Editor: Preiya
Lúc bạn thích một người, bạn sẽ luôn nhớ đến cô ấy, nghĩ về cô ấy, thậm chí còn chỉ vì một chuyện nhỏ của cô ấy mà trở nên phiền não, về phần yêu một người ấy à, do dù bạn có sở hữu nguyên một hậu cung oanh oanh yến yến đi chăng thì nữa thì cũng sẽ cảm thấy họ không đẹp chút nào, hậu cung hơn ba ngàn giai lệ chỉ muốn uống một mình gáo nước của cô ấy.
Tống Cẩn
Lúc trước còn ở trong hậu cung Đại Kỳ, Tống Cẩn đối xử với Triệu Tiêu khá đặc biệt, tuy nhiên khác biệt đó đối với các bậc Đế vương mà nói thì chẳng tính là cái gì, ai cũng đều có một người trong lòng, mà người trong lòng anh chính là Triệu Tiêu, đây là một loại hứng thú, nhất thời động tâm, hoặc là một dạng ham muốn chiếm hữu biến thái.
Chưa nói tới tình yêu, bởi vì ít hơn tình yêu thì chính là thích, phải không nhỉ? Anh lại cảm thấy phức tạp hơn nữa rồi, bởi vì dù sao đây cũng cùng là một loại tình cảm nam nữa mà.
Cho nên trước tiên trong vài năm đầu ở Đại Kỳ, bản thân Tống Cẩn lqd cũng không biết rõ tình cảm của mình đối với Triệu Tiêu, đương nhiên là anh cũng không nghĩ sẽ tự mình tìm hiểu, bởi vì khi đó anh đã là Hoàng đế, có nghiệp giang sơn lớn, lấy xã tắc làm trọng, phụ nữ đối với Hoàng đế mà nói thì chỉ là thứ yếu, giống như các loại cống phẩm hằng năm được đưa vào tiến công.
Cống phẩm được phân ra theo giá trị, bởi vì do từng người khác nhau đưa đến nên địa vị cũng không giống nhau, cho nên bản thân là một Hoàng đế, anh cũng cần phải phân loại phụ nữ ở hậu cung cho tốt.
Đương nhiên, dù sao phụ nữ cũng là sinh vật sống, so với trân bảo được trang trí ở nơi này thì sinh động thú vị hơn một chút, cho nên có thể trong số các trân bảo sẽ xuất hiện một kẻ dở hơi.
Mãi cho đến khi Triệu Tiêu xuất hiện, cho dù cô ở trong lòng Tống Cẩn có vị trí khác biệt, nhưng nhiều lắm thì cũng chỉ là một kẻ dở hơi không hơn không kém.
Tống Cẩn đã từng hứa với Triệu tướng quân là sẽ đưa cô lên vị trí Thái tử phi nhưng Triệu tướng quân vẫn khéo léo từ chối, ông nói: “Tiểu nữ vẫn còn nhỏ, lão phu còn muốn ở thêm với tiểu nữ vài năm nữa.”
Lần đầu tự mình đi cầu thân, kết quả lại không được như ý muốn, điều này khiến cho Tống Cẩn cảm thấy bị mất mặt, trong đầu thầm oán lão tướng quân mấy trăm lần, nhưng vẻ mặt ngoài vẫn tươi cười: “Tướng quân yêu nữ nhi như vậy, bổn vương có thể hiểu được.”
Một thời gian sau, chuyện hôn sự này biến từ có thành không, sau khi tiên đế băng hà, Tống Cẩn đăng cơ lúc 19 tuổi, lúc đó ngoại thích tham gia vào chính sự, đám tàn dư lại gây loạn, khi đã tự mình chấp chính, anh bắt đầu chăm lo việc nước trong suốt hai năm liền, sau khi đã tiêu trừ hết mọi mối hiểm họa, năm thứ ba anh mới bắt đầu cho tuyển tú nữ, khiến cho hậu cung trở nên phong phú.
Nói thẳng ra là bởi vì lúc đó Tống Cẩn quá bận rộn, cho nên anh không có thời gian thảo luận việc chọn vợ lớn vợ nhỏ, sau này chuyện phiền toái cũng ít đi, anh mới có tâm tình nghĩ một chút đến chuyện hậu cung, cho nên ở Đại Kỳ, Tống Cẩn thuộc lập nghiệp trước rồi mới thành gia.
Về phần sau này đi đến nơi này rồi, việc này lại hoàn toàn trái ngược, bình tĩnh suy nghĩ lại thì anh thành gia trước rồi mới lập nghiệp.
Lúc đó ở Đại Kỳ, kỳ tuyển tú diễn ra hai năm một lần, sau khi Tống Cẩn đăng cơ xong vẫn chưa từng diễn ra kỳ tuyển tú nào, hơn nữa cũng chưa lập Hoàng Hậu, cho nên kỳ tuyển tú năm đó được tổ chức rất long trọng, chỉ cần là đồng nữ con nhà gia giáo, trên mười ba tuổi dưới hai mươi tuổi, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, phù hợp với các điều kiện trên là có thể tiến cử vào cung, sau đó lại lựa chọn ra người ưu tú nhất.
Hai tháng trước khi diễn ra kỳ tuyển tú, Tống Cẩn cố ý sai người đến thông báo cho Triệu lão tướng quân biết, ý tứ cũng thật rõ ràng, đã đến lúc để cho nữ nhi của ông tiến cung rồi.
Triệu Tiêu tiến cung đúng vào năm 13 tuổi, còn chưa đến Qùy Thủy, mặc dù cô có tên trong danh sách, sau đó trở thành phi tần của Tống Cẩn, nhưng chỉ là trên danh hiệu.
Tống Cẩn còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp lại Triệu Tiêu thì cô đã quên mất anh là ai, hoặc nói là cô chưa bao giờ nhớ tới anh, hơn nữa thông qua sắc mặt cô có thể thấy được là cô chẳng hề vui vẻ gì đối với chuyện nhập cung này.
Biết được sự thật này, so với lần đó bị Triệu tướng quân cự tuyệt thì Tống Cẩn lại càng có cảm giác thất bại hơn nhiều, chỉ cần hơi đùa giỡn với cô một chút là cô lại giống như một con mèo trắng nhỏ cụp đuôi, cũng được xem là có bộ dáng nhu thuận.
Nhưng mà cũng chỉ như vậy thôi, anh còn chưa kịp xoay người đi là cô sẽ lập tức vươn móng vuốt ra cào cấu.
Cho nên mỗi lần Tống Cẩn đến gặp Triệu Tiêu đều dùng câu “Kiêu căng quá mức” để trách mắng cô, bởi vì mỗi lần gặp mặt đều mắng cô vài câu, kết quả là nói lâu lại thành nghiện.
Có một lần, rốt cuộc Triệu Tiêu đã ủy khuất đến mức không chịu nổi: “Hoàng Thượng, nô tỳ có chỗ nào làm không tốt sao?”
Câu hỏi này đã làm khó Tống Cẩn lqd, đối với anh, những hành động của Triêu Tiêu không phải tốt cũng chẳng phải xấu, nhưng anh cũng không muốn cô thay đổi, tuy trong đầu nghĩ như vậy nhưng miệng vẫn luôn thuyết giáo cô theo thói quen.
Lúc đó Tống Cẩn đã cho rằng đây là một loại lạc thú, cũng chẳng biết tình yêu đã bắt đầu từ hứng thú tự lúc nào.
Sau khi Triệu Tiêu tiến cung được nửa năm thì Cố Ấu Dung cũng tiến cung, cô là con gái của nhà buôn vải ở Lợi Châu, Tri phủ Lợi Châu đương thời và Thượng Thư bộ Lễ cùng dâng tấu, nói rằng Cố gia có một người con gái, dung mạo khuynh thành, tài mạo vô song, bởi vì bị phong hàn mấy tháng mà đã bỏ lỡ cơ hội dự tuyển tú lần này.
Dựa theo quy định, con gái của Cố gia đã không còn tư cách để tiến cung, nhưng bởi vì nể thế lực của Lễ Bộ Thị Lang nên đã chấp nhận cho Cố Ấu Dung được tiến cung, có điều anh muốn biết xem Cố gia nho nhỏ ở Lợi Châu làm cách nào để thông tầng quan hệ, hay nói cách khác là đã nhét bao nhiêu bạc vào cửa quan trên.
Đúng thật là Cố gia đã nhét bạc, nhưng nguyên nhân tiến cung trễ không phải là do bị nhiễm phong hàn mà bản thân cô không nghĩ là mình lại bị đưa vào tiến cung để cho Hoàng đế chọn lựa.
Người con gái này của Cố gia, sau lần mê man tỉnh lại thì tính tình đã trở nên thay đổi rất lớn, từ tính cách nhu nhược trở nên có chính kiến mạnh mẽ.
Ví dụ như cô ta đã từng nói: “Tôi nhất định phải gả cho người đàn ông cao quý nhất ở đây.”
Trong sổ có ghi Cố Ấu Dung là người có tướng mạo khuynh thành, Tống Cẩn vô cùng tò mò, thế nào là nghiêng nước nghiêng thành thế, đối với người anh vừa nhìn thấy khi vén khăn che mặt lên, còn không bằng vẻ ngoài người gặp người thích của con mèo trắng bé nhỏ ở chỗ Tây Hòa Cung kia nữa.
Dung mạo của Cố Ấu Dung rất tốt, nhưng không phải là dạng mà Tống Cẩn thích. Lúc trước anh đã từng nghe thấy mọi người bàn luận về chuyện trong cung, ví dụ như người đẹp nhất trong cung này phải nói tới Cố Lương Đễ, hơn nữa nó còn trở thành sự thật, những lời bình luận này đã khiến cho anh nghĩ rằng có phải mắt nhìn của mình có vấn đề rồi hay không.
Nếu như lúc đó ở Đại Kỳ có câu nói “Trong mắt tình nhân chính là Tây Thi” thì đại khái Tống Cẩn có thể giải thích vì sao ánh mắt của bản thân mình có vấn đề, Triệu Tiêu không phải là người có vẻ ngoài đẹp nhất, mà là khi để ý tới một người thì ánh mắt của bạn sẽ luôn dõi theo cô ấy.
Nhưng lại có một khoảng thời gian, ánh mắt của Tống Cẩn dừng lại trên người của Cố Ấu Dung, bởi vì anh thật sự muốn biết, cô gái này rốt cuộc là từ đâu tới.
Cô ta có thể tự sáng tác bài hát, tự xuất khẩu thành thơ, luận điểm khi nói chuyện vô cùng mới mẻ độc đáo, mỗi khi tầm mắt của anh hơi dịch chuyển là Cố Ấu Dung sẽ tự động có cái gì đó đổi mới đa dạng hơn để thu hút ánh mắt của anh.
Việc này thật sự rất kỳ lạ, Tống Cẩn trái lo phải nghĩ mãi mà cũng chẳng nghĩ không ra nguyên nhân.
Mãi đến khi bản thân anh có cơ duyên đi đến cái nơi gọi là thời hiện đại.
Lúc Tống Cẩn vẫn là Thái tử, anh đã gặp một vị cao nhân nói rằng anh sẽ có được một cơ hội để thay đổi Đại Kỳ, mà cơ hội đó của anh chính là Cố Ấu Dung.
Kết quả là cơ hội đó đã xảy ra sai sót, khi đã đến được với thời hiện đại rồi, vốn anh cứ nghĩ lúc tỉnh lại sẽ nhìn thấy Cố Ấu Dung, nhưng không ngờ lại là Triệu Tiêu, khi cô nhìn thấy anh, đôi mắt sáng ngời vốn có lại được bao phủ một tầng nước mắt, khiến cho mắt cô lại càng sáng lấp lánh, vẻ mặt cô nhìn anh giống như một con mèo nhỏ đi lạc đã tìm được chủ nhân, cô nước mắt lưng tròng kéo tay anh: “Hoàng Thượng, chúng ta đang ở đâu đây?”
Hình như đây là lần đầu tiên Triệu Tiêu chủ động kéo tay anh, Tống Cẩn bình thản rút tay mình lại: “Làm sao trẫm biết được?”
Đối mặt với một vài khuôn mặt đang giật mình trong bệnh viện, Tống Cẩn khẽ ho nhẹ hai tiếng, đột nhiên anh cảm thấy cuộc sống sau này đúng là gánh nặng đường xa mà, nhưng cũng không phải là không thú vị.
Có đôi khi sắm vai một người quá lâu thì sẽ tự nhiên cho rằng bản thân mình chính là người kia, cho nên lúc anh dùng tư tưởng và thân thể của người đó chứ không phải dùng lối suy nghĩ của Hoàng đế để yêu một cô gái thì Tống Cẩn cảm thấy hiện lên sự mâu thuẫn trước đây chưa từng có.
Hơn nữa, bởi vì do đối phương không hiểu được tâm tư của anh nên sự mâu thuẫn đó lại ngày càng tăng thêm, cho nên mỗi lần nhìn thấy Triệu Tiêu đang gây náo loạn là anh lại bắt đầu suy nghĩ kỹ về mắt nhìn của mình.
Có lẽ đây là một loại cảm giác đã được định sẵn, bởi vì người đó, rõ ràng là anh luôn bày ra vẻ mặt thối với cô, trong lòng lại là sự dịu dàng trước nay chưa từng có, rõ ràng cô đã mặc áo bông rồi nhưng vẫn lo lắng xem cô có còn bị lạnh không, nhìn thấy cô đã ăn hai chén cơm nhưng vẫn hỏi lại một câu: “Rốt cuộc là ăn no hay chưa đấy?”
Đối với bản thân như thế này, trước tiên Tống Cẩn có chút xem thường, thậm chí là anh còn cảm thấy hèn mọn, kết quả là sáu năm sau, từ hèn mọn biến thành vui vẻ chịu đựng.
Ai ngờ người đó chính là cô ấy cơ chứ, ai ngờ người anh yêu lại là cô đâu, không có lý do cũng không hiểu được, giống như ông trời đã định sẵn dây tơ hồng, hai người sẽ gặp được nhau trên con đường đông đúc, không cần hỏi vì sao lại là cô ấy, chỉ cần vừa gặp được cô và yêu cô là đủ rồi.
Sau đó chuyện đời lại không thể vẹn toàn, thời hiện đại này, anh là người hàng xóm đối diện của Triệu Tiêu, là thanh mai trúc mã cùng cô đi học từ nhỏ đến lớn, là người thân duy nhất mà cô ỷ lại, nhưng anh lại có một thân phận không thể quên đi, chính là Hoàng đế của Đại Kỳ.
Huống chi mục đích của bản thân anh khi đến nơi này là để học hỏi kinh nghiệm cải tiến đất nước thành cường quốc, mà không phải là trêu hoa ghẹo nguyệt. Sáu năm ở thời hiện đại, anh ngày càng không giống vị Hoàng đế của trước kia rồi. Sau đó anh càng ngày càng giống người đàn ông của Triệu Tiêu.
Anh có thể dễ dàng nhớ tất cả mọi chuyện về Triệu Tiêu, ví dụ như lần đầu tiên cô uống nước gọt có ga, ví dụ như rõ ràng là cô rất sợ anh nhưng sau đó luôn ỷ lại vào anh, ví dụ như khuôn mặt đỏ bừng của cô mỗi khi nói dối.
Cho nên, có một số việc không thể lừa mình dối người, nhất là chuyện yêu đương này, cảm nhận trong lòng chính là máy phát hiện nói dối tốt nhất.
Mặt khác, có một số việc không thể đoán trước là tại sao nó lại xảy ra hoặc không như ý muốn, ví dụ như khi Tống Cẩn còn làm Hoàng đế ở Đại Kỳ tuyệt đối sẽ không thể ngờ rằng, sau này khi đã đến thời hiện đại rồi, anh lại trở thành một người đàn ông hoàn hảo trong mắt của phụ nữ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...