như bậc cha chú.
.
.
Ác mộng lại xuất hiện, ngay lúc Cố Loan khó chịu sắp không khống chế nổi run run, tay của nàng bị nắm lấy.
Cố Loan quay đầu nhìn.
Cố Đình nhếch miệng cười với nàng: “Ca ca nắm tay muội muội.”
Đứa bé trai nhỏ, khuôn mặt sáng rỡ tươi cười, như nắng xuân ấm áp, xua tan đi đáy lòng lạnh giá của Cố Loan.
Nàng vui vẻ để ca ca nắm.
Cố Đình đi tương đối nhanh, nhìn thấy trên trời có chim nhạn bay qua, hưng phấn chỉ cho muội muội nhìn, sau đó trông thấy mũi của tiểu thái giám đi ngang qua giống tửu tào (đồ đựng rượu), hắn liền đến bên tai muội muội cười trộm, dù sao đối với Cố Đình mà nói, tiến cung đơn giản giống như ra ngoài dạo chơi.
Cố Loan bị ca ca lây nhiễm, cũng không còn sợ.
Nàng là Tứ tiểu thư cùa Thừa Ân Hầu Phủ, là cháu gái mà Long Khánh Đế sủng ái nhất, bây giờ Thái tử hay Triệu Quỳ muốn động vào nàng, cũng phải cân nhắc một chút.
Chung Túy cung, Long Khánh Đế vừa dùng xong điểm tâm không lâu.
Tối hôm qua hắn ngủ ở đây, hôm nay cũng không cần vào triều, Long Khánh Đế đi ngủ lấy lại sức, tỉnh dậy tùy tiện ăn một chút đồ, sau đó vừa kiểm tra bài tập của Tam hoàng tử, vừa chờ đợi hai đứa cháu họ.
Tam hoàng tử thích võ nên không học thuộc lòng bài vở được, thường hay đọc vấp, mỗi khi hắn quên, Long Khánh Đế liền cau mày trừng mắt, Hoa phi và Nhị công chúa ở bên cạnh nhìn, không khỏi nín thở, đều rất sợ hãi.
“Vụng về, Nhị ca ngươi lúc ba tuổi đã có thể đọc thuộc lòng tất cả!” Tam hoàng tử lại ngừng lần nữa, Long Khánh Đế không không nhịn được cáu kỉnh, ném cuốn sách trên bàn xuống đất, tức giận trách mắng.
Tam hoàng tử tám tuổi cúi đầu, trái lại không sợ Long Khánh Đế nổi giận, sợ cái gì chứ, hắn đã thành thói quen! Dù sao lúc phụ hoàng kiểm tra võ nghệ sẽ khen hắn.
Nhi tử không có ý chí tiến thủ, Hoa phi chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nhưng Hoàng Thượng so nhi tử và Nhị hoàng tử, Hoa phi cũng có chút tủi thân.
Nhị hoàng tử lúc sinh ra suýt chút nữa mất mạng, đây chính là đại nạn không chết tất có hậu phúc, Nhị hoàng tử trở về từ chỗ Diêm Vương, còn là một tiểu thần đồng, ba tuổi biết làm thơ, bảy tuổi đã biết hỏi ngược lại đại học sĩ trong cung, lúc mười tuổi có thể bất phân thắng bại với Kỷ thánh (thánh cờ) đương triều, năm nay mười hai tuổi, Nhị hoàng tử đã luyện thành một tay thiện xạ!
Hoa phi luôn cảm thấy, Nhị hoàng tử như thế này, cho dù mẹ đẻ không phải là Tương quý phi, Long Khánh Đế cũng sẽ sủng đến vô pháp vô thiên.
Ngay lúc Hoa phi cảm khái Nhị hoàng tử thông minh, còn Long Khánh Đế đang tức giận Tam hoàng tử đầu gỗ, tiểu cung nữ đến làm dịu bầu không khí, cười nói: “Hoàng thượng, phu nhân Thừa Ân hầu, tiểu thế tử và Tứ tiểu thư đến.”
Hoa phi nhẹ nhàng thở ra, lén nhìn Hoàng thượng, quả nhiên Hoàng thượng đổi giận thành vui.
“Tuyên vào.” Cuối cùng, trừng mắt nhìn Tam hoàng tử, lúc Long Khánh Đế nhìn về phía cổng, khóe miệng đã nhếch lên.
Long Khánh Đế là một Hoàng đế thích điềm lành, tất cả bọn quan viên và dân chúng nói hắn mê tín, Long Khánh Đế đều biết, hắn cũng cảm thấy bản thân thỉnh thoảng cũng có chút mê tín, cho nên bị nói thế nào cũng không tức giận.
Điềm lành là chuyện tốt, đó là sự khẳng định công lao của ông trời đối với đế vương, Long Khánh Đế cho rằng, trời sinh Quỳ nhi của hắn như thần đồng chính là điềm lành, biểu đệ Cố Sùng Nghiêm sinh long phượng thai cho hắn cũng là điềm lành.
Long phượng thai rất hiếm thấy, đã có phụ nhân mang thai nhưng khi sinh ra đứa nhỏ đa phần đều chết yểu.
Bởi vì điềm lành, lại thêm dung mạo Cố Đình và Cố Loan xinh đẹp đáng yêu, Long Khánh Đế đối với hai huynh muội này hiển nhiên vô cùng sủng ái.
Ba mẹ con Du thị tiến đến, hành lễ.
Du thị gọi Hoàng thượng nhưng tiểu huynh muội Cố Đình và Cố Loan cùng nhau hô “Hoàng bá phụ.”
Đáng lẽ nên gọi là Hoàng biểu bá phụ, có điều là Long Khánh Đế ngại chữ “biểu” quá dông dài quá khách khí, không đủ thân mật nên để hai đứa nhỏ trực tiếp gọi Hoàng bá phụ.
“Đến đây, đến đây cho trẫm ôm một cái.” Long Khánh Đế cười híp mắt.
Cố Đình chạy tới trước, Cố Loan đang cố thích ứng với đế vương tuổi trẻ tuấn mỹ nên mới chạy tới sau.
Long Khánh Đế một tay ôm một đứa, nghĩ thầm, nếu là con ruột của hắn thì tốt biết bao nhiêu, hoàng thân quốc thích, mối quan hệ này rốt cuộc cũng cách một tầng.
Hoa phi mời Du thị đến sảnh bên nói chuyện.
(Thiên thính – 偏厅.
Đại sảnh ở chính giữa, còn thiên thính ở hai bên nên mình gọi là là sảnh bên)
Cách một bức tường, vẫn còn nghe thấy tiếng cười nói đứt quãng của Long Khánh Đế và bọn nhỏ, Hoa phi hâm mộ nói với Du thị: “Vẫn là ngươi có phúc khí, ngoài Nhị điện hạ, trong cung hay ngoài cung, huynh muội A Loan được sủng ái nhất.”
Du thị khiêm tốn nói: “Hoàng Thượng quá yêu chiều rồi, thật ra hai huynh muội bọn nó đều rất tinh nghịch.”
Hai nữ nhân hàn huyên một hồi, đột nhiên phát hiện, sát vách đã rất lâu không còn tiếng cười.
Hoa phi thấy lạ nên phái cung nữ qua nhìn một cái, cung nữ đi rất nhanh, sau đó quay lại, nói: “Hoàng thượng mang Tam điện hạ, Nhị công chúa, tiểu Thế tử và Tứ tiểu thư đến Ngự hoa viên chơi.”
Hoa phi cũng không có cách nào, hoàng thượng có sức mang bọn nhỏ đi chơi, vậy sao không đi xử lý chính vụ?
Du thị đã biết tính tình Long Khánh Đế từ lâu, nghe vậy chỉ cúi đầu cười, cũng không lo xảy ra chuyện.
Có Long Khánh Đế đích thân trông chừng, nếu như gặp phải Nhị hoàng tử Triệu Quỳ, cũng không sợ hắn bắt nạt bọn nhỏ.
================
Tác giả có lời muốn nói: Triệu Quỳ không có trùng sinh, là Thần đồng thật sự nha!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...